Đệ nhất trung tâm y viện của Ngọc Lan thị, bệnh viện tốt nhất Ngọc Lan thị, cũng là bệnh viện hợp tác với ty Cảnh sát, lúc này đề phòng nghiêm ngặt, trọng binh canh gác.
"Mạc Vấn Xuyên đã cự tuyệt."
Simons thở dài, khuôn mặt đầy u sầu.
Tuy rằng lần đầu tiên ông ta nghe nói tới danh [Lôi Đao] Mạc Vấn Xuyên, nhưng mà nếu Triệu gia đã sẵn lòng đem trọng trách hộ tống Triệu Nhã giao cho Mạc Vấn Xuyên, vậy thì nói rõ thực lực tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Nghe được Mạc Vấn Xuyên đúng lúc tại Ngọc Lan tinh, Simons rất mừng rỡ, cho rằng có thể thu được một trợ lực lớn, không nghĩ tới Mạc Vấn Xuyên thẳng thừng từ chối, không chừa lại chút cơ hội thương lượng nào.
"Không cần lo lắng. Tổ chức bên trên đã phái người đến đây, rất nhanh liền sẽ đến nơi."
Nàng ta nhìn thoáng qua Simons trưởng lão, do dự trong chốc lát, rồi vẫn là nhắc nhở: "Ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ, chuyện lần này, không phải ngươi ta có thể giải quyết."
Mạc Ngọc Anh còn có rất nhiều lời cũng không có nói ra.
Khi Simons mới tìm đến nàng, liên tưởng đến việc Liên minh thợ mỏ tự do phản loạn, nàng ta hoài nghi là do Hệ 5 đang âm thầm giở trò quỷ.
Hệ 5 quả nhiên xuất hiện tại Ngọc Lan tinh, nhưng mà khiến nàng ta không nghĩ tới chính là Hệ 7 cũng xuất hiện!
Cho dù đối phương sử dụng quang giáp tiêu chuẩn để ngụy trang thân phận, nhưng mà thực lực không chút nào kém hơn nàng ta, tuyệt đối là một vị cao thủ đẳng cấp số 3!
Nhiệm vụ của nàng ta bị tiết lộ rồi!
Đến bây giờ Mạc Ngọc Anh cũng không biết, tin tức đến cùng là như thế nào tiết lộ ra ngoài.
Simons vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Mạc tiểu thư, từ phương diện quan hệ cá nhân của chúng ta, ta hi vọng chúng ta có thể thẳng thắn thành khẩn đối đãi với nhau. Từ phương diện gia tộc thì ta cần phải chịu trách nhiệm đối với gia tộc. Ngọc Lan tinh là lãnh địa của Hạ gia, Hạ gia có quyền biết rõ sự thật, đồng thời đảm bảo lợi ích của Hạ gia không bị ảnh hưởng."
Thân là trưởng lão thực quyền của Hạ gia, ông ta không phải kẻ ngu si. Lúc trước ông ta còn sẽ cho rằng Mạc Ngọc Anh các nàng chỉ là tiện đường, bây giờ ông ta đã ý thức được, vấn đề không có đơn giản như vậy.
Mạc Ngọc Anh trong lòng thở dài, quả nhiên, chuyện phải tới vẫn là tới rồi.
Nàng ta rất không muốn nói.
Hạ gia chính là cái sàng, không biết bị bao nhiêu thế lực thâm nhập, tại thời kì then chốt như hiện nay, rất có khả năng dẫn đến tin tức tiến thêm một bước khuếch tán ra. Nếu như tin tức lan rộng thêm một bước nữa, thế tất sẽ khiến cho càng nhiều hệ nhúng tay, thế cục sẽ tiến thêm một bước không khống chế được.
Thế nhưng là Simons nói không có sai, Ngọc Lan tinh là lãnh địa của Hạ gia, bất cứ hành động nào của bọn họ đều không thể tránh qua Hạ gia.
"Chúng ta đang tìm kiếm một cái căn cứ đã bỏ hoang của chúng ta." Mạc Ngọc Anh nói tiếp: "Sở dĩ không có nói cho ngài và thông báo với Hạ gia là vì có hai nguyên nhân. Một, đó là chuyện nội bộ của Giết Chóc sư sĩ chúng ta, chúng ta không hi vọng tin tức bị tiết lộ. Hai, chúng ta chỉ có manh mối, nhưng cũng không xác định."
Tiếp theo đó, nàng ta nghiêm mặt nói: "Xin yên tâm, chúng ta sẽ không khiến cho ngài khó xử, ngài có thể báo cáo trung thực, có sao nói vậy. Tổ chức đã phái người nói chuyện với Đại Hạ tiên sinh, thỉnh cầu Hạ gia hiệp trợ, rất nhanh ngài sẽ nhận được tin tức."
Đại Hạ tiên sinh chính là tộc trưởng Hạ gia, Hạ Bình Sinh.
Simons thần tình hơi thả lỏng: "Như thế thì rất tốt."
Sau khi bỏ xuống tảng đá trong lòng, thái độ của Simons cũng tích cực hơn rất nhiều: "Có gì ta có thể giúp một chút không? Có cần triệu tập một ít cao thủ không?"
Mạc Ngọc Anh lắc đầu: "Còn là chờ đợi tổ chức chi viện đi. Sư sĩ bình thường không có tác dụng gì, tối thiểu phải sư sĩ cấp 12 mới được."
"Sư sĩ cấp 12 sao?" Con mắt Simons sáng ngời: "Ta nhớ tới hai người."
Mạc Ngọc Anh có chút bất ngờ.
Simons nói: "Một người danh là Tông thần, là cao thủ bản địa Ngọc Lan tinh, đã từng đảm nhiệm huấn luyện viên kiếm thuật tại Hạ Đại quân đoàn, sư sĩ cấp 12."
Mạc Ngọc Anh nghe vậy có chút động tâm: "Ngọc Lan tinh còn có cao thủ như vậy sao? Một vị khác thì sao?"
Simons nói: "Hắn gọi là La Tháo Giáp, mới đến Ngọc Lan tinh cách đây không lâu. Mang theo một đám người già yếu, tại thành phố Thạch Xuyên mua một cái nông trường, đánh bại Tông thần. Ngày đó chúng ta trông thấy người trẻ tuổi bị Chống chịu cao áp sụp đổ kia chính là thủ hạ của hắn."
"Thành phố Thạch Xuyên?"
Mạc Ngọc Anh tâm thần hơi chấn động, vô ý thức hơi hơi nheo lại con mắt.
Simons là già dặn thành tinh, chú ý thấy Mạc Ngọc Anh có khác thường, thăm dò hỏi: "Căn cứ kia tại Thạch Xuyên?"
Mạc Ngọc Anh biết rõ vừa rồi mình thất thố bị Simons nhìn ra mánh khóe, dứt khoát gật đầu: "Còn chưa xác định, nhưng mà theo manh mối hiện nay đến xem, Thạch Xuyên có khả năng lớn nhất."
Simons như có đăm chiêu gật đầu, không nói chuyện.
Mạc Ngọc Anh cười nhạt: "Nếu ta nhớ không lầm thì Thạch Xuyên là một cái thành thị bang phái đi?"
"Đúng vậy, địa phương bang phái san sát, chúng ta cũng rất đau đầu."
"Tại thời gian mấu chốt này, một đám người bên ngoài chạy đến thành thị bang phái Thạch Xuyên hỗn loạn này để mua một cái nông trường." Mạc Ngọc Anh cười nhạt: "Không lẽ muốn trồng trọt?"
Simons nghe vậy, cũng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng mà nghĩ đến đối phương đã cứu cháu ngoại trai Hán Tư của mình, nên mở miệng nói: "Nhìn từ động tác của bọn họ thì quả thực là đang trồng trọt."
"Không sai a, trồng trọt." Mạc Ngọc Anh gật đầu, lẩm bẩm: "Mua nông trường làm sao có thể không trồng trọt cơ chứ? Vậy chẳng phải là quá kỳ quái sao? Trồng trọt rất tốt a, trong thời gian ngắn sẽ không thấy thu hoạch, phải chậm rãi trồng trọt."
"Còn có cái cớ nào dùng để che giấu càng tốt hơn việc này sao? Làm chậm mà chắc, từ từ thực hiện, bố cục và lòng dạ này, ta mặc cảm a."
Simons á khẩu không trả lời được, ông ta có phần đã bị thuyết phục, nhưng mà khi ánh mắt ông ta đảo qua nữ nhi Nancy, biểu hiện nghiêm túc : "Mạc tiểu thư, Long Quả Táo từng cứu mạng Hán Tư."
Mạc Ngọc Anh có chút kinh ngạc.
"Hán Tư là ngoại tôn của ta." Simons trầm giọng nói: "Ta không biết các ngươi đang tìm cái gì, nhưng mà nếu như liên quan đến Long Quả Táo, rất xin lỗi, chúng ta lực bất tòng tâm."
Mạc Ngọc Anh nheo mắt lại, giọng nói trở nên bén nhọn nguy hiểm: "Đây là ý của Hạ gia?"
Simons không chút nào thoái nhượng: "Đây là ý của ta."
Song phương rơi vào giằng co, trong gian phòng chỉ còn tĩnh mịch. Hơn mười giây sau, Mạc Ngọc Anh gật đầu: "Ta đã hiểu rồi. Không quản nói như thế nào, ta sẽ tận lực cân nhắc sự hữu nghị của chúng ta."
Song phương đều đã minh bạch lập trường của nhau, nhiều lời vô ích, Simons liền mang theo Nancy rời đi.
*******
Đầu óc Long Thành nặng trĩu, tư duy có chút mơ màng, hắn cảm giác mình có một giấc mộng rất dài rất dài, giấc mộng rất mơ hồ cũng có chút kỳ lạ.
Tại trong mộng, một con vịt con màu vàng kéo một cái ba lô táo đưa cho hắn, sau đó con vịt nhỏ màu vàng biến thành một bộ quang giáp bạch sắc. Di, vì sao không phải là quang giáp màu vàng chứ?
Hắn lái quang giáp con vịt trắng nhỏ đánh nhau với người khác. Đánh rồi lại đánh, sau đó gặp được một người hình như có phần quen thuộc, sau đó như thế nào thì hắn không nhớ rõ lắm.
Người có thể làm cho Long Thành cảm thấy quen thuộc rất ít, người xuất hiện tại trong mộng đánh nhau cùng hắn chỉ có một người, đó chính là huấn luyện viên.
Long Thành đã rất ít nằm mơ thấy chiến đấu cùng người khác.
Nếu có, vậy khẳng định là huấn luyện viên, tại trong mơ mỗi lần hắn đều sẽ đem huấn luyện viên giết chết chôn đi rồi mới có thể tỉnh lại.
Lần này lại không làm thịt... Có chút kỳ lạ.
Long Thành còn nghe được có ai đó gọi cái gì mà hạt giống... Khẳng định là Căn thúc đang gọi. Hạt giống đã mua về rồi, chờ nông trường khai khẩn xong đất thì có thể gieo trồng.
Long Thành rất hài lòng, mình quả nhiên có thiên phú làm nông dân, ngay cả nằm mơ cũng sẽ mơ tới việc trồng trọt.
Đầu óc vẫn còn rất nặng trĩu, giống như có tạp âm rẹt rẹt rẹt, hắn dùng sức vê vê trán, mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện xung quanh vây đầy người, mọi người mở to hai mắt nhìn hắn.
Khuôn mặt Molly gần như đã sắp dán sát đến trên mặt hắn, động tác Long Thành dừng lại.
Molly chỉ vào khuôn mặt táo đỏ rực của mình, vẻ mặt nghiêm túc: "Lão sư, ta là ai?"
Bắt đầu từ khi trở lại nông trường, lão sư liền ôm lấy đầu mình, thần tình đau đớn, việc này làm cho trong lòng mọi người đều trở nên lo lắng.
"..."
Long Thành rất muốn giơ tay tát một tát vỗ bay tên gia hỏa này, nhưng mà hắn kiềm chế lại, bởi vì hắn phát hiện xung quanh quá yên tĩnh, không có người nào nói chuyện, bầu không khí quỷ dị.
Long Thành trầm mặc hồi lâu, nói: "Ngươi là Molly."
Vây quanh ở bốn phía, mọi người tựa hồ có chút xao động, càng khiến cho Long Thành cảm thấy bất đồng tầm thường.
Con mắt Molly rất sáng, sáng trong suốt như là đang phát quang. Long Thành không khỏi nghĩ đến mỗi lần khi đem Molly nện tan vỡ thành một đống linh kiện, tròng mắt lăn lông lốc trên mặt đất, chiết xạ ánh đèn, đặc biệt dễ tìm.
Molly phụng phịu, cực lực kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, duy trì vẻ mặt nghiêm túc: "Lão sư, Molly thích nhất cái gì?"
Long Thành không rõ Molly vì sao luôn luôn hỏi vấn đề đơn giản như vậy, nhưng vẫn là thành thành thật thật mà trả lời: "Đi học."
Molly vẻ mặt cứng đờ.
Long Thành chú ý thấy lúc này cơ nhục toàn thân Molly cứng ngắc, hắn có chút kỳ quái: "Chẳng lẽ không phải?"
Mỗi lần Molly nói tới chuyện đi học với hắn thì đều lộ ra sự vui sướng cùng nét vô cùng mong đợi tự đáy lòng, cực kỳ giống dáng vẻ mình ngóng trông ăn cơm.
Tạp êm rẹt rẹt rẹt lại xuất hiện trong đầu, mơ hồ có người đang nói chuyện từ địa phương rất xa xôi.
Molly chấp nhận nguy cơ bị quá tải và treo máy, không tiếc mọi giá đem khả năng tính toán của hạch tâm đẩy đến đỉnh điểm, rồi mới đè nén nặn ra nét tươi cười: "Phải! Đương nhiên phải a! Trăm phần trăm phải! Lão sư quả nhiên không hổ là người hiểu rõ Molly nhất! Đi học làm cho ta hạnh phúc!"
Nàng quay mặt, nét tươi cười trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, mặt không biểu tình tuyên bố: "Lão sư đã khôi phục bình thường."
"Quá tuyệt vời!"
"Ông trời phù hộ!"
Mọi người không hẹn mà cùng cất tiếng hoan hô, nãi nãi nhỏ gầy ôm Long Thành vào trong lòng, nước mắt giàn dụa.
"Ông trời mở mắt! A Thành của ta số khổ a, oa..."
Long Thành không biết cánh tay nãi nãi gầy yếu như vậy tại sao lại có sức lực mạnh như thế, lẽ nào nãi nãi cũng là cao thủ ẩn giấu sao? Còn có... Mình lúc nào số khổ rồi? Mỗi ngày đều hài lòng a, có nãi nãi có mọi người, còn có táo ăn, đúng rồi, bây giờ còn có nông trường của mình, nông trường còn có một cái tên mà hắn thích nhất... Đúng rồi, còn có hạt giống, lập tức liền có thể gieo trồng rồi, thật mong đợi...
Hắn không dám loạn động, thần tình mờ mịt nhìn mọi người, đã phát sinh chuyện gì vậy?
Các thím đang lau nước mắt, chỉ có Căn thúc đang liều mạng cười ngây ngô, nhe răng vàng liên tục gật đầu: "Một đám bà nương chính là lo lắng vớ vẩn, ta đã biết là không có việc gì! Đã nói với các ngươi, lúc trước khi ta dạy tiểu Long Thành lái quang giáp, thì đã biết oa nhi này mạng rất cứng! Ha ha ha, tiểu Long Thành thế nhưng là tiểu nam nhân kế thừa bảo tọa [Thiết Canh vương] của ta !"
Đầu óc vốn đang hỗn loạn, Long Thành nghe vậy, kìm lòng không đậu trừng lớn con mắt, không thể tin tưởng mà trừng Căn thúc. Kế thừa bảo tọa [Thiết Canh vương] là không sai, thế nhưng là Căn thúc ngươi dạy ta lái quang giáp sao?
Ở một bên, Molly vốn còn đang tức giận, nghe được lời Căn thúc nói thì cũng không cam tâm tình nguyện, lập tức phản bác: "Tiểu nam nhân? Lão sư không nhỏ chút nào! Căn thúc, ngươi còn nói bậy nữa, đêm nay giảm phân nửa xương sườn!"
Căn thúc lập tức rụt rụt đầu, vội không ngừng nói: "Ừ ừ ừ! Molly nói đúng! Tiểu Long Thành lớn! Rất lớn!"
Các thím còn đang lau nước mắt, nghe vậy nhịn không được, cười ngã cười nghiêng, còn kèm theo âm thanh nhẹ nhàng nói cười.
"Ai nha nha, Molly lớn rồi!" "Ngươi còn không phải nói, hai tên tiểu gia hỏa này thực sự là quá hợp đi!" "Quả nhiên thanh mai trúc mã chính là không tầm thường!"
Molly nghe được mở cờ trong bụng, lúm đồng tiền như hoa, quả nhiên con mắt mọi người đều là sáng như tuyết, nàng lập tức âm thầm quyết định tối nay nấu nhiều thêm mấy món đặc sản.
Toàn thân quấn đầy băng vải, Tông thần lẻ loi đứng ở ngoài vòng tròn, nhìn Long Quả Táo bị vây ở chính giữa, bỗng nhiên có chút ước ao, còn có một loại mất mát không thể tả.
Y cắn môi, vươn đầu nhìn trời, bầu trời xanh lam không thấy một chút mây, trống trải. Bình thường y thích nhất tinh không vạn dặm, bây giờ chợt trở nên có chút chói mắt.
Hừ, Long Quả Táo tiêu rồi! Thành tựu trong cuộc đời này giới hạn tại đây!
Loại đồ vật chó má nhi nữ tình trường này là chướng ngại vật cho phát triển, là gông xiềng cảu anh hùng!
Tông thần y thế nhưng là nam nhân muốn trở thành Siêu cấp sư sĩ! Cùng với nam nhân bình thường như Long Quả Táo vậy, thế nhưng là hai loại sinh vật hoàn toàn bất đồng!
Phì, ngu xuẩn! Thương cảm! Nhỏ yếu!
Tông thần ngạo nghễ mà quay đầu qua, vừa đúng đối diện với ánh mắt của La Tháo Giáp cũng đang lẻ loi cách không xa, hai người liếc nhau, trong nháy mắt đọc hiểu biết sự khinh bỉ trong mắt mỗi người.
Hừ, lão nam nhân nhặt rác rưởi nhếch nhác đầy mỡ không có truy cầu!
Hừ, kẻ sống tạm bợ không theo chính nghiệp chỉ biết đánh đánh giết giết!
Hai người không hẹn mà cùng hừ lạnh, hếch mặt xoay người, ngược hướng nhau mà đi.
Ngay vào lúc này, có giọng nói trầm thấp hào sảng vang lên.
"Xấu hổ đã quấy rầy, xin hỏi, nơi này là nông trường Táo phải không?"