Tất cả đều rất thuận lợi, chỉ cần phi thuyền hoàn thành tự kiểm tra liền có thể triệt để rời đi cái tinh cầu chết tiệt này.
Mấy phút sau cùng tại Sơn Nguyệt Tinh, Hà Cường không có chút nào lưu luyến.
Hắn nhìn chằm chằm màn sáng từ bàn điều khiển phóng ra, thời gian tự kiểm tra vừa mới trôi qua một phút, còn có chín phút! Chín phút sau cùng! Ông trời phù hộ, đây là 9 phút sau cùng, nghìn vạn lần đừng xảy ra cái gì trục trặc.
Thời gian trôi qua sao lại chậm như thế?
Hà Cường trong lòng có chút lo lắng, hắn nỗ lực làm cho mình tỉnh táo lại, chuyển người hỏi: "Tình hình phía sau thế nào?"
Hải tặc ở bên cạnh nhìn nhìn màn hình giám sát một cái: "Đều đang nghỉ ngơi, tất cả bình thường!"
Tất cả bình thường!
Hà Cường chưa bao giờ thích bốn chữ này như bây giờ. Chỉ cần tất cả bình thường thì tốt hơn bất cứ thứ gì.
Chỉ cần chịu đựng qua 9 phút này...
Hệ thống vận hành bên trong chiến hạm vận tải hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay Molly, hình ảnh trong màn hình giám sát mà mấy người Hà Cường nhìn thấy đều là hình ảnh giả tạo do Molly chế tác.
Nếu như hải tặc nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện dung mạo tất cả hải tặc trong màn hình giám sát đều xấu hơn thực tế khoảng chừng 10%. Mà chỉ có dung mạo của Long Thành thì sử dụng bộ lọc làm đẹp phổ biến nhất hiện nay.
Trong hình ảnh, Long Thành môi hồng răng trắng, tuấn mỹ phi phàm, lại thêm trên mặt là thần tình đạm mạc, động tác dứt khoát lưu loát, thỉnh thoảng khiến cho Molly từng đợt hét lên hoan hô.
"Thật soái!"
"Trời ạ! Thế nào lại có thể soái như thế!"
Quả thực còn đã hơn cả xem những bộ phim hành động kia!
Không có ai so với Molly càng quen thuộc lão sư xuất thủ, ai, vì sao lại có cảm giác đau lòng?
Hình ảnh trước mắt so với lúc nàng đi học, quả thực giống nhau như đúc!
Khác biệt duy nhất, đại khái chính là khi dạy học, lão sư không dùng tới thép xây dựng.
Molly cảm thấy có phần may mắn, nhưng mà nghĩ lại một cái, có dùng thanh thép hình chữ I hay không... Hình như cũng không có khác biệt gì.
Dù sao đều là bị giết.
Hơn nữa nghĩ đến những hải tặc này chỉ bị giết một lần. Còn mình cứ mỗi lần lên lớp phải bị giết mười lần, đánh tới lúc không còn thân thể để thay đổi.
Khi ôn tập lại bài sau giờ học, còn phải lần lượt ôn lại ác mộng, nàng thậm chí đều có thể nhớ kỹ mỗi cái chi tiết khi mình bị giết.
Thí dụ như lông mi nàng hơi hơi rung động, thật khả ái.
Lại thí dụ như con mắt nàng là như thế nào co rút lại, nét kinh sợ hiện lên, rồi ngây ra, thẳng đến trống rỗng, sau đó tròng mắt lăn lông lốc, cuồn cuộn lăn lông lốc trên sàn nhà.
Lại thí dụ như vị trí bị bàn tay lão sư nện vào, lực lượng cuồng bạo khiến da thịt thanh xuân tràn đầy co giãn của nàng nổi lên rung động như sóng nước, khuếch tán lan tràn ra toàn bộ thân thể, xé rách, nổ tung trong không trung văng rải rải khắp các ngóc ngách gian phòng, cực kỳ giống thiên nữ vẫy hoa.
Nga, là Thiên nữ tán thi.
Ai, vì sao mình lại nhớ kỹ rõ ràng như thế?
Ai, vì sao mình phải nhớ rõ ràng như thế?
Molly ôm lấy bộ ngực co giãn căng tròn của mình, bên trong mơ hồ ngấm ngầm đau, cái này khẳng định chính là cảm giác đau lòng.
Vì vậy, Molly yên lặng bỏ đi bộ lọc làm đẹp lên người lão sư.
Nàng bỗng nhiên nhớ lại, sau chiến tranh, tiến sĩ và Đỗ Bắc có kế hoạch đi du ngoạn.
Mà nàng, phải học bù.
Phải... học... bù...
Chiến đấu kịch liệt trong màn hình mất đi toàn bộ sự huyễn khốc. Nhịp điệu cảm giác mạnh mẽ kia, thân ảnh nhanh như thiểm điện của Long Thành kia trong nháy mắt trở nên bình thường. Thanh thép hình chữ I lẫm liệt hàn mang kia mất đi tất cả thần thái, lần nữa biến thành một cây gậy sắt lộ rõ tính chất công trường.
Molly mặt không biểu tình, yên lặng chọn lấy bộ lọc làm xấu áp dụng cho lão sư thân ái của nàng.
Mức độ làm xấu: 100%.
Trong cơn nghẹn, Molly mặt không biểu tình nhìn chằm chằm hình ảnh chiến đấu tại nơi chứa hàng, một giây... hai giây... Ba giây.
Khỉ thật, vì sao vẫn còn có điểm soái?
Thật khí thế a!
Tại khoang chứa hàng bên trong chiến hạm vận tải, không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, tùy ý có thể thấy thi thể nằm đổ trong vũng máu. Cơ bản tất cả thi thể đều chết không nhắm mắt, mắt bọn chúng trợn trừng, mất đi thần thái và sức sống, ngây ra trống rỗng. Trên mặt lưu lại biểu tình thời khắc sau cùng trước khi chết, gương mặt vặn vẹo đã cứng ngắc, tràn ngập sự sợ hãi, tuyệt vọng, không thể tin tưởng, còn có sự lưu luyến với cuộc sống.
Sau khi liên tục mấy tên hải tặc tự cao biết đánh nhau bị tàn sát, không còn có kẻ nào dám đi khiêu chiến độ cứng của cây thép chữ I kia. Thi thể đầy đất chứng minh năng lực cận chiến của địch nhân kinh khủng cỡ nào.
Có hải tặc đầu óc nhanh nhạy, rướn cổ hô lớn.
"Các huynh đệ tản ra! Tất cả đều tản ra!"
"Hỏa lực đan xen!"
"Đều trốn kỹ, sóng vai chào hỏi! Bắn chết hắn!"
Những hải tặc khác kịp phản ứng lại, ầm ầm tản ra, có kẻ trốn ở sau đống vật liệu xây dựng, có kẻ trốn ở sau quang giáp công trình, không ngừng giơ lên súng lục laser, ngắm chuẩn bắn tới thân ảnh đằng đằng sát khí kia.
Hải tặc là chức nghiệp có tính nguy hiểm cao, tùy thời có thể gặp phải nguy hiểm và xung đột, không biết lúc nào phía sau sẽ có người cắm cho ngươi một đao. Đại đa số hải tặc đều sẽ tùy thân mang theo súng, nhằm bảo đảm khi mình gặp phải nguy hiểm thì không rơi vào tình trạng bàn tay trần.
Trong lúc nhất thời, bên trong khoang chứa hàng tràn ngập các chùm tia sáng từ đủ loại súng laser bắn ra. Chúng nó màu sắc khác nhau, đan xen tung hoành trong không trung, đan bện ra một màn lưới hỏa lực rực rỡ nhiều màu.
Bọn chúng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, biết rõ chiến lực cá nhân khác biệt quá nhiều, chuyển sang nỗ lực lợi dụng lưới hỏa lực dày đặc để phong tỏa không gian né tránh của mục tiêu.
Thân thể rèn luyện có mạnh đến đâu cũng không có biện pháp chống đỡ được tia laser.
Long Thành lập tức nhận thấy được sự biến hóa từ hải tặc.
Làm thế nào đột phá lưới hỏa lực của địch nhân là lĩnh vực Long Thành vô cùng quen thuộc. Thời điểm tại huấn luyện doanh, có một khóa học, đó là bọn họ cần phải tại dưới sự áp chế của hỏa lực pháo đài, điều khiển quang giáp phá hủy pháo đài mục tiêu.
Cảnh tượng lửa đạn khắp bầu trời, đêm như ban ngày, đồ sộ hơn nhiều so với trước mắt.
Quang đạn và hợp kim đạn, chỉ cần phản ứng đủ nhanh, né tránh rất không khó. Mà nếu như đối diện là chùm tia laser thì cần phải dụ dỗ.
Nếu như đối phương là hỏa lực pháo đài laser tự động, máy bay không người lái vân vân thì cần phải dụ dỗ ra-đa và quang não. Nếu như đối phương là quang giáp cầm vũ khí laser trong tay thì cần phải dụ dỗ chính là ra-đa, quang não và người.
Mà nếu như là nhân loại cầm súng lục laser trong tay, vậy thì cần phải dụ dỗ bản thân con người.
Nói cụ thể chính là dụ dỗ cảm quan vào đầu óc của người cầm súng.
Đương nhiên, đây đều là do bản thân Long Thành tổng kết.
Đối với cách nói của Long Thành, Huấn luyện viên tương đối cười nhạt, hắn nói hữu hiệu nhất không phải là dụ dỗ cảm quan và đại não, mà là tâm linh. Nói chờ về sau Long Thành tốt nghiệp huấn luyện doanh, sẽ hướng dẫn hắn làm thế nào lợi dụng lực lượng tâm linh.
Sau đó huấn luyện viên có chút ưu thương và cảm khái, con người dễ dàng bị lừa dối nhất chính là tâm linh, mà khó lừa dối nhất cũng là tâm linh.
Long Thành cũng không biết thời điểm huấn luyện viên nói những lời này vì sao lại ưu thương, nhưng chính là cảm thấy huấn luyện viên có chút ưu thương, tựa như khi mình ngẫu nhiên nhớ tới Anna.
Huấn luyện viên khẳng định là đúng.
Cho dù Long Thành cảm thấy tâm linh gì gì đó quá mơ hồ, hắn còn chưa thể lý giải, nhưng huấn luyện viên khẳng định là đúng.
Lời huấn luyện viên nói, cơ hồ đều đã được nghiệm chứng, đều không ngoại lệ.
Đại khái là thực lực của mình quá thấp kém, còn chưa có biện pháp lý giải đi.
Huấn luyện viên...
Long Thành cũng không biết vì sao mình bỗng nhiên lại nghĩ tới huấn luyện viên. Con người thật sự rất kỳ lạ, mình thế nào lại luôn nhớ tới huấn luyện viên cơ chứ?
Cũng không biết hiện tại huấn luyện viên... Mộ phần có phải mọc đầy cỏ xanh hay không?
Hi vọng huấn luyện viên nằm trong đó vui vẻ, không còn ưu thương.
Hồi ức về huấn luyện viên, luôn luôn tại trong lúc không để ý chợt lướt qua đầu Long Thành, và cũng sẽ luôn gợi lên một chút cảm khái và thổn thức.
Nếu như Giết chóc sư sĩ là cỗ máy giết chóc, vậy thì huấn luyện viên là lưu lại tại trên thân thể cỗ máy giết chóc Long Thành này rất nhiều vết tích và dấu ấn.
Long Thành không phải người đa sầu đa cảm, một chút hồi ức tới cũng nhanh đi cũng nhanh, giống như thoáng nhìn.
Tâm thần hắn lần nữa trở lại chiến trường.
Tại tình cảnh hiện nay, điểm then chốt để dụ dỗ cảm quan và đầu óc người cầm súng là bước di chuyển.
Bước chân hắn bắt đầu xảy ra biến hóa.