Qua trao đổi ngắn ngủn, Phí Mễ cảm nhận được áp lực, gã quyết định nói sang chuyện khác: "Có còn cần Thiết Canh Vương không?"
Thấy Long Thành không quá hiểu rõ, Phí Mễ lập tức giải thích: "Tuy biểu hiện của cậu hôm nay rất tốt, nhưng mà với trình độ của Thiết Canh Vương, rất khó để cho cậu sinh tồn được ở trong trường học."
"Cậu có học bổng, có thể mua trang bị tốt hơn, để tôi nhìn xem." Mắt kính thông minh Não khống kết nối với mạng lưới thông tin, màn hình mini trên thấu kính không ngừng biến hóa: "Oa, hạn mức tín dụng hai trăm vạn, chỉ có thể dùng để mua trang bị bên trong trường. Chậc chậc, xem ra trường học là đã bỏ vốn gốc, tôi đến đây ba năm, lần đầu tiên mới biết trường học chúng ta có học bổng."
Gã tiếp tục lật xem, nói tiếp: "Cậu là thủ tịch đốc tra Ban Tác phong và kỷ luật, mỗi tháng có thể lĩnh hạn mức mười vạn, dùng để bổ sung đạn dược và năng lượng. Đãi ngộ như thế này còn cao hơn cả tôi."
Phí Mễ vẻ mặt hâm mộ: "Còn cần Thiết Canh Vương không? Nếu không cần nữa thì có thể xử lý báo hỏng."
Rất nhiều nội dung Long Thành nghe không hiểu lắm, nhưng mà hắn không muốn bỏ Thiết Canh Vương, hắn nói: "Cần."
"Tốt." Phí Mễ trả lời cũng rất rõ ràng: "Ta sẽ điều một chiếc tàu kéo tới đây. Ở trường học chúng ta, chi phí kéo đi tiêu chuẩn là 500 đồng/1km. Cũng may Ban Tác phong và kỷ luật chúng ta chỉ chịu trách nhiêm trước phòng hiệu trưởng, là người một nhà, miễn phí! Chúng ta trước tiên đi trung tâm trang bị chứ?"
Long Thành nói ok.
Hắn trong lòng không nắm chắc, huấn luyện doanh này cực ky khác so với trước kia, lại có thể còn phát trang bị vũ khí. Hắn nhớ rõ huấn luyện doanh trước đây, vũ khí của bọn họ cần phải tự mình cướp lấy.
Không lâu sau, một chiếc phi thuyền loại nhỏ màu trắng dừng ở trước mặt hai người. Phi xa dài ước chừng ba mươi thước, sơn phun màu trắng, bụng đặc biệt lớn, nhìn qua tựa như một con cá ăn no căng bụng. Tầng trên là khoang hành khách, tầng dưới là khoang chứa hàng, thân tàu có một dấu hiệu móng vuốt.
Cửa khoang chứa hàng mở ra, ba cánh tay máy móc giống như là vòi bạch tuộc chợt vươn ra, bắt lấy Thiết Canh Vương. Thiết Canh Vương nặng nề, dễ dàng bị kéo vào khoang chứa hàng.
Cửa khoang hành khách tầng trên tự động mở ra, Phí Mễ đi đầu lên tàu, Long Thành cũng đi lên theo.
Khoang hành khách thực rộng rãi, đáy thủy tinh có thể thấy được toàn cảnh bên dưới, có thể thưởng thức phong cảnh bốn phía.
Sô pha quá mức mềm mại, không tiện phát lực, Long Thành ngồi thử liền đứng lên. Huấn luyện doanh này khắp nơi lộ ra bất thường, mình phải cẩn thận.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều rất xa lạ, hắn không thích nơi xa lạ.
Phí Mễ mở ra tủ đồ uống: "Uống một chút không? Miễn phí."
Long Thành lắc đầu.
Phí Mễ cũng không thèm để ý, tự mình lấy ra mấy lon, đặt mông ngồi ở trên sô pha, phát ra tiếng rên rỉ thoải mái: "Nhờ phúc của cậu, mới có thể hưởng thụ một lần. Trung Tâm An Ninh chính là mẹ kế nuôi nha, dùng tàu vận tải của mình cũng phải trả tiền. Chúng tôi cũng là quỷ nghèo, cho dù Quang Giáp nửa đường tắt máy thì cũng phải bò mà đi, tàu vận tải là ngồi không nổi."
Gã hung hăng nốc một hơi: "Khà khà, đã!"
Long Thành chỉ chỉ mắt kính của Phí Mễ: "Đây là cái gì?"
Phí Mễ chỉ chỉ mắt kính của mình, có chút kinh ngạc: "Mắt kính thông minh não khống, cậu chưa từng dùng qua à?"
Long Thành lắc đầu.
Phí Mễ nói: "Khá là thuận tiện, lát cậu cũng có thể mua, cái của tôi cũng chỉ là cơ sở, rất rẻ, chỉ 600 đồng."
Khoang hành khách bỗng nhiên vang lên thanh âm của Quang não trung tâm: "Khách nhân tôn quý, mời ngồi, chúng ta sắp cất cánh. An toàn hàng đầu, cao gối không lo, Học Viện Quang Giáp Phụng Nhân chân thành tha thiết phục vụ vì ngài."
Vừa dứt lời, phi thuyền bay lên trời.
Không thể không nói, đây là phi thuyền thoải mái nhất mà Long Thành từng đi qua, bay cực ky ổn định vững vàng, trừ khi cất cánh hơi hơi chấn động ra, khi bay thì nhẹ nhàng không tiếng động.
Phí Mễ không quên chức trách của mình, mặc kệ gã có nguyện ý hay không, vận mệnh của gã đều đã cùng thiếu niên nhìn như gầy yếu nhưng thực tế rất nguy hiểm ở trước mắt này buộc lại với nhau.
Tâm tình gã không tệ, Long Thành đem tới cho gã áp lực rất lớn, nhưng cũng làm cho gã yên tâm không ít.
Ở trong trường học, nguy hiểm không phải khuyết điểm, là ưu điểm.
Phí Mễ bắt đầu tiến vào vai trò của mình, gã buông đồ uống trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngày mai là khai giảng, thời gian rất khẩn trương. Để đến Trung tâm trang bị thì còn cần một đoạn thời gian, chúng ta phải nắm chặt thời gian, trước chọn lựa ký túc xá đã."
Ký túc xá? Điều này thì Long Thành biết, thời điểm ở cô nhi viện, hắn chính là ở ký túc xá. Một phòng tám giường, người chọn lựa trước có thể chọn được vị trí tương đối tốt.
Long Thành nói ok.
Phí Mễ cũng không nói lời thừa, mở ra hình chiếu 3 chiều: "Chính cậu chọn đi, khu vực màu xanh lục đều có thể lựa chọn."
Hình ảnh địa hình 3 chiều hầu như phủ kín toàn bộ khoang hành khách, chỉ thấy ngọn núi rậm rạp dày đặc không đếm được, có một số ngọn núi là màu đỏ, nhưng mà tuyệt đại đa số đều là màu xanh lục.
Long Thành hỏi: "Ký túc xá ở đâu?"
Phí Mễ không quên uống một hơi: "Khu vực màu xanh lục đều được."
Long Thành sửng sốt: "Khu vực màu xanh lục. . . là ký túc xá?"
Vẻ mặt Long Thành biến đổi sửng sốt làm cho Phí Mễ cảm thấy trong lòng ngầm thích, gã cười ha ha nói: "Không sai! Nam đến Mộc Lan đại tuyết sơn, bắc đến bình nguyên Vẫn Thạch, đông đến Qua Việt sơn mạch, tây đến Hắc Hà, đều là của trường học chúng ta. Diện tích a, không tính là lớn, cũng chỉ một phần tám diện tích Sơn Nguyệt tinh. Thời điểm xây trường, bởi vì tất cả vùng này đều là núi đá, cũng không có khoáng sản, thật sự rất rẻ, trường học liền mua toàn bộ, thật sự là có dự kiến trước a."
Long Thành không biết nên nói cái gì.
Phí Mễ nói tiếp: "Bởi vì khu trường học quá lớn, cho nên, ký túc xá trường học chúng ta cùng trường học khác rất không giống. Là mỗi người lựa chọn một khu đất, độc môn độc viện. Chỉ cần trong vòng mười km xung quanh không có ký túc xá đồng học khác là được. Đương nhiên, quy mô xây dựng sẽ do chính bản thân đệ tử quyết định, trường học cung cấp dịch vụ xây dựng, cùng với các loại bản vẽ thiết kế, bảo an. Còn lại, tiêu tiền."
Long Thành nghĩ nghĩ, cảm thấy khá hợp lý. Trong huấn luyện doanh, ồ trường học, mọi người là quan hệ cạnh tranh ngươi chết ta sống, vài người ngủ một phòng, ngày hôm sau chỉ sợ không có người sống. . .
Ồ, mình thiếu chút nữa lại quên, nơi này không thể giết người.
. . . Ngày hôm sau chỉ sợ không có một ai là nguyên vẹn.
Phí Mễ nghiêm túc nói: "Long Thành, lựa chọn ký túc xá nhất định phải thận trọng, không thể qua loa. Đây là căn cứ của cậu, sau này cậu chưởng quản Ban Tác phong và kỷ luật, tất nhiên sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm tới, bọn họ nhất định sẽ tìm cách tấn công ký túc xá của cậu."
Long Thành cảm thấy có đạo lý.
Hắn bắt đầu cẩn thận quan sát hình ảnh địa hình 3 chiều, qua chừng hơn nửa giờ, hắn chỉ vào một chỗ sơn cốc: "Nơi này."
Phí Mễ đi tới, không khỏi tán thưởng: "Ánh mắt tốt! Vị trí tốt! Chúng ta trước đệ trình lên xin, tránh bị người khác nhanh chân đến trước."
Vài giây sau, Phí Mễ đã nhận được hồi báo.
"Được rồi, đi giao tiền, nơi đó thuộc về cậu." Phí Mễ tiếp theo nghiêm túc nói: "Long Thành, cậu phải nhớ kỹ, ở trong trường học, vô luận như thế nào, vị trí ký túc xá của cậu không được nói cho người khác. Thời điểm bình thường, nhất định phải cẩn thận người khác theo dõi. Một khi bị người ta tìm ra nhà, phiền toái sẽ lớn."
Long Thành gật đầu: "Rõ ràng."
Bị người dò ra chỗ ẩn thân, đó là cách cái chết, ồ, cách tàn phế không quá xa.
Long Thành nghĩ đến một cụm từ trước đó cứ xuất hiện mấy lần, liền hỏi: "Cái gì là Ban Tác phong và kỷ luật?"
Phí Mễ ngây người một chút: "Cậu không biết?"
Long Thành lắc đầu: "Không biết."
Phí Mễ cảm giác giống như ngũ lôi oanh đỉnh, gã ngơ ngác nhìn Long Thành, gã ý thức được có khả năng mình cách ngày thất nghiệp không xa. Gã rất muốn hỏi Long Thành ngươi không biết cái gì gọi là Ban Tác phong và kỷ luật, vậy ngươi đáp ứng làm gì? Nhưng mà lý trí còn sót lại nói cho gã biết, hiện tại nói ra điều này đã là vô dụng.
Gã theo trong hàm răng nặn ra bốn chữ: "Công địch toàn trường."
Long Thành ồ một tiếng, ý tứ là kẻ địch của toàn bộ trường học sao? Nói như vậy thì hắn có thể lý giải. Cũng giống như huấn luyện doanh lần trước, huấn luyện viên luôn nói với bọn họ, những người khác đều là kẻ địch của các ngươi, giết sạch chúng, huấn luyện doanh chỉ có người thắng cuối cùng mới có thể còn sống đi ra ngoài.
Hắn còn sống đi ra, tuy rằng không quá giống như lời huấn luyện viên nói.
Long Thành phản ứng bình thản như thế, làm cho Phí Mễ có chút khó có thể chấp nhận, không khỏi hỏi: "Cậu không sợ sao?"
Long Thành liếc mắt nhìn Phí Mễ một cái, rồi nói: "Sợ."
Phí Mễ lắc đầu: "Dáng vẻ cậu kiểu như vậy, là cậu không sợ."
"Tôi sợ."
"Không, cậu không sợ."
Long Thành không nói, hắn cảm thấy tên trước mắt này rất kỳ quái. Vì sao nói là hắn không sợ chứ? Hắn rất sợ a, hắn trắng đêm không ngủ đấu tranh tư tưởng cả đêm, mới cố lấy dũng khí đi đến trường học báo danh a.
Hơn nữa cái trường học này thật khó a, ngay cả sát nhân cũng không cho phép, Long Thành không có chút nắm chặt nào.