Phụng Nhân Quang Giáp học viện.
Phòng hiệu trưởng nằm ở vị trí cao nhất trên đỉnh núi, Hứa Bách Nham đứng ở trước cửa sổ sát đất, quan sát toàn bộ sân trường. Hắn mặc tây trang màu đen, mặt chữ điền góc cạnh rõ ràng, đầu tóc húi cua gọn gàng, ngón tay kẹp điếu xì gà lượn lờ khói thuốc.
Đây là năm thứ ba hắn mua lại ngôi trường này.
Bên cạnh hắn là chủ nhiệm giáo vụ Lâm Nam, lắc lư ly rượu trong tay, viên đá trong ly Whisky va chạm vào thành ly phát ra âm thanh giòn dã. Vóc dáng của gã hơi mập, cười tủm tỉm nhìn qua rất hòa thuận, trong trường học nổi danh là "Khẩu Phật tâm xà" .
Tại phương hướng cổng vào trường học ở xa xa, thỉnh thoảng có phi thuyền phi xa to to nhỏ nhỏ hạ xuống. Nơi cổng trường càng là đông đen dày đặc, đậu đầy các loại hình quang giáp.
Trên màn hình trong phòng hiệu trưởng, hiện lên một khuôn mặt.
Lâm Nam bình thản: "Hà Vĩ, con trai nhỏ nhất của chủ tịch Hà Dũng tập đoàn Thường Thăng, năm nay mười sáu tuổi. Tính cách nóng nảy, lúc trước tại Hoắc Phu Mạn học viện, ngắn ngủn hai năm đã tham dự trực triếp cũng như gây ra 26 lần các loại đánh nhau, nhân số bị thương vượt quá 44 người, trong đó có ba người bị thương nặng, Hà Vĩ chính là một người trong số đó. Sau khi thương thế lành lặn thì ngày càng tệ hơn, làm việc không kiêng nể gì cả, bị Hoắc Phu Mạn học viện khai trừ, nghe nói Hoắc Phu Mạn học viện thậm chí cự tuyệt Hà Dũng quyên góp năm trăm vạn."
Từ Bách Nham hít một hơi xì gà hỏi: "Hà Dũng hiến cho chúng ta bao nhiêu?"
Lâm Nam duỗi ra một ngón tay: "Một nghìn vạn."
Từ Bách Nham phun khói ra, lộ ra vẻ hài lòng: "Rất tốt."
Trên màn sáng xuất hiện người khác, một nữ tử tóc bạc thần sắc âm lãnh, cổ đeo một chiếc vòng da màu đen, trên vòng da lấp lóe ánh sáng đinh tán kim loại ba cạnh, phía sau cổ có thể thấy được hình xăm xanh đỏ đan xen. Đứng bên cạnh nàng ta là một vị phu nhân, vẻ mặt tràn đầy cưng chiều mà dặn dò gì đó, vẻ mặt thiếu nữ tràn đầy nét không kiên nhẫn.
Lâm Nam cười cười: "Nhiếp Tiểu Như, hòn ngọc quý trên tay Nhiếp Kế Hổ, thống lĩnh Ty Cảnh sát địa phương Tam Sơn tinh, năm nay mười lăm tuổi. Tính cách phản nghịch, sự kiện nổi danh nhất là lấy sức lực một người đả thương toàn bộ lớp, còn đánh bị thương sáu lão sư, thuận tiện còn hủy luôn cả phòng giáo vụ trường học."
Từ Bách Nham cười hặc hặc nói: "Vậy thì ngươi phải cẩn thận phòng làm việc của ngươi a."
Lâm Nam không sao cả nói: "Tốt nhất là hủy đi, ta cũng tiện xây dựng một cái mới chứ. Đã có văn bản thỏa thậun bồi thường, chính là Cục trưởng Ty Cảnh sát thì cũng phải phun ra mấy miếng thịt cho ta!"
Từ Bách Nham hỏi: "Tài trợ phí của nàng ta là bao nhiêu?"
Lâm Nam: "Năm trăm vạn."
Từ Bách Nham không tỏ rõ ý kiến.
Lâm Nam bình thản: "Còn có một miếng đất, ta đã đi xem, vị trí cũng không tệ lắm."
Từ Bách Nham gật đầu: "Vậy cũng còn tạm được."
Hắn đột nhiên chú ý tới một cái quang giáp màu lam ở trong đám người, không khỏi nheo mắt lại: "Cái quang giáp màu lam kia là của người nào "
Lâm Nam lộ ra vẻ bội phục, khen: "Hiệu trưởng hảo nhãn lực!"
Gã điều tiết màn sáng, phía trên xuất hiện một thiếu niên lông mày rũ xuống chữ bát (八), một đầu đầy tóc đỏ khiến người ta chú ý.
"Khuất Tiếu, mười sáu tuổi, con trai của Siêu cấp Sư sĩ Khuất Thắng. Ta đã đặc biệt điều tra một cái, Khuất Thắng đã có bảy năm chưa trở về, không biết tung tích. Nhưng mà Khuất Tiếu dù sao cũng là hậu nhân của danh môn, thực lực không tệ, vượt qua bạn cùng lứa tuổi không ít. Từ nhỏ hắn đã lớn lên cùng với mẫu thân, tương đối hiểu chuyện."
"Làm sao lại tới trường học của chúng ta rồi"
"Nghe nói là thầy trò yêu nhau, bị trường học khai trừ."
Từ Bách Nham chậc chậc: "Nhìn không ra a, nhìn rất nề nếp trung thực, vậy mà còn lợi hại hơn cả cha hắn, có nộp tài trợ phí hay không?"
Lâm Nam: "Đã nộp, hồ sơ không quá nghiêm trọng, dựa theo tiêu chuẩn học sinh bình thường, năm mươi vạn."
Từ Bách Nham gật đầu: "Rất tốt. Không thể tạo ra lỗ hổng trong vụ Tài trợ phí này, coi như là con trai của Khuất Thắng cũng không được."
Lâm Nam cười nói: "Đúng vậy, nêu tạo ra lỗ hổng này, về sau chúng ta không phải sẽ ăn không khí sao?"
Nhưng vào lúc này, đột nhiên đám người tại cổng trường học một trận bạo động, khiến cho hai người chú ý.
Long Thành đứng ở chỗ ghi danh.
Hắn cự tuyệt Căn thúc cùng đi, huấn luyện doanh rất nguy hiểm, hắn không dám xác định mình có năng lực bảo hộ Căn thúc an toàn hay không.
Báo danh gặp phiền toái.
Nhân viên công tác trên dưới dò xét Long Thành, nhìn từ quần áo đến xem thì tựa hồ rất nghèo, y hỏi Long Thành: "Ngươi nói ngươi muốn ghi danh "
Long Thành nói phải.
Nhân viên công tác hàm dưỡng nghiệp vụ rất cao, chuyện giả heo ăn thịt hổ mặc dù không thường thấy nhưng cũng không phải hiếm thấy, gã lộ ra nụ cười theo chức nghiệp: "Tốt, mời điền vào đơn này. Chúng ta sẽ thẩm tra thông tin hồ sơ của ngài, nếu như không có vấn đề gì, ngài chỉ cần giao nạp Tài trợ phí năm mươi vạn liền có thể nhập học. Nếu có thông tin khai báo sai lệch tương đối nghiêm trọng, Tài trợ phí sẽ được xem xét gia tăng, sẽ có chuyên gia liên hệ với ngài."
Thể lệ chiêu sinh của Phụng Nhân Quang Giáp học viện, Long Thành có nghiên cứu qua, cũng có thể thuộc lòng từng chữ. Đối với cái huấn luyện doanh nguy hiểm này, hắn phải toàn lực ứng phó. Dựa theo nội dung trong thể lệ chiêu sinh, có hai loại phương thức nhập học, một loại là giao nạp Tài trợ phí, một loại khác là thông qua khảo hạch nhập học.
Long Thành nói hắn muốn chọn cách khảo hạch nhập học.
Hắn không có năm mươi vạn Tài trợ phí, tiền tích góp cảu nãi nãi cũng không có nhiều như vậy. Hơn nữa Long Thành cảm thấy việc giao nạp Tài trợ phí này thật không có đạo lý, người nào sẽ tiêu nhiều tiền như vậy để đến địa phương nguy hiểm như huấn luyện doanh vậy, một nơi mà tùy thời có khả năng mất mạng chứa
Nhân viên công tác sững sờ trong chốc lát, cho là mình nghe lầm: "Ngài, ngài nói là áp dụng khảo hạch nhập học?"
Long Thành nói phải.
Nhân viên công tác lập tức trở nên hoảng loạn, gã chịu trách nhiệm công tác chiêu sinh đã ba năm, đây là lần đầu tiên gặp được loại tình huống này. Khi gã kịp phản ứng lại, đầu tiên là nghĩ đối phương đang nói giỡn, thế nhưng là gã đột nhiên nhớ tới, trong thể lệ chiêu sinh hoàn toàn chính xác có viết việc này.
Nhưng mà đám nhân viên công tác chịu trách nhiệm chiêu sinh như bọn hắn, chưa từng có đem việc gọi là khảo hạch nhập học đặt vào trong lòng. Đây là trường học gì? Là địa phương được xưng là "Bệnh viện tâm thần", "Tử vong trường học", "Trại tập trung Đồ bỏ đi", tụ tập những học sinh nguy hiểm nhất, bạo ngược nhất, rác rưởi nhất trên bảy hành tinh ở phụ cận. Trừ phi là học sinh thực sự không có trường học nào để đến, không có ai sẽ chạy đến nơi đây để đi học.
Nhân viên công tác nhìn thấy vẻ mặt Long Thành rất nghiêm túc, sững sờ tại nguyên chỗ, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Học sinh và gia trưởng ở xung quanh chú ý thấy dị thường, có chút tò mò mà nhìn tới.
Long Thành với quần áo mộc mạc, vô cùng nổi bật tại trong đám người. Kẻ đến Phụng Nhân Quang Giáp học viện để báo danh, gia đình không phải phú thì là quý , Tài trợ phí cao ngất gần như đem tuyệt đại đa số gia đình bình thường cự tuyệt ngay ngoài cửa. Bầu không khí trong trường ác liệt, quản lý lỏng lẻo, việc đánh nhau ẩu đả liên tục xảy ra, bị chấn thương là chuyện thường ngày, cùng đi theo đó chính là tiền dùng chữa bệnh đắt đỏ. Y học hiện nay phát triển, chỉ cần không phải ngay tại chỗ tử vong và có tiền thì tổn thương có nặng bao nhiêu cũng có thể chữa trị hết.
Trước đây Phụng Nhân Quang Giáp học viện còn có một ít học sinh địa phương, thế nhưng mà rất nhiều người bởi vì sau khi bị thương, không có tiền trả chi chi phí chữa trị đắt đỏ mà phải rơi vào tình cảnh cả đời tàn tật, khiến cho trường học tiếng xấu lan xa, không còn có học sinh địa phương tới báo banh.
Phụng Nhân Quang Giáp học viện từ đó về sau triệt để phát dương quang đại hình thức Tài trợ phí.
"Khảo hạch nhập học, hặc hặc, đầu tên gia hỏa này không có vấn đề đi?"
"Không có nghe nói Phụng Nhân có cái gì mà khảo hạch nhập học a."
"Không có tiền còn muốn lăn lộn đi vào a, hay là thế nào a?"
"Có ý tứ."
Âm thanh nhỏ giọng nghị luận giống như là thủy triều tiến vào lỗ tai Long Thành, thính lực của hắn rất nhạy cảm. Hắn có phần kinh ngạc, chẳng lẽ bọn hắn đều là giao nộp Tài trợ phí sao? Tiêu tiền để tiến vào một cái địa phương có khả năng mất mạng sao? Thật sự là một đám người kỳ quái.
Hắn phải nhập học, nếu không thì phải ly khai nãi nãi, phải ly khai nông trường. Có lẽ hắn còn có thể trốn trở về, thế nhưng mà làm vậy chỉ khiến cho mọi người rước lấy phiền toái, hắn không muốn đem phiền toái tới cho mọi người.
Long Thành nhìn chằm chằm vào nhân viên công tác, ánh mắt hơi hơi nheo lại.
Tư thế của hắn không thay đổi, trọng tâm lại hơi hơi nghiêng về phía trước, hắn đang suy nghĩ có nên một đường giết đi vào hay không. Ở huấn luyện doanh, giết bao nhiêu người, giết người nào cũng sẽ không bị trừng phạt, chỉ có nhỏ yếu mới có thể bị trừng phạt.
Nhân viên công tác đang cúi đầu nghe điện thoại, không có chú ý tới dị thường. Mà tổng quản an ninh trường học vốn đang xem náo nhiệt, đột nhiên ngửi được một tia khí tức nguy hiểm, y không khỏi nhíu mày, cẩn thận dò xét Long Thành, rõ ràng là một thiếu niên bình thường tùy ý có thể nhìn thấy.
Đoán chừng gần đây mình có chút làm việc vất vả quá độ, xem ra phải kiềm chế một chút, y ho nhẹ một tiếng, dưới bàn tay dần dần dịch khỏi khẩu súng laser bên hông.
Nhân viên công tác ngẩng đầu, lần nữa lộ ra nét tươi cười, gã vừa vặn nhận được điện thoại từ phòng Hiệu trưởng, trong nội tâm đã nắm chắc. Hiệu trưởng chỉ thị rất rõ ràng, tại trước mắt nhiều gia trưởng học sinh vây xem như vậy, trường học không thể nói không giữ lời.
Dù sao phía trên thể lệ chiêu sinh cũng không có viết nội dung khảo hạch nhập học.
Gã đẩy ra nét tươi cười với Long Thành, nói: "Đúng vậy, chúng ta có thể áp dụng khảo hạch nhập học. Chúng ta là Học viện quang giáp, trường học không cung cấp quang giáp, cần đệ tử tự chuẩn bị, xin hỏi ngài có đem quang giáp tới không?"
Tựa hồ vì để chứng minh mình không phải là cố ý làm khó dễ, gã vội vàng bổ sung một câu: "Phía trên thể lệ chiêu sinh có nhắc nhở."
Long Thành nói là hắn có đem theo quang giáp, chỉ chỉ [Thiết Canh Vương] đặt tại khu vực đặt quang giáp.
Ánh mắt mọi người ở đây cũng thuận theo cánh tay Long Thành mà nhìn tới, sau khi tạm thời yên tĩnh, toàn trường ầm ầm cười to.
"Mẹ nó, đó là thứ quỷ gì "
"Ai ôi!!! Má ơi, đi báo cái danh cũng có thể có kinh ngạc, đến trường học này là đến đúng rồi!"
"Hài tử đáng thương, hắn đã đến nhầm nơi."
Làn sóng âm thanh ầm ầm khiến cho Long Thành có chút không thích ứng, tại trong huấn luyện doanh, hắn học tập toàn là làm như thế nào tại trong đêm vắng người tĩnh thì lặng yên không một tiếng động giết người, mà không phải là biểu diễn tại trước mắt bao người.
Giáo quan đã nói, sát thủ phải hành tẩu tại trong bóng tối, không thể bại lộ dưới ánh mặt trời.
Tại trong mắt mọi người, Long Thành không dễ chịu, nhìn qua giống như là thiếu niên ngây thơ chân tay luống cuống, bọn hắn cười dữ dội.
Nhân viên công tác cũng là trợn mắt há mồm, gã là vào làm việc khi tân hiệu trưởng tiếp quản trường học, chịu trách nhiệm công tác đăng ký tân sinh ba năm, chưa bao giờ gặp phải tình cảnh làm cho người ta dở khóc dở cười trước mắt.
Gã biểu lộ cổ quái: "Đó là quang giáp "
Long Thành hỏi lại quang giáp nông nghiệp không phải là quang giáp sao?
Nghe thấy Long Thành trả lời, bốn phía lập tức liên tiếp vang lên tiếng huýt sáo, đám học sinh này nhưng không phải là hạng người an phận thủ thường gì, lập tức đánh trống reo hò ồn ào.
"Quang giáp nông nghiệp thì thế nào? Quang giáp nông nghiệp cũng là quang giáp a!"
"Đúng rồi! Chúng ta đây là Học viện quang giáp, nhưng không có nói là học viện quang giáp chiến đấu a!"
"Ai ôi!!! Không nói ra, ta còn không biết đó là quang giáp nông nghiệp a, ta còn tưởng rằng là vị đại thần nào cải tạo ra chứ!"
"Hặc hặc, huynh đệ bộc lộ tài năng, dạy dạy cho đám lão sư ngu xuẩn của trường học này làm sao để trồng trọt nha!"
Khóe mắt Long Thành liếc nhìn qua xung quanh, trong lòng có chút kỳ quái, chẳng lẽ đối thủ cạnh tranh của mình trong huấn luyện doanh là những người này sao? Nhìn qua cũng không phải rất mạnh, so với những học viên trong huấn luyện doanh mà hắn trốn đi kia thì kém hơn rất nhiều. Ừm, có lẽ là bọn họ ngụy trang, Long Thành âm thầm nhắc nhở mình, không thể buông lỏng cảnh giác.
Nhân viên công tác dở khóc dở cười, gã xác định trước mặt chính là một trò khôi hài, bên tai truyền đến chỉ thị từ phòng Hiệu trưởng, gã cẩn thận lắng nghe một lát, mới nói: "Lựa chọn quang giáp gì là quyền lợi của ngươi, thế nhưng ta cũng cần nhắc nhở ngươi chính là, ngươi chỉ có cơ hội một lần khảo hạch, nếu như thất bại, thì sẽ mất đi tư cách nhập học. Đến lúc đó, nếu ngươi còn muốn nhập học, phải giao nạp gấp đôi Tài trợ phí."
Long Thành nói, được.
Đám người xung quanh đình chỉ nghị luận, bọn hắn đồng dạng rất ngạc nhiên với nội dung khảo hạch nhập học là cái gì.
Nhân viên công tác hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: "Nội dung khảo hạch nhập học rất đơn giản, chú ý thấy công trình trên ngọn núi xa xa đó không, đó là phòng Hiệu trưởng. Từ cổng trường học, đi tới phòng Hiệu trưởng, ngươi có thể lựa chọn bất cứ phương thức gì. Chỉ cần thời gian tại trong vòng sáu phút, thì là thông qua khảo hạch. Chú ý, bên trong khu vực trường học đã kích hoạt hệ thống bảo vệ, tất cả vật thể bay ở tầng trời thấp đều sẽ bị tấn công, xin chú ý lẩn tránh. Nếu như bị thương, trường học không chịu trách nhiệm chữa trị. Mặt khác, nếu như phá hư công trình dọc đường, vui lòng bồi thường theo giá gốc. Chúng ta đã bật lên toàn bộ hệ thống ghi hình, một khi lựa chọn bắt đầu, liền đại biểu đồng ý với những điều khoản này, xin hỏi có vấn đề hay không "
Đám người ở xung quanh một mảnh xôn xao, học sinh xem náo nhiệt tức giận bất bình. Kích hoạt hệ thống phòng ngự trường học, xé mở ra lớp ngụy trang bình yên tường hòa của nó, các loại họng pháo dữ tợn chỉ hướng lên bầu trời, dày đặc chi chít làm cho lòng người bốc lên hàn ý.
"Đây là cố ý gây khó dễ a! Làm sao bay tới được chứ?"
"Mẹ nó, không phải là muốn giết người diệt khẩu đi!"
"Trường học đen tối! Trường học này bụng dạ thật độc ác, sau khi khai giảng lão tử phải cẩn thận rồi."
Long Thành không nói một lời xoay người rời đi, ngay tại lúc mọi người cho là hắn sẽ rời đi thì, rầm rập, [Thiết Canh Vương] sải bước đi tới trước cổng chính trường học.
Thiết Canh Vương phóng ra ngoài thiết bị cũ kỹ, thanh âm có chút sai lệch mang theo âm thanh dòng điện xì xì.
Long Thành nói hắn đã chuẩn bị cho tốt.
Toàn trường yên tĩnh trong chốc lát, rồi chợt làn sóng âm thanh ầm ầm vang vọng trời cao, có người cảm thấy hắn không biết tự lượng sức mình, có kẻ cảm thấy dũng khí của hắn đáng được khen ngợi, cũng có kẻ cảm thấy buồn cười, cho rằng đây chẳng qua là một trò khôi hài.
Ở trung tâm làn sóng âm thanh, Thiết Canh Vương cũ kỹ tựa như một nông phu trầm mặc, im ắng đứng sừng sững, lù lù bất động.