Mục lục
Long Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía dưới sân khấu chỉ là một màu đen kịt, Phí Xá Nhĩ lôi kéo Triệu Nhã, lảo đảo lung lay. Cổ tay của Triệu Nhã bị nắm chặt khiến cho đau tay, nhưng mà nàng biết rõ lúc này không phải là thời điểm yếu ớt, cắn răng chịu đựng.

Phía trước xuất hiện vách tường.

Phí Xá Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, khi lắp đặt sân khấu thì có một mặt dựa vào vách tường. Vừa mới rơi xuống gã không rảnh nhìn kỹ, chỉ có thể dựa vào cảm giác để đi tới, may mắn không có sai lầm. Bên ngoài vang lên tiếng súng nổ vang, bắn lên trên tấm thép làm sàn sân khấu, lập tức xuất hiện từng cái lỗ đạn lớn cỡ miệng chén. Ánh đèn phía trên sân khấu chiếu xuống các lỗ đạn, hình thành từng cái cột sáng to như cánh tay.

Phí Xá Nhĩ không có do dự, bàn tay dán tại vách tường.

Kim loại lỏng màu bạc ăn mòn xuyên vào vách tường, vách tường kim loại cứng rắn im hơi lặng tiếng xuất hiện một cái lỗ lớn, nhưng mà không có đánh xuyên thấu.

Đùng đùng đùng, một chuỗi đạn thẳng tắp từ xa xa uốn lượn dần dần tiến tới vị trí chỗ bọn họ, từng cái cột sáng mãnh liệt tới gần bọn họ. Khóe mắt Phí Xá Nhĩ nhảy lên, không nói hai lời, một tay giữ lấy Triệu Nhã, co người tiến vào lỗ lõm trên tường, phía sau lưng đội lên, bỗng nhiên phát lực.

Bùng!

Vụn thép bắn ra, phía sau lưng chợt nhẹ nhàng, Phí Xá Nhĩ trong lòng vui vẻ, gã và Triệu Nhã hướng phía sau lăn lộn.

Bọn họ phá vỡ vách tường, đi vào gian phòng khác ở phía bên kia vách tường. Trong phòng không có bật đèn, Phí Xá Nhĩ không biết nơi này là phòng gì, nhưng mà gã biết rõ cần phải lập tức rời đi nơi đây.

Bộp bộp bộp, trong bóng tối đột nhiên vang lên âm thanh vỗ tay.

Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên: "Quả nhiên không hổ là Phí Xá Nhĩ! Thủ đoạn tốt! Nếu như không phải hôm nay thời gian hữu hạn, tại hạ nhất định sẽ cùng các hạ luận bàn một chút. Đáng tiếc..."

Chữ "Tiếc" kéo dài vẫn còn dư âm, còn chưa biến mất trong không trung, lông tơ phía sau lưng Phí Xá Nhĩ đột nhiên dựng thẳng lên.

Không có chút nào chần chừ, một tấm thuẫn thể lỏng ngân sắc phút chốc mở rộng ra phía sau người gã.

Đinh!

Tiếng đánh thanh thúy, ánh lửa toé ra, mượn nhờ luồng lực lượng này, Phí Xá Nhĩ kéo theo Triệu Nhã đột nhiên hướng một bên ở phía trước nhào đi.

Trong nháy mắt rơi xuống, dùng kim loại lỏng bao bọc lại Triệu Nhã, đứng dậy đem Triệu Nhã bảo hộ ở phía sau.

Đối phương có hai người!

Phí Xá Nhĩ suy nghĩ thật nhanh, hơn nữa đối phương đã sớm thủ tại nơi đây, hiển nhiên là cố ý bức bọn họ vào nơi này. Phí khổ tâm như vậy thì chỉ có một mục đích, đó chính là muốn bắt sống Triệu Nhã tiểu thư!

Nam tử có thanh âm trầm thấp vừa nãy lần thứ hai mở miệng: "Bọn ta chỉ là ngưỡng mộ Triệu Nhã tiểu thư đã lâu, mời tiểu thư đi hàn xá tạm trú mấy ngày, cũng không có ác ý. Cần phải biết đao kiếm không có mắt, nếu làm bị thương Triệu tiểu thư, chẳng phải là đã bị thương hòa khí..."

Phí Xá Nhĩ biết rõ đây là đối phương cố ý quấy nhiễu, để sáng tạo cơ hội cho một người khác. Gã ngưng thần lắng nghe, hai mắt tỉ mỉ tìm kiếm tại trong hắc ám, tình cảnh trước mắt nguy hiểm, nhưng mà chỉ cần gã có thể tiếp tục kéo dài, chống qua được mấy phút thì sẽ có viện quân đến nơi.

Cách, ánh đèn không hề dấu hiệu được bật lên, ánh đèn sáng như tuyết chiếu rọi sáng rõ mỗi một chi tiết trong gian phòng, cũng làm cho Phí Xá Nhĩ vốn không có phòng bị trước bị lóa mắt, trước mắt trắng xóa.

Nguy rồi! Trúng kế rồi!

Mắt không nhìn vật, Phí Xá Nhĩ chỉ có thể đem kim loại lỏng chống lên làm đại thuẫn, che ở trước người. Kẻ ẩn núp tung cú chém vừa rồi kia cực kỳ am hiểu cận chiến.

Ở phía sau Phí Xá Nhĩ, sắc mặt Triệu Nhã trắng xanh, nàng vừa rồi đã vô cùng sợ hãi nên nhắm chặt mắt lại, trái lại nhờ vậy mà tránh bị ánh đèn đột nhiên rọi sáng làm cho lóa mắt.

Nàng kinh sợ mà nhìn thấy một nam tử cao gầy, đoản kiếm cắm ở mặt sàn trước thân, trên mặt đeo mặt nạ phòng độc, trong tay xuất hiện một khẩu súng hình dạng kỳ quái, họng súng phun ra sương mù màu trắng, quay cuồng vọt tới phía bọn họ.

Mà một tên nam tử khác đồng dạng là mang mặt nạ phòng độc, đứng ở vị trí công tắc đèn, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng. Ánh mắt kia băng lãnh thấu xương, không có chút nhiệt độ nào, nhìn nàng tựa như nhìn một tảng đá không có sinh mạng vậy.

Phí Xá Nhĩ phản ứng cực nhanh, đòn tấn công trong dự đoán không có xuất hiện, trong tai lại bắt được âm thanh luồng không khí phun ra xì xì yếu ớt.

Khí gây mê!

Kim loại lỏng trên thân toàn bộ rút ra khỏi người gã, ngân sắc đại thuẫn trước người giống như giương mở ra ôm vào, đem gã và Triệu Nhã bao phủ vào bên trong, ngay sau đó hóa thành một cái kén bạc phóng kín toàn bộ.

Tinh thần gã bỗng nhiên một trận mơ hồ, không tốt, vừa rồi trong bất tri bất giác đã ngửi vào một chút khí gây mê.

Hai người trong gian phòng nhìn kén bạc do kim loại lỏng biến thành lay động một trận, liền biết rõ khí gây mê đã có tác dụng. Nếu không phải là muốn bắt sống Triệu Nhã, bọn hắn mới không cần phải phí sức lực lớn như vậy.

Phí Xá Nhĩ hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, cơn đau đớn làm cho thần trí gã hơi hơi thanh tỉnh lại.

Đã đến lúc liều mạng rồi!

Kén bạc đột nhiên bùng nổ tung, hóa thành vô số gai kim loại bén nhọn to như chiếc đũa nổ bắn ra bốn phương tám hướng, vù, vô số âm thanh rít lên bén nhọn tụ tập vào nhau, chấn nhiếp nhân tâm, cơn bão sắt thép quét ngang toàn bộ gian phòng.

Nam tử cầm súng bắn khí gây mê trong tay, tầm mắt bị khí gây mê ngăn cản, khi hắn kịp phản ứng lại thì phốc phốc phốc, mấy cây gai kim loại sắc nhọn đã chìm vào thân thể hắn. Trong nháy mắt, toàn thân hắn cắm đầy gai kim loại ngân sắc, giống như một con nhím, chí mạng nhất chính là vị trí mi tâm, một cây gai kim loại gần như chìm vào hơn phân nửa.

Hắn trừng lớn con mắt, trong mắt toàn là vẻ không thể tin tưởng, máu tươi uốn lượn chảy xuống, hắn ngửa mặt đổ xuống.

Nam tử đứng ở trước công tắc mở đèn phòng thì trên người cắm mấy cây gai kim loại, y bảo vệ được vị trí trọng yếu, không có trở ngại gì lắm. Chờ đến khi y nhìn thấy được đồng bạn cắm đầy gai bạc ngã xuống đất chết đi, khóe mắt muốn nứt, âm thanh đau xót bi thương gào lên: "Lão Lưu!"

Bộ dạng Phí Xá Nhĩ hiện tại cũng không tốt hơn bao nhiêu, sắc mặt gã tái nhợt, đôi mắt ảm đạm. Một đòn bùng phát vừa rồi kia vượt quá năng lực Não khống của gã, gã cảm thấy đầu mình gần như sắp nổ tung.

Gã dồn lấy một chút sức lực sau cùng, nắm Triệu Nhã lên, đột nhiên hướng phía cửa phòng nghỉ ném đi.

"Chạy!"

Triệu Nhã bị nện mạnh lên trên cửa, cửa ầm ầm sụp đổ, nàng trực tiếp cùng với cánh của té ra bên ngoài cửa. Vốn là bởi vì hít vào một chút khí gây mê nên đã có chút hỗn loạn, tại trong cơn đau đớn, Triệu Nhã đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng giãy giụa bò đứng lên, tóc tai bù xù nào còn có chút hình tượng nữ thần gì đó nữa, giày cao gót sớm đã không biết bỏ lại nơi nào, nàng đi chân trần dọc theo hành lang liều mạng chạy hướng phía trước.

Tên nam tử còn lại kia không có truy kích Triệu Nhã, trong tay nâng lên một khẩu súng lục kích thước kinh người, họng súng chỉ thẳng tới Phí Xá Nhĩ, bóp cò.

Bùm, cái đầu Phí Xá Nhĩ bùng nổ giống như dưa hấu.

Thi thể không đầu mềm oặt ngã xuống đất.

Nam tử đưa tay kéo rớt mặt nạ phòng độc trên mặt, khuôn mặt chữ điền của y vào lúc này nhìn qua vô cùng dữ tợn, ánh mắt hung dữ, trên gương mặt bị khắc một chữ "Tội". Y xách theo vũ khí mà y yêu thích nhất của mình, một khẩu súng lục cỡ lớn, khầu ‘Lãnh Chùy’ trứ danh.

‘Lãnh Chùy’, dài 44 centimet, nặng 9.6 kg, thân súng chắc nịch, xuất từ trong tay bậc thầy chế tạo súng lục trứ danh Khâu Ly. Có pha trộn kim loại đặc thù, có thể thừa nhận được năng lượng công suất cao bùng phát, uy lực còn phài mạnh hơn so với súng trường thông thường, mỗi một khẩu súng đều giống như búa tạ, có thể so với một khầu phào nhỏ cầm tay. Điều đáng kinh ngạc nhất chính là, nòng súng của nó sẽ không quá nóng, cho nên được xưng là ‘Lãnh Chùy’.

‘Lãnh Chùy’ có uy lực cường đại, tốc độ bắn kinh người, nhưng mà trọng lượng nặng hơn rất nhiều so với súng lục bình thường, sức giật cường đại nên cũng đối với người sử dụng có yêu cầu hà khắc, chỉ có những tay súng lực lượng xuất chúng, am hiểu kỹ năng súng lục mới có thể phát huy ra được uy lực của nó.

Y tốn hao số tiền lớn mới đặt mua được, vô cùng yêu thích, súng không rời tay.

Một phát súng bắn chết Phí Xá Nhĩ xong, y chỉ cảm thấy niềm vui sướng khó tả, sải bước đi ra khỏi phòng, đi vế phía Triệu Nhã ở phía trước.

Triệu Nhã cực kỳ sợ hãi, hành lang kéo dài, mắt nhìn thấy đã đến phần cuối, hai bên đều là cửa phòng, nàng không biết gian phòng nào có hành lang, không biết gian phòng nào có người có thể cứu mình.

Nàng lảo đảo lung lay chạy tới phía trước, khi băng qua mỗi một căn phòng, nàng đều dùng sức thúc đẩy cửa phòng, nhưng đều không chút động đậy.

Một đầu kia của hành lang, tên nam tử kia xách theo khầu súng, không nhanh không chậm mà đi tới, tựa như ác ma trong địa ngục.

"Cứu mạng!"

"Ai tới cứu cứu ta!"

Không có tiếng đáp lại, không có người nào, trong các gian phòng cũng không có người.

Phần cuối hành lang, tại một gian phòng sau cùng, nàng đẩy đẩy cửa, cửa khóa, cũng không có người.

Triệu Nhã trái lại không kêu gọi nữa, nàng nhìn ác ma không ngừng tới gần mình, vén lại mái tóc ngổn ngang, hỏi: "Các ngươi đến cùng là ai? Các ngươi cần tiền? Ta trả tiền cho các ngươi, gấp đôi!"

Trên mặt nam tử đi tới lộ ra vẻ cười nhạo: "Chạy a, thế nào không chạy nữa rồi?"

Triệu Nhã giả vờ bình tĩnh: "Đề nghị của ta thế nào, các ngươi cần bao nhiêu tiền? Nói cái giá!"

"Nói giá?" Trên mặt nam tử đột nhiên trở nên dữ tợn, chụp lấy tóc của Triệu Nhã, giống như bệnh tâm thần: "Các ngươi rất có tiền phải không? Ha ha ha, bây giờ biết rõ sợ rồi đi? Không phải có tiền sao? Tiền có thể cứu ngươi sao? Tới a, tới a!"

Triệu Nhã bị kéo tóc làm cho đau đớn đến nỗi nước mắt đều sắp chảy ra, nhưng mà nàng biết rõ vào lúc này, bất cứ một lời cầu xin tha thứ nào cũng không có tác dụng, trái lại chỉ sẽ làm kích thích sự bạo ngược trong lòng đối phương.

Nàng gắt gao cắn môi.

"Huynh đệ của ta chết rồi, có biết không? Huynh đệ của ta đã chết rồi, có biết không?"

Y đột nhiên giựt tóc Triệu Nhã, kéo cho Triệu Nhã tới gần y, sau đó đè lấy câí đầu Triệu Nhã, hung hăng nện lên trên cửa phòng ở bên cạnh.

Bùng, cửa phòng bị đập bung ra.

Trong gian phòng đen kịt không ánh sáng, một thân ảnh vô thanh đứng ở trong bóng tối, ánh đèn hành lang xua đi bóng tối, lộ ra hình dáng thân hình gầy gò.

Có người!

Con ngươi của nam tử đột nhiên co rút lại, lông tơ phía sau lập tức dựng đứng cả lên.

Cách một cánh cửa, y vậy mà lại không có nắm bắt được bất cứ khí tức gì.

Cơ hồ theo bản năng, tay trái y chụp lấy cổ họng Triệu Nhã, đem thân thể Triệu Nhã che ở trước mặt mình, tay kia nâng lên ‘Lãnh Chùy’ trong tay!

Long Thành cũng không nghĩ tới vậy mà lại không may như thế, cửa phòng bị đánh bung ra. Cách một cánh cửa phòng, hắn đã nghe minh bạch đại khái, nhưng mà hắn không có ý định quan tâm tới chuyện không liên quan tới mình, chỉ định chờ sau việc thì sẽ lặng yên rời đi. Thế nhưng là trăm triệu không nghĩ tới, đối phương vậy mà lại phá mở cửa phòng.

Sát cơ trong ánh mắt nam tử lập tức bị Long Thành nhận thấy, nguy hiểm mãnh liệt dâng lên trong lòng, tại y vừa mới muốn vung lên khẩu súng trong tay thì Long Thành động rồi.

Bước tới, vắt eo, xoay người, khép bàn tay, đâm tới.

Triệu Nhã phát hiện thấy trong gian phòng có người, còn chưa có kịp thấy rõ ràng thân ảnh đối phương thì liền thấy hoa mắt, tựa như một cơn gió nhẹ. Đôi con mắt nửa khép ẩn giấu tại trong bóng tối cuồn cuộn nổi lên ánh sáng thâm trầm tối nghĩa, tại trong tầm mắt của nàng vạch ra một vết quang ngân nhàn nhạt.

Một cái khuôn mặt lạnh lùng, không hề dấu hiệu mà xuất hiện tại trước mặt nàng.

Ngay sau đó, cơn đau đớn từ vai phải truyền đến khiến cho nàng gần như ngất đi, nàng kinh sợ mà mở to hai mắt, sắc mặt biến trắng nhợt như tờ giấy, mở lớn miệng nhưng không có phát ra được bất cứ thanh âm gì.

Một cái cánh tay mảnh khảnh, giống như một mũi khoan thép, đâm thủng vai phải của nàng.

Bàn tay đâm thủng vai nàng, chụp lấy cổ họng nam tử.

Cơn đau đớn chưa bao giờ từng có khiến cho ý thức Triệu Nhã bắt đầu trở nên mơ hồ, phía sau truyền đến một tiếng răng rắc, hình như là âm thanh xương cốt bị đánh vỡ.

Cánh tay rút ra khỏi vai nàng, cơn đau đớn mãnh liệt khiến cho nàng phát ra một tiếng hét thảm, mất đi toàn bộ sức lực chống đỡ thân thể, nhũn người té ngã xuống đất. Nam tử phía sau nàng, đồng dạng ầm ầm ngã xuống đất.

Triệu Nhã nằm tê liệt trên mặt đất, không còn sức lực để giãy giụa, sự sợ hãi khôn tả khiến cho toàn thân Triệu Nhã lạnh lẽo, đầu óc trống rỗng. Một đôi giày đá bóng cũ đã bị giặt rửa nhiều lần làm cho trắng bệch, chiếc quần màu xanh quân đội dài rộng không hợp với thân hiện lên trong tầm mắt nàng. Nàng từng tại trên người những công nhân xây dựng, trên người nông phu nhìn thấy qua cách ăn mặc tương tự. Rõ ràng ánh đèn tại vị trí cửa vào sáng như tuyết, chiếu vào trên người nam tử thì không biết vì sao lại mơ hồ không rõ, trái lại chiếu cho thấy bóng tối phía sau hắn càng thêm hắc ám thâm trầm.

Đối phương không có dừng lại, không có kiểm tra chiến quả, giống như làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể, chiếc giày cũ trắng bệch vượt qua bên trên người nàng.

"Huynh đệ ngươi đã chết rồi, ngươi đã có thể đi bồi hắn rồi."

Một câu nói nhỏ lạnh nhạt phiêu hốt bất định vang lên, nghe không ra bi hỉ.

Ý thức của Triệu Nhã bắt đầu mơ hồ, mơ hồ nghe tiếng đối phương không có dừng lại, hành lang trống trải yên tĩnh vang vọng tiếng bước chân, mơ hồ đi xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK