Từ sau khi xuất ngũ, có một đoạn thời gian cuộc sống của Phí Mễ cũng không dễ dàng, phương diện cách đối nhân xử thế cũng khéo đưa đẩy hơn rất nhiều. Cho dù đã bị không ít kinh hãi nhưng gã vẫn là tận chức tận trách mà hoàn thành công tác.
"Trung tâm trang bị tổng cộng có bốn mươi sáu tầng, có khu quang giáp, khu vũ khí, khu người máy kim loại lỏng, khu sinh hoạt đồ dùng, vân..vân, nếu có thời gian rảnh ngươi có thể dạo chơi mua sắm. Hôm nay thời gian của chúng ta rất eo hẹp, trước tiên đi trung tâm học sinh, mua lấy nơi ở trước đã, như vậy đêm nay ngươi mới có chỗ ở. Khách sạn trong trường học, giá cả rất đắt đỏ."
Long Thành ừ một tiếng, ánh mắt của hắn bị Trung tâm trang bị nguy nga cao ngất hấp dẫn.
Vừa rồi nhìn từ xa, sắt thép cứ điểm trước đây, giống như là một ngọn núi do rất nhiều cành cây sắt thép xây thành. Bay đến gần, mới giật mình tán thán bởi chúng nó thật sự quá to lớn, tùy tiện một thanh thép cũng phải thô to hơn xe tải nhiều.
Hoàn toàn khác hẳn với phong cách kiến trúc tinh xảo hiện nay, những thứ cấu trúc sắt thép này dày đặc và mộc mạc, mặt trên nó nhìn không thấy chút trang trí nào. Tại sau khi trải qua thời gian nghìn năm ăn mòn, chúng hiện đầy gỉ sét, đó là những dấu vết nguệch ngoạc do năm tháng lưu lại.
Bến đậu số 8837, xe tải đang đậu lại.
"Xe tải và phi thuyền chỉ có thể đỗ tại bãi đậu, quang giáp thì cần phải đặt tại khu vực bãi đâu riêng chuyên cho quang giáp. Tại bên trong này chỉ có thể sử dụng giày phi hành, ván trượt phi hành, các loại thiết bị bay với tốc độ thấp, những thiết bị bay khác bị cấm sử dụng. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được đánh nhau ẩu đả tại Trung tâm trang bị, đặc biệt là người!"
Bốn chữ sau cùng, Phí Mễ gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nhấn mạnh thêm.
Sau khi nói xong, Phí Mễ đột nhiên cảm thấy câu nói vừa rồi kia quá khôi hài và không có ý nghĩa gì, không khỏi cười ha hả. Thiệt là, đầu óc mình bị động kinh rồi, làm như Long Thành thật sự ưa thích giết người vậy.
Mặt Long Thành không chút biểu tình mà nhìn Phí Mễ, không rõ gã đang cười chuyện gì.
Tiếng cười của Phí Mễ càng lúc càng nhỏ, gương mặt hơi co rúm lại, hắn ho nhẹ một tiếng, làm như cái gì cũng không có phát sinh, tiếp tục giới thiệu.
"Trung tâm an ninh từng bị đánh nổ hai lần, nhưng mà Trung tâm trang bị chưa từng có xảy ra chuyện. Trong toàn bộ trường học, không, là địa điểm an toàn nhất Sơn Nguyệt tinh. Trung tâm trang bị nghiêm cấm tư đấu, gặp phải nguy hiểm cũng có thể trước tiên tới nơi này tránh đầu sóng ngọn gió, không ai dám động thủ tại đây. Đúng rồi, ngươi có giày phi hành không?"
Long Thành lắc đầu: "Không có."
"Chúng ta đành phải ngồi xe ngắm cảnh, để ta đặt vé." Phí Mễ thông qua Kính mắt thông minh Não khống để đặt hàng, hào khí vạn trượng: "Ta mời khách! Đi, xuống xe!"
Khi bọn hắn nhảy xuống xe tải, một chiếc xe con thủy tinh có hình cầu nhìn giống như bong bóng khí đỗ tại nơi lối ra vào bãi đậu. Nói là xe con, thế nhưng Long Thành hoàn toàn không phân biệt ra được đâu là đầu xe đâu là đuôi xe, bởi vì nó là một cái hình cầu. Thân xe là một quả cầu thủy tinh bao bọc, bên trong chỉ có hai chỗ ngồi.
Xe ngắm cảnh lơ lửng cách mặt đất ước chừng hai mươi cen-ti-mét, Phí Mễ đi đến trước xe, lồng thủy tinh tự động mở ra.
Tốc độ xe ngắm cảnh rất chậm, Long Thành cảm thấy còn không có nhanh bằng đi bộ.
Sau khi rời khỏi bãi đỗ, chạy một khoảng cách thì tiến vào đường đi, rất nhanh bầu không khí liền trở nên náo nhiệt, khắp nơi đều là người. Ven đường cửa hàng rực rỡ muôn màu, các loại màn sáng quảng cáo lớn chớp động.
Long Thành có phần rất không quen , hắn không thích địa phương nhiều người.
Rất nhanh bọn hắn liền đến trung tâm học sinh, một vị trung niên nhân mặc âu phục đang đợi bọn hắn. Dáng người trung niên nhân có chút phát tướng, hơi mập mạp, thế nhưng trong thần tình có mấy phần uy nghiêm.
Phí Mễ nhảy xuống xe, nhiệt tình ôm lấy đối phương: "Khang Lợi, đã lâu không gặp!"
Khang Lợi là chiến hữu của Phí Mễ trước đây, hai người có giao tình sinh tử.
Khang Lợi cười ha hả: "Phí Mễ, nghe nói ngươi từ sát thủ máy móc nông nghiệp biến thành trợ thủ máy móc nông nghiệp rồi hả?"
Mặt Phí Mễ lập tức sầm xuống.
Khang Lợi cười càng vui vẻ hơn, y xoay người, hướng Long Thành vươn tay ra: "Xin chào, Long Thành, hoan nghênh đi tới trung tâm học sinh! Biểu hiện của ngươi cực kỳ giỏi! Ta là chủ quản Khang Lợi của trung tâm học sinh, về sau có chuyện gì, có việc gì có thể giúp được thì cứ trực tiếp tới tìm ta. Hặc hặc, không thể không nói một câu, có thể đảm nhiệm trợ thủ của ngươi, là vinh hạnh của Phí Mễ!"
Mặt Phí Mễ càng thêm đen hơn rồi.
Long Thành nhìn thấy Khang Lợi duỗi tay ra, không hề động.
Khang Lợi cũng không tức giận, rất tự nhiên thu bàn tay về, thân là chủ quản trung tâm học sinh, trong việc đối xử với các loại hài tử y có kinh nghiệm rất phong phú. Không biết có phải là bởi vì mập hay không, nụ cười của y rất có lực tương tác, y ở phía trước dẫn đường: "Mời đi theo ta, văn phòng đã chuẩn bị sẵn."
Ba người tới văn phòng Khang Lợi, trên vách tường dày đặc các màn hình.
"Tất cả tư liệu cũng đã chuẩn bị xong, một chút nữa khi ngươi đã lựa chọn xong phòng ốc, người máy bố trí tự động sẽ ở trong vòng hai canh giờ sắp xếp hoàn tất, đêm nay có thể vào ở. Ngươi là thủ tịch đốc tra của Ban Tác phong-Kỷ luật, có được một số quyền hạn như chúng ta, có thể chọn lựa tất cả phòng ốc. Đến đây đi, chọn lựa lấy một nơi ưa thích, không gấp gáp, ngươi có đầy đủ thời gian."
Ánh mắt Long Thành, hoàn toàn bị mô hình của các loại phòng ốc thu hút.
Những thứ này đâu phải là phòng ốc gì chứ? Rõ ràng là các loại pháp đài!
Thép hợp kim theo tiêu chuẩn của Phi thuyền dùng làm vách tường, lò năng lượng trung tâm công suất kinh người, các khu vực với các loại lồng năng lượng đẳng cấp khác nhau, có thể chứa đựng lượng lớn nước và thức ăn cùng với hệ thống cung cấp dưỡng khí độc lập cho sinh tồn...
Cấu trúc chủ thể của pháo đài cũng là chủng loại đa dạng, có cấu trúc tổ ong, cấu trúc tam giác, có loại một nửa âm xuống vân..vân.
Bộ phận, linh kiện có thể chọn lựa thì càng nhiều. Chỉ là Ra-đa thì đã đạt hơn hai mươi chủng loại, hơn sáu trăm loại. Còn có các loại vũ khí phòng ngự tự động, từ Pháo hạm năng lượng công suất cao đến súng ray điện từ tần số cao,, thứ gì cần có đều có. Còn có rất nhiều mô-đun linh kiện vô cùng đặc biệt, tỷ như Thiết bị tàng hình quang học, tỷ như Mồi nhử phức hợp đa chức năng, lại tỷ như Vòng chắn điện từ vân..vân.
Long Thành càng xem trong lòng càng chùng xuống, hiện tại hắn đã xác định, trại huấn luyện Phụng Nhân có cấp bậc càng cao hơn và nguy hiểm hơn so với trại huấn luyện lần trước của hắn!
Vẻn vẹn chỉ là chọn lựa phòng ở ký túc xá, trong đó thậm chí có rất nhiều vũ khí và trang bị mà hắn chưa từng gặp qua.
Bản thân phải cẩn thận.
Hắn cẩn thận xem xét thông số của các loại linh kiện, suy nghĩ nên bố trí như thế nào. Một cái trụ sở hậu phương an toàn, kiên cố sẽ có thể giúp hắn đạt được đầy đủ thời gian nghỉ ngơi, cũng có thể giúp hắn nâng lên tỉ lệ sống sót rất cao, đây là kinh nghiệm lần trước.
Phí Mễ vốn ý định giúp đỡ Long Thành đưa ra một chút gợi ý tham khảo, thế nhưng gã rất nhanh liền phát hiện thấy, Long Thành hoàn toàn không để ý đến đề xuất của gã.
Gã dứt khoát cùng Khang Lợi đi đến văn phòng nhỏ với những vách kính đụng sàn ngồi uống trà nói chuyện phiếm.
Khang Lợi rót cho Phí Mễ một chén trà nóng, trêu chọc nói: "Cảm giác như thế nào chứ? Trợ thủ máy móc nông nghiệp."
Phí Mễ thở dài: "Còn có thể như thế nào? Luôn luôn tốt hơn so với bị mất việc a."
Khang Lợi an ủi: "Ngươi là có phần không may, gặp phải tên nhóc này. Ta đã xem khảo hạch, hài tử này không đơn giản."
Đôi mắt Phí Mễ tỏa sáng: "Ngươi cũng cảm thấy như vậy, ta còn tưởng rằng là ta bị ảo giác. Bây giờ suy nghĩ lại một chút a, thua không oan a. Ai, trúng tuyển thì trúng tuyển đi, hiệu trưởng cũng không biết trúng phải cơn gió nào, vậy mà để cho hắn đi quản Ban Tác phong-Kỷ luật. Hiện tại ta có chút lo lắng."
Khang Lợi vừa an ủi vừa cắm vào một đao để trêu chọc: "Ngươi cũng đừng quá lo lắng, dù sao ngươi cũng chỉ là trợ thủ."
Phí Mễ liếc mắt: "Ta không phải là lo lắng cho mình."
Khang Lợi gật đầu: "Ngươi lo lắng cho Long Thành? Với hắn mà nói là khảo nghiệm, Ban Tác phong-Kỷ luật của trường học chỉ còn danh nghĩa trong rất nhiều năm, hắn sẽ phải đối với tất cả các học sinh khiêu chiến. Nếu như hắn không thể rất nhanh dựng nên uy tín, vậy thì cục diện sẽ trở nên rất không tệ..."
Phí Mễ lại lần nữa lắc đầu, cắt ngang lời Khang Lợi nói, vẻ mặt khác lạ giọng điệu yếu ớt nói: "Không phải, ta là lo lắng cho những học sinh khác."