Long Thành cẩn thận mà duy trì khoảng cách với vị học viên tên là Hùng Vĩ kia.
Hùng Vĩ không hiểu ra sao, không biết chỗ nào đã đắc tội đối phương rồi, bô bô giải thích cả nửa ngày, Yến Chuẩn vẫn là không có chút nào phản ứng. Lẽ nào Yến Chuẩn không có mở kênh công cộng? Cho nên mình nói cả nửa ngày như vậy, tiêu tốn cả đống nước bọt, kỳ thực là đang nói chuyện với không khí?
Hùng Vĩ thực sự chán nản.
Tuy nhiên gã rốt cuộc cũng là người có tính cách nhiệt tình hướng ngoại, bay một hồi, tâm tình lần nữa thoải mái trở lại.
Không được! Việc này không thể cứ vậy mà bỏ qua!
Làm sao cũng phải làm quen với Sư sĩ trong Yến Chuẩn một lần, không thể để cho mình lãng phí nước bọt cả một quãng đường dài như thế.
Đợi khi tới lưới phong tỏa, mỗi người đều phải đưa thẻ học sinh ra, gã liền có thể biết rõ sư sĩ trong Yến Chuẩn đến cùng là ai. Đồng học này thú vị như vậy, nhất định phải kết giao bằng hữu mới được!
Theo khoảng cách tới lưới phong tỏa càng ngày càng ngắn lại, số lượng quang giáp trên bầu trời cũng càng trở nên dày đặc.
Bên tai Long Thành vang lên tiếng Phí Mễ gào lên chói tai: "Quá tuyệt vời! Đánh nhau rồi rồi! Để ta xem là ai mà mạnh như vậy? Vậy mà dám chính diện xung đột với Quang giáp xã a!"
"Thì ra là công tử Hà gia a! Sách sách, quả nhiên cũng là kẻ hoành hành đã quen. Đây chẳng phải là không muốn cho Harold (Cáp La Đức) mặt mũi a!"
"Ai u, bên kia cũng động thủ rồi!"
"Tân sinh khóa này đều là nhân vật hung dữ a!"
Giọng điệu Phí Mễ rất phấn khích, nói rất nhanh, tựa như một nòng pháo liên thanh đoàn đoàn đoàng không ngừng phun lửa.
Chiếc tàu riêng [Thiên Vương Cung] của Harold (Cáp La Đức) là một chiếc phi thuyền xa hoa, bên trong bố trí hết sức hào hoa xa xỉ, huy hoàng tráng lệ. Nó lơ lửng tại vị trí bắt mắt nhất, chính giữa phía trước lối vào Trung tâm trang.
Harold (Cáp La Đức) vóc người cao gầy, xương gò má cao, viền mắt hõm sâu, con ngươi nâu nhạt thỉnh thoảng lấp lóe lên, chiếc mũi ưng lộ ra vẻ u sầu. Lúc này sắc mặt y tái mét, lúc trước y đã bắt chuyện cùng những xã đoàn nặng ký khác, mọi người đều rất nể mặt y. Nhưng mà y không nghĩ tới kẻ động thủ không phải là những xã đoàn khác, mà là tân sinh.
Thực sự là không biết trời cao đất rộng!
Y đã điều tra qua bối cảnh của Hà Vĩ, tại trong mắt y, đó cũng chỉ có thể được coi là cường hào địa phương.
Vốn dĩ, Harold (Cáp La Đức) không muốn đông thủ với đám người Hà Vĩ sớm như vậy, kết quả đám gia hỏa này lại chủ động tìm tới cửa.
Được rồi, giết gà dọa khỉ, giết một con gà cũng là giết, giết một đám gà cũng là giết.
Bên cạnh Hà Vĩ có mấy tên hảo thủ, đột phá sắc bén, có mấy cái quang giáp của Quang giáp xã phụ trách phong tỏa kéo theo khói đen cuồn cuộn rơi xuống, nhìn thấy đám người Hà Vĩ đã sắp đột phá được phong tỏa rồi.
Harold (Cáp La Đức) cười nhạt: "Cử đi mấy người, rất tốt dạy cho Hà thiếu của chúng ta biết cách xử xự như thế nào, phải khiến cho hắn nằm đủ một tuần lễ."
Mấy người ở bên cạnh liếc nhau, dồn dập đứng dậy. Mỗi người trong bọn họ đều là hạng người nhanh nhẹn dũng mãnh, tràn đầy sát khí.
Bên trong khoang điều khiển Quang giáp, Hà Vĩ đắc ý nói: "Quang giáp xã chẳng qua cũng chỉ là như thế, ta còn tưởng rằng Harold (Cáp La Đức) có bao nhiêu năng lực. Trong núi không có cọp, hầu tử xưng bá vương a, có tiếng mà không có miếng."
Ngay vào lúc này, bỗng nhiên trong kênh thông tin vang lên tiếng hộ vệ kinh hô: "Thiếu gia, cẩn thận!"
Mặt Hà Vĩ biến sắc.
Một cái quang giáp màu đen đột nhiên xuất hiện tại phía sau quang giáp của Hà Vĩ, cây chủy thủ đầy răng cưa lấp lánh tia lửa điện, lướt qua động cơ quang giáp của Hà Vĩ.
Đùng!
Động cơ nổ tung thành một đám lửa, quang giáp cảu Hà Vĩ mất cân bằng, hướng phía dưới rơi xuống. 1
Đôi mắt hộ vệ của Hà Vĩ đỏ lên, nhào đi tới, sau đó mấy cái quang giáp giống như móng ma đột nhiên hiện ra, ngăn cản bọn họ.
Trận chiến đấu này lập tức thu hút ánh mắt tất cả mọi người.
Hà Vĩ được xem là một trong những thế lực mạnh nhất trong đám tân sinh, mà Quang giáp xã của Harold (Cáp La Đức) là xã đoàn lớn nhất bên trong trường. Mọi người đều dự liệu được giữa các thế lực cũ mới sẽ có một trận long tranh hổ đấu, nhưng không có nghĩ tới trận chiến đấu đó lại xảy ra vào lúc này.
Đã kết lấy cừu oán, vậy thì sẽ không còn cơ hội hòa hoãn. Bắt đầu từ giờ phút này, song phương chính là cừu nhân.
Trong lúc đại đa số học viên của Quang giáp xã đều bị trận chiến đấu đó thu hút sự chú ý.
Lúc này, Long Thành đã đến được bên ngoài tuyến phong tỏa, phía trước là ba cái quang giáp sắp thành hình tam giác.
Trong kênh công cộng liên tục phát lui phát tới âm thanh giọng nữ: "Các vị vui lòng đưa ra thẻ học sinh, chúng ta cũng không có địch ý với các vị, hành động lần này chỉ nhằm vào Ban Tác phong và Kỷ luật."
Hùng Vĩ cũng bị trận chiến phía bên Hà Vĩ thu hút, khi nghe được tiếng phát thanh thì gã mới phục hồi lại tinh thần. Kích phát ra thông tin thẻ học sinh của mình, thiết lập tình trạng công khai. Trong tầm mắt gã, những quang giáp khác dồn dập công khai ra thông tin học sinh.
Hùng Vĩ nhớ tới vị đồng học điều khiển Yến Chuẩn đã lãng phí một đống nước bọt của mình kia, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Di, đâu rồi chứ?
Yến Chuẩn vừa mới rồi vẫn còn tại bên cạnh, đột nhiên lại không thấy nữa rồi.
Hùng Vĩ hết nhìn đông tới nhìn tây để tìm kiếm Yến Chuẩn, quang giáp phụ trách phong tỏa ở phía trước cách gã càng ngày càng gần, chỉ còn không đến năm trăm mét. Trong lòng gã bối rối, lẽ nào vừa rồi Yến Chuẩn đã qua đi rồi? Tại sao mình hoàn toàn có không chú ý thấy chứ?
Tại thời điểm Hùng Vĩ trong lòng đang ảo não, bỗng nhiên, trên đỉnh đầu gã tối sầm, một luồng lực lượng thật lớn từ vai quang giáp truyền đến, quang giáp trầm xuống.
Tại lúc Hùng Vĩ luống cuống tay chân muốn khống chế quang giáp thì một vệt sáng chói mắt đột nhiên rọi sáng tầm mắt gã, cắt ngang bầu trời trên đỉnh đầu gã.
Phía sau vệt sáng chói mắt, thân ảnh một cái quang giáp mơ hồ không rõ, giống như cái bóng, đó là... Yến Chuẩn!
Yến Chuẩn của Long Thành lặng lẽ giảm chậm tốc độ, đi theo phía sau Hùng Vĩ. Hắn đột nhiên bật người lên, hai chân Yến Chuẩn đột nhiên đạp lên vải quang giáp Hùng Vĩ, mượn nhờ lực bật này này, tốc độ của Yến Chuẩn nhanh như thiểm điện.
Yến Chuẩn trong chớp mắt liền xuất hiện tại chính phía trước người quang giáp, Quỷ Hỏa kiếm nặng đến sáu tấn kéo theo một vệt sáng bạc chói mắt sáng như tuyết, một kiếm này ẩn chứa động năng kinh khủng giúp cho nó không chút nào mất công mà cắm vào lồng ngực quang giáp đối phương.
Bởi vì không thể giết người, Long Thành không thể không làm cho góc độ đâm vào lệch đi một chút, nhưng ngay cả như vậy, sư sĩ ở bên trong khoang điều khiển vẫn bị thương thế không nhẹ.
Long Thành chỉ có thể cầu khẩn sức sống của đối phương mạnh mẽ một chút, không muốn dễ dàng chết như vậy.
Quang giáp bị Long Thành đánh trúng là cái quang giáp ở chính giữa ba cái quang giáp kia, một kích vừa đắc thủ, hắn cũng rơi vào hoàn cảnh bị kẹp ở hai bên. Nhưng mà Long Thành đã có chuẩn bị từ trước, chỉ thấy Yến Chuẩn xoay chuyển cổ tay, thân thể rung động, lấy quang giáp của địch quân làm trục xoay chuyển, cuộn mình tại trong lòng quang giáp đối phương.
Thương cảm cho cái quang giáp, không những bị Quỷ Hỏa kiếm đâm xuyên còn bị Long Thành Yến Chuẩn dùng làm tấm thuẫn.
Rầm rầm!
Hai đòn tấn công đánh lên phía sau lưng quang giáp bị thương, ngọn lửa màu cam bùng lên tại trong không trung, nuốt chửng lấy hai cái quang giáp.
Ngọn lửa đỏ bừng và khói đen bốc lên như sóng, vù, một cái thân ảnh từ trong đó phóng lên cao.
Thần kinh cao độ khẩn trương, vũ khí của hai cái quang giáp điên cuồng bắn ra, ánh lửa không ngừng nổ tung trên thân quang giáp đối phương, khói đen cuồn cuộn, tốc độ quang giáp càng ngày càng chậm.
Chờ chút, cái quang giáp bị bắn tan nát tràn đầy lỗ thủng ở phía trên đỉnh đầu bọn họ... Là đồng bạn của mình!
"Không tốt!"
"Tại bên dưới!"
Yến Chuẩn giống như một con độc xà ẩn giấu tại trong đống cỏ khô, bỗng dưng bật người phóng lên, khói dày và ánh lửa trở thành sự che chắn tốt nhất cho nó.
Sát cơ lẫm liệt ùa tới.
Quỷ Hỏa kiếm hất lên, cắt vào vị trí khớp nối giữa eo và bụng, chìm vào thật sâu. Công suất động cơ tức thì tăng lên cực đại, mượn nhờ quán tính thân thể, lại lần nữa lấy thân thể quang giáp đối phương làm trục, xoay đến phía sau nó.
Rẹt rẹt, âm thanh cắt xén khiến người nghe kiêng răng, Quỷ Hỏa kiếm hoàn thành cắt xén vòng quanh một trăm tám mươi độ.
Đùng!
Lửa đạn từ quang giáp đối diện lần thứ hai gào thét vọt tới, bắn trúng đồng bạn của mình.
Quang giáp đã bị cắt xén làm đôi không thể chịu được lửa đạn bắn trúng như thế, lập tức bị tách thành hai đoạn, hai phần trên dưới chia lìa nhau, kéo theo khói đặc cuồn cuộn rơi nhanh xuống phía dưới.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại có một cái quang giáp sau cùng, sư sĩ bên trong khoang điều khiển âm thầm nuốt khan nước miếng.
Tất cả xảy ra quá nhanh, gã còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần.
Con ngươi của gã đột nhiên co lại.
Chờ chút, người đâu rồi?