"Có phải Molly hung hăng làm thịt ngươi một đao hay không?"
"Biết làm sao bây giờ? Ta phải lấy lòng nàng. Nàng cũng nói rồi, nữ nhân của người nào người đó quản."
"Hài tử này, thật là! Làm sao nói chuyện? Quả thực không có kẽ hở! Phía bên ngươi còn có mấy cái quang giáp chưa sửa xong?"
"Còn có ba cái. Ngươi thì sao?"
"Ta tốt hơn ngươi một chút, hai cái rưỡi."
"Nửa cái từ đâu tới?"
"Từ nữ tửu quỷ kia, kiểm tra bảo trì cho nàng một cái. Ai u, ngươi thúc ta làm gì? Ngươi không phải nữ tửu quỷ sao?"
Đầu kia của kênh thông tin, Đỗ Bắc mặc quần áo lao động, cầm trong tay máy dò, khóe miệng lộ ra một nét tươi cười.
"Nữ tửu quỷ hỏi ngươi, còn có hạn ngạch quán Bar tuần này không? Có thể cho nàng không?"
Đỗ Bắc hỏi: "Hạn ngạch thì còn, thế nhưng là ước hẹn của chúng ta thì sao?"
Catherine nói: "Chỉ có thể tìm nơi khác, cuối tuần ta đều cho nàng rồi, ngươi dự định một mình đi quán bar?"
Đỗ Bắc lập tức nói: "Ta cũng cho nàng đi."
"Làm việc đi."
"Được."
Sau khi cắt đứt liên lạc, tâm tình Đỗ Bắc vui sướng. Máy dò không có tìm thấy ám thương, xác nhận cái quang giáp này đã hoàn thành sửa chữa, nhìn nó được chậm rãi cẩu ra xưởng sửa chữa, Đỗ Bắc khó giải thích mà nảy sinh cảm giác tự hào.
Trên giá làm việc, trà ngâm đã quá lâu, vô cùng nồng đậm, Đỗ Bắc nốc một ngụm, vị đắng tràn vào cổ họng.
Có thể sửa xong sớm các quang giáp có thể sửa, sẽ sớm một chút đánh bại hải tặc, hắn là có thể càng sớm cùng Catherine đi du ngoạn. Do dự quá lâu không có ra cửa, kỳ thực đối với việc rời xa nhà, Đỗ Bắc có phần lúng túng, nhưng mà hắn biết rõ Catherine rất mong đợi lần du ngoạn này.
Cùng đi với Catherine, hắn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Chiến tranh trước mắt tựa như nước trà nồng đậm, vị đắng tan đi, khổ tẫn cam lai. Đối với cuộc sống sau này, Đỗ Bắc tràn đầy kỳ vọng và mong đợi.
Tiếp tục làm việc, hắn ta tự động viên mình.
Rốt cuộc sửa đến một bộ quang giáp cuối cùng. Khi quang giáp được đưa đến ô sửa chữa, nhìn nửa người trên của quang giáp hoàn toàn thay đổi, vô cùng thê thảm, Đỗ Bắc biết đây lại là một đại công trình. Trải qua một phen kiểm tra, xác định xong phương án sửa chữa thì đã tôi qua nửa giờ. Những ngày này, số lượng quang giáp hư hại được sửa chữa tăng nhanh, hiện tại, Đỗ Bắc đã thuần thục hơn rất nhiều.
Tại trên quang não cài đặt xong vị trí cắt xén, người máy tự động cắt xén bắt đầu thao tác, đốm lửa vẩy ra.
Hắn bắt đầu tìm kiếm các linh kiện cần phải thay đổi cho quang giáp. Ngoại trừ quang giáp đặt làm riêng, bình thường, quang giáp cấp B trở xuống trên thị trường, các bộ kiện đều có quy cách thông dụng, rất dễ dàng thay thế, điều này cũng là để giảm chi phí sử dụng hàng ngày.
Bỗng nhiên, Đỗ Bắc dừng lại.
Bộ chuyển đổi năng lượng của cái quang giáp này dùng vậy mà lại là Fink-6, loại này không sai biệt lắm là của mười năm trước. Đỗ Bắc mở ra bản vẽ cấu trúc bên trong của quang giáp, sau khi kiểm tra, hắn nhịn không được xoa xoa trán.
Bộ chuyển đổi năng lượng là một vấn đề phiền phức, có phần giống như các nút thần kinh của con người, là một trong những bộ phận khó thay thế nhất. Hơi có sai lầm, Đồng bộ suất của quang giáp liền sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, toàn bộ thông số của quang giáp đều phải được cân chình đồng bộ lại.
Đỗ Bắc mở danh sách linh kiện trong kho ra, quả nhiên, không tìm được Fink-6.
Quang giáp sử dụng linh kiện loại cũ cũng không phải hiếm thấy, rất nhiều linh kiện có thiết kế vô cùng kinh điển, tiếp tục được sử dụng cho đến nay. Có một số linh kiện tuy rằng về tính năng chỉnh thể đã lạc hậu, nhưng mà có một tính năng nào đó nổi bật, người chế tạo quang giáp vừa đúng muốn lợi dụng tính năng đó nên sẽ xuất hiện tình huống sử dụng linh kiện cũ.
Chỉ là tại Phụng Nhân quang giáp học viện, chuyện này không phổ biến.
Tại học viện, quang giáp bị đánh hỏng thì trực tiếp mua một bộ mới, phiên bản giới hạn, quang giáp đặt làm riêng càng là có khắp nơi.
Nếu không, không sửa nữa?
Đỗ Bắc lắc đầu, một bộ quang giáp cuối cùng, sửa xong hôm nay liền viên mãn rồi.
Hắn tỉ mỉ lục tìm trong trí nhớ, chỗ nào có fink-6.
Tại trong nghề sửa chữa bảo trì chính xác này, cần thường tiếp xúc với linh bộ kiện kiểu cũ. Hắn thường tại trong kho tìm kiếm linh kiện mình cần, đó cũng là một trong những niềm vui thú của hắn. Tại trong một đống xác gỉ sét loang lổ, tìm được bộ phận, linh kiện nào đó đã dừng sản nhưng vẫn còn có thể sử dụng được, rắp ráp vào trong máy móc bị hư hỏng, trong khoảng khắc nhìn thấy nó hoạt động liền giống như làm thức tỉnh một cái sinh mạng đang ngủ say trong đám bụi bặm.
Hắn quyết định đi nhà kho một chuyến, tìm xem.
Trang bị trung tâm có rất nhiều nhà kho, hắn đi chính là nhà kho Số 1. Khi Trang bị trung tâm mới xây dựng, chỉ có một tầng. Lúc đó bọn họ không có bao nhiêu tiền, nhà kho Số 1 cũng là nhà kho duy nhất của bọn họ, cái gì cũng ném vào bên trong. Những lúc rảnh rỗi, Đỗ Bắc thường thích vào đó lục lọi tìm kiếm, luôn có thể moi móc được một ít niềm vui nhỏ.
Muốn tìm Fink-6, Đỗ Bắc đầu tiên nghĩ đến chính là nhà kho Số 1.
Đi ra phân xưởng sửa chữa, bước lên một chiếc xe bay tự động. Ngồi ở trên xe, từng cái cửa hàng lướt ngược qua hai bên tầm mắt hắn, cho dù những cửa hàng này đều đã ngừng kinh doanh nhưng mà y nguyên có thể cảm nhận được sự xa hoa và tràn đầy tính khoa học kỹ thuật của chúng nó.
Trong đầu Đỗ Bắc hiện lên sự tồi tàn của Trang bị trung tâm lúc mới thành lập, hắn có chút hoảng hốt. Chỉ mấy năm thời gian, Trung tâm Trang bị đã thay đổi bộ dáng.
Nghĩ đến hiệu trưởng và Lâm Nam, Đỗ Bắc tràn đầy lòng tin, bọn họ nhất định có thể đẩy lùi hải tặc, cuộc sống tương lai nhất định càng thêm tốt đẹp.
Xe bay tự động dừng tại trước cửa nhà kho.
Thường ngày, nhà kho Số 1 không có người đến thăm, bây giờ vậy mà lại có xe tải ra vào.
Đỗ Bắc bước xuống xe bay, nhìn xe tải tự động kéo từng cây xà hợp kim gỉ sét loang lổ, đây không phải là những cấu kiện hợp kim bên ngoài cứ điểm sao?
Ở cửa vào nhà kho, An Đức Lỗ nhìn thấy Đỗ Bắc, vội vàng nghênh đón: "Đỗ tiên sinh! Ngài thế nào tới đây?"
"Ta đến tìm Fink-6." Đỗ Bắc nhìn vẻ mặt An Đức Lỗ mờ mịt, giải thích: "Một loại bộ chuyển đổi năng lượng tương đối cũ, trong danh sách nhà kho không có, ta tới đây tìm kiếm thử xem, coi như là nghỉ ngơi."
An Đức Lỗ tràn đầy kính ý: "Ngài quá hao tâm tổn trí rồi! Quang giáp như vậy, trả về là được!"
Đỗ Bắc tiên sinh ở trước mặt đáng giá hắn tôn kính, thân là một trong những cổ đông của học viện, những ngày này làm gương cho binh sĩ, không ngày không đêm tăng ca lảm việc trong phân xưởng sửa chữa hoàn cảnh bẩn thỉu.
"Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi." Đỗ Bắc cười nói, hắn nhìn thoáng qua xe tải tự động, hỏi: "Làm gì vậy?"
An Đức Lỗ giải thích: "Những thứ này đều là cấu kiện hợp kim của cứ điểm hôm nay bị bắn trúng. Chủ nhiệm nói, toàn bộ cấu kiện đều phải thu hồi, chờ hải tặc rút lui, chúng ta sẽ đem cứ điểm khôi phục nguyên trạng. Cứ điểm là biểu tượng cho Phụng Nhân chúng ta cũng là biểu tượng thắng lợi của chúng ta."
Đỗ Bắc vươn ngón tay cái ra: "Nói hay!"
An Đức Lỗ có chút xấu hổ: "Đó là y nguyên lời chủ nhiệm nói, thuộc hạ chỉ thuật lại."
"Được rồi! Ta không làm lỡ thời gian của người nữa."
"Đỗ tiên sinh, ngài đi."
Nhìn bóng lưng Đỗ Bắc, An Đức Lỗ không khỏi cảm khái. Quả nhiên không hổ là đối tác của hiệu trưởng, chủ nhiệm, năm đó cùng nhau khởi đầu Phụng Nhân, mỗi người đều có mấy phần bản lĩnh, tính cách cũng rất tốt.
Vừa lúc khung hợp kim của cứ điểm đều đã vận chuyển xong, An Đức Lỗ xoay người rời đi.
Đỗ Bắc đi vào nhà kho, bên trong chất đầy khung hợp kim tháo dỡ ra từ cứ điểm.
Thay vào đó chính là vô số tháp đại bác, làm cho cái cứ điểm xa xưa này nhìn như một con nhím.
Nó đã là một cái cứ điểm chân chính rồi.
Đỗ Bắc vẫn thích cứ điểm trước đây hơn, nó đại biểu cho cuộc sống bình tĩnh. Đối với việc Lâm Nam dự định sau cuộc chiến sẽ khôi phục nguyên trạng cho cứ điểm, Đỗ Bắc tán thành hai tay hai chân.
Ngoại trừ xuất hiện một đống khung hợp kim chồng chất như núi, vị trí của những vật khác trong nhà kho không có thay đổi.
Đỗ Bắc dựa theo trí nhớ, đi tới trước một đống quang giáp xưa cũ, hắn mơ hồ nhớ tới hình như tại nơi này từng nhìn thấy Fink-6. Chẳng qua là trước đây hắn không cần tới bộ chuyển đổi năng lượng nên không có để ý nhiều hơn, chỉ là thoáng nhìn một cái, chính hắn cũng không quá xác định.
Một giờ sau, cuối cùng hắn đi ra khỏi đống quang giáp gỉ sét loang lổ, trên tay có một cái hộp nhỏ dính đầy bụi bặm. Một chùm dây đủ mọi màu sắc lòng thòng ra khỏi hộp, đây là Fink-6.
Trên mặt Đỗ Bắc là nét tươi cười hài lòng. Mỗi khi tìm được linh kiện mình cần, chính là thời khắc hạnh phúc nhất.
A, bây giờ không phải nữa rồi.
Bây giờ, chuyện hạnh phúc nhất là được ở cùng Catherine một chỗ, vô luận làm gì cũng được, chuyện này xuống hàng thứ hai.
Đỗ Bắc nhìn thoáng qua thời gian, giờ này, ụ sửa chữa hẳn là đã cắt xén quang giáp không sai biệt lắm rồi. Sửa chữa xong một bộ quang giáp sau cùng, mình liền có thể nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon.
Mang theo Fink-6, Đỗ Bắc hướng cửa nhà kho đi đến. Nhà kho to như vậy chỉ có lẻ loi một mình hắn.
Khi đi ngang qua một đống khung hợp kim dỡ xuống từ cứ điểm, ánh đèn phản chiếu từ mặt cắt trơn nhẵn của một thanh khung hợp kim cứ điểm rọi ra một quầng sáng màu lam nhạt sáng lạn.
Đỗ Bắc không khỏi dừng bước.
Vừa rồi là mình hoa mắt sao?
Đỗ Bắc là công việc sửa chữa chính xác, hàng ngày tiếp xúc với kim loại. Hắn biết rõ, mặt cắt kim loại phản chiếu ánh đèn rất dễ tạo ra quầng sáng phản xạ xinh đẹp. Nhưng mà quầng sáng rọi vào trong ánh mắt hắn vừa rồi kia có điểm không bình thường.
Hắn cảm thấy rất thú vị.
Đi tới trước một thanh khung hợp kim, tỉ mỉ nghiên cứu mặt cắt của nó.
Bởi vì là sử dụng người máy cắt xén tự động, mặt cắt rất trơn trượt, trơn bóng đến mức có thể soi gương. Nhìn từ mặt cắt, hiện ra sự sáng bóng màu bạc của kim loại bình thường, trên cơ bản hơn phân nửa hợp kim đều có sự sáng bóng như vậy.
Nhìn một hồi, Đỗ Bắc nhìn không ra điểm gì đặc thù, lẽ nào vừa rồi là mình hoa mắt?
Hắn đột nhiên xoay người, đi tới vị trí vừa rồi, theo ánh đèn chiếu rọi nhìn về phía mặt cắt khung hợp kim kia.
Quầng sáng đặc thù lại xuất hiện nhưng không giống với màu lan nhạt vừa rồi, lần này, quầng sáng hiện ra màu cam nhàn nhạt.
Vậy mà còn sẽ thay đổi màu sắc!
Đỗ Bắc thoáng cái hứng thú dâng lên, hắn lần đầu tiên gặp đến hợp kim kỳ lạ. Hắn đứng ở tại chỗ, nhìn chằm chằm mặt cắt kia, con mắt không nháy mắt một cái.
Quả nhiên, một lát sau, quầng sáng trên mặt cắt từ màu cam nhàn nhạt biến thành màu hồng nhạt.
Thật thần kỳ!
Quầng sáng không những biến đổi màu sắc, ngay cả hình dạng cũng thay đổi, vòng ngoài quầng sáng mỏng như lụa.
Thật sự quá đẹp! Tựa như một quầng cực quang chuyển động biến ảo trên bầu trời buổi tối!
Cực quang?
Đỗ Bắc bỗng nhiên sững sốt, hắn tựa như bị tia chớp đánh trúng.
Năm đó, Mai được kiểm tra ra não bị bệnh biến, làm cho mọi người đều bị chấn động vô cùng. Đỗ Bắc có mối quan hệ với Mai tâm đầu ý hợp, tuy rằng bác sĩ nói Mai bởi vì cố chấp và áp lực tinh thần mà dẫn đến bị bệnh biến, nhưng Đỗ Bắc luôn luôn hoài nghi có phải là năm đó khi bọn họ dò tìm bảo, bị nhiễm phải thứ gì khiến não vị bệnh biến hay không.
Hắn tra tìm rất nhiều tư liệu về phương diện này, hắn nhớ kỹ trong đó một loại tài liệu gọi là Titan Cực Quang.
Đó là một loại kim loại thần kỳ và mỹ lệ, tại trạng thái đơn chất, sóng não có thể trực tiếp cảm thụ được nó tồn tại. Mà dùng nó luyện chế thành một số hợp kim, sóng não liền không còn cảm nhận được sự tồn tại của nó, hợp kim sẽ sinh ra quầng sáng sáng lạn như cực quang vậy.
Hắn rất nhanh mở ra cơ sở dữ liệu của mình, tìm đến tư liệu về Titan Cực Quang, bên trong có một đoạn hình ảnh giống như đúc trước mắt.
Sắc mặt Đỗ Bắc thoáng cái trở nên tái nhợt, thì thào: "Sẽ không... Sẽ không..."
Hắn nhìn thấy bên cạnh đống khunng hợp kim có một cái rương gỗ nhỏ. Hắn rung động mở mộc rương ra, bên trong tràn đầy bột kim loại.
Ngay cả vụn cắt xén kim loại cũng thu dọn giữa lại...
Lâm Nam thật sự muốn đem cứ điểm phục hồi lại như cũ?...
Đỗ Bắc bỗng nhiên cảm thấy mình rất buồn cười, đúng vậy, lấy tính cách Lâm Nam, làm thế nào sẽ để ý đến việc cứ điểm có giữ được dáng vẻ như cũ hay không?
Cho tới tận bây giờ Lâm Nam chỉ để ý tới có giá trị hay không mà thôi.
Sự phẫn nộ vì bị phản bội, nỗi sợ hãi đối với nhân tính, sự bi thương vì bạn tốt ngày trước bị chết bao phủ Đỗ Bắc. Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, khung hợp kim chồng chất như núi tựa như từng cây kiếm sắc chỉ thẳng vào hắn, ngay sau đó chính là vạn kiếm xuyên tim.
Sau một lúc lâu, đôi mắt mờ mịt của hắn từ từ khôi phục thanh minh, ánh mắt ôn nhu ấm áp trước kia dần dần trở nên lợi hại, âm thanh hỗn loạn phức tạp trong đầu biến mất, chỉ còn lại một cái thanh âm, thanh âm vô cùng rõ ràng kiên định
—— hắn muốn đưa Catherine an toàn rời đi nơi đây.
Đỗ Bắc cẩn thận đóng lại mộc rương, xóa đi vân tay trên mộc rương, tỉ mỉ dọn sạch dấu vết mình từng dừng lại trước đống hợp kim này.
Hắn không có quay đầu lại nhìn lần nào nữa.