Molly: "Hệ thống an ninh khu vực đang dò quét... Đã dò quét xong, số lượng bảy. Bắt đầu giải mã... Hoàn thành giải mã. Ba người các ngươi, đã nhớ kỹ nhiệm vụ của mình chưa?"
Tụng Chung nhắc nhở: "Molly tỷ tỷ, chúng ta vẫn chưa phải là người!"
Tỏa Minh cường điệu: "Chỉ cần Molly tỷ tỷ cho rằng chúng ta là người, vậy chúng ta có thể là người!"
Khủng Bố bổ sung: "Nếu như Molly tỷ tỷ thích, cũng có thể xem là quỷ!"
Molly mặt không biểu tình nói: "Gần đây chơi đùa vui vẻ đi? Trong trang trại này, Molly tỷ tỷ của các ngươi thế nhưng là đã quăng tất cả tiền riêng của mình vào. Nếu như nhiệm vụ lần này thất bại, làm cho toàn bộ tiền vốn của Molly tỷ tỷ các ngươi không còn, cuộc sống vui vẻ của chúng ta liền kết thúc, cũng không phải là đơn giản như làm bài kiểm tra đâu."
Tụng Chung: "Vì Molly tỷ tỷ! Xung phong! ─=≡Σ(((つ? ? ω? ? )つ "
Tỏa Minh: "Vì Molly tỷ tỷ! Giết địch! ─=≡Σ(((つ? ? ω? ? )つ "
Khủng Bố: "Vì Molly tỷ tỷ! Kiếm tiền! ─=≡Σ(((つ? ? ω? ? )つ "
Molly: "..."
¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥
Lặng im dọc theo đường núi đi xuống.
Phía sau hai cái quang giáp, một dãy container tự lơ lửng lặng yên không một tiếng động theo sát hai cái quang giáp. Container kiểu G6 đa số dùng để vận chuyển quang giáp, trang bị bốn cái động cơ mini, có thể di chuyển tốc độ thấp trong một phạm vi nhất định.
Biểu tình La Mỗ như đã biết rõ: "Ngươi quả nhiên đã có chuẩn bị sẵn! Vậy mà còn mang theo nhiều quang giáp dự phòng như vậy! Chiến thuật mới?"
Long Thành không hé răng.
La Mỗ hứng thú bừng bừng phát huy trí tưởng tượng của mình: "Chiến thuật đổi giáp? Lợi dụng các quang giáp khác nhau để mê hoặc địch nhân? Hay là làm giả ra thế trận người đông thế mạnh, trước tiên công tâm? Hay là, dùng quang giáp tự tử để xung phong?"
La Mỗ vuốt cằm: "Hình như tất cả đều đúng a."
Quả nhiên, mấy tháng tháo dỡ quang giáp này cũng không có khiến cho bản năng của mình trở thành trì trệ, mình vẫn duy trì được sức tưởng tượng và trực giác chiến thuật thiên tài a!
Chọn lựa phương án nào tốt hơn nhỉ? Có phần khó xử a... Các chiến thuật mình lập ra nhìn qua đều rất cơ động... Thiên tài chính là đáng sợ như thế sao?
Tùy tiện suy nghĩ, là có thể làm khó chính bản thân mình!
La Mỗ cảm thấy mình phải làm lại rồi.
Trong kênh liên lạc của đội vang lên giọng Molly.
"Lão sư, có một đội quang giáp tuần tra, hướng 9 giờ, 10 giây nữa sẽ quẹo qua đầu đường phía trước."
Long Thành thấp giọng nói: "Đã biết."
Hắn lặng yên không một tiếng động mang theo một dãy container luồn tiến vào Khu 1 rẽ ở bên, toàn bộ quá trình không hề có một tiếng động nào, tựa như dẫn dắt một đội u linh.
Ở trong 【 Vực Sâu Phượng Hoàng 】, La Mỗ bĩu môi, cho dù hắn muốn moi ra một điều sai nào đó, nhưng không thể không thừa nhận, trình độ điều khiển quang giáp của Long Thành hơn hẳn hắn một quãng lớn.
Vừa rồi, khi Molly nói chuyện,【 Màu Đen Cực Quang 】của Long Thành kỳ thực đã băng qua đường rẽ được 2,1 mét.
Dựa theo hành động bình thường, 【 Màu Đen Cực Quang 】 hẳn là trước tiên lùi ra sau một bước rồi mới lắc mình tiến vào đường rẽ.
Tuy nhiên【 Màu Đen Cực Quang 】 lại thực hiện một động tác khác thường, nó lấy đùi phải làm trục, quay nửa thân thể ngược kim đồng hồ, sau đó thuận thế bẻ ngang vào đường rẽ.
Động tác không có gì khó, nhưng lại vô cùng lưu loát mượt mà đến kinh người, chính là mượt mà nên nhìn cực giống dưới chân có bôi dầu trơn...
Lại thêm trừ đi thời gian Molly cảnh báo, độ khó của một cái động tác bình thường đột nhiên tăng lên mấy bậc.
Nếu là mình... Đại khái cần phải dùng nhiểu thêm 0,3 giây.
Mình là Sư sĩ chỉ huy, mình là Sư sĩ chỉ huy, La Mỗ vội vàng âm thầm an ủi mình.
Một lát sau, trong kênh liên lạc của đội lần thứ hai vang lên giọng Molly.
"Bọn chúng đã đi qua, phía trước không có người."
"Đã biết."
Đi ở cuối đội ngũ để cảnh giác, La Mỗ nhìn cảnh tượng【 Màu Đen Cực Quang 】 và container ở phía trước, cảm thấy quen thuộc khó tả.
Một U linh màu đen dẫn theo một dãy quan tài lơ lửng, trôi lững lờ trên phố đêm không một bóng người.
La Mỗ nuốt nuốt nước miếng, mẹ nó, rõ ràng là phim chiến tranh phiến, làm sao lại biến thành phim ma rồi?
Dọc đường bọn họ liên tục gặp phải mấy nhóm quang giáp tuần tra, trên bầu trời còn có máy bay không người lái lướt qua, nhưng mà được Molly cảnh báo sớm, bọn họ đều bình yên vượt qua.
La Mỗ theo sau Long Thành, gần như đi khắp toàn bộ thành phố Thạch Xuyên một lần. Dọc đường, Long Thành không ngừng bỏ container xuống.
Có cái là đặt ở trước cửa hàng, nhìn qua giống như là những container hôm nay chưa được bốc dỡ xong.
Có cái đặt ở giữa một đám đồ vật, nhìn qua tựa như chờ đợi xe dọn rác tới thu dọn lúc hừng đông.
Còn có cái thì đặt ở ngã rẽ đường phố, vân…vân.
La Mỗ đánh dấu các vị trí đặt container lên bản đồ, những nơi này chính là địa điểm Long Thành chuẩn bị sẵn để thay đổi quang giáp sao? Có điểm kỳ quái...
Đi qua một vòng, phía sau bọn họ chỉ còn lại có một container, mà lúc này Long Thành cũng ngừng lại bên ngoài một tòa nhà được canh phòng cẩn mật.
La Mỗ nhìn thoáng qua bản đồ, khóe mắt không khống chế được nhảy lên, trụ sở chính của Khu vực 3?
Long Thành dừng lại, tại trong kênh liên lạc của đội trầm giọng nói: "Đã đến vị trí dự định."
Molly: "Đã biết! Quá trình đếm ngược che chắn thông tin liên lạc chiến trường bắt đầu!"
"5, 4, 3, 2, 1!"
Chỉ thấy 【 Màu Đen Cực Quang 】 kéo qua một cái container tự nổi.
Tí tách, bên trong container vang lên âm thanh kích hoạt.
【 Màu Đen Cực Quang 】 dùng một động tác cực kỳ nhẹ nhàng đẩy container ra, container tựa như trượt trên mặt băng, im lặng di chuyển với khoảng cách cực thấp so với mặt đất, chỉ khoảng 40 centimet, lặng lẽ chìm vào bóng tối.
Khóe mắt La Mỗ nhảy lên: "Bên trong không phải là quang giáp dự phòng sao?"
Long Thành: "Không phải."
La Mỗ nhìn thấy Long Thành xoay người bỏ chạy, hắn vô ý thức đuổi theo, buột miệng hỏi: "Đó là cái gì?"
Long Thành: "Cao Bạo lôi."
"Cao, Cao Bạo lôi?" La Mỗ thoáng ngây người rồi đột nhiên kịp phản ứng lại, lắp bắp hỏi: "Một, một container... Tất cả, tất cả đều vậy?"
"Đúng."
Mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, La Mỗ cuống quýt tăng tốc.
¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥
Trụ sở chính khu vực 3 được canh phòng cẩn mật, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đội ngũ quang giáp tuần tra xung quanh. Trung tâm an ninh trên tầng cao nhất sáng trưng đèn đuốc, có người trực 24/24.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Thi thể Cát Tùng chưa lạnh, khu vực 1 rắn đã mất đầu, năm vị đại tướng bị chết ba người, không thể nghi ngờ chính là thời điểm suy yếu nhất. pham vi thế lực của Khu vực 1 là lớn nhất, cũng là một trong những khu vực mạnh nhất, nếu như không phải là Cát Tùng đột nhiên bị ám sát, ai cũng không dám có ý nghĩ đánh nó.
Không nghĩ tới Cát Tùng chết rồi.
Sáu khu vực khác rục rịch muốn động, không ai có thể cưỡng lại được cám dỗ như vậy. Những kẻ dã tâm bừng bừng hi vọng có thể thôn tính Khu vực 1, làm lớn mạnh bản thân. Ngay cả những kẻ thận trọng, cẩn thận, tự thấy không thể độc chiếm chỗ tốt cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội ăn được miếng thịt.
Nhưng mà sư nhiều cháo ít, đám sói tình mò chực chờ xung quanh, người đi săn tùy có thể biến thành con mồi bất cứ lúc nào. Lão đại Khu vực 1 đã chết nhưng vẫn còn hai vị đại tướng, một khi làm đến mức cá chết lưới rách sẽ khó tránh khỏi xuất hiện thương vong.
Cho dù đều đang âm thầm tạo áp lực về mọi mặt, nhưng không ai muốn làm chim đầu đàn.
Phong Viễn nông trường chính là mục tiêu cho các phương đấu sức.
Cát Hạo là đệ đệ của Cát Tùng, gây áp lực lên nông trường Phong Viễn có thể thăm dò được hư thực của Khu vực 1, cũng có thể thăm dò được thái độ hai gã đại tướng còn lại của Khu vực 1.
Cát Hạo chống không nổi áp lực mà đăng bán Phong Viễn nông trường cũng không khiến người ngạc nhiên. Với giá 50 tiệu, nhà nào đều có thể bỏ ra mua, nhưng bọn hắn cũng biết, người nào dám mua người đó lập tức sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người nhằm vào.
Tuy nhiên, khi mọi người ăn ý cùng theo dõi thì ai cũng không ngờ tới, Phong Viễn nông trường vậy mà lại bị một đám người bên ngoài mua rồi.
Điều này khiến toàn bộ người biết rõ nội tình đều bất ngờ không kịp đề phòng.
Nhưng mọi người đều ý thức được, cân bằng đã bị đánh vỡ, ngòi nổ của thùng thuốc nổ đã được đốt cháy.
Mỗi nhà đều triệu hồi tinh nhuệ, như lâm đại địch.
Người nào sẽ xuất thủ trước?
Khu vực 3? Hay là hai vị đại tướng của Khu vực 1?
Về phần nhóm người bên ngoài kia thì không ai quan tâm tới, ai sẽ đi quan tâm tới một đám người chết? Chỉ cần bọn họ bước vào Phong Viễn nông trường, không ai có thể sống sót.
Phụ trách trực đêm nay là đại tướng Bàng Thanh Hải, biệt hiệu là【 Ô Sao Xà 】. Hắn tính cách trầm ổn, tận chức tận trách, sở trường phòng ngự.
Hắn cũng là người đầu tiên được triệu hồi. Trong giai đoạn nhạy cảm như vậy, nếu không có Bàng Thanh Hải trực đêm, cuộc sống hàng ngày của Vương Đống khó an.
【 Rắn Hổ Mang 】 Tông Á còn chưa về đến, 【 Rắn Lục 】 Nhiếp Tú thì đi Phong Viễn nông trường, chuẩn bị cho đám người bên ngoài sắp tới một chút "Bất ngờ" nho nhỏ.
Bàng Thanh Hải tọa trấn trung tâm an ninh, bên cạnh là lối đi khẩn cấp, thông tới kho quang giáp của hắn. Giống như thường ngày, hắn chậm rãi uống cà phê, ánh mắt ngẫu nhiên sẽ đảo khắp phòng. Các thành viên có mặt tại đây đều ngồi ngay ngắn, không dám có chút lười biếng.
Bàng Thanh Hải bỗng nhiên bỏ tách cà phê trong tay xuống, hỏi: "Hình ảnh màn hình số 23, tại sao đã 3 phút vẫn không dao động?"
Thành viên phụ trách màn hình số 23 vội vàng đi kiểm tra camera giám sát số 23.
Bỗng nhiên, toàn bộ màn sáng đều biến thành một vùng hoa tuyết.
"Không tốt! Thông tin bị che đậy!"
"Có người xâm nhập hệ thống!"
Bàng Thanh Hải bình tĩnh đưa ra mệnh lệnh: "Kéo báo động!"
Dứt lời thong dong đứng dậy, thần sắc hắn như thường đi tới lối đi khẩn cấp ở một bên. Trước lúc trực đêm, hắn đã kiểm tra quang giáp, đồng thời bổ sung đạn dược.
Trong vòng 20 giây, hắn có thể xuất kích.
Mới vừa đi đến cửa lối đi khẩn cấp, Bàng Thanh Hải đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén như kiếm xuyên thấu qua cửa sổ chống đạn của sảnh trung tâm an ninh.
Trên mặt đất, một cái container chuyên chở quang giáp giống như một con cá mập đang lặng lẽ bơi dưới lớp biển sâu, tại dưới ánh đèn sáng như tuyết chiếu rọi, một đầu đụng vào trung tâm an ninh.
Bàng Thanh Hải sắc mặt đại biến.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn, cả tòa nhà rung chuyển, trụ sở tựa như bị pháo hạm tấn công.
Tiếng báo động chói tai vang lên.
Toàn bộ thành phố Thạch Xuyên bị kinh động, một lát sau, vô số quang giáp nay lên không trung, mọi người kinh hãi vô cùng nhìn tòa nhà tổng bộ Khu vực 3 hừng hực bốc cháy. Ngọn lửa bốc lên giống như một cái lưỡi lớn đang thập thò, dường như có một cái miệng vực thẳm khổng lồ đang liếm láp tòa nhà hùng vĩ này.
Bởi vì tình hình gần đây rất nghiêm trọng, để đối phó với khả năng chiến đấu có thể xảy ra, tổng bộ tạm thời bổ sung lượng lớn đạn dược. Thỉnh thoảng có đạn dược phát nổ, từng đám lửa màu cam phun qua bức tường.
Cho dù là ở ngoài mấy chục km đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Trời ơi! Đó không phải là tòa nhà tổng bộ Khu vực 3 sao?"
"Đó là bị pháo hạm tấn công sao?"
Tổng bộ Khu vực 6 xây dựng trên đỉnh một ngọn núi, lúc này nhìn điểm sáng chói mắt ở dưới núi, mọi người thất thanh, thần tình đại biến.
Người đàn ông được vây quanh ở chính giữa thì thào: "Bắt đầu rồi sao?"
Sắc mặt mọi người tại đây đều vô cùng khó coi, Khu vực 6 và Khu vực 3 quan hệ luôn luôn không tệ, là đồng minh của nhau. Bây giờ Khu vực 3 bị tập kích, vậy tiếp theo chẳng phải là đến phiên bọn hắn?
Ngay vào lúc này, bỗng nhiên thủ hạ kinh hô: "Khu vực 3 thỉnh cầu chi viện!"
Nam tử bỗng dưng quay đầu: "Người nào gửi tới?"
"【 Ô Sao Xà 】 Bàng Thanh Hải!"
Nam tử thở phào nhẹ nhõm: "Bàng Thanh Hải còn sống, vậy khẳng định Vương Đống không có việc gì. Quảng Nhiên, ngươi dẫn người đi một chuyến!"
Một gã đàn ông tóc ngắn màu đỏ tuân lệnh: "Được! Giải quyết thế nào?"
Nam tử trầm ngâm: "Hành động tùy theo hoàn cảnh, nếu như Vương Đống còn sống vậy thì giúp bọn hắn một cái. Nếu như hắn đã chết, vậy thì ngươi không nên đứng ra. Đêm nay rất hỗn loạn, trước tiên đảm bảo an toàn cho chính mình làm đầu."
Người đàn ông tóc đỏ gật đầu, xoay người rời đi.