"Phát hiện một cái máy bay không người lái!"
"Lại phát hiện một cái máy bay không người lái!"
"Tiếp tục đi tới!"
"Hướng hai giờ, khoảng cách 120 dặm, ta bắt được tín hiệu của nó!" "
...
Trong phòng nghỉ u tối, trong kênh thông tin không ngừng vang lên tin từ các trinh sát phía trước truyền về. An Cốc Lạc ngồi trên sàn, tựa như một bức điêu khắc băng lãnh, không chút động đậy.
Hắn nhìn chăm chú bốn bộ quang giáp các không xa, có chút xuất thần.
Lúc này hắn đã bình tĩnh trở lại, trên mặt nhìn không thấy chút vết tích giận dữ lúc trước.
An Cốc Lạc chìm vào suy nghĩ sâu xa, sẽ là người nào chứ? Thế nào lại biết Ngủ Yên Tạo Thần Sở của hắn? Đối phương còn biết cái gì?
Hắn khó giải thích mà cảm thấy có điểm lãnh, trong bóng tối dường như có một đôi mắt đang lặng yên nhìn chăm chú vào hắn.
Bỗng nhiên, tất cả âm thanh trong kênh thông tin đều biến mất.
An Cốc Lạc đứng lên.
Trên bầu trời, ba cái quang giáp nhìn phía trước, trong kênh thông tin im ắng trầm mặc.
Bọn họ vừa mới phát hiện một cái máy bay không người lái cuối cùng.
Bên trong Khoang điều khiển, trước mắt Vưu Tây Nhã Khắc, Bỉ Lợi và Mạc Tát đều không ngoại lệ, đều có một cái bản đồ, mặt trên đánh dấu vị trí các máy bay không người lái được bọn hắn phát hiện lúc trước. Mỗi cái máy bay không người lái là một cái điểm sáng, từng cái quang điểm nối liền thành một tuyến.
Cái chuỗi máy bay không người lái này chỉ về một cái phương hướng.
Sắc mặt ba người có chút khó coi, nhất là Bỉ Lợi. Chuỗi máy bay không người lái chỉ hướng doanh địa liên quân hải tặc.
Những ngày này, Liên quân hải tặc vẫn luôn do Bỉ Lợi đốc chiến, khi đầu mối chỉ hướng liên quân hải tặc, Bỉ Lợi liền giống như ngay tại chỗ bị nhéo hai cái lỗ tai.
Cái cổ thô to của Bỉ Lợi thoáng cái biến đỏ, từng cái mạch máu lồi lên, nhìn qua hắn tựa như một con trâu đực bị làm tức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Đám súc sinh ăn cây táo, rào cây sung! Lão tử phải lột da các ngươi ra!"
Nhã Khắc và Mạc Tát không có lên tiếng ngăn cản, ánh mắt hai người dị thường lạnh lùng nghiêm nghị.
Liên quân hải tặc tốt xấu lẫn lộn, bên trong có gian tế trà trộn vào là không chút nào kỳ quái. Đương nhiên, Phụng Nhân quang giáp học viện và Tây Phụng thị đều có hiềm nghi, doanh địa liên quân hải tặc hiềm nghi y nguyên lớn nhất. Hai đối tượng trước ở cách xa như vậy, để khống chế máy bay không người lái thì cần phải vượt qua phòng tuyến và doanh địa của liên quân hải tặc, độ khó rất lớn.
"Có kết quả rồi?"
Giọng An Cốc Lạc lành lạnh vang lên trong kênh thông tin.
Nhã Khắc trầm giọng nói: "Lão đại, máy bay không người lái chỉ hướng doanh địa liên quân hải tặc."
Đầu kia kênh thông tin trầm mặc mấy giây, An Cốc Lạc phun ra một chữ: "Tra!"
Bỉ Lợi theo trong kẽ răng đẩy ra một câu nói: "Lão đại, để ta tra!"
Đầu kia kênh thông tin trầm mặc, rẹt, cắt đứt.
Trong nháy mắt con mắt Bỉ Lợi đỏ bừng. Hắn hít sâu một hơi, cảm giác sỉ nhục chưa bao giờ có xông thẳng trán, mỗi cái tế bào trên người như muốn bùng nổ ra. Tính cách hắn kiêu ngạo, thường ngày ngay cả tiểu lão đại đều dám trêu chọc, chính là không phục. Chuyện nghiêm trọng như thế, hiện tại đầu mối chỉ hướng ngay chính khu vực của mình, ngay cả biện giải hắn cũng không biết phải biện giải thế nào.
An Cốc Lạc trực tiếp cắt đứt thông tin, giống như lại xách tai hắn kéo lên.
Hắn nhìn doanh địa liên quân hải tặc phái xa, trong cơ thể sát ý kéo lên đến cực hạn, hắn trái lại không tiếp tục hùng hùng hổ hổ.
Quang giáp đột nhiên tăng tốc, lao về phía doanh đại liên quân hải tặc, tại phía sau hắn dày đặc quang giáp, An Mạc Bỉ Khắc hải tặc đoàn dốc hết tinh nhuệ ra ngoài.
La Mỗ đang ngủ liền bị làm giật mình tỉnh lại, ban ngày chỉ huy cả ngày, hắn cũng sức cùng lực kiệt.
Lão Đổng xông tới, sắc mặt trắng bệch: "Bỉ Lợi lão đại dẫn người tới vây toàn bộ doanh địa lại rồi. Nhã Khắc lão đại và Mạc Tát lão đại cũng tới. Bỉ Lợi lão đại bảo mọi người đến quảng trường nghị sự. Bọn họ như vậy là muốn động đao sao?"
La Mỗ xoa xoa trán, hơi hơi thanh tỉnh một ít: "Hẳn là không, phỏng chừng là xảy ra chuyện gì. Chúng ta mau đi đi, cẩn thận một chút."
Lão Đổng lắc đầu: "Không phải chúng ta, là mọi người, mọi người!"
La Mỗ lập tức vừa mặc quần áo vừa đi ra ngoài: "Vậy khẳng định là xảy ra đại sự rồi."
Lão Đổng thấp thỏm lo âu: "Chẳng lẽ kế hoạch của chúng ta bị tiết lộ rồi?"
La Mỗ cười nhạo: "Chuyện của chúng ta lớn như cái rắm, đáng giá các lão đại hưng sư động chúng như thế sao?"
Lão Đổng nghĩ cũng đúng, lập tức an tâm không ít.
Khi lão Đổng và La Mỗ dẫn đám thủ hạ đến được địa điểm tập hợp thì trước mắt đã là một mảnh đen ngòm, tất cả hải tặc đều tập hợp.
Từng hàng quang giáp tựa như bức tường sắt thép cao vút vây quanh địa điểm tập hợp chặt như nêm cối. Vô số họng súng, họng pháo sâm nghiêm chỉ vào đám người tập hợp trên quảng trường, ánh đèn pha sáng như tuyết chuyển qua chuyển lại khiến người hoa cả mắt, cũng chiếu sáng khu tập hợp sáng như ban ngày.
Người chậmhiểu cỡ nào, lúc này cũng biết có đại sự phát sinh.
Mọi người khe khẽ thầm thì, suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến các lão đại đại động can qua như thế?
"Tất cả đều đã đến đông đủ?"
Bỗng nhiên vang lên một giọng nói tất cả mọi người đều rất quen thuộc, Bỉ Lợi lão đại những ngày này vẫn tại đốc chiến, cơ hồ mỗi tên đầu mục hải tặc đều rất quen thuộc giọng hắn.
"Vừa rồi, có tên gia hỏa gọi là 2333 đã trộm đi ba thứ đồ vật trong yếu trên An Mạc Bỉ Khắc hào. Bây giờ, mỗi lão đại đều hỏi một chút người phía dưới, ai là 2333? Có ai đi ra ngoài? Đều kiểm tra rõ ràng cho ta. Mười phút sau, dẫn theo người của mình tới đây chứng minh thuần khiết. Bắt đầu từ Lý lão đại."
Giọng Bỉ Lợi lão đại rất bình tĩnh nhưng tất cả lông tơ trên người La Mỗ đột nhiên đều dựng thẳng lên.
Hắn nhìn thoáng qua lão Đổng, mắt đầy vẻ lo lắng.
Lão Đổng cũng là người từng trải, đối với việc phát hiện nguy hiểm có nhạy cảm dị thường, cũng biết tình huống không ổn.
Không riêng gì hai người, toàn bộ đầu mục hải tặc tại đây đều làm hải tặc lâu dài, ý thức được nguy hiểm.
Lý lão đại sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn các huynh đệ của mình, run giọng hỏi: "Vị huynh đệ nào nếu như làm việc này, tự mình đứng ra, đừng kéo tai họa tới cho huynh đệ mình."
Thủ hạ của hắn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mặt đầy mờ mịt.
Lý lão đại lại hỏi: "Vừa rồi có ai không tại doanh địa?"
Một gã hải tặc vội vàng trả lời: "Ta tại doanh địa, lão đại, mấy người chúng ta cùng nhau đánh bài."
"Lão đại, bốn chúng ta uống rượu."
Ngay tại trước mặt Bỉ Lợi lão đại, Lý lão đại tỉ mỉ kiểm tra từng người, mỗi người đều có chứng cứ ở tại doanh địa, không người nào đi ra ngoài. Trong lòng Lý lão đại thầm thở phào nhẹ nhõm, đầu đầy mồ hôi: "Bỉ Lợi lão đại, mọi người của thuộc hạ đều tại doanh địa, không người nào ra ngoài."
"Tốt."
Bỉ Lợi lão đại vừa dứt lời, bỗng nhiên tiếng súng dày đặc vang lên, loạt đạn nóng cháy sáng ngời nhấn chìm nhóm hải tặc Lý lão đại.
Huyết nhục tung tóe, trong chớp mắt, nhóm người Lý lão đại đã không còn có kẻ nào có được thi thể hoàn chỉnh.
Trong không khí tràn đầy mùi máu tươi nồng nặc.
Những hải tặc khác hoàn toàn khiếp sợ rồi, trên tay mọi người đều có mạng người, nhưng mà cảnh tượng tàn sát như thế thì chưa từng có gặp qua.
"Hoàng lão đại, đến phiên ngươi rồi."
Giọng Bỉ Lợi lão đại từ phía sau màn ánh sáng đèn pha sáng loáng ở xung quanh truyền đến, khiến lòng người run rẩy.
Hoàng lão đại phù phù một tiếng quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Bỉ Lợi lão đại, tuyệt đối không phải tiểu nhân làm a. Thủ hạ của tiểu nhân chỉ có hơn mười người, tất cả đều cùng nhau uống rượu, nhỏ tận mắt..."
Đoàng đoàng đoàng.
Tiếng súng dày đặc lại lần nữa vang lên, nhóm người Hoàng lão đại đổ nhào xuống như cắt lúa mạch, máu chảy thành sông.
"Ta nói cho các ngươi biết. Hôm nay không tìm ra được 2333, đem các ngươi toàn bộ giết sạch, không lưu một cái."
Giọng Bỉ Lợi lão đại lộ ra sự hung dữ độc địa, khiến người ta không chút nghi ngờ quyết tâm của hắn.
Trong đám hải tặc có người la khóc: "Vị huynh đệ nào làm, đứng ra đi! Van cầu ngươi, đừng liên lụy mọi người a! Ta còn có người nhà..."
"Đứng ra đi!"
"Một người làm việc một người chịu!"
"Có can đảm làm, phải có can đảm nhận a!"
Bỉ Lợi không nghe những gia hỏa này gào khóc, băng lãnh vô tình nói: "Tiếp theo, Tống lão đại!"
Tống lão đại toàn thân run rẩy như cái sàng, thủ hạ của hắn càng là quỳ xuống, gào khóc.
Mắt thấy tiếng súng lại sẽ vang lên lần nữa, bỗng nhiên, La Mỗ đứng ra, lớn tiếng nói: "Bỉ Lợi lão đại, thuộc hạ có một cái mục tiêu đáng hoài nghi!"
Đối với La Mỗ, Bỉ Lợi là có chút tán thưởng, giọng điệu chậm lại: "Nói."
Đầu óc La Mỗ xoay chuyển rất nhanh: "Bỉ Lợi lão đại, doanh địa một mực giới nghiêm, một con chim cũng rất khó bay đi ra ngoài. Nếu có người len lén ra ngoài, nhất định có thể tra được từ lịch sử ghi lại của ra-đa. Nếu như quả thật trong chúng ta có gian tế, có người hiềm nghi lớn nhất."
Tại lúc La Mỗ nói chuyện, lịch sử ghi lại tín hiệu ra-đa của doanh địa được đưa đến trên tay ba vị lão đại, không có bất cứ ghi nhận nào có người ra ngoài, cũng không có bất cứ vết tích sửa chữa gì.
Bỉ Lợi trầm giọng hỏi: "Người nào?"
La Mỗ nói ra lời kinh người: "Chu lão đại!"
Tiếp theo hắn nói rất nhanh: "Bỉ Lợi lão đại, người trong doanh địa đi ra ngoài khó. Người ngoài doanh địa đi ra ngoài nhưng không khó! Chu lão đại đến bây giờ chưa về, kênh liên lạc gọi không có đáp lại. Có người nói hắn đã chết, thuộc hạ cũng cảm thấy rất có khả năng. Nhưng mà nếu như gian tế xen lẫn trong đội ngũ của hắn, muốn làm ra một ít chuyện gì không thể gặp người, vậy người thứ nhất muốn giết chết chính là Chu lão đại!"
Tốc độ La Mỗ nói càng nhanh hơn một chút: "Nếu như Chu lão đại không chết, vậy Chu lão đại càng bị hiềm nghi rồi. Xây dựng căn cứ tiến tới là chuyện trong hội nghị đã quyết định. Hắn tắt thông tin, không có đáp lại, là muốn làm cái gì?"
Hắn thả chậm tốc độ: "Cho nên thuộc hạ cho rằng, Chu lão đại hiềm nghi lớn nhất. Nếu như hắn muốn giở thủ đoạn gì đó, khả năng vu oan hãm hại chúng ta là khả năng lớn nhất. Bằng không hắn khó mà giải thích vì sao phải tắt thông tin, còn có thể bởi vì không có tại doanh địa thuận tiện chứng minh vô tội."
La Mỗ tựa như súng máy một mạch nói hết.
Bốn phía cục kì an tĩnh.
Mọi người nhìn về phía La Mỗ, tựa như nhìn thấy cứu tinh, trong ánh mắt hiện ra vẻ sùng bái thật nhiều. Một số khác hiện ra vẻ bừng tỉnh, thảo nào hôm nay không có nhìn thấy Chu lão đại, vừa nói ra như thế, Chu lão đại hiềm nghi xác thực lớn nhất!
La Mỗ cổ họng phát khô, nhưng mà hắn kìm nén trấn định, nghiêm mặt nhìn hướng đèn pha.
Mẹ nó, không lái quang giáp ra tới, mọi người bàn tay trần, muốn chạy đều chạy không được.
Hắn đã nghe ra được, Bỉ Lợi lão đại lần này là thật sự muốn đại khai sát giới. Đừng thấy những ngày này, hắn tại trước mặt Bỉ Lợi lão đại lăn lộn nhìn quen mắt, thể hiện ra được một chút năng lực. Bỉ Lợi lão đại quyết định giết sạch mọi người, sao lại lưu lại mình hắn? Lưu giữ hắn để nói ra chuyện hôm nay?
Đứng ở phía sau, lão Đổng nhìn thấy lưng La Mỗ đã hoàn toàn bị mồ hôi thấm đẫm.
Trầm mặc, người khác kiềm chế trầm mặc.
Tâm tình mọi người đều rất căng thẳng.
Một lát sau.
Giọng Bỉ Lợi lão đại lại lần nữa vang lên: "Có đạo lý."
Tất cả hải tặc đều thở phào nhẹ nhõm, lộ ra niềm vui sướng bời sống sót sau tai nạn, cảm kích nhìn La Mỗ. La Mỗ cũng triệt để thở phào một hơi, lòng bàn chân hắn đều tê dại.
Cảm tạ Chu lão đại, đã chết còn có thể giúp mọi người cõng nồi một lần.
Bỉ Lợi lão đại tiếp theo nói: "Chuyện này giao cho La Mỗ điều tra, mọi người cần phải phối hợp. Tra không được, trước tiên chém đầu La Mỗ, tiếp đó chặt dần từng cái."
Biểu tình La Mỗ trong nháy mắt cứng lại, đứng thẳng bất động tại chỗ.