"Động tác nhanh một chút! Nhanh thêm một chút nữa! Lộc phổ giáo! Chưa ăn cơm sao?"
"Đừng có dừng tại chỗ vượt quá 0.3 giây, ngươi là một mình địch số đông, một khi để cho đối phương hoàn thành bao vây, vậy thì ngươi chết chắc!"
"Lôi kéo! Biết rõ cái gì gọi là lôi kéo không?"
Họa Kích thay đổi vẻ hiền lành lúc trước, gã đứng ở mép sân đấu, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm thân ảnh bên trong sân, chỉ cần hơi có chút không đúng, gã liền sẽ cất lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc, kèm theo đó là những động tác tay chân rất kịch liệt. Bộ dáng đó, có vẻ như hận không thể xông vào bên trong sân đem người ra xé.
Bên trong sân, bùm bùm bùm, âm thanh va đập không dứt bên tai, từng luồng không khí gợn sóng trong suốt kích động lan tràn trong không trung. Bảy cái thân ảnh dùng tốc độ cực nhanh, truy đuổi bọc đánh, vây công Long Thành. Mạc Vấn Xuyên cũng không có chạy thoát vận mệnh bị bắt làm bồi luyện, gã ta vui vẻ đồng ý. Nhưng mà rất nhanh liền phát hiện thấy, tốc độ của mình là chậm nhất?
Mạc Vấn Xuyên trong lòng kinh nghi bất định, đám người này là người nào?
Long Thành đổ mồ hôi đầy người, chỉ chốc lát sau hắn liền bắt đầu thở dồn dập, huấn luyện ngày hôm nay khiến cho hắn có cảm giác giống như trở lại trong cõi mộng ban đêm.
Không, còn khó khăn gian khổ hơn cả đêm tối.
Chẳng hạn như Phan phổ giáo, giáo viên không để cho hắn ta dùng 【 Độ Hư thể 】, nhưng mà tốc độ của hắn vẫn vô cùng kinh người, xuất quỷ nhập thần, luôn luôn không hề có dấu hiệu chợt xuất hiện tại nơi góc chết của tầm mắt hắn.
Tốc độ của Lộc phổ giáo không nhanh, nhưng ánh sáng xung quanh y rất quỷ dị, kéo theo tầng tầng tàn ảnh, khúc xạ, quầng sáng, luôn luôn khiến cho Long Thành sinh ra phán đoán sai lầm.
Hai vị Ngư bồi luyện đều có thể lực dồi dào, sức bật kinh người, lực lượng vậy mà không chút nào thua kém Long Thành. Điều này làm cho Long Thành rất bất ngờ, hắn rất hiếm khi chạm trán đối thủ có thể chính diện so đấu lực lượng chống lại được hắn, dù cho huấn luyện viên trong giấc mộng cũng không được.
【 Kính Tượng phân thân 】 của Ngũ bồi luyện đóng góp hai cái thân ảnh, tuy rằng lúc trước Long Thành từng đã phá giải, nhưng bây giờ xen lẫn trong đám người, khả năng sát thương tăng gấp bội, Long Thành căn bản không có thời gian phân biệt thật giả.
Tất bồi luyện là tên gia hỏa đê tiện chuyên bắn lén, nhìn thân pháp có phần quen mắt, dường như đã gặp qua tại nơi nào đó, thích ẩn giấu tại trong bóng tối hoặc là sau lưng người khác.
Thực lực Mạc Vấn Xuyên cũng không tệ, đao thuật đặc biệt xuất chúng, cũng may tốc độ không nhanh, hình như không quá quen thuộc phối hợp với người khác, xem như là dễ đối phó nhất trong đám người.
Võ quán không tính lớn, bảy cái thân ảnh bứt phá đi chuyển, phản ứng hơi chậm một chút sẽ va vào nhau. Long Thành cần phải thực hiện lôi kéo, cắt vào, đánh bại từng người bên trong không gian nhỏ hẹp như vậy. Tuy rằng giáo viên thiết lập cho hắn nhiều chiến thuật, nhưng mà trong lúc mệt mỏi ứng phó, đầu óc Long Thành trống rỗng, cái gì cũng nghĩ không ra.
Hắn giống như rơi vào trong một vùng ao đầm đầy quang ảnh, thở không nổi.
"Chiến thuật! Sổ tay chiến thuật! Sổ tay chiến thuật mà ta đưa cho các ngươi đâu rồi chứ? Chạy lung tung làm cái rắm a!"
"Thay nhau yểm hộ! Tất bồi luyện! Ngươi trốn ở sau lưng Ngũ bồi luyện làm gì vậy? Vị trí của các ngươi trùng nhau rồi!"
Họa Kích tựa như một vị giám thị tàn nhẫn, không lưu tình chút nào, vung vẫy chiếc roi da trong tay, có người hơi tụt lại một chút thì gã lập tức hung dữ quất roi. Tiếng gào thét như cuồng phong bão táp khiến cho võ quán chật hẹp càng thêm ngột ngạt khó thở.
Rơi vào bao vây, Long Thành gần như nghe không được tiếng hét của giáo viên, nhưng cảm giác ngột ngạt thở không nổi càng lúc càng thêm mãnh liệt.
Khi mọi người dần dần phối hợp ăn ý và thành thạo, Long Thành cảm thấy như có một sợi dây vô hình trùm lên cái cổ của mình, đang từng chút thắt chặt lại.
Không được, không thể tiếp tục như vậy!
Long Thành không tiếp tục một mực né tránh, bắt đầu tìm kiếm điểm va chạm.
Đứng ngoài mép sân đấu, Họa Kích tận mắt nhìn thấy Long Thành thay đổi, ánh mắt sáng lên. Nhưng rồi rất nhanh, gã lại khôi phục bộ dáng vừa rồi, dứng ại bên ngoài sân vung vẫy cánh tay, tức giận gào thét.
"Bộ pháp! Phong Hành bộ!"
"Đầu óc! Dùng đầu óc của ngươi!"
"Vặn cánh tay hắn! Phan phổ giáo là một Siêu cấp sư sĩ, sợ ngươi vặn nát tay hắn sao? Vặn chết hắn! Nếu không phải hắn kiềm nén một chút, ngươi đã chết mấy trăm lần rồi!"
Sắc mặt như đất, Phan Quang Quang ở trong đám người nhấc tay cất tiếng phản đối yếu ớt: "Ta sợ!"
"Ngậm miệng!"
...
Trời sắp tảng sáng, thần tình Họa Kích hài lòng.
Mấy vị bồi luyện đã là nỏ mạnh hết đà, cánh tay mềm nhũn như sợi mì, tiếng thở hổn hển nặng nề ngay cả bên ngoài đường phố cũng có thể nghe được. Tình hình của hai vị phổ giáo tốt hơn một chút, nhưng nét mặt cũng lộ ra vẻ uể oải.
Duy chỉ có Long Thành, tuy rằng sắc mặt hắn tái nhợt, thở hổn hển, cả người đầy vết bầm tím, chân run rẩy, nhưng mà cặp con mắt kia vẫn lấp lóe hung quang, giống như một con dã thú.
Thiên phú thực là đáng sợ! Ý chí chiến đấu thực là đáng sợ!
Dù cho đây đã không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng mỗi lần nhìn thấy Họa Kích đều nhịn không được trong lòng cảm thán. Là một trong những Siêu cấp sư sĩ am hiểu thể thuật nhất hiện nay, tận mắt nhìn thấy thiên phú thân thể mạnh mẽ và ý chí chiến đấu mãi mãi không tắt như thế cùng xuất hiện tại trên thân một người, có thể nghĩ cũng biết được nội tâm gã kích động như thế nào.
Trong ba cái lĩnh vực, Thể thuật là cần thiên phú thân thể nhất.
Nếu Họa Kích có thiên phú thân thể như của Long Thành, thôi đi, phân nửa cũng được, lúc trước gã căn bản không cần phải hao hết tâm tư giày vò ra 【 Vô Cấu thể 】.
Không hề nghi ngờ, đây là thiên phú thân thể mạnh nhất mà Họa Kích từng gặp qua, độc nhất vô nhị.
Tại lĩnh vực Siêu cấp sư sĩ, nắm giữ một môn thể thuật cấp S, là cơ sở của nhất lưu cao thủ. Nhưng nắm giữ hai loại thể thuật cấp S thì cũng chỉ có Siêu cấp sư sĩ Thể thuật. Tinh thông ba môn thể thuật cấp S, tại trong lịch sử của Hệ 2, chỉ có năm người.
Họa Kích chính là một trong số đó.
Chính là bằng vào Thể thuật 3S, trong cấp số hiệu 2 chữ của chín hệ Giết Chóc, người có thể địch nổi Họa Kích có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng Họa Kích biết rõ, đây đã là cực hạn của gã.
Tại trên người của thiếu niên trước mắt này, Họa Kích nhìn thấy một phần khả năng đạt được thể thuật 4S.
Tuy rằng tiềm lực chưa hẳn có thể biến thành thực lực, những thiếu niên thiên phú hơn người kia, cuối cùng đa số đều dừng tại mức bình thường. Nhưng mà việc có tiềm lực cùng không có tiềm lực, tiềm lực cao hay thấp, hoàn toàn khác nhau.
Họa Kích vỗ vỗ bàn tay, ra hiệu dừng huấn luyện.
Gần như cùng lúc, các bồi luyện ngã trái ngã phải, ngã xuống xụi lơ trên mặt sàn. Phan Quang Quang vốn đang thở dốc, nhìn thấy Lộc Mộng thì nhịn không được có vẻ hả hê, cười hắc hắc rất sảng khoái. Lộc phổ giáo vốn không có kinh nghiệm gặp Long Thành liền cứng đối cứng mấy lần, bàn tay giấu tại sau lưng run rẩy kịch liệt, rõ ràng đã tê dại chịu không nổi.
Long Thành cũng là tinh bì tận lực, cố nén không ngồi xuống.
Họa Kích càng nhìn Long Thành, trong lòng càng là thỏa mãn, ngay cả giọng điệu cũng không tự chủ được mà trở nên hòa ái dễ gần: "Huấn luyện hôm nay kết thúc tại đây, hiệu quả vô cùng tốt. Ngày mai lúc nào ngươi tới?"
Long Thành bình phục hơi thở một hồi, mới nói: "Tối tới, giống như hôm nay vậy."
Giọng điệu Họa Kích càng thêm ôn hòa, hướng dẫn từng bước: "Ban ngày không có thời gian sao? Không có chuyện gì trọng yếu thì trước tiên đặt sang một bên đi, nếu như ban ngày có thể củng cố lại một chút thì tiến bộ càng nhanh!"
Long Thành lắc đầu: "Chuyện ban ngày rất quan trọng, giáo viên."
Họa Kích có phần thất vọng, ngay lập tức hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì quan trọng vậy, chúng ta có thể hỗ trợ hay không?"
Họa Kích hi vọng tốt nhất là những chuyện đại loại như báo thù sát nhân, bang phái sống mái với nhau,v.v.. như vậy thì thật đơn giản dễ làm, không cần bao lâu là xong, gã có thể làm giúp tiểu gia hỏa này. Ngay cả là quân đoàn của Hạ gia cũng không phải không được, cùng lắm thì gã dẫn theo hai vị phổ giáo, tốn chút thời gian cũng có thể giải quyết.
Như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, dùng cho huấn luyện, mới không lãng một chút thiên phú nào!
Long Thành lắc đầu: "Trồng trọt, giáo viên."
"Trồng trọt?"
Họa Kích sửng sốt, trồng trọt? Không tốt, chuyện này đã chạm đến điểm mù kiến thức của mình. Gã chưa từng làm qua, không giúp được!
Chờ chút, chỗ nào không đúng...
Long Thành vùng vẫy thân thể đứng thẳng tắp sống lưng, vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng vậy, giáo viên. Cảm tạ ý tốt của ngài, nhưng đây là công việc của ta, lý tưởng của ta là trở thành một nông dân xuất sắc."
Một nông dân mà ngay cả việc trồng trọt cũng cần tới người khác làm thay, vậy còn là nông dân nữa sao?
"Trở thành một nông dân xuất sắc?"
Giống như ngổn ngang trong gió, Họa Kích ngây ngẩn tại nguyên chỗ, thần tình mờ mịt, trong lúc nhất thời, gã vậy mà lại tìm không được ngôn ngữ để diễn đạt những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng vào lúc này.
"Thời gian không còn sớm nữa, ta cần phải nắm chặt thời gian nghỉ ngơi. Tối nay gặp lại, giáo viên! Hẹn gạp lại các vị!"
Dứt lời, Long Thành một tay xách theo Tông Á trong cơn hôn mê, vai khiêng Mạc Vấn Xuyên bị thoát lực, cố nén sự nhức mỏi và run rẩy trên cơ nhục toàn thân, từng bước một đi đến【 Thiết Canh vương 】 dừng ở bên ngoài.
Quang giáp nông nghiệp cất lên âm thanh động ầm ầm nặng nề đặt trưng, dần dần đi xa.
Bên trong võ quán yên tĩnh lạ thường.
Họa Kích ngửa đầu, nhìn trần nhà, hơi hiện ra vẻ mờ mịt, thì thào tự nói: "Trồng trọt? Hắn nói hắn muốn làm nông dân sao?"
Không có người đáp lại gã.
7758 và 521 ngã chổng vó nằm trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng. Phan Quang Quang và Lộc Mộng cũng không quan tâm nổi tới hình tượng, chống tường ngồi xuống. Ngay cả hai cái Ngư phân thân vốn sức lực dồi dào, vào lúc này cũng giống như hai con chó Husky đã chạy hai mươi km, nằm ở trên sàn nhà ngủ say, tiếng ngáy liên tục không ngừng.
Họa Kích bỗng dưng quay đầu lại, nhịn không được lập lại một lần đối với đám người ngã trái ngã phải.
"Trồng trọt? Hắn nói hắn muốn làm nông dân sao?"