Phòng ăn sáng rực ánh đèn, một đám người ngồi vây quanh bàn dài, sắc mặt mỗi người nghiêm trọng, bầu không khí kiềm nén.
Quả Quả không có cảm giác gì, vui vẻ bò trên bàn, miệng cất tiếng bi ba bi bô. Thỉnh thoảng bé lại ngẩng đầu lên, bím tóc trên đầu vung vẩy hất lên, tựa như trồng một cây hoa nhỏ.
Phí Mễ nói: "Với tình hình hiện tại, chúng ta đã không thể đi Hiểu Quang tinh."
Catherine tay nâng cằm, mặt đầy u sầu: "Thật phiền phức a, chúng ta đã lên kế hoạch đi du lịch, muốn hưởng thụ một tuần trăng mật thật tốt, bây giờ kế hoạch này phải trôi theo dòng nước rồi."
La Mỗ đeo kính râm lạnh lùng nói: "Ta khuyên các ngươi gần nhất không nên hưởng tuần trăng mật."
Catherine mở to hai mắt: "Vì sao?"
La Mỗ: "Liên tục mấy nơi xảy ra bạo loạn, khẳng định có người âm thầm nhúng tay làm. Hơn nữa, theo tình hình hiện tại, không quản là Hạ Đại, hay là Lam Hạo đều không có biện pháp giải quyết trong ngắn hạn."
Catherine có chút không tin: "Không thể nào, phía Lam Hạo thì không biết nhưng Hạ Đại bên này khẳng định không có vấn đề, một đám thợ mỏ có thể lật ra được sóng gió gì?"
Kính râm của La Mỗ phản chiếu ánh đèn, có phần chói mắt, ẩn ý nói: "Ta ngửi thấy được mùi vị máu tươi, cơ hội và tiền bạc."
Nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ đến tình cảnh của mình, vẻ lạnh lùng trong nháy mắt biến mất, ngượng ngùng: "A, xấu hổ, đã quên ta không còn là hải tặc."
Không người đáp lại hắn.
Quả Quả bò đến một đầu của bàn dài, vui vẻ bi ba bi bô bò về phía Long Thành.
Long Thành mặt không biểu tình, tay nhanh như điện, quơ một cái, thu hết toàn bộ táo trên bàn, lại quơ một cái xách Quả Quả lên, xoay người chuyển bé sang hướng khác.
Đám táo đỏ rực trong nháy mắt biến mất, Quả Quả ngẩn ngơ, đang lúc còn mờ mịt bị đổi phương hướng, nhìn thấy Molly ở đầu kia của bàn dài, mặt nó lập tức giãn ra, bi ba bi bô bò về phía Molly.
Phí Mễ nói: "Cho nên bây giờ chúng ta phải thảo luận xem tiếp theo đi nơi nào?"
Hắn nhìn thoáng qua mọi người, trước mặt phóng ra một cái màn sáng: "Phí neo đậu tại Ngọc Lan tinh không thấp. Trong tuần lễ đầu, mỗi ngày một vạn đồng. Một tuần lễ sau, mỗi ngày hai vạn đồng. Hai tuần sau, mỗi ngày bốn vạn đồng. Chúng ta dừng lại đây đã sắp một tuần lễ, tuần tiếp theo mỗi ngày phải cần hai vạn đồng."
"Đắt vậy!"
"Mẹ nó, đây là cướp tiền a!"
"Ta bỗng nhiên có phần nhớ Đao Đao rồi."
Mọi người ồn ào náo nhiệt, quần chúng tâm tình phẫn nộ.
Phí Mễ nói tiếp: "Trừ phí neo đậu ra, mỗi ngày chúng ta tiêu hao vật tư cũng không rẻ, giá hàng nơi đây... Thực sự quá đắt! Còn đắt hơn cả học viện!"
Hắn bổ sung một câu: "Đương nhiên, điều này cũng liên quan tới khả năng ăn uống của chúng ta."
Soạt, ánh mắt mọi người nhất tề đổ dồn về phía Long Thành.
Long Thành im lặng cầm táo cắn một miếng.
Molly nhấc tay: "Đúng vậy, mỗi ngày đại khái chúng ta dùng hết khoảng 50 kg thịt. Một mình lão sư ăn hết 30 kg!"
Ánh mắt mọi người tại đây lại lần nữa dồn tới Long Thành, mặt ai cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Họ bình thường chỉ biết Long Thành ăn nhiều, nhưng đến cùng nhiều bao nhiêu thì không có một con số lượng hóa nào.
Họ thế nào cũng không thể hình dung được cái thân thể gầy gò kia là thế nào có thể mỗi ngày ăn hết 30 kg thịt?
Long Thành im lặng tiếp tục gặm một miếng táo.
Phí Mễ bổ sung: "Giá cả loại thịt bình thường, đại khái một kg khoảng 200 đồng. Xương sườn phải 350 đồng."
La Mỗ giật mình, kính râm cũng rơi xuống: "Mẹ, vậy chẳng phải là mỗi ngày ăn thịt cũng hết một vạn đồng?"
Molly nháy nháy mắt nói: "Đúng! Một mình lão sư đã ăn hết sáu ngàn!"
Long Thành tiếp tục im lặng gặm táo, táo ở trong tay hình như không còn hương vị ngọt ngào như trước rồi. Hắn có phần hoảng sợ khó giải thích được, nếu như đột nhiên có một ngày, trở về không có thịt, không có táo, vậy... Vậy cuộc sống chẳng phải là giống như huấn luyện doanh rồi?
Catherine cũng phản ứng lại: "Còn có những dịch dinh dưỡng mà ta điều chế cho Long Thành cũng cần không ít tiền a. Cường độ tập luyện của hắn cao quá mức, tiêu tốn dịch dinh dưỡng cũng rất thái quá a."
Long Thành càng hoảng rồi, nếu như dịch dinh dưỡng cũng không có... Vậy thực sự là trở lại huấn luyện doanh rồi!
"Không nhìn ra tới a! Ta luôn luôn cảm thấy Long Thành rất tiết kiệm, không nghĩ tới là một con cự thú nuốt vàng a. Quả nhiên là Tì Hưu a!"
"Hết rồi! Thì ra lão sư tốn nhiều tiền như thế, ô ô ô ô, làm sao bây giờ? Molly cướp không hơn Đao Đao, Molly nuôi không nổi! Ô ô ô thật thương tâm..."
"Cũng may lão tử bao ăn bao ở, ha ha, cam! Lão tử phải ăn nhiều một chút!"
Long Thành giơ tay, giọng điệu không còn sự sát phạt quyết đoán bình thường, yếu yếu nói: "Ta đi kiếm tiền!"
Nhưng mà... Bị mọi người phớt lờ.
"Kỳ thực ta cảm thấy Ngọc Lan tinh không tệ." Đỗ Bắc bỗng nhiên nói: "Tuy rằng giá hàng đắt, nhưng đổi cách nghĩ, chúng ta gieo trồng được nông sản, chăn nuôi heo cũng có thể bán được giá tốt!"
La Mỗ lần nữa đem kính râm bị tuột xuống đẩy lên: "Chăn nuôi được heo? Đừng nghĩ tới chuyện này rồi, còn chưa đủ cho Long Thành ăn."
Catherine nâng cằm, nỗ lực suy tư: "Ý nghĩ tốt, hơn nữa Long Thành có quan hệ với ty Cảnh sát, về sau có người che chở, chúng ta cũng có thể bớt chút phiền phức. Hay là, Long Thành gia nhập ty Cảnh sát đi? Không phải tổ trưởng của bọn họ đã mời chào ngươi sao?"
Long Thành lắc đầu: "Không đi."
Catherine hướng dẫn từng bước: "Thế nhưng là, nếu như nông trường chúng ta có người làm tại ty Cảnh sát, nói không chừng còn có thể tiến vào chuỗi cung ứng cho chính quyền. Đây chính là buôn bán lớn!"
Long Thành lắc đầu: "Ta muốn trồng trọt, chăn nuôi heo! La Mỗ đi."
La Mỗ thoáng ngây người, không thể tin tưởng hỏi: "Cái gì? Ngươi nói một hải tặc đi làm ty Cảnh sát? Ngươi làm vậy là vũ nhục hải tặc! Vô cùng nhục nhã! Tức chết ta rồi!"
Long Thành thái độ kiên quyết: "Ngươi đi!"
La Mỗ thái độ càng kiên quyết: "Ta không đi!"
Long Thành nhíu mày: "Ngươi cũng muốn trồng trọt chăn nuôi heo?"
La Mỗ lẽ thẳng khí hùng: "Ta muốn tháo dỡ quang giáp!"
Hắn nghiêm chỉnh chính trực: "Mọi người đều có lý tưởng! Dựa vào cái gì ngươi có thể trồng trọt nuôi heo, ta lại không thể làm tháo dỡ quang giáp?"
Phí Mễ vội vàng hòa giải: "Việc ty Cảnh sát này nói sau. Ngọc Lan tinh này xác thực không tệ, ở tại nút giao thông trọng yếu trên tuyến đường an toàn, nhân khẩu cũng không ít, ánh sáng mặt trời đầy đủ, rất hứa hẹn cho việc phát triển nông nghiệp. Then chốt là, phải có nông trường thích hợp."
Molly lúc này nhấc tay: "Ta vừa mới tra tìm được một cái nông trường thích hợp."
Trước mặt mọi người hiện ra một cái màn sáng, trên màn sáng hiển thị một cái nông trường, non xanh nước biếc, phong cảnh tú lệ.
"Phong Viễn nông trường, ở tại thành phố lớn thứ 3 Ngọc Lan tinh, Thành phố Thạch Xuyên, rộng 150 héc-ta, là một trong những nông trường lớn nhất thành phố Thạch Xuyên. Tại hai tiếng đồng hồ trước, nó được đưa lên sàn giao dịch trực tuyến, giá niêm yết là 50 triệu. Giảm 30% so với giá thị trường. Đây là nông trường phù hợp nhất mà ta tra tìm được."
Molly rất nhanh giới thiệu, sau đó thuận tiện đem Quả Quả vừa bò đến trước mặt nàng quay người lại, để nó tiếp tục bò trên bàn ăn.
"Giảm 30%? Trong đó có vấn đề!"
"Khẳng định có vấn đề!"
Tại đây có cựu chiến binh và cựu hải tặc, rất nhạy cảm đối với tình huống bất thường này.
"Không sai!" Molly búng ngón tay: "Molly lẻn vào địa chỉ đối phương, tra tìm các thông tin về hồ sơ, camera giám sát trong phòng và những người thường xuyên liên hệ gần nhất, cơ bản xác định được, hắn chọc phải băng đảng địa phương rồi."
Phí Mễ bừng tỉnh: "A, vậy thì không thành vấn đề rồi."
Trùm cựu hải tặc ngả người về phía sau, khinh thường nói: "Băng đảng chó má gì a, một đám côn đồ mà thôi."
Catherine nhìn quanh bốn phía nói: "Vấn đề hiện tại là chúng ta có 50 triệu không? Ta có thể lấy ra được 4 triệu."
Đỗ Bắc nói: "Ta có 6 triệu."
Catherine quay mặt, mắt trừng lớn: "Ngươi vậy mà lại có nhiều tiền hơn ta!"
Long Thành nói: "Ta có 33 triệu."
Mọi người ngay lập tức im tiếng, một lát sau liền bùng nổ.
"Long Thành ngươi vậy mà lại có nhiều tiền như thế!"
"Mẹ nó, quả nhiên là Tì Hưu!"
Molly cũng nhấc tay: "Molly có một triệu!"
Phí Mễ cười khổ: "Ta chỉ có ba triệu hai."
Catherine cau mày: "Vậy cũng không đủ a, hiện tại mới chỉ có 44,32 triệu! Bằng không đi mặc cả, trả giá?"
Molly nói: "Chúng ta có thể đem Quang giáp công trình và nguyên vật liệu xây dựng trên phi thuyền đi bán, hẳn là có thể gom đủ, chỉ có đều cần một ít thời gian. Ta tra tìm thông tin những người này, có bang phái khác muốn mua nó. Chúng ta phải nhanh lên."
"Không cần, ta ra 10 triệu!"
Một âm thanh đột ngột vang lên.
La Mỗ lạnh lùng đẩy đẩy kính râm, tiếp theo thần tình nghiêm túc: "Nhưng mà các ngươi phải để ta thành lập một trạm thu mua quang giáp vứt bỏ."
"Yên tâm, ta tự bỏ tiền!"