Từng vòng tử nguyệt hình dạng khác nhau lơ lửng trong không trung không phải quang ảnh lưu lại, vậy sẽ là cái gì
Lãnh Khốc Elise và Tử Thần Liêm Đao xẹt qua, tử nguyệt cũng không có thay đổi, ngoại trừ cảm giác trì trệ rất nhẹ ra thì không có biến đổi gì khác.
Long Thành có trải nghiệm rất sâu đối với đao thuật của Tông Á, đối phương tuyệt đối sẽ không làm ra một trò chơi không có bất cứ tác dụng gì.
Hắc Sắc Cực Quang bỗng nhiên một lóe lên lướt sang bên, theo quán tính nghiêng người hoàn thành hạ thấp, đồng thời phát lực, giống như đạn pháo ra nòng, lao vút ra.
Soàn soạt.
Hai vệt sáng mảnh nhỏ một đỏ một lam đan xen nhau trong không trung, hướng tới phần eo Nhãn Kính Vương Xà.
Đối diện với thế tấn công sắc bén của Long Thành, Tông Á bình tĩnh không sợ hãi, trường đao Thương Nha quét ngang, chặn lại mặt chính diện, đoản đao Quỷ Đồng Tử giống như độc xà phun lưỡi, đột ngột lộ ra.
Vù vù vù, một chùm ánh đao tử nguyệt nhiều kích thước khác nhau, giống như cánh hoa nở rộ trước người hắn.
Đùng!
Tại trong quãng thời gian cực ngắn, Quỷ Đồng Tử liên tục bắn trúng Lãnh Khốc Elise và Tử Thần Liêm Đao, bởi vì quá nhanh nên thậm chí chỉ có thể nghe được một tiếng va chạm.
Va chạm bắn tung tóe ra từng chùm bụi sáng màu đỏ và xanh lam, rọi sáng tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng đã không thấy tung tích của Hắc Sắc Cực Quang.
Hắc Sắc Cực Quang giống như một vệt tàn ảnh, như quỷ mị xuất hiện tại phía sau Nhãn Kính Vương Xà.
Tông Á giống như có con mắt phía sau, Thương Nha vừa mới quét ngang lại đột nhiên tăng tốc, thân thể thuận thế chuyển động, một cú trảm nghiêng thế lớn lực mạnh!
Nhưng mà... Trống không, không trảm trúng được cái gì!
Vừa rồi Long Thành chỉ là động tác giả dao động, thân hình hắn lại lần nữa xuất hiện tại vị trí vừa rồi, mà nơi đó vậy mà lại chính là nơi ánh đao do Tông Á vừa mới khua ra lưu lại!
Hắc Sắc Cực Quang giống như một tiểu hành tinh bay rất nhanh, đụng thẳng vào trong một đám tử nguyệt ánh đao kia.
Tử nguyệt đánh lên giáp năng lượng của Hắc Sắc Cực Quang, dồn dập vỡ tung giống như bọt xà phòng.
Chú ý rất kỹ giá trị của giáp năng lượng trên màn hình, phát hiện giáp năng lượng chỉ dao động cực kì nhỏ, gần như không có tổn hại gì, trong lòng hắn hơi hơi thả lỏng.
Những ánh đao tử nguyệt này không rõ ràng lắm là từ cái gì lưu lại, không có lực phá hoại nào.
Chờ chút... Dao động cực kỳ nhỏ!
Tuy rằng trị số của giáp năng lượng dao động với biên độ rất nhỏ nhưng là sự thực, vừa rồi mình phán đoán không sai, đó không phải tàn ảnh!
Phản ứng đầu tiên của Long Thành là sử dụng kỹ năng nào đó dùng thân đao nén luồng không khí mà hình thành.
Nhưng xét theo biên độ dao động của giáp năng lượng thì không phải. Giáp năng lượng có khả năng chống năng lượng vô cùng tốt, nhưng một khi bị tác động vật lý thì dao động sẽ vô cùng lớn.
Điều này cũng là lí do vì sao giáp năng lượng có hiệu quả phòng ngự rất kém đối với đạn hợp kim đạn.
Biên độ dao động nhỏ bé như thế không có khả năng là dòng không khí.
Kiếm thuật tương tự được xưng là Khí quyển kiếm thuật. Long Thành từng xem qua một ít video biểu diễn của kiếm thuật đại sư. Họ xuất kiếm có thể tạo ra các tia khí nén cao áp cực kỳ sắc bén, có thể dễ dàng cắt ra giáp năng lượng của quang giáp cấp B tiêu chuẩn.
Với đao thuật của Tông Á, nếu như là tia khí cao áp thì giáp năng lượng tuyệt đối sẽ không dao động ít như thế.
Long Thành hoài nghi những tử nguyệt ánh đao lưu lại trong không khí kia là loại năng lượng nào đó, một năng lượng yếu ớt.
Tuy rằng đã xác định ánh đao lưu lại không thể gây ra phá hoại cho giáp năng lượng nhưng Long Thành vẫn một mực duy trì cảnh giác.
Tông Á tuyệt đối sẽ không làm ra một thứ lòe loẹt mà không có tác dụng gì, đây là một gia hỏa cực đoan cố chấp với kỹ năng, thậm chí có thể nói là rất ngốc.
Vô luận có bí ẩn gì thì nó rồi sẽ hiện ra. Nếu chưa biết rõ ràng vậy thì tĩnh quan kỳ biến.
Long Thành không có thay đổi nhịp điệu của mình, tiếp tục gây áp lực lên Tông Á.
Tàn ảnh quang giáp mơ hồ và ánh đao màu tím trong vắt xen lẫn vào nhau, âm thanh va chạm dày đặc và giòn giã không dứt bên tai, Tông Á lẩm bẩm và tiếng cười dài phòng túng tùy ý như thần kinh cơ hồ xé rách màng tai mọi người.
"Thì ra là thế... Thì ra là thế! Thì ra là thế! Ha ha ha ha!"
"Nguyệt Chi Hoa! Đây là Nguyệt Chi Hoa! Đây là Nguyệt Chi Hoa do Tông Á ta sáng tạo! Ha ha ha ha..."
Đám người vây xem ở xung quanh ồ lên náo động.
"Đây là Nguyệt Chi Hoa mà Tông thần đã lẩm bẩm mấy năm sao."
"Mẹ nó! Không thể nào! Thật sự đã tạo ra rồi."
"Nhìn qua không có gì đặc thù a..."
"Lời vô dụng, nếu ngươi có thể nhìn ra được, ngươi còn sẽ nguyên lành đứng ở nơi này sao."
"Cũng phải. Mụ nó, nghĩ tới trước đây Tông thần còn là Tông trảm trảm, mỗi ngày xách đao trên đường phố tìm người đánh nhau, ngay cả Dương Lão Hổ cũng không dám ra cửa. Về sau hắn lại chặn kín đường Vân tỷ, con mẹ nó thật sự tàn nhẫn, ngay cả nữ nhân cũng đánh!"
"Chờ chút! Vân tỷ cũng tính là nữ nhân."
"Bằng không thì sao?"
"Nữ kim cương, nữ sắt thép, nữ bá vương long..."
"Huynh đệ, ta ghi âm rồi!"
"Ta cũng ghi âm lại rồi!"
"1!"
"... Đám các ngươi này... Hảo huynh đệ! Tiểu đệ sai rồi!"
"Huynh đệ ruột thịt tính toán rõ ràng! Chỉ có hồng bao mới có thể thu mua ta! Phát nhiều tình huynh đệ mới son sắt, phát ít huynh đệ gửi Vân tỷ!"
"1!"
"2!"
...
"Bỗng nhiên có phần hoài niệm a!"
Nguyên Chí thần tình cảm khái.
Dương Lão Hổ hiển nhiên đã gợi lên những ký ức không vui, mặt đen lại, hừ lạnh: "Có gì tốt mà hoài niệm! Tông trảm trảm làm xong Nguyệt Chi Hoa, sớm chút cút khỏi Thạch Xuyên, mẹ nó, lão tử nhìn thấy hắn liền thấy phiền!"
Nguyên Chí lắc đầu thản nhiên nói: "Ngươi cũng quá vô tình đi. Lẽ nào ngươi không có chút cảm xúc nào khi mẹ già lớn tuổi thấy nhóc con chết tiệt nhà mình đã lớn lên?"
Dương Lão Hổ mặt càng đen: "Con cái hỗn nào nào lại cả ngày xách đao chém mẹ già của mình?"
Nguyên Chí gật đầu: "Cũng phải! Ta bị chém ít, cảm xúc không sâu."
Dương Lão Hổ giận dữ: "Là muốn đánh một trận sao?"
"Không nên táo bạo như thế a!" Nguyên Chí khẽ cười một tiếng, rồi đột nhiên chuyển đề tài: "Đánh với Tông thần nhiều trận như vậy, ngươi hẳn phải biết rõ Nguyệt Chi Hoa đi! Tông thần bắt đầu đánh nhau là không dừng lại được."
Dương Lão Hổ trầm mặc chốc lát, nói: "Biết một chút."
"Vậy ngươi thấy thế nào? Đây thật sự là Nguyệt Chi Hoa."
Dương Lão Hổ lần thứ hai trầm mặc chốc lát: "Không nghĩ tới hắn thật sự có thể làm ra."
Nguyên Chí tán thán: "Thực sự là lợi hại a. Không hổ là Tông thần."
Dương Lão Hổ cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy buồn bực khó tả: "Đừng có lôi những điều này ra được không? Bây giờ chúng ta cần thảo luận chính là làm thế nào đối phó tên La Tháo Giáp này!"
Nguyên Chí a một tiếng: "Điều này có gì hay để thảo luận?"
Dương Lão Hổ tức giận đến mức thiếu một chút thì nhảy ra khỏi quang giáp: "Họ Nguyên, ngươi con mẹ nó trêu chọc lão tử hả?"
Giọng Nguyên Chí đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Nếu Tông thần đã sử dụng ra Nguyệt Chi Hoa, theo ta thấy, tính chất của chuyện này đã thay đổi."
"Tông thần thắng, La Tháo Giáp tự nhiên sẽ chết, không chết cũng không ảnh hưởng đại cục. Vương Đống đã chết, Tông thần chí không tại nơi này, nhất định sẽ rời đi Thạch Xuyên, đi đánh chém với sư sĩ mạnh hơn. Mà nếu như ngay cả Nguyệt Chi Hoa của Tông thần cũng không đối phó được La Tháo Giáp, ngươi ta và tiến lên có thể đối phó được sao?."
Dương Lão Hổ yên lặng.
"Lão Hổ, ngươi phản ứng đã chậm rồi."
Giọng Nguyên Chí mạnh nhạt: "Trận chiến đấu này quyết định vận mệnh toàn bộ người tại Thạch Xuyên."
"Đây là thần chi chiến."
Dương Lão Hổ nhìn hai cái thân ảnh đang kịch chiến, trầm mặc chốc lát mới trầm giọng nói: "Ta không cam lòng! Chúng ta cứ đứng nhìn như thế? Chúng ta cùng tiến lên, nói không chừng có thể làm thịt La Tháo Giáp!"
"Tông thần trước tiên sẽ chém chúng ta, ngươi hẳn càng lý giải hắn hơn ta."
Dương Lão Hổ nghẹn một hơi tại ngực, tức giận đến mức quang giáp nâng quyền nện vào lan can ở bên cạnh, thình thịch, lan can thép dày chắc lập tức biến hình vặn vẹo như bím tóc.
Giọng Nguyên Chí nhè nhẹ từ phía sau hắn truyền đến.
"Lão Hổ, thần là thần, người là người."
: . :