"Thông tin đã bị cắt đứt!"
Lô Hành vừa kinh hô, vừa rất nhanh thao tác, chuyển đổi đến kênh dự bị.
Tường Phát vụt ngồi bật dậy từ trên sô pha, vẻ lười biếng trên mặt biến mất không còn, tóc đầu đinh húi cua ngắn ngủn tựa như lông sói từng sợi dựng đứng lên, thần tình hung dữ độc địa.
"Không có đáp lại!"
Lô Hành sắc mặt rất khó nhìn, gã có phần khẩn trương. Một khi thông tin bị chặt đứt, vô luận tiền phương hay là hậu phương, đều sẽ lập tức chuyển đổi đến kênh dự bị để đảm bảo liên lạc được bình thường.
Tình huống trước mắt, có hai loại khả năng.
Một loại khả năng là lão đại đã tiến vào một khu vực mà thông tin bị che đậy, kênh dự bị cũng không thể truyền ra tín hiệu. Một loại khả năng khác, lão đại đã mất đi sức chống cự, bị hôn mê hoặc là bị bắt làm tù binh, không có cách nào chuyển đổi đến kênh dự bị.
Tường Phát đứng lên, lạnh lùng nói: "Ta đi xem."
Lô Hành nhắc nhở: "Khả năng có mai phục, điều khiển quang giáp đi."
"Không cần!"
Tường Phát tay trái xách lên súng xạ tuyến (súng bắn tia) ở bên cạnh, tay phải kéo mở cửa khoang phi thuyền, trực tiếp nhảy xuống. Trên lưng gã bỗng chốc mở rộng ra một đôi cánh lam sắc, đó là người máy kim loại lỏng 【 Lam Băng 】, gã tựa như một con chim to lam sắc, bay về phía phi thuyền mục tiêu.
Lô Hành có phần bất đắc dĩ, với tình tình của Tường Phát, gã thực sự không có biện pháp nào, ngoại trừ lão đại mới có thể ép được gã, những người khác nói gì gã căn bản không nghe.
Hắn vẫn cất tiếng nhắc nhở: "Chú ý duy trì liên lạc."
Tường Phát theo giọng mũi phát ra tiếng đáp lại: "Ừm."
---bachngocsach.com---
Bên trong phi thuyền phủ đầy bụi, Mặc Địch rơi vào tuyệt cảnh.
Bàn thép không rỉ được Long Thành vung lên, tựa như một cái chùy lớn cổ đại, mạnh mẽ nện lên người y.
Bùm!
Chỉ thấy boong tàu bằng hợp kim cường độ cao đúc thành ở dưới thân Mặc Địch đột nhiên lõm xuống một đoạn, 【 Mặc Ảnh 】 bao phủ mặt ngoài toàn thân y bị đứt gãy hàng loạt gai nhọn, mảnh nhỏ bay tung tóe, 【 Mặc Ảnh 】 hiện lên vết rạn nứt dày đặc chi chít, tựa như mạng nhện.
Mặc Địch kêu lên buồn bực, mũi tràn ra máu tươi, y cảm thấy toàn thân đều như đã bị đứt gãy. Nhưng mà y là người lão luyện, biết rõ vào lúc này, bất cứ một điểm chần chừ nào chỉ sẽ làm cho mình rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Thình thịch, mảnh nhỏ của 【 Mặc Ảnh 】từ trên người y đột nhiên bùng nổ, giống như hạt mưa quét ngang bốn phía.
Long Thành không có né tránh, chỉ bảo vệ chỗ yếu hại.
Đương đương đương, mảnh nhỏ của【 Mặc Ảnh 】như mưa xối xả đập vào trên bốn phía vách tường, tia lửa bắn ra tung toé, bụi bặm tung bay.
Mấy miếng mảnh nhỏ bắn nhanh cắm vào trên cánh tay Long Thành đang đưa lên bảo vệ mặt, máu tươi chảy ra uốn lượn, Long Thành hồn nhiên như không có cảm giác. Chỉ thấy nửa người trên của hắn hơi hơi lắc lư tạo ra mấy cái tàn ảnh, phần eo như tảng đá không chút động đậy, chân cất bước vòng cung, phút chốc xuất hiện tại bên cạnh người Mặc Địch.
Mặc Địch phản ứng đồng dạng rất nhanh, sống lưng chạm đất phát lực, thân thể giống như lò xo run lên, đùi phải như lưỡi dao bắn lên, hung dữ độc địa mà đá vào bên hông Long Thành.
Bụp, y cảm thấy mắt cá chân căng thẳng, cổ chân mình vậy mà đã bị Long Thành nắm bắt.
Sức lực thật mạnh!
Mặc Địch không có nỗ lực vùng thoát ra, trái lại dựa vào đó mượn lực, thân hình lật chuyển sang một bên, chân trái vô thanh hất lên, nhắm hướng cằm Long Thành.
Cái vụ này nếu đá trúng, cằm Long Thành sẽ trong nháy mắt vỡ tan.
Lúc này Mặc Địch đã quản không nổi có thương tổn được Long Thành hay không, tính mạng mình mới là trọng yếu nhất. Người thắng chưa bao giờ sẽ bị trách phạt, người thất bại thì lí do gì đều uổng công. Tại thời điểm đánh nhau sinh tử, còn do do dự dự, đó là tự tìm đường chết.
Đầu ngón chân y đụng tới vị trí cằm Long Thành, nhưng mà y không kịp cao hứng, không tốt!
Đầu ngón chân trống không, cũng không có đụng được cái gì.
Ngay sau đó y thấy trời đất quay cuồng, gò má hung hăng nện lên trên sàn nhà.
Long Thành xoay hông nghiêng người để cho đầu ngón chân Mặc Địch lướt đi qua, bàn tay cầm lấy cổ chân phát lực, Mặc Địch bị hắn trực tiếp vung lên, hung hăng nện tại trên sàn boong tàu. Vô luận là khí thế hay là tư thế, đều không có khác biệt với cách vung lên bàn thép không rỉ vừa rồi.
Lần này thế lớn lực trầm, Mặc Địch phát ra một tiếng hét thảm, toàn thân xụi lơ tại đất, mất đi năng lực chống cự.
"Lão sư, đối phương có người trợ giúp, có súng!"
Giọng Molly lộ ra vẻ khẩn trương.
Có súng?
Long Thành ừ một tiếng, vừa kéo Mặc Địch hôn mê đi vào bên trong tàu, vừa hỏi Molly: "Tìm được kênh dự bị của đối phương chưa?"
Không biết vì sao, nghe được giọng nói bình tĩnh của lão sư, sự khẩn trương trong lòng Molly lập tức biến mất không còn, giọng điệu nàng hơi lộ ra sự hưng phấn: "Tìm được rồi, bọn họ vừa mới có chuyển đổi, kênh đã bị Molly khóa."
"Ừ, chờ mục tiêu tiến vào phi thuyền, ngươi liền chặt đứt sóng liên lạc của bọn họ, kể cả kênh dự bị."
"Vâng, Molly minh bạch!"
Luyện tập 《 Chín Thức Dẫn Đường 》 luyện đến cơ hồ mơ mơ màng màng, đầu óc theo không kịp, Phí Mễ mặt đầy mờ mịt: "Ai, cái này là cái gì? Long Thành đâu?"
Molly khoan khoái mà trả lời: "Lão sư đi mua táo rồi."
"Nga, mua táo." Mệt đến hai mắt biến đen, Phí Mễ lẩm bẩm một câu, thực sự chống không nổi: "Chú ý chút a, đừng cho hắn cướp táo nhà người ta. Ta, ta không được rồi..."
Nói còn chưa dứt lời, bên trong khoang thuyền đã vang lên tiếng Phí Mễ ngáy o o.
Long Thành nghe hết toàn bộ sự việc, hắn cảm thấy đầu óc Phí Mễ thực sự là kỳ quái. Cướp táo? Vì sao phải cướp? Cũng không phải quang giáp.
Bây giờ hắn đã có tiền.
Chiếc phi thuyền này hoang phế đã nhiều năm, bên trong đầy bụi bặm, trong khoang thuyền âm u tràn ngập mùi vị mục nát, gỉ sét ăn mòn và bụi bặm. Cho dù một tay xách theo một thân thể người sống to đùng, nhưng bước chân Long Thành vẫn rất mềm mại, nơi đi qua, bước chân vô thanh, bụi bặm không bay.
Hắn đi thẳng vào bên trong, dọc đường khắp nơi có thể trông thấy cửa khoang tàu gỉ sét ăn mòn bong tróc ra, mẩu vụn thủy tinh rải rác đầy đất, dụng cụ mục nát đến mức chỉ còn lại có khung sườn, khắp nơi đều là mạng nhện, có nơi còn có thể nhìn thấy chuột.
Tới khu tu sửa của phi thuyền, Long Thành dừng lại.
Xung quanh khắp nơi là lối đi chật hẹp phức tạp cùng các cửa khoang thuyền to to nhỏ nhỏ, còn có các loại máy móc dụng cụ xem không hiểu, mặt trên phủ đầy bụi. Nơi này là khu vực kỹ sư hàng ngày kiểm tra tu sửa bảo trì phi thuyền, thuyền viên phổ thông cấm chỉ đi vào.
Hoàn cảnh nhỏ hẹp phức tạp là nơi chốn tốt nhất để đối phó súng ống.
---bachngocsach.com---
Tường Phát trèo lên phi thuyền hoang phế, gã cầm súng xạ tuyến trong tay, thần tình cảnh giác. Đẩy ra cửa khoang thuyền, gã nhìn thấy vết tích tranh đấu kịch liệt ở khắp nơi, cùng mảnh nhỏ【 Mặc Ảnh 】rải rác xung quanh, lòng trầm xuống.
Gã hạ giọng nói vào máy liên lạc: "Lão đại đã xảy ra chuyện!"
Một giây sau, gã ý thức thấy không thích hợp, thấp giọng hỏi: "Bếp lò, nhận được tin không?"
"Bếp lò" là tên hiệu của Lô Hành.
Quả nhiên thông tin bị chặt đứt, gã chuyển đổi đến kênh dự bị: "Bếp lò, có thể nghe được không?"
Y nguyên không có thu được bất cứ đáp lại nào.
Kênh dự bị cũng bị chặt đứt, xem ra tín hiệu liên lạc ở khu vực đã bị đối phương che đậy. Thường thì khi nào sẽ làm như thế, đa số là xuất phát từ bảo mật.
Xem ra bọn họ đã phát hiện chuyện gì khó lường.
Long Thành quả nhiên rất có lai lịch.
Tường Phát không có tiếp tục để ý tới, hiện tại gã đã không còn chút nào quan tâm tới bối cảnh của Long Thành, gã chỉ lo lắng cho sự an toàn của lão đại. Cầm súng xạ tuyến,【 Lam Băng 】 ở trên người hóa thành áo giáp xanh nước biển, bảo hộ những chỗ yếu hại của gã.
không gian u tối đen kịt, đối với hắn có ảnh hưởng rất ít, vết chân trên bụi rất nhạt nhưng không có tránh được con mắt hắn.
Phía trước im ắng, một mảnh tĩnh mịch.
Gã có chút hối hận, nếu như mang theo một ít ong trinh sát điện tử tới thì tốt rồi. Ong trinh sát điện tử rất thích hợp địa hình chật hẹp, phức tạp như vậy, chỉ cần phóng ra bốn năm con, chỗ ẩn thân của đối phương liền không thể còn che giấu.
Nhưng mà từ điều này đã thể hiện rất rõ ràng, nhân số của đối phương cũng không nhiều, nếu không cũng sẽ không dụ dỗ gã thâm nhập vào khoang thuyền.
Bỗng nhiên, phía sau gã vang lên tiếng bước chân.