Nhìn thấy thân xác quang giáp của Tông Á bị thủ hạ của La Tháo Giáp đại nhân thu dọn, Dương Lão Hổ và Nguyên Chí liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ nôn nóng và bất an trong mắt nhau.
Vận mệnh chờ đợi bọn hắn sẽ như thế nào?
Dương Lão Hổ cố lấy dũng khí gọi lớn: "La đại nhân, chúng ta có thể tới đó không?"
La Tháo Giáp đại nhân không có đáp lại, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng vẫn là bởi ý muốn cầu sinh kích thích, hai người cẩn thận từng li từng tí mà tới gần. Vì thể hiện không có địch ý, hai người giơ hai tay lên cao.
Bên trong khoang lái 【 Màu Đen Cực Quang 】, Long Thành nghe Dương Lão Hổ gọi lớn nhưng hắn lại không quan tâm nổi, bởi vì lúc này hắn đã rơi vào trạng thái dị thường.
Hắn đã mất kiểm soát suy nghĩ, mức độ càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí vẻ mặt của hắn cũng dần dần trở nên hoảng hốt, nhìn qua có phần ngây dại.
Sư sĩ có ba hạng, Phản Xạ tần, Đa tuyến trình và Chống chịu cao áp (chống chịu áp lực cao), Chống chịu cao áp thực sự là ít bị thương nhất.
Bởi vì lúc trước hai người đều là thông qua đánh vỡ cực hạn để đột phá, mà Chống chịu cao áp thì chú trọng chính là duy trì cực hạn. Khi khả năng Chống chịu cao áp sắp đạt đến cực hạn, sự chú ý tự nhiên không thể duy trì tập trung, đến khi Chống chịu cao áp kết thúc, cực ít xuất hiện tình trạng Chống chịu cao áp sụp đổ.
Nhưng một khi khả năng Chống chịu cao áp sinh ra sụp đổ thì sẽ gây ra tổn thương cho đầu óc.
Khi Long Thành còn chưa kịp phản ứng lại, tư duy của hắn đã bị mất kiểm soát, mất đi sự tự chủ. Lúc trước tư duy của hắn tựa như là một sợi chỉ nhỏ, có thể tách ra, cũng có thể tụ lại.
Nhưng vào lúc này chúng nó giống như một đống cát rời rạc, vô luận Long Thành nỗ lực như thế nào đều không thể tụ lại.
Tuy là như vậy nhưng thần trí hắn vẫn vừa thanh tỉnh, vừa thất thần rất lợi hại.
Trước đây, chỉ cần Dương Lão Hổ và Nguyên Chí đến gần, vừa tiến vào khu vực an toàn liền sẽ khiến hắn theo bản năng cảm thấy cảnh giác. Nhưng lần này, việc mất đi sức chú ý làm cho hắn không hề có cảm giác.
Vừa đúng vào lúc này, có cuộc gọi tới, là Mạch Khảo Tư.
Long Thành vô ý thức tiếp nhận cuộc gọi: "Ngươi khỏe, Mạch Khảo Tư."
Hắn đã quên chuyện thông tin liên lạc đã khôi phục, 【 Màu Đen Cực Quang 】 còn mở ra loa ngoài.
Dương Lão Hổ và Nguyên Chí nghe thấy La Tháo Giáp đại nhân đang trò chuyện, vội vàng dừng lại bước chân, lặng lẽ vểnh tai lắng nghe. Tuy rằng nghe không thấy đầu bên kia đang nói cái gì nhưng có thể nghe được lời La Tháo Giáp đại nhân nói chuyện.
Tư duy Long Thành tản mạn, rất phiêu hốt.
Trong bữa tiệc gia đình Mạch Khảo Tư, thịt bò ăn ngon... Hán Tư ăn cơm hơi ít... 【 Gấu Trúc Kiếm Khách 】 quá đáng sợ... Bản thân mình còn biểu diễn với đồng xu, ai, đồng xu đâu rồi? A, đã bị mình làm vũ khí ném đi rồi...
Mạch Khảo Tư nói: "Long tiên sinh, thực sự xin lỗi, lại lần nữa quấy rầy ngài rồi."
Lại lần nữa nhìn thấy Long Quả Táo, tâm tình Mạch Khảo Tư rất phức tạp. Từ khi biết được đám người Long Quả Táo mua Phong Viễn nông trường, hắn liền vô cùng lo lắng, đang chạy tới chạy lui khắp nơi tìm cách.
Không nghĩ tới đám người Long Quả Táo vậy mà lại trực tiếp tấn công Thạch Xuyên, hơn nữa còn tạo ra chiến quả động trời như thế.
Tinh thần hoảng hốt, Long Thành không có chú ý tới Mạch Khảo Tư nói ra cụm từ "Lại lần nữa quấy rầy", hỏi: "Có chuyện gì không?"
Mạch Khảo Tư cân nhắc nói: "Nói thật đi, đến bây giờ ta còn có chút khó mà tin được. Lúc trước ta còn rất lo lắng vì việc ngài mua Phong Viễn nông trường, thật sự là buồn lo vô cớ. Có cao thủ như La Tháo Giáp đại nhân vậy, đêm nay có thắng lợi toàn diện huy hoàng như thế..."
Tại trạng thái tư duy không tập trung, Long Thành không thể tổ chức tư duy hiệu quả, chỉ có thể dựa theo bản năng, hắn lắc đầu: "Không được toàn diện."
Mạch Khảo Tư sửng sốt: "Không được toàn diện? Ách, còn có điểm gì khiến ngài không hài lòng sao?"
Long Thành: "Không có giết hết."
Mạch Khảo Tư ngây người, nhất thời quên luôn nói chuyện.
Trong phòng họp, những người khác mở to hai mắt, mặt đầy vẻ không thể tin tưởng. Nếu như những lời này là do người nào khác nói ra, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy rất buồn cười, giết hết? Lẽ nào có người vậy mà lại định đồ sát Thạch Xuyên, ha ha ha ha ha...
Thế nhưng là những lời này từ trong miệng một nhóm gia hỏa vừa mới đánh bại Tông Á, giết người như ma nói ra thì lông gáy mọi người đều dựng thẳng hết cả lên, sự sợ hãi khó tả giống như một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim bọn họ.
Không có giết hết... Cách không xa, Dương Lão Hổ và Nguyên Chí nghe được rõ rõ ràng ràng, hai người run lên, sắc mặt trắng bệch.
Mạch Khảo Tư phục hồi lại tinh thần, lắp bắp hỏi: "Ban đầu quý phương có kế hoạch giết,.. giết bao nhiêu người không?"
Long Thành đầu óc mơ hồ rất lợi hại, hắn xoa trán, buột miệng nói ra: "Kế hoạch ban đầu? A, giết hết."
Giết hết... Ở cách không xa, Dương Lão Hổ và Nguyên Chí đầu gối mềm nhũn, hai người thiếu một chút quỳ sụp xuống.
Má ơi, La Tháo Giáp đại nhân vậy mà lại... Vậy mà lại dự định giết sạch bọn hắn!
Giết hết...
Nếu không phải đang lơ lững giữa không trung, hai người rất muốn trực tiếp quỳ xuống.
Toàn bộ phòng họp Ty Cảnh sát yên tĩnh vô cùng, bọn họ triệt triệt để để bị chế ngự, ngay cả Kha Hình cũng cứng họng, khó mà che giấu được vẻ kinh ngạc ở trên mặt.
Nhất là đối phương dùng giọng điệu hờ hững qua quít nói ra lời nói làm người nghe kinh sợ như thế càng khiến cho bọn hắn bị chấn động mãnh liệt!
Giết hết!
Đối phương đến cùng là thứ tồn tại kinh khủng gì, vậy mà lại dám nói ra hai,.. hai chữ đáng sợ như thế.
Mạch Khảo Tư triệt để mộng rồi, trên mặt hắn không còn chút huyết sắc, hắn có phần khó mà tin được: "La Tháo Giáp đại nhân có đồng ý kế hoạch này không?"
Long Thành thành thành thật thật nói: "Không đồng ý. Kế hoạch của hắn là giết gà dọa khỉ."
Mạch Khảo Tư và mọi người trong phòng họp không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thở phào nhẹ nhõm còn có hai người Dương Lão Hổ và Nguyên Chí ở cách Long Thành không xa.
Bọn họ hận không thể xông tới nói cho La Tháo Giáp đại nhân biết, bọn họ là khỉ! Bọn họ là khỉ! Dọa được rồi! Dọa được rồi!
"Chỉ là ta đã thuyết phục hắn."
Long Thành bổ sung một câu, mình hình như lúc ăn cơm đã thuyết phục La Mỗ... Hẳn là vậy đi, quên rồi...
Bầu không khí bên trong phòng họp lần thứ hai ngưng đọng lại, kể cả thần tình như trút được gánh nặng trên mặt bọn họ cũng ngay lập tức đọng lại.
Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, Dương Lão Hổ và Nguyên Chí lập tức cứng tại nguyên chỗ, trong đầu bọn họ ong ong vang vọng, La Tháo Giáp đại nhân đã thuyết phục người khác, muốn giết sạch thành phố Thạch Xuyên...
Sắc mặt tái nhợt, Mạch Khảo Tư miễn cưỡng cười nói: "Ngài nói thật hay nói giỡn!"
Nỗi sợ hãi mãnh liệt bao phủ hắn, hắn thậm chí không dám ngẫm nghĩ, điều này đến cùng có phải là nói giỡn chơi hay không.
Không đợi Long Thành trả lời, hắn vội vàng nói sang chuyện khác: "Ngươi tính lúc nào chuyển đến nông trường? Có cần hỗ trợ gì hay không? Nhờ ân huệ của ngài, vẫn luôn chưa có cơ hội báo đáp, có gì cần phân phó làm ơn cú vui lòng mở miệng."
Long Thành trả lời rất kiên quyết: "Được."
Nhưng mà hiện tại đầu óc hắn rất mơ hồ, cũng nghĩ không ra cần cái gì.
Mạch Khảo Tư cẩn thận nói: "Lời ta nói tiếp sau đây là ta đại biểu ty Cảnh sát tới tìm hiểu tin tức, là theo chức trách, Long tiên sinh xin đừng trách tội. Long tiên sinh thuận tiện thì trả lời, nếu không tiện, không cần để ý."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt những người khác trong phòng họp hơi hơi biến đổi.
Du Phiêu Phiêu lấy tay che mặt, hắn đã biết sẽ như vậy.
Tư duy Long Thành tiếp tục lâng lâng, ty Cảnh sát... Molly nói, quang giáp của ty Cảnh sát đều rất đắt... Có thể bán rất nhiều tiền?
Long Thành: "Tin tức gì?"
Mạch Khảo Tư hỏi: "Long tiên sinh, Tông Á còn sống không?"
"Còn sống."
Tâm tư Long Thành lại tung bay rồi.
Thực lực Tông Á thật mạnh... Tử nguyệt thật xinh đẹp... Chính mình quá yếu ớt... Khỏe rồi phải tập luyện gấp đôi...
Ngay vào lúc này, Mạch Khảo Tư bỗng nhiên nhìn thấy Kha Hình giơ lên một tờ giấy, trên giấy viết một câu nói.
Hắn chần chừ chốc lát, hỏi: "Có thể giao Tông Á cho ty Cảnh sát không?"
Long Thành: "Không thể."
Hắn trả lời rất dứt khoát, Molly nói phải khuyên bảo Tông Á một cái, sư sĩ cấp 12 hình như rất có giá trị.
Rõ ràng bị cự tuyệt, Mạch Khảo Tư trái lại khó giải thích mà thở phào nhẹ nhõm, hắn lập tức hỏi: "Ty Cảnh sát có thể chuộc Tông Á về không? Cần điều kiện gì, xin cứ việc mở miệng, ty Cảnh sát sẽ nghiêm túc cân nhắc."
Long Thành nói: "Để ta hỏi một chút."
Loại này vấn đề giao cho Molly mới tốt, bình thường khi đầu óc hắn không có bị thương cũng đã không am hiểu, bây giờ bị thương... Sư sĩ cấp 12 có thể bán bao nhiêu tiền chứ?
La Mỗ lúc này điều khiển 【 Vực Sâu Phượng Hoàng 】, cẩn thận từng li từng tí ôm xác 【 Nhãn Kính Vương Xà 】 trở về bên cạnh Long Thành.
Mà Molly cũng điều khiển xe vận tải nông nghiệp loại nhỏ đột ngột vọt tới trước mặt Long Thành, nàng đứng ở cửa sổ xe ra sức phất tay, lớn tiếng gọi: "Lão sư, lên xe đi!"
Không có bang phái, thật là vui!
Long Thành a một tiếng, leo lên thùng xe vận tải nông nghiệp, La Mỗ theo sát phía sau.
Ở một bên, Dương Lão Hổ và Nguyên Chí lúc này mới như ở trong mộng chợt tỉnh. Bọn họ cũng không dám ngăn cản, lập tức hướng bóng lưng Long Thành lên xe, khom người 90 độ, lớn tiếng hô to: "La Tháo Giáp đại nhân đi thong thả! La Tháo Giáp đại nhân khổ cực rồi!"
Tại phía sau bọn hắn, đám thành viên bang phái đứng thẳng một hàng đồng loạt khom người 90 độ, đều đặn nhịp nhàng, lớn tiếng hô lớn: "La Tháo Giáp đại nhân đi thong thả! La Tháo Giáp đại nhân khổ cực rồi!"
Đi theo phía sau Long Thành, đang leo lên xe, La Mỗ sợ đến mức chân lảo đảo, thiếu một chút bước hụt.
Thì ra mình có danh vọng như vậy sao? Đám gia hỏa này rất hiểu chuyện a!
La Mỗ nội tâm mừng thầm, bỗng nhiên hắn phản ứng lại đây, mặt tức thì suy sụp.
Chờ chút, không phải mình đang phải cõng nồi sao? Cao hứng cái gì chứ?
Mọi người bên trong phòng họp cũng bị một tràng âm thanh vui vẻ đưa tiễn đột ngột vang lên kia làm giật nảy mình, cái này... người không biết còn tưởng rằng đám thành viên các bang phái này đang vui vẻ đưa tiễn lão đại.
Ngồi vào thùng xe, Long Thành cảm thấy có phần mệt mỏi, nói thẳng: "Mạch Khảo Tư, ta tắt máy đây."
Dứt lời, hắn cắt đứt liên lạc.
Bầu không khí trong phòng họp Ty Cảnh sát kìm nén chưa từng có, mọi người cũng không có hứng thú nói chuyện, trong lòng mọi người nặng trịch.
Mỗi người ở đây đều là người có lai có lịch trong ty Cảnh sát, trong cuộc đời không biết đã gặp qua bao nhiêu kẻ hung ác, nhưng không có một kẻ nào so được với Long Quả Táo hiện tại, khiến bọn hắn bị chấn động mãnh liệt.
Kha Hình xưa nay túc trí đa mưu, tâm lý và tinh thần vượt qua thử thách, lúc này ngồi yên tại chỗ có chút thất thần.
Tích tích tích, điện thoại vang lên, Kha Hình tinh thần chấn động: "Có tình báo mới."
Mọi người dồn dập phục hồi lại tinh thần, thoáng hoạt động cơ thể một cái, lúc này bọn họ mới phát hiện thân thể có chút cứng đờ, bầu không khí kìm nén của phòng họp thoáng buông lỏng một chút.
"Ta đưa tin tình báo trực tiếp lên bên trái màn hình." Tiếp theo Kha Hình dặn dò: "Mạch Khảo Tư, ngươi đưa tìn báo về Long Quả Táo lúc trước lên bên phải màn hình, mọi người cùng nhau tham khảo."
Mạch Khảo Tư phục hồi lại tinh thần, gật đầu nói: "Được."
Màn hình đồng thời chiếu sáng lên cả hai bên.
Bên trái là hình ảnh tòa nhà tổng bộ Khu vực 3 hừng hực bốc cháy, thi thể cháy đen chỉ còn lại có nửa khuôn mặt, có người kinh hô: "Là Bàng Thanh Hải! Trời ạ! Vương Đống!"
Hình ảnh bên phải là sóng người cuồn cuộn, một thiếu niên đi theo một nữ hài mặt váy Lolita, đi tại hội trường COSPLAY thế giới mạng.
Bên trái chuyển sang tình báo mới, trong một tòa nhà bị nổ sụp đổ một nửa, xác quang giáp rải rác đầy đất, mảnh nhỏ, người tinh mắt sẽ nhận ra được có xác quang giáp Nặc Á, thi thể Khắc Lao Đức, cái đầu quang giáp Lợi Ngang...
Trong hình ảnh bên phải, thiếu niên đã chuyển thành trang phục Kryptonite lão sư, tung tẩy đồng xu, biểu diễn động tác đặc trưng cho Kryptonite lão sư. Tiểu cô nương một tay xách váy, một tay cầm phiếu thanh toán, liều mạng hét to.
...
Nỗi sợ hãi và áp lực vô hình xoay quanh bên trong hội trường, bầu không khí tĩnh mịch im lìm.