An Đức Lỗ đảm nhiệm chức vụ quản lý Trung tâm An ninh Phụng Nhân nhiều năm, ông ta là quân nhân cổ hủ. Cho dù bây giờ bụng đã béo phệ tựa như phụ nữ có thai, y vẫn ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơmi trắng phối với cà-vạt màu đen, áo sơmi nhất định phải bỏ vào trong quần, trên eo là thắt lưng khóa đồng, súng lục laser cài trong bao da treo tại vị trí tiện tay bên hông, chân đeo giày da đánh bóng sáng loáng, tóc chải đánh li cẩn thận tỉ mỉ.
Tại bên trong phi xa (xe bay), y có phần buồn ngủ, tối hôm qua tụ tập ăn chơi thực sự kéo dài quá muộn. Dù sao thì tuổi cũng đã lớn rồi, không chịu nổi giày vò. Nghĩ tới lúc mình còn trẻ tuổi, tổ chức tiệc tùng vui chơi cùng các bằng hữu liên tục ba ngày ba đêm, đó thực sự là những năm tháng sung sức, sức trẻ tung hoành a.
Khóe miệng của ông ta lộ ra nét tươi cười.
Bên trong phi xa tự lái vang lên âm thanh: "An Đức Lỗ tiên sinh tôn kính, đã đến Trung tâm An ninh, vui lòng chú ý an toàn khi xuống xe, rất vinh hạnh phục vụ ngài."
An Đức Lỗ đứng lên, đối diện cái gương điều chỉnh lại một chút dáng vẻ của mình, nét tươi cười trên mặt biến mất.
Người đàn ông trong gương dung mạo nghiêm trang, không giận tự uy.
An Đức Lỗ rất thỏa mãn, cất bước đi xuống xe.
Phó quản lý Ước Hàn đã sớm đợi sẵn tại bãi đậu phi xa chuyên dụng, nhìn thấy An Đức Lỗ liền cung kính hành lễ: "Lão đại!"
Ước Hàn là nhân viên cũ của trường trước khi Hiệu trưởng Từ Bách Nham mua lại trường học, bởi vì tướng mạo uy mãnh, lại thêm tương đối lý giải tình hình trong trường cho nên được An Đức Lỗ lưu lại làm việc lặt vặt. Không nghĩ tới sau đó biểu hiện xuất sắc, biết ăn biết nói, từng bước thăng chức, trở thành phó thủ không tách khỏi An Đức Lỗ.
An Đức Lỗ không có cất tiếng, chỉ uy nghiêm mà gật gật đầu, sải bước đi tại phía trước.
Ước Hàn chậm rãi theo sát ở phía sau, làm công việc báo cáo mỗi sáng sớm thường ngày: "Các báo báo một vạn chữ mà ngài dặn dò đã được nộp lên, thuộc hạ đã gửi tất cả đến không gian của ngài."
An Đức Lỗ uy nghiêm nói: "Không có ai không nộp đi?"
Ước Hàn cười nói: "Bọn họ sao dám!"
An Đức Lỗ hừ một tiếng: "Đám nhóc này, chính là phải nhìn chằm chằm mới được, nếu không thì khẳng định sẽ lười biếng."
Ước Hàn nịnh nọt nói: "Có lão đại ngài tọa trấn, yêu ma quỷ quái gì đều không tung lên nổi sóng gió. Còn có một việc, ngày hôm qua Phí Mễ chạy đến chỗ ta kì kèo đòi tài trợ, khóc lóc kể lể nửa ngày, nói là Ban Tác phong và Kỷ luật bọn họ nghèo đến nỗi chuột cũng không thèm đến."
An Đức Lỗ không chấp nhận nói: "Lẽ nào Trung tâm An ninh chúng ta có nhiều tiền sao? Chạy đến chỗ ta kì kèo đòi tài trợ làm gì, chạy sai nơi rồi đi. Tên Phí Mễ này mới đi ra ngoài mấy ngày, cái mông đã ngồi sai chỗ rồi? Không lẽ hắn cảm thấy về sau có thể một mực ở lại Ban Tác phong và Kỷ luật sao?"
Ước Hàn vốn chỉ là có ý dò xét, vừa nhìn thấy lão đại không vui thì lập tức hùa theo ý ông ta, nói: "Cũng không phải vậy! Tên Phí Mễ này thực sự là hồ đồ, kêu gọi tài trợ thì cũng nên đến chỗ hiệu trưởng a. Vậy thì thuộc hạ không để ý tới hắn nữa."
An Đức Lỗ đi vào phòng làm việc: "Làm tiền lại nhằm tới chỗ này của ta, thực sự là không biết trời cao đất rộng!"
Lập tức không kiên nhẫn nữa, xua xua tay: "Được rồi, đi làm việc của mình đi, có việc ta sẽ gọi ngươi."
Ước Hàn nghe vậy, vội vàng dừng lại bước chân tại trước của vào phòng làm việc: "Được, vậy thuộc hạ đi làm việc trước đây."
Cửa phòng làm việc tự động đóng lại, An Đức Lỗ ngồi xuống ghế sô pha, ông ta xoa xoa bờ trán có chút hói. Chuyện Phí Mễ kì kèo kiếm tài trợ giống như là một cái gai đâm ở trong lòng ông ta. Nhân viên trước đây của mình nhập vai nhanh như vậy, không chút nào quyến luyến và luyến tiếc đối với Trung tâm An ninh, điều này làm cho ông ta vô cùng khó chịu.
Sau một lát, An Đức Lỗ bình phục lại tâm tình, mở ra không gian mạng của mình, quả nhiên bên trong nhận được một đống hình ảnh, đó đều là những báo cáo phân tích về Long Thành.
Ông ta tùy ý kích mở một bản báo cáo.
"... Phân tích quá trình Long Thành điều khiển Yến Chuẩn chiến đấu cùng Phác Huyễn Hải liền sẽ phát hiện, Phác Huyễn Hải không có phạm phải bất kỳ sai lầm nào, toàn bộ hành động ứng đối của hắn đều phù hợp với hướng dẫn trong sách giáo khoa. Nhưng mà chính là thao tác hoàn toàn không có sai lầm như thế lại bị Long Thành tại trong vòng một hiệp liền giải quyết xong, không có tội lỗi khi chiến! Khi nhập vào toàn bộ số liệu của quá trình chiến đấu và các thông số của Yến Chuẩn để thành lập mô hình tình toán, liền phát hiện thấy, những động tác Long Thành điều khiển Yến Chuẩn là những thao tác cực hạn chỉ tồn tại trên lý luận..."
Trong lòng An Đức Lỗ tựa như bị thứ gì đó ngăn chặn lại, cảm thấy buồn bực khó tả, ông ta tắt bản báo cáo này đi, kích mở một bản báo cáo khác.
"... dùng bản tâm lý chiến 1V3 để thảo luận chiến trường. Long Thành hiển nhiên là tinh thông tâm lý chiến hơn hẳn các học viên khác, đồng thời hoàn mỹ lợi dụng một điểm này để chế tạo ra điểm mù trên lý luận. Điểm mù này cũng không chỉ là điểm mù về tầm mắt mà còn bao gồm cả điểm mù về tư duy, tại trong quá trình chiến đấu..."
Trong lòng An Đức Lỗ càng thêm buồn bực, liên tục kích mở mấy bản báo cáo, kết luận đều rất thống nhất.
1, Long Thành phát huy ra năng lực cực hạn của Yến Chuẩn.
2, Những thao tác của Long Thành khi đối phó Phác Huyễn Hải có độ khó cực cao, cơ bản chỉ có khả năng thực hiện được trên lý luận.
3, Long Thành rất am hiểu chiến đấu, kể cả việc lợi dụng hoàn cảnh, tâm lý chiến vân vân.
4, Yến Chuẩn giới hạn khả năng của Long Thành, đó xa xa không phải là trình độ cực hạn của Long Thành.
An Đức Lỗ xoa xoa đầu tóc chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ của mình, ông ta tỉnh táo lại, có thể ngồi lên vị trí này, cũng không phải là dựa vào cái bụng phệ sắp căng rách cả áo của ông ta.
Người trẻ tuổi rất có thiên phú, còn là được chính bản thân hiệu trưởng tuyển chọn vào...
Thúc đẩy ông ta chân chính thay đổi chủ ý còn có một bản báo cáo khác, trong báo cáo công bố việc đêm qua Trang bị trung tâm đã bán hết Yến Chuẩn, mà sáng sớm hôm nay thì toàn bộ Yến Chuẩn đều xuất hiện tại trong bãi rác, nhưng đều đã bị tổn thương ở những mức độ khác nhau.
An Đức Lỗ gọi cho Ước Hàn.
Ước Hàn: "Lão đại!"
An Đức Lỗ trầm giọng nói: "Cấp cho Ban Tác phong và Kỷ luật một điểm kết nối đặc biệt và quyền hạn tương ứng, cho phép bọn họ kết nối và sử dụng mạng lưới tình báo của chúng ta. Mặt khác, tặng cho bọn họ hạn mức đạn dược 20 vạn. Ta nhớ là Long Thành không có vũ khí viễn trình, vậy thì đưa một chút Cao Bạo lôi gì gì đó đi, vừa lúc cái thứ này không người nào thích dùng, đặt trong nhà kho cũng có chút năm rồi. Khụ khụ, nói như thế nào thì Phí Mễ cũng là đi ra từ Trung tâm An ninh chúng ta, chúng ta vẫn là nên ủng hộ công việc mới của hắn một chút a!"
Ước Hàn cung kính đáp: "Thuộc hạ lập tức đi làm! Phí Mễ có được thượng cấp cũ như ngài vậy, thực sự là quá may mắn!"
An Đức Lỗ trong lòng rất là hưởng thụ: "Ta đã xem qua các báo cáo rồi, viết không tệ. Ngươi cũng nhìn xem đi, chọn mấy người viết tốt, cũng phải khen thưởng một lần. Gần đây khổ cực mọi người nhiều rồi."
Ước Hàn mặt tràn đầy sùng kính: "Có thể đi theo lão đại hào phóng như thế này, thực sự là phúc khí cho đám người chúng ta a!"
An Đức Lỗ cười ha hả: "Mới sáng sớm thì đã vỗ mông ngựa như vậy rồi, ảnh hưởng không tốt. Được rồi, còn có chuyện gì cần báo cáo không? Nếu không có thì cho đến trước giờ ăn trưa không nên quấy rầy ta."
Tối hôm qua ngủ chưa đủ giấc, ông ta muốn được ngủ bù.
Ước Hàn lộ ra một chút chần chừ, nói: "Vừa rồi xảy ra một số ẩu đả, đều là lão sinh và tân sinh xảy ra xung đột, năm người trọng thương, trong đó có bốn người là tân sinh."
An Đức Lỗ không quan tâm lắm, hỏi vặn lại: "Không chết người đi?"
"Không có."
"Vậy thì không cần quản bọn nó. Đều là nhàn rỗi, bọn nó ngày nào mà chẳng đánh?" An Đức Lỗ đang định cắt liên lạc, nhưng bỗng nhiên trong lòng chợt sinh ý nghĩ: "Gửi thông tin cho Ban Tác phong và Kỷ luật đi, nếu đã có Ban Tác phong và Kỷ luật thì loại chuyện này để cho bọn họ quản lý."
Đôi mắt Ước Hàn sáng ngời: "Gừng càng già càng cay a! Lão đại, chiêu thức này của ngài quả thực quá khéo đi!"
Vẻ mặt An Đức Lỗ tràn đầy mệt mỏi, xua xua tay, cắt đứt liên lạc.