Mục lục
Long Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại thời đại cổ điển, làm thế nào để thoát khỏi Quang giáp viễn trình tập trung tấn công?

Thao tác phổ biến nhất, kinh điển nhất chính là Bật nhảy hình sóng bất quy tắc. Bật nhảy hình sóng bất quy tắc là chỉ việc lợi dụng sự biến hướng không có quy luật để đạt được sự cơ động cao, từ đó khiến cho viễn trình tấn công khó có thể tập trung được. Bởi vì khi xâu chuỗi quỹ tích vận động của nó lại với nhau thì đó chính là từng cái hình gợn sóng to to nhỏ nhỏ, lộn xộn lung tung, vì vậy mới được xưng là Bật nhảy hình sóng bất quy tắc.

Tại thời đại cổ điển, Bật nhảy hình sóng bất quy tắc gần như là kỹ năng mà mỗi vị Sư sĩ đều phải nắm giữ.

Nhưng mà, bây giờ là năm 4019.

Kỹ năng tấn công và phòng thủ giống như là hai cái đường cong xoắn ốc quấn lấy nhau bay lên, kiềm chế và phản kiềm chế không ngừng luân chuyển. Các kỹ năng bị loại bỏ là chỉ bởi vì một nguyên nhân, chính là nó đã không thể thích ứng với yêu cầu của thời đại.

Quang giáp tiến vào thời đại Não khống, cũng tiến vào thời đại nhân hình, các loại kỹ năng mới và cao cấp phát triển biến đổi từng ngày. Khoa học kỹ thuật càng phát triển, sản phẩm càng có hiệu suất cao hơn, và càng dễ dàng sử dụng, càng tạo ra ít gánh nặng hơn cho Sư sĩ.

Làm thế nào đối phó với Bật nhảy hình sóng bất quy tắc? Phí Mễ cũng không biết.

Người nào lại đi nghiên cứu một kỹ năng cổ xưa đã sớm bị chôn vùi cả nghìn năm?

Thế nhưng dựa vào toàn bộ trung tâm An ninh, cùng với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, khi đã tỉnh táo lại, Phí Mễ rất nhanh liền có phương án đối phó. Nguyên lý của Bật nhảy hình sóng bất quy tắc cũng không phức tạp, thậm chí có thể nói là đơn giản, nan đề mà năm đó không thể giải quyết, tại thời buổi khoa học kỹ thuật phát triển hôm nay thì có rất nhiều phương án giải quyết.

Duy nhất làm cho Phí Mễ cảm thấy có chút bó tay bó chân chính là cấp bậc phòng ngự, mức phòng ngự cấp 3 có nghĩa là tài nguyên mà gã có thể sử dụng không nhiều lắm, cần phải tỉ mỉ bố trí.

Gã trầm ổn nói: "Tính toán địa điểm mục tiêu cần phải đi qua đề tiến lên."

Quang Não trung tâm: "Bắt đầu tính toán."

Hai giây sau, trên hình chiếu bản đồ xuất hiện từng điểm màu đỏ, những điểm đỏ đó đều là những vị trí Thiết Canh Vương tất sẽ đi qua, tổng cộng tám chỗ. Thời gian mà trường học yêu cầu gấp gáp vô cùng, đã làm cho phạm vi lựa chọn của mục tiêu bị hạn chế rất lớn. Đối với từng cái ngóc sách trong sân trường, Phí Mễ đều rõ như lòng bàn tay, địa hình xung quanh tám vị trí cần phải trải qua kia lập tức hiện lên ở trong đầu gã.

Gã đem chiến trường lựa chọn tại hồ nhân tạo trong trường hcọ.

Nơi đó là chiến trường tốt nhất!

Mặt hồ rộng rãi, chỉ có một cái cầu lớn vượt qua hồ, không có bất cứ công trình kiến trúc nào khác. Phí Mễ phát hiện đối phương vô cùng am hiểu mượn nhờ các loại công trình, địa hình để yểm hộ bản thân.

Gã rất nhanh mà định ra kế hoạch tác chiến, sau đó truyền cho tất cả mọi người. Toàn bộ kế hoạch chiến đấu, gần như sử dụng hết toàn bộ tài nguyên trong tình trạng phòng ngự cấp 3, gã cần phải có được sự ủng hộ của mọi người.

Suy nghĩ lại lúc trước mình giảm công suất của vũ khí xuống thành 10%, Phí Mễ cảm giác mình tựa như một kẻ ngu.

Trung tâm An ninh đang ầm ĩ nhanh chóng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị bộ kế hoạch tác chiến này của Phí Mễ thu hút. Ở đây đều là kẻ già dặn, ưu điểm khuyết điểm trong một bộ kế hoạch chiến đấu gần như thoáng cái liền có thể phân biệt.

Bầu không khí trong Trung tâm An ninh bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, thậm chí có vài người cất tiếng hoan hô. Vừa rồi áp lực quá lớn, mọi người có chút thở không nổi. Bọn hắn không dám tưởng tượng nếu để bại bởi một bộ Quang giáp nông nghiệp thì Hiệu trưởng sẽ tức giận đến mức nào, toàn bộ trung tâm An ninh đều bị thanh lọc một lần thì bọn hắn cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Kế hoạch tác chiến của Phí Mễ giúp cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm, tâm tình khôi phục bình thường, lập tức cảm thấy vừa rồi bị căng thẳng có chút hơi bị cường điệu làm quá.

"Kế hoạch hoàn mỹ!"

"Chắc chắn trăm phần trăm!"

"Quá âm hiểm, ta thích! Đại lão, để ta lấy cà phê cho ngươi!"

...

Ngay cả là Phó phòng vốn vẫn luôn luôn nói năng thận trọng, cũng cười ha hả trêu ghẹo: "Quả nhiên không hổ là sát thủ nông giáp Phí Mễ! Cứ theo kế hoạch này mà làm! Tất cả nâng cao tinh thần lên nào, ta nói cho các ngươi biết, nếu kế hoạch này mà cũng thất bại, vậy thì tất cả các ngươi đều đi đớp cứt cho ta!"

Tâm tình trầm tĩnh lại, mọi người cất tiếng cười ồ.

...

Long Thành chợt phát hiện, toàn bộ hỏa lực đang bám chặt mình đột nhiên tất cả đều ngừng bặt. Hắn không có buông lỏng cảnh giác, trái lại càng thêm cẩn thận. Xem ra đối phương đã điều chỉnh phương án chiến đấu, như vậy thì phía trước nhất định có gì đó đang chờ đợi mình. Trên chiến trường, đặt hy vọng vào sự buông lỏng và lòng thương cảm của địch nhân chẳng khác gì tự sát.

Giáo quan đã từng nói, phải vĩnh viễn chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Mặc dù biết rõ phía trước có nguy hiểm đang chờ đợi mình, Long Thành vẫn không có chút nào dừng lại, ngược lại thừa cơ hội tăng thêm tốc độ. Hắn rất rõ ràng bản thân vì sao mà đến, chiến đấu thắng lợi không phải là mục đích của hắn, đạt được tư cách nhập học mới đúng là mục đích.

Thời gian giá trị ngàn vàng, thắng bại không đáng giá nhắc tới.

Nếu như thua trận chiến đấu mà có thể đạt được tư cách nhập học, thì hắn liền lập tức quỳ xuống gọi cha cha.

Thiết Canh Vương đột nhiên gia tăng tốc độ, cơ hồ thẳng tắp tiến lên, ven đường không có gặp phải bất cứ đợt tấn công nào. Hắn cần tận lực rút ngắn thời gian di chuyển trên đường để tranh thủ thời gian cho va chạm sắp đến.

Ra-đa địa hình lắp đặt trên Thiết Canh Vương được vận hành với công suất lớn nhất, hắn đại khái đã minh bạch được ý đồ của đối phương.

Tầm mắt dừng tại một điểm trên bản đồ, lập tức hiện lên khung cửa sổ nhắc nhở màu xanh lá.

"Hồ nước, diện tích 32 ki-lô-mét vuông, chiều sâu lớn nhất 66 mét, chất lượng nước tốt, có thể tổ chức nuôi trồng thủy sản nước ngọt, đề cử nuôi dưỡng tiểu tôm hùm..."

Bỏ qua khung cửa sổ nhắc nhở, đầu óc Long Thành nhanh chóng tính toán.

Đối với hắn mà nói, đây không thể nghi ngờ là địa hình tệ hại nhất.

Long Thành phát hiện ý đồ của trung tâm An ninh, các học sinh vây xem cũng đồng dạng đoán được. Bọn hắn không chỉ có thể đoán được, còn có thể "Chứng kiến". Quang giáp mà bọn hắn sử dụng phần lớn cũng có trang bị Ra-đa tiên tiến, mọi sự điều động của trung tâm An ninh đều lọt vào trong tầm mắt bọn hắn.

"Xem ra là hồ nhân tạo rồi!"

"Có nên lén lút nói cho hắn biết hay không? Việc này có tính ăn gian hay không?"

"Vừa rồi đã thử qua, hắn không mở kênh công cộng, hoặc là không có cái kênh này."

"Vậy thì cũng chỉ có thể tự cầu phúc cho mình. Mẹ nó, nhìn thấy thật tức giận a, thật là muốn đánh nổ cái trường học này a?"

"Từ từ rồi sẽ cơ hội."

"Thiết Canh Vương xông nhanh như vịt chạy, xông vào trong hồ biến thành vịt!"

Nhiếp Tiểu Như ngồi ở bên trong khoang điều khiển, từng câu từng câu mà nói chuyện phiếm với bạn gái thân qua kênh liên lạc: "Thiết Canh Vương sẽ phải thua thôi. Cái trường học này chẳng ra gì, đối phó một cái Quang giáp nông nghiệp cũng phải làm ra động tĩnh lớn như vậy, nếu ta là hiệu trưởng, ta sẽ đuổi việc tất cả bọn họ."

Đầu dây liên lạc phía bên kia, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Không vào được Phụng Nhân, đối với hắn mà nói, không chừng là một chuyện tốt."

Nhiếp Tiểu Như lười biếng nói: "Thiết Canh Vương vẫn có chút trình độ, tuổi cũng cũng không lớn, có chút gái trị bồi dưỡng."

"Ngươi có ý định mời chào hắn?"

Nhiếp Tiểu Như xì mũi coi thường: "Ta mời chào cái cọng lông a, cái trường học nát này lại không thể mang người hầu đi vào. Đưa hắn đến chỗ Lưu thúc để bồi dưỡng một chút, hẳn là cũng không tệ lắm."

Bạn gái thân có phần kinh ngạc: "Lưu Hằng Chương? Ngươi vậy mà lại xem trọng hắn như thế?"

Bạn gái thân của nàng tên là Hà Lệ Văn. Hai nhà Hà, Nhiếp là thế giao (kết giao với nhau qua nhiều đời), hiểu rõ lẫn nhau. Lưu thúc trong miệng Nhiếp Tiểu Như, chính là Lưu Hằng Chương, một trong những tâm phúc mà Nhiếp Kế Hổ tín nhiệm nhất. Lưu Hằng Chương không có danh tiếng ở bên ngoài, ít có người biết, nhưng mà người hiểu rõ người hắn mới biết được sự lợi hại cảu hắn. Thành viên nòng cốt hiện nay của Nhiếp Kế Hổ, gần như đều là do một tay Lưu Hằng Chương bồi dưỡng ra được. Những sư sĩ được tỉ mỉ bồi dưỡng từ nhỏ này, Nhiếp Kế Hổ xem như con nuôi, bọn hắn dũng mãnh không sợ chết, trung thành và tận tâm, được xưng là "Tòng Hổ" .

Giọng điệu Nhiếp Tiểu Như như chẳng quan trọng, nói: "Coi như cũng được đi, dù sao tuổi còn nhỏ lại rẻ, không mất bao nhiêu tiến."

Hà Lệ Văn và Nhiếp Tiểu Như từ nhỏ lớn lên cùng nhau, biết rõ ánh mắt người kia khá cao. Đừng xem Nhiếp Tiểu Như ngoài miệng nói hời hợt như không có gì đáng kể, nhưng mà lại nói thẳng đề cử cho Lưu Hằng Chương, có thể thấy là có sự xem trọng người này.

Hà Lệ Văn khẽ cười một tiếng: "Khó có được vào pháp nhãn của ngươi, tiểu tử nghèo lật mình rồi."

Ngoài miệng nói ra lời như vậy, nhưng Hà Lệ Văn cũng không có để ở trong lòng. Trên đời này hạng người thiên phú xuất sắc biết bao nhiêu, cuối cùng có thể có điểm thành tựu lại có mấy người? Các nàng từ nhỏ gặp qua rất nhiều thanh niên tài tuấn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đề tài đề các nàng nói chuyện chơi lúc nhàn rỗi mà thôi.

Hai người lại quay sang nói một chút về những chuyện lý thú hay phiền não của mình trong những ngày gần đây, vào lúc hứng thú nói chuyện đang bừng bừng thì đột nhiên Nhiếp Tiểu Như khẽ ồ lên một tiếng.

Hà Lệ Văn rất thông minh: "Bắt đầu quyết chiến rồi hả?"

Nhiếp Tiểu Như ừ một tiếng, sự chú ý của nàng bị việc điều động hỏa lực ở khu vực hồ nhân tạo thu hút.

Hai người rất quen thuộc nhau, Hà Lệ Văn cũng không quấy rầy nàng, tự mình lật xem những tin tức giải trí mới nhất. Khác với Nhiếp Tiểu Như là ưa thích đánh đánh giết giết, Hà Lệ Văn tính cách dịu dàng, càng cảm thấy hứng thú đối với ngành giải trí nhiều hơn. Vô luận là dung mạo, ngoại hình hay khí chất, Hà Lệ Văn đều là ngàn người có một, lại là hòn ngọc quý trên tay lão gia tử, tụ tập hàng ngàn hàng vạn sủng ái tại một thân, biết rõ được nàng thích thú với việc gì, Hà gia cũng sớm trải đường cho nàng.

Có chuyện để nói thì trò chuyện với nhau mấy câu, khi bận bịu thì mỗi người lo việc của mình, đây là đạo đối xử nhau của các nàng.

Trên mặt hồ, mười sáu cái máy bay không người lái Cơn Lốc Lửa hỏa lực mạnh đã hạ xuống vị trí. Máy bay không người lái hỏa lực mạnh Cơn Lốc Lửa có đến ba họng pháo, có thể tạo ra hỏa lực áp chế mạnh mẽ. Quang thuẫn dày đặc, có được tính cơ động nhất định, là bổ sung rất tốt cho hỏa lực cố định. Khuyết điểm của nó là di chuyển chậm chạp, khả năng chống quấy nhiễu kém, không thể xử lý trong hoàn cảnh phức tạp, nhưng mà tại khu vực trống trài thì nó là đại sát khí.

Tại trong trạng thái phòng ngự cấp 3, mười sáu chiếc Cơn Lốc Lửa là số lượng nhiều nhất có thể điều động được. Vì để bố trí mười sáu chiếc Cơn Lốc Lửa, trung tâm An ninh trước hết tắt đi những ụ súng khác.

May mắn là hồ nhân tạo nằm ở đoạn sau trên đường tiến tới của mục tiêu, như vậy trung tâm An ninh mới có thời gian ung dung bố trí.

Hồ nhân tạo đưa mắt nhìn là có thể thấy hết, chỉ có một cái cầu lớn dài 5 km vượt qua hồ, trên mặt cầu không có bất kỳ cái gì che chắn. Mười sáu chiếc Cơn Lốc Lửa được bố trí tại hai bên đoạn giữa cây cầu lớn vượt qua hồ.

Đây là kế hoạch của Phí Mễ.

Am hiểu mượn nhờ địa hình để yểm hộ, vậy thì lựa chọn một cái hoàn cảnh trống trải không có gì che chắn. Am hiểu tìm kiếm góc chết của hỏa lực, vậy thì xây dựng một cái trận địa không có góc chết, không thể né tránh. Am hiểu Bật nhảy hình sóng bất quy tắc, vậy thì lựa chọn địa hình chật hẹp không thể thi triển ra được, gia tăng mật độ hỏa lực, hoàn thành hỏa lực bao phủ!

Đổi là một cái Quang giáp khác, Phí Mễ tuyệt không dám làm như thế, gã chính là khi dễ tốc độ bay đáng thương của Thiết Canh Vương, trên không trung năng lực né tránh gần như bằng không cùng với mặt nước làm cho năng lực đi lại hoàn toàn bằng không.

Kỳ thực Phí Mễ còn có biện pháp còn tốt hơn, đó chính là nổ gãy cầu, đáng tiếc tình trạng phòng ngự cấp 3 không cho phép làm như thế.

Phí Mễ không có che giấu ý đồ của gã, Nhiếp Tiểu Như liếc mắt là có thể nhìn thấy rõ.

Đổi lại là mình, điều khiển Quang giáp nông nghiệp thì có thể tiến lên hay không? Nàng ta cẩn thận suy nghĩ một lần, không khỏi lắc đầu, tuyệt không có khả năng. Mặt cầu chật hẹp, không thi triền được Bật nhảy hình sóng bất quy tắc, hỏa lực của Cơn Lốc Lửa đủ sức để hình thành vùng đất hoàn toàn bị phong tỏa, về lý luận là không tồn tại khả năng có thể vượt qua.

Đây là một đai hỏa lực phong tỏa có trăm ngàn chỗ hở, bất cứ một cái Quang giáp chiến đấu thông thường nào đều có thể dễ dàng đột phá.

Nhưng mà đối phương thể hiện rõ ra là khi dễ Quang giáp nông nghiệp.

Không có phần thắng! Một phần trăm phần thắng cũng ều không có!

Nhiếp Tiểu Như đã bắt đầu xắn tay áo, chuẩn bị phân phó hạ nhân, một hồi sẽ đi tiếp xúc với gia hỏa này một chút. Loại chuyện mời này, phải là đối phương cam tâm tình nguyện mới được.

Bởi vì nàng chưa có cắt đứt cuộc nói chuyện phiếm với bạn gái thân, nên nàng biên tập một chút nội dung tin tức, chuẩn bị gửi cho quản gia Lý di bồi mẹ nàng cùng nhau đến đây. Lý di xử sự lão luyện, không phải là không có đầu óc như người mẹ của mình kia.

Đang chuẩn bị gừi tin đi ra ngoài, Thiết Canh Vương chợt xuất hiện ở trong tầm mắt nàng.

Vô thức nàng dừng động tác lại, trên mặt lộ ra nét hứng thú, có lẽ đây là một lần khảo sát tốt.

Hắn sẽ đưa ra lựa chọn gì?

Theo lý trí mà buông tha, giữ thể diện rời khỏi? Hay tràn đầy nhiệt huyết mà xông vào?

Hả? Nàng sửng sốt.

Đến được hồ nhân tạo, Quang giáp nông nghiệp làm ra một ra một cái động tác ngoài nàng dự đoán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK