Long Thành ngủ một giấc thẳng đến bình minh, tối hôm qua không có nằm mơ, sự uể oải từ mấy ngày qua quét sạch không còn, cả người dư thừa tinh lực.
Đại khái là làm liên tục mấy ngày, chắc hẳn huấn luyện viên cũng mệt mỏi rồi, trở về nằm trong phần một để nghỉ ngơi dưỡng sức, mình cũng có được cơ hội lấy hơi hồi phục quý giá. Nếu như từ bây giờ về sau, huấn luyện viên thanh thản ổn định nằm yên trong mộ, không còn trở ra giày vò mình nữa thì thật sự là một chuyện tốt đẹp cỡ nào a.
Được rồi, Long Thành cũng biết đó chỉ là hy vọng xa vời, cho tới bây giờ huấn luyện viên vẫn luôn âm hồn không tiêu tan. Được lợi bởi gần đây mỗi đêm đều liên tục chém giết cùng huấn luyện viên, bây giờ đối với huấn luyện viên, Long Thành không còn có e sợ gì nữa, tâm tình tương đối bình thường.
Chí ít hôm nay là một ngày tốt đẹp.
Nghĩ đến việc hôm nay có thể yên tâm trồng trọt, tâm tình Long Thành tựa như bầu trời trong xanh bên ngoài, vô cùng sung sướng.
Cắn bánh bao, kích mở ra bảng lịch trình hôm nay, Long Thành nhìn xem từng hàng từng hàng xuống dưới. Có bốn khu đất trồng rau cần phải thực hiện quét bộ rễ, để ngăn ngừa sâu bệnh và nhiễm trùng nấm. Trừ việc đó ra, khu cỏ chăn nuôi vừa mới gieo xong, cần tiến hành quét bằng sóng siêu âm, việc này có thể làm gia tăng đáng kể tỷ lệ hạt giống nảy mầm, đồng thời tăng tốc độ phát triển của đồng cỏ chăn nuôi.
Molly hình như đã nói nông trường không còn tiền nữa rồi, vậy thì tiếp tục khai khẩn mở ra mấy khu đất để trồng trọt một số hoa màu. Nhưng mà Long Thành cũng chưa có trồng xuống, cụ thể muốn gieo trồng loại gì thì Molly cần phải đi thực hiện nghiên cứu thị trường cái đã. Đất đai thì có thể khai khẩn ra trước.
Điều khiển【 Thiết Canh vương 】, thi triển【 Phong Hành bộ 】, thân thể sắt thép khổng lồ hùng hục, lưu lại một cái tàn ảnh trong không trung.
Long Thành nhớ tới trận huấn luyện tối hôm qua, nhất là đoạn sau, Tất bồi luyện lưu lại cho hắn ấn tượng khắc sâu.
Giáo viên yêu cầu Long Thành dùng 【 Phong Hành bộ 】 truy đuổi Tất bồi luyện, thân thể Tất bồi luyện thoắt ẩn thoắt hiện, qua lại luồn lách giữa trong đám bóng đổ của cọc huấn luyện, quỷ mị khó dò. Chỉ là thể lực của Tất bồi luyện hình như rất không tốt, rất nhanh liền đã thở dốc, về sau lại còn thè cả lưỡi ra thở, đầu lưỡi tím tái, nhượng Long Thành có chút lo lắng.
Tuy nhiên ý chí của Tất bồi luyện còn ngoan cường hơn so với Long Thành tưởng tượng. Y phất tay nói không sao, còn nói đây cũng là sự rèn luyện đối với ý chí của mình, y muốn trở thành người giống như Phan phổ giáo vậy.
Thần tình Phan phổ giáo nhìn Tất bồi luyện lúc đó làm cho Long Thành nhớ tới thần tình huấn luyện viên nhìn mình.
Kỳ thực hắn rất muốn khuyên Tất bồi luyện nếu không thì len lén đem Phan phổ giáo chôn đi cho rồi, nhưng mà hắn nhịn lại được. Phan phổ giáo rất tốt, không phải mỗi người đều giống như huấn luyện viên vậy, đã nằm vào trong mộ phần rồi vẫn còn âm hồn không tiêu tan, chỉ là muốn bức hắn làm sát thủ.
Khi Long Thành ly khai võ quán, Tất bồi luyện với đôi chân đã vị sưng phù nhiều nơi vẫn còn y nguyên kiên trì tiễn mình ra đến cửa vào võ quán.
Tất bồi luyện chiếm được sự tôn trọng của Long Thành!
Thể chất Ngũ bồi luyện kém hơn một chút, đến khi mình ly khai thì ánh mắt đã là tan rã không thể tập trung. Để làm một người bồi luyện, Long Thành cảm thấy như vậy có phần không hợp cách, không có khả năng chịu đòn thì thế nào làm bồi luyện được chứ? Nghĩ đến Kính tượng phân thân của Ngũ bồi luyện, có lẽ Ngũ bồi luyện có sở trường đặc biệt khác? Long Thành quyết định lần sau phải thử xem thật kỹ.
Nói chung, được sự giúp đỡ của mọi người, Long Thành cảm giác【 Lưu Phong thể 】 của mình tiến bộ với tốc độ rất nhanh.
Long Thành hỏi giáo viên chi phí huấn luyện bao nhiêu, giáo viên xua xua tay, nói cái gì mà ai cũng có thể dạy, không cần phải trả tiền, có thể nhìn thấy Long Thành phát triển thì đã vô cùng hài lòng.
Long Thành rất cảm động.
Hắn hi vọng nông trường sớm ngày thu hoạch, vậy thì có thể gửi tặng cho giáo viên và các bồi luyện một ít dưa và rau củ, ừm, cho thêm mấy con heo nữa.
Dùng lời của Molly mà nói thí đó gọi là có chút tâm ý.
Cuộc sống so với huấn luyện doanh, sinh hoạt hiện tại quả thực chính là vô cùng tốt đẹp, mỗi người đều rất thân mật, không có đánh đánh giết giết, ngay cả một sát thủ cũng nhìn không thấy.
Nói tới Molly, mấy ngày nay Molly đi sớm về trễ, cả ngày lắc lư lượn lờ khắp bốn phía nông trường, ngay cả nấu cơm cũng nấu trễ. Hi vọng nàng có thể sớm một chút đào được bảo tàng, như vậy thì có thể ăn cơm đúng giờ rồi.
Long Thành vứt bỏ tạp niệm trong đầu, nghiêm túc bắt đầu công việc hôm nay.
**********
Thành phố Thạch Xuyên, trên mái một tòa nhà cao tầng.
"Trong hố bom này có thứ gì đó nha."
Mập mạp nhìn hố bom thật lớn phía dưới, sách sách lấy làm kỳ: "Nghe nói là do một tên gia hỏa gọi là La Tháo Giáp, đứng ở chỗ này, đem tên sư sĩ cấp 12 kia trực tiếp bắn cho đầu hàng."
Ngư cắm tay trong túi áo, nhìn cảnh sắc trước mắt. Nơi đây địa thế rất cao, có thể nhìn xuống hơn phân nửa thành phố Thạch Xuyên, gió thổi nhè nhẹ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của gã lộ ra vẻ mờ mịt.
Mập mạp nói, trước đây mình sinh sống tại nơi này, thế nhưng là vì sao không có chút cảm giác quen thuộc nào?
Mập mạp lải nhải tại bên tai, rất ầm ĩ.
"Tên La Tháo Giáp kia cũng là mục tiêu trọng điểm của chúng ta, nghe nói là nhị cổ đông của nông trường Táo. Chúng ta trước tiên đặt chân ở Thạch Xuyên, tìm một cơ hội đi dò xét nền tảng của bọn họ."
"Ngươi mấy ngày nay đi dạo nhiều một chút trong thành thị, nhìn có thể hay không gặp được người quen? Tên gia hỏa lần trước gọi ngươi kia, nói không chừng chính là như vậy đó, ai, lúc đó ta thế nào sẽ không nghĩ đến chứ..."
Ngư không muốn nghe mập mạp lải nhải lời vô dụng, cắt đứt y: "Đừng nhiều lời! Nhanh làm việc, tìm ra người đi, đừng để đến lúc đó liên lụy ta bị Thánh điện thu hồi!"
Mập mạp trừng lớn con mắt: "Ngươi vì sao có thể lẽ thẳng khí hùng như thế?"
Vẻ mặt Ngư không quan trọng, chẳng lưu tâm nói: "Nếu không để ta làm? Làm hỏng thì không nên đổ tại ta là được, ta còn chưa thử qua 【 Hải Quỳ 】 chứ."
"Được rồi, còn là để tự ta làm đi."
Mập mạp có điểm không cam lòng, đem vali hợp kim【 Hải Quỳ 】ném tới trước mặt Ngư: "Cầm!"
Ngư luống cuống tay chân tiếp lấy, bất mãn nói: "Đặt trên mặt đất không được sao?"
Mập mạp không để ý tới gã, mở ra một cái vali khác phía sau, bên trong sắp đặt chỉnh tề hơn trăm cái phi toa kim loại màu bạc hình dẹp, mập mạp nhấn nút xuống.
Vù vù vù, từng vệt ngân quang bay lên bầu trời, phi toa kéo theo bảy cái đuôi dài nhỏ, mỗi cái đuôi treo một cái dây ăng-ten dạng lưới lớn cỡ bàn tay.
FN-37【 xúc tu 】!
Mập mạp tin tưởng, chuyện lần này huyên náo lớn như vậy, khẳng định sẽ có Giết Chóc sư sĩ Hệ khác chạy tới tham gia náo nhiệt. Đúng lúc thừa dịp cơ hội này, thu gặt một nhóm, đổi lấy điểm cống hiến.
Trong báo cáo của Mạc Ngọc Anh, phát hiện thấy tung tích Hệ 7 và Hệ 5, điều này làm cho mập mạp có chút nảy lòng tham.
Hệ 5 tại phương diện cải tạo não và Mã hóa ý thức có điểm độc đáo, nếu như có thể bắt được một tên người sống, tiến vào trong ý thức của đối phương để cướp đoạt một phen, khẳng định sẽ rất có thu hoạch.
"Tích tích tích, bắt được dao động năng lượng đặc thù, loại: 5!"
"Tích tích tích, bắt được..."
Mập mạp vui mừng quá đỗi, không nghĩ tới thuận lợi như thế, thực sự là trời cũng giúp ta!
Y lập tức khóa chặt vị trí mục tiêu, là một nơi gọi là Thạch Xuyên võ quán.
Trốn ở trong võ quán? Thực sự là đứa nhỏ lanh lợi a!
Mập mạp khẩn cấp mà nhảy xuống khỏi tòa nhà cao tầng, thanh âm từ xa xa truyền đến.
"Ngư! Nhanh lên một chút! Đừng để bọn hắn chạy thoát!"
********
Tại khi hai người rời đi không bao lâu, vị trí bọn họ vừa mới đứng thẳng vừa rồi xuất hiện một thân ảnh.
"Thật sự rất giống Ngư sư a." Dương Lão Hổ thì thào tự nói: "Nhìn chính diện còn đỡ, nhìn từ phía sau, thật sự quá giống."
Vẻ mặt Nguyên Chí có chút lòng còn sợ hãi: "Tên mập mạp kia, ta cảm thấy giống như đã chú ý tới chúng ta."
Dương Lão Hổ trầm giọng nói: "Ta cũng có loại cảm giác đó. Bọn họ đến cùng tới làm gì chứ? Những thứ phóng ra kia lại là vật gì?"
"Không biết." Nguyên Chí trầm ngâm: "Không quản như thế nào, đem tình hình báo cáo cho Tông thần đi. Nếu như quả thật chính là Ngư sư, Tông thần nhất định có thể nhận ra được. Nếu như bọn họ có âm mưu gì đó, vậy thì tự nhiên có nông trường đi giải quyết. Vừa rồi có thấy rõ ràng mục đích đi đến của bọn họ không?"
"Thấy rõ ràng rồi, là Thạch Xuyên võ quán!" Dương Lão Hổ nhíu mày: "Ta quen biết Quán trưởng võ quán đó, thực lực bình thường, nhưng mà biết làm người. Ta hỏi tình huống một chút."
Nguyên Chí vội vàng ngăn cản: "Không nên đả thảo kinh xà! Nhanh chóng đi nông trường nói cho Tông thần biết."
"Chờ đêm tối đi, Tông thần đang làm việc..." Dương Lão Hổ suy nghĩ một chút: "Chúng ta trước tiên phái người nhìn chằm chằm xung quanh võ quán, không nên tới gần."
Hai người nhỏ giọng thương lượng, phân công nhau hành động.
********
Bên trong Võ quán, mắt Họa Kích phủ đầy tơ máu, đêm qua cả một đêm không ngủ, đều cùng Chưởng môn cùng các đại tông sư thảo luận kế hoạch huấn luyện.
Không thể không nói, tiềm lực của tông sư là vô cùng. Hai loại thể thuật【 Lưu Phong thể 】 và【 Thiên Ảnh thể 】này, bắt đầu từ khi sinh ra, còn chưa từng có được nhiều Tông sư như vậy đặt ở dưới kính hiển vi, từng điểm mà giải mở cấu trúc.
Cuối cùng Họa Kích được đến một phần vô cùng tỉ mỉ.
Nội dung của 【 Lưu Phong thể 】trực tiếp được cắt giảm chỉ còn lại có 35.2%, tất cả phần còn lại đều là nội dung có thể trực tiếp đối kháng 【 Thiên Ảnh thể 】.
Trừ điều đó ra, các loại chiến thuận, suy nghĩ, sách lược để đối kháng 【 Thiên Ảnh thể 】đều được tỉ mỉ liệt kê ra. Ngay cả tại trong hoàn cảnh cực đoan nhất có lợi cho【 Thiên Ảnh thể 】, nên làm như thế nào để chiến thắng đối phương, các Tông sư đều đưa ra phương án và suy nghĩ cực kỳ tường tận.
Rất nhiều nội dung, ngay cả Họa Kích cũng cảm thấy mở rộng ra nhãn giới, vỗ bàn tán dương.
Phương án huấn luyện rất tỉ mỉ, nhưng mà cũng vô cùng hà khắc, cường độ kinh người. Dù sao tại trong quãng thời gian ngắn như vậy mà hoàn thành được nhiệm vụ nhìn như không có khả năng hoàn thành này, việc này là cần phải một cái giá to lớn. Trừ điều đó ra, kế hoạch huấn luyện cần phải có thêm một tên sư sĩ cấp 12 trở lên hiệp trợ và phối hợp, đây là điểm mà Họa Kích gặp phải trắc trở lớn nhất.
Nếu như tại tổng bộ Hoang Nguyên, điều này không phải là vấn đề, nhiều Tông sư như vậy an nhàn tại đó cả ngày không có việc gì, vừa lúc bắt tới làm việc. Đáng tiếc Ký ức thể chung quy không phải là nhân loại chân chính, không thể rời đi Hoang Nguyên tinh.
Chưởng môn nóng lòng muốn thử: "Tiểu Kê, nếu không ta cũng tới hỗ trợ?"
"Không cần! Ta có biện pháp!"
Họa Kích trực tiếp cắt đứt thông tin, cự tuyệt vô cùng dứt khoát lưu loát, không có chút nào dây dưa. Gã tình nguyện đi đánh tổng bộ Hệ 3, cũng không muốn cùng Chưởng môn cùng nhau chấp hành nhiệm vụ.
Mức độ phá hoại kinh khủng của Chưởng môn, gã không muốn hồi ức lại.
Về phần vấn đề bồi luyện, luôn sẽ có biện pháp giải quyết, cùng lắm thì đi bắt vài người tới đây. Họa Kích suy nghĩ xem ở xung quanh đây chỗ nào còn có cao thủ không tệ, Hạ Đại quân đoàn? Trái lại có thể, để cho Đại trưởng lão tự mình vượt đi tới, chụp bắt mấy người tới đây góp cho đủ số, về thời gian hẳn là tới kịp...
Bỗng nhiên, một luồng dao động kỳ dị khiến cho gã cảnh giác.
Trong xó xỉnh, Phan Quang Quang cũng ngẩng đầu, sau đó nhìn sang phía Họa Kích.
Cửa Võ quán ầm ầm vỡ tan, hai cái thân ảnh xuất hiện tại cửa vào, từ ngoài cửa ánh sáng mãnh liệt khiến thân ảnh bọn họ mơ hồ không rõ.
Một cái thanh âm ôn hòa dễ thân yếu ớt truyền đến.
"Con chuột bé nhỏ, đừng trốn tránh, ngoan ngoãn vào trong bát đi, để cho ta đập mở đầu óc của ngươi..."
Mập mạp đạp lên ánh nắng và mảnh vụn rải đầy, nghênh ngang đi vào võ quán, sau đó y nhìn thấy bức áp-phích rất lớn treo phía trên cao ở trung ương võ quán.
Thủ tịch? Thứ này cũng có thể dùng treo áp-phích? Thật huênh hoang...
Chờ chút, người này tại sao nhìn có điểm quen mắt?
Ngay phía dưới áp-phích, đột ngột xuất hiện, tên thủ tịch mà y nhìn có chút quen mắt kia, đang lộ ra nét mỉm cười hiền lành đối với y, dáng vẻ giống như vô cùng hài lòng.
Nét mặt thên khuôn mặt Mập mạp dần dần đọng lại.
Ở một bên lắc lắc dập dờn, Ngư cắm hai tay trong túi áo, mặt nghiêm nghị, ánh mắt đảo qua toàn trường, tùy tiện hỏi: "Mập mạp, muốn đập mở đầu óc kẻ nào?"
Mập mạp mặt không biểu tình: "Đầu óc của ta."
"Hả?"