Âm thanh cửa Võ quán đóng lại giống như một thanh dao xén hạ xuống trong lòng hai người.
Trên mặt 7758 và 521 không hẹn mà cùng hiện lên sự khủng hoảng và mờ mịt.
Long Thành đi tới trước mặt hai người, chân thành khom người: "Tất bồi luyện, Ngũ bồi luyện, khổ cực rồi! Ta bắt đầu lên đây!"
521 rợn tóc gáy, đại lão Hệ 2 có thể bắt cóc Sơn Vương Tọa, muốn kéo mình tới làm bồi luyện? Việc này chẳng phải là cho không sao? Gã đè nén kiềm chế lại sự kinh sợ trong lòng, quay đầu lại run giọng nói với Họa Kích: "Họa Kích đại nhân, chúng ta Hệ 5 là bày mưu tính kế..."
Trên khuôn mặt hiền lành của Phan Quang Quang tràn đầy vẻ cổ vũ, ra sức vung quyền hô lớn: "Nỗ lực lên! Tiểu yêu!"
521 muốn mắng người, nhưng lại không dám. Hiện tại duy nhất có thể dựa vào, chỉ có người đồng mệnh tương liên với gã, 7758, phải nhanh chóng thương lượng với 7758, nếu không hôm nay hai người đều phải xong đời...
Người đâu?
Vị trí 7758 bên cạnh, không có một bóng người.
"Mẹ!"
521 chỉ kịp phẫn nộ mà phun ra một cái âm tiết, tiếng không khí bùng nổ sắc bén giống như đạn pháo ra nòng ngay trước mặt hướng gã tới gần.
Tầm mắt chỉ có thể nắm bắt được một cái tàn ảnh mơ hồ.
Áp lực gió kinh khủng khiến 521 cảm thấy khó mà hít thở. Gã lập tức minh bạch vì sao mỗi lần 7758 nói đến 2333 thì tự đáy lòng nảy sinh ra sự sợ hãi và tuyệt vọng. Bởi vì lúc này, gã hoàn toàn bị sự sợ hãi và tuyệt vọng tương tự chi phối.
Trong đầu 521 chỉ còn lại có một cái ý nghĩ duy nhất
Sắp chết rồi!
Kính mắt màu đen hòa tan thành dịch thể màu đen, thấm vào trong làn da 521, vảy kim loại màu đen bạc nhanh chóng lan tràn ra từ gương mặt gã, che phủ toàn bộ cái đầu. Huyệt Thái Dương ở hai bên mỗi bên sinh trưởng ra một căn gai nhọn dài nhỏ màu đỏ, mũi gai nhọn sáng lên ánh sáng đỏ yêu dị.
【 Hình chiếu phân thân 】!
Chỉ thấy thân hình 521 đột nhiên trở nên mơ hồ, phân liệt ra, biến mất khỏi nguyên chỗ, hai cái 521 đồng thời xuất hiện tại hai cái góc chéo nhau trong võ quán, thần thái động tác của bọn họ giống như hình chiếu qua gương, trên mặt treo nét tươi cười quỷ dị.
Long Thành tấn công thất bại, luồng khí từ chân ngưng thực giống như búa hơi chắc nịch, nện mạnh tại trên vách tường.
Đùng!
Vách tường hợp kim dày chắc ong ong rung động.
Hai cái hình chiếu 521 chợt cứng đờ nét tươi cười quỷ dị trên khuôn mặt, sau đó nhất tề xoay người hướng ra hai phương hướng trái ngược nhau để chạy trốn.
7758 hóa thành một cái bóng nhàn nhạt, ẩn núp tại trong bóng tối phía sau chụp đèn treo trên trần nhà, ẩn nấp hoàn mỹ. Y từ trên cao nhìn xuống nhìn khắp toàn trường, âm thầm lắc đầu, 521 thực sự là ngu ngốc, không biết nhanh chóng chạy trốn, tại trước mặt 2333 mà chơi đùa loại trò hoa là cành này thì đó là chơi với lửa.
Nhưng mà cũng may, có loại người ngu ngốc này hấp dẫn hỏa lực thì mình mới có thể trốn được lâu một chút.
Không đúng không đúng, mình tại sao lại có thể sinh ra lòng hả hê? Mọi người đều là châu chấu trên cùng một sợi dây!
7758 điều chỉnh lại tâm tình của mình, tại trong lòng yên lặng thầm cổ vũ: "Nỗ lực lên! Tiểu yêu!"
Ngoài sân, Họa Kích vô cùng thỏa mãn với một màn trước mắt, gã vừa nhìn chằm chằm số liệu nhảy lên trên thiết bị ghi chép, vừa nói với Phan Quang Quang: "Ngươi nhìn xem, tiềm lực con người là vô cùng a, không bị bức ép thì hắn cũng không biết mình có thể làm được."
Phan Quang Quang mặt đầy bội phục, giơ ngón tay cái lên: "Thủ tịch chính là thủ tịch! Nhìn xa trông rộng!"
Bên trong sân, Long Thành nhìn hai cái Ngũ bồi luyện giống nhau như đúc trước mắt, đôi mắt tức thì sáng lên. Tuy rằng chỉ có hai cái, xa xa không bằng trong ác mộng huấn luyện viên có thể biến ra bảy tám cái, nhưng mà từ dễ đến khó a!
Bồi luyện do Giáo viên tìm đến cũng rất có mục tiêu nhằm vào a!
Long Thành có chút trở nên hưng phấn, không chút do dự nhào về phía một vị Ngũ bồi luyện trong đó. Khi người còn giữa không trung, thân hình giãn ra, một cú【 đá gió xoáy 】thuần thục cuốn lên cuồng bạo khí lưu, đánh tới phía sau lưng mục tiêu.
Khi Phan Quang Quang nhìn thấy Long Thành giữa không trung vung chân cuốn lên khí lưu, cao tốc nén lại đông đặc thành một đám tinh mịn sương trắng, khóe mắt nhảy lên, thì thào tự nói: "Cú【 đá gió xoáy 】này... không phải hắn mới học hôm qua sao? Ngày hôm sau liền có thể đá ra cú 【 đá gió xoáy 】lưu loát như thế sao? Lão tử không phải đã gặp quỷ rồi đi!"
"Đây là thiên tài!"
Họa Kích thần tình giả vờ thờ ơ lạnh nhạt, như thể đã sớm đoán được.
Trên thực tế gã cũng là bị cú【 đá gió xoáy 】xinh đẹp như thế của Long Thành làm giật nảy cả mình, nhưng mà lập tức liền mừng rỡ như điên, lần này mình thật sự đã nhặt được bảo rồi! Coi như là gã, để có thể đá ra cú 【 đá gió xoáy 】xinh đẹp như thế thì tối thiểu cũng phải ba ngày sau.
Ngày hôm sau liền có thể làm được, thiên phú như vậy phải kinh khủng đến cỡ nào.
Trong lòng gã âm thầm hạ quyết tâm, vô luận như thế nào, nhất định phải đem tên tuyệt thế thiên tài này mời chào vào Hệ 2.
Nhưng mà, làm sao mới có thể mời chào vào được chứ?
Họa Kích bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi Long Thành nhắc tới "Ác mộng", tức thì trong lòng đã có sức lực. Gã cũng có một cái "Ác mộng", đó chính là Bán Ngân, gã quá lý giải có một cái "Ác mộng" sẽ là tâm tính dạng gì.
Trợ giúp đối phương giải quyết "Ác mộng" ! Họa Kích biết rõ mình ăn nói vụng về, vẫn là dùng thực lực để nói chuyện mới phù hợp với phong cách của mình.
Đồng thời cần phải tại trong quá trình này thể hiện ra thực lực và nền tảng thâm hậu của Hệ 2, mới có thể làm cho thiên tài này sinh ra lòng hướng tới và khát khao đối với Hệ 2!
Vấn đề tới rồi... Làm thế nào mới có thể biểu hiện ra được thực lực và nền tảng thâm hậu của Hệ 2?
Dùng 【 Lưu Phong thể 】đánh bại 【 Thiên Ảnh thể 】, theo Họa Kích, đó không phải là vấn đề gì lớn. Thiếu niên thiên tài trước này thể hiện ra thiên phú học tập có thể nói là kinh khủng, và tố chất thân thể vô địch dưới Siêu cấp sư sĩ, trong vòng một tháng thì hoàn toàn có thể làm được.
Họa Kích có chút lo nghĩ rồi.
Không có độ khó a, điều này sao có thể biểu hiện ra được thực lực và nền tảng của Hệ 2?
Nếu đã thắng là nhất định có thể thắng, vậy thì chỉ có thể dùng thời gian làm biện pháp rồi.
Nửa tháng? Rất bình thường, có vẻ thiếu sót, giống như cũng không sức thuyết phục gì. Mười ngày? Có chút độ khó. Một tuần lễ? Độ khó không nhỏ.
Họa Kích bỗng nhiên thình lình mở miệng: "Phan phổ giáo, ngươi nói xem, trong vòng năm ngày, trợ giúp hắn dùng 【 Lưu Phong thể 】】 đánh bại 【 Thiên Ảnh thể 】, thế nào?"
Phan Quang Quang cho rằng lỗ tai mình nghe lầm : "Năm ngày?"
Họa Kích quay mặt lại, ánh mắt chớp động: "Không tệ, năm ngày!"
Phan Quang Quang há to miệng, nửa ngày nói không ra lời, qua rất lâu, mới nhịn không được khuyên nhủ: "Thủ tịch, cơm phải ăn từng miếng, thể phải luyện từng chút, năm ngày? Năm ngày hắn có thể đem toàn bộ đồ vật y theo bài bản học thuộc một lần đã không tệ rồi. Dù sao cũng là một môn thể thuật nha thủ tịch..."
"Không, chỉ năm ngày!"
Họa Kích bị ý nghĩ điên cuồng bất thình lình của mình làm cho chấn động, nhưng mà kế tiếp, lại là kích động, hưng phấn, không thể kiềm chế, đầu óc bắt đầu điên cuồng suy nghĩ. Sự khiêu chiến và mong muốn tìm hiểu đối với lĩnh vực chưa biết luôn luôn có một sức hấp dẫn rất lớn đối với gã.
Trời ạ, mình nhất định là điên rồi!
Thế nhưng là, vì sao máu huyết của mình đều bắt đầu sôi trào? Vì sao đầu óc mình không dừng suy nghĩ được? Việc này căn bản không có khả năng a... Không! Nhiệm vụ hoàn toàn không có khả năng hoàn thành mới có thể biểu hiện ra được chân chính thực lực và nền tảng của Hệ 2 bọn họ!
Đây là một sự khiêu chiến trước nay chưa từng có.
Là sự khiêu chiến đối với trình độ về cổ võ của gã, là sự khiêu chiến đối với thiên phú của thiếu niên.
Phấn khích đến cực hạn, Họa Kích trái lại nhìn qua vô cùng bình tĩnh, gã mở ra thiết bị thông tin của mình: "Đại trưởng lão, kết nối cho ta với kho số liệu."
"Đã kết nối. Tiểu Kê, nhiều ngày như vậy cũng không có chút tin tức nào, ta nói cho ngươi..."
Tít, Họa Kích trực tiếp tắt liên lạc.
Trước mặt gã phóng ra một cái màn sáng, mặt trên không ngừng lướt qua mô hình số liệu khiến người hoa cả mắt.
Phan Quang Quang áp sát tới đây: "Thủ tịch, đây là cái gì?"
Con mắt y thỉnh thoảng lại liếc lên trên màn sáng, có thể ở gần như thế mà rình coi đến cơ mật của Hệ 2, cơ hội tuyệt đối không thể bỏ qua. Tiểu Kê tính khí tốt, thỉnh thoảng mình có chút cửa động hơi quá phận thì cũng sẽ không mất tính mạng.
"Mô hình huấn luyện."
Họa Kích điều chỉnh góc độ màn sáng, để cho Phan Quang Quang thấy được rõ ràng hơn, chỉ vào số liệu trên màn sáng, tỉ mỉ giải thích: "Đây là các loại tham số của môn thể thuật này, còn có phương hướng phát triển hợp lý nhất của nó, chúng ta căn cứ vào đó để phân phối thời gian huấn luyện. Đây, đây là thông số vùng cực hạn, đây là cân bằng động, còn có cái này, là biến đổi của thành phần trong máu..."
Phan Quang Quang cảm giác vô số sao nhỏ bay lấp lóe tại trước mắt, trong lúc hoảng hốt, y lại trở về đến trong lớp học khi còn bé.
Y vội vàng nói: "Quá phức tạp, ta còn nghĩ đến Cổ võ mà các ngươi luyện đều là tập trung vào cảm giác."
Họa Kích thần tình nghiêm túc mà chỉnh sửa: "Ý nghĩ đó của ngươi là sai lầm! Huấn luyện phải chú ý khoa học! Cảm giác là một hỗn hợp của rất nhiều biểu hiện tâm lý, nó đồng dạng là một bộ phận của khoa học."
Phan Quang Quang nảy sinh mấy phần hứng thú: "Hệ 2 các ngươi thì ra là huấn luyện như thế a, mô hình huấn luyện này phải phí không ít thời gian a."
Họa Kích gật đầu: "Cần phải có lượng lớn dữ liệu ghi chép theo thời gian thực, trích lọc lại các khái niệm cốt lõi, định nghĩa và định lượng thông số, cần phải tiêu hao rất lớn tinh lực, tiến hành tính toán và ưu hóa trong thời gian dài."
"Tiểu Kê... Thủ tịch, ngươi cũng quá cam lòng bỏ ra cho hậu bối a." Phan Quang Quang nhịn không được hỏi: "Mô hình giống như vậy hẳn phải là không nhiều đi, cứ như thế lấy ra rồi?"
Họa Kích vừa định uốn nắn sai lầm của Phan Quang Quang, học viên còn chưa phải là thành viên của Hệ 2. Nhưng mà nghĩ lại, nếu vạn nhất Phan Quang Quang biết rõ học viên còn chưa phải là thành viên Hệ 2, ở sau lưng đào khoét chân tường thì làm sao bây giờ? Tên đầu trọc này rất âm hiểm xảo trá a!
"Đương nhiên không nhiều."
Họa Kích nghiêm túc mà lắc đầu: "Mỗi một bộ mô hình huấn luyện đều là ta phí rất lớn sức lực mới tổng kết ra được. Đến bây giờ cũng chỉ có 2 vạn 4 ngàn nhóm."
"Cũng chỉ có 2 vạn 4 ngàn nhóm?" Phan Quang Quang ngây người, y chỉ vào mô hình huấn luyện trên màn sáng: "Phức tạp giống như vậy?"
"Cái này xem như tương đối đơn giản. Thể thuật cấp C, mô hình huấn luyện có thể nào phức tạp quá chứ?" Họa Kích nói lại nói, rồi rơi vào trầm tư, lẩm bẩm: "Trong thời gian ngắn như thế, mô hình phổ thông khẳng định không được, ta trước tiên phải tính toán một chút..."
Nhìn Họa Kích không ngừng thao tác tại trên màn sáng, trong miệng thường xuyên lẩm bẩm, Phan Quang Quang bỗng nhiên có chút minh bạch, vì sao bọn họ đều đánh không lại Tiểu Kê. Đây là một nam nhân đối với Cổ võ có nhiệt tình chân thành vô hạn, tâm tư tinh thuần.
Đầu trọc lại bỗng nhiên nhớ tới Bán Ngân, Bán Ngân có thể được Tiểu Kê xưng là một đời chi địch, một tên "Quỷ" âm u, biến thái, điên cuồng, khó mà phỏng đoán kia lại sẽ là dạng gì chứ?
Một bên là sáng, một cái là tối.
Được rồi được rồi, nếu như là mặt đối lập của Tiểu Kê là hắc ám điên cuồng vậy thì vẫn là không nên gặp đến tên quỷ kia đi. Mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.
Phan Quang Quang không có quấy rầy Họa Kích, cũng không biết vì sao, hiện tại, đối với Tiểu Kê, y bỗng nhiên có một chút tôn kính.
Điều này khiến cho Phan Quang Quang vốn tương đối mẫn cảm với tâm tình của mình cảm thấy vô cùng bối rối, mình bị bắt tới làm cu-li, vậy mà còn sinh ra sự tôn kính, a, tiện hay không tiện a?
Thật giận! Thật phiền!
Tâm phiền ý loạn, Phan Quang Quang dứt khoát đem ánh mắt lần nữa quay trở về bên trong sân, không thể không nói, tình báo bí mật về 2333 không có chút nào khoa trương...
Mẹ nó!
Con mắt Phan Quang Quang thiếu một chút lồi cả ra.