Trong phòng hiệu trưởng, khói thuốc lá lượn lờ.
Khuôn mặt giáo vụ chủ nhiệm Lâm Nam nở nụ cười hiền từ như Phật Di Lặc nhưng ánh mắt gã lại lóe ra hàn quang, miệng cười ha hả nói: "Rất tốt, để cho đám nhóc con này nhìn cho rõ, tránh khỏi đến ngày lễ khai giảng chúng ta còn phải mất công chuẩn bị cho bọn chúng tiết mục ra mắt."
Vào lễ khai giảng hàng năm, nhân viên của trường đều sẽ tỉ mỉ chuẩn bị một phần "Tiết mục" nhằm mục đích phủ đầu nhằm răn đe đám học sinh mới. Nơi này vốn không có trẻ ngoan, tất cả đều là đám nhóc hư hỏng làm đầy việc xấu, thậm chí có khi bọn hắn còn không chút nào kiêng kị mà phá tan trường học, đó cũng là chuyện rất bình thường.
Hiệu trưởng Từ Bách Nham hỏi: "Hệ thống an ninh đã được bảo trì hay chưa?"
Lâm Nam trả lời: "Vừa được bảo trì xong ba hôm trước, chính là vỉ để cho đám nhóc con này một niềm vui bất ngờ."
Hiệu trưởng dặn dò thêm:"Chú ý một chút, đừng để xảy ra án mạng. Những người bạn nhỏ đáng yêu kia đều là những khách hàng tôn kính của chúng ta, đừng để bị dọa bỏ chạy mất, phí tài trợ sang năm còn phải trông chờ vào bọn họ."
Lâm Nam vội vàng nói: "Yên tâm, ta đã thông báo cho đội phó Trung tâm An ninh, thiết lập mức độ bảo vệ cấp ba."
Từ Bách Nham lộ ra vẻ hài lòng: "Vậy thì được. Giết gà dọa khỉ là được rồi, ai, đáng tiếc con gà này hơi kém một chút, tạm thời như vậy cũng được, cũng là một tiểu tử dũng cảm a."
Trên màn hình, hình ảnh Quang giáp nông nghiệp cũ kĩ gỉ sét loang lổ cõng hai bình nước to lớn trên lưng đứng ở trước cổng trường đó, nhìn qua khó giải thích mà có chút buồn cười.
Tại trung tâm An ninh, hơn một nghìn màn hình toàn thời gian giám sát mọi ngóc ngách trong trường học, Quang Não trung tâm không ngừng tổng hợp và hiển thị các loại số liệu. Để xử lý các thành phần học sinh nguy hiểm trong trường, Từ Bách Nham tiêu tốn rất nhiều tiền bạc để tạo nên một Trung tâm An ninh trường học đứng đầu toàn bộ Liên Bang. Các nhân viên được tuyển chọn vào làm việc đều là những người giàu kinh nghiệm, hoặc là cựu quân nhân xuất ngũ, hoặc là những người chuyên nghiệp đã làm việc nhiều năm trong công tác an ninh.
Lcú này, bầu không khí trong trung tâm An ninh cũng có chút thả lỏng, trong mắt bọn họ, một cái Quang giáp nông nghiệp đơn giản chỉ là một trò khôi hài. Trải qua mấy vòng rút thăm, cuối cùng Phí Mễ trở thành tên xui xẻo nhất, nhiệm vụ phòng ngự được giao cho gã, giọng gã hữu khí vô lực:
"Hiệu trưởng có chỉ đạo mới nhất, mức bảo vệ cấp ba, không được xảy ra án mạng.”
“Quang giáp đó không có giáp bọc thép, không nên để tai nạn chết người, giảm công suất vũ khí xuống còn 30%, không, còn là hạ xuống 10% cho chắc chắn, vạn nhất xảy ra án mạng thì sẽ phiền toái to."
Âm thanh Phí Mễ tiếp tục lầm bầm: "Hệ thống radar đối không đã sẵn sàng."
Từ phía sau lưng gã truyền đến tiếng cười vang: "Phí Mễ, ngươi xác định để đối phó với một Quang giáp nông nghiệp cũng cần sử dụng hệ thống radar đối không sao?"
"Thứ đồ chơi này có thể bay lên được hay sao?"
Phí Mễ tức giận nói: "Tất cả im miệng! Nếu không các ngươi vào làm thay ta đi?"
Âm thanh cười đùa lại càng ầm ĩ, mọi người trong trung tâm An ninh đều là tinh nhuệ, tất cả đều thích được đối phó với mục tiêu có thực lực mạnh mẽ. Việc đối phó với một cái Quang giáp nông nghiệp, đó không phải là điều vẻ vang gì, trong lòng Phí Mễ rất rõ ràng, trong một đoạn thời gian tới, gã là không tránh khỏi phải gánh danh hiệu "Sát thủ Nông giáp" rồi.
Thiết lập xong chế độ tấn công tự động, Phí Mễ không thèm liếc mắt nhìn lại, gã đứng lên hỏi: "Có ai muốn uống cà phê không?"
"Ta!"
"Ta cũng uống!"
"Cho ta một ly cà phê đá!"
Từng đôi tay giơ lên, đại bộ phận mọi người đều là cúi đầu giết thời gian, có người lướt tin tức, có người đang tán gái. Chưa vào năm học mới, bọn họ vẫn còn chưa thoát khỏi sự lười biếng sau kỳ nghỉ, hầu như tất cả đều trong trạng thái uể oải.
Về phần xem náo nhiệt, đối phó một bộ Quang giáp nông nghiệp thì có náo nhiệt gì để xem chứ?
Phí Mễ vừa giúp mọi người pha cà phê vừa nghe mấy gã đồng nghiệp gần đó tán gẫu.
"Nghe nói năm nay có vài tên tàn nhẫn nguy hiểm nhập học, không chừng đến lúc đó phải trở nên bận rộn."
"Lời này nói đúng, ở đây năm nào nhập học mà không có vài tên hung dữ?"
"Nghe nói còn có mấy tên thiếu niên phạm tội."
"Lại có cả thiếu niên phạm tội? Phạm tội gì? Thanh thiếu niên phạm tội cũng có thể nhập học sao?"
"Nghe nói có kẻ thì cướp đoạt, có tên thì trộm cắp. Ngươi cũng không phải là không biết hiệu trưởng của chúng ta, chỉ cần có tiền là có thể nhập học."
"Đầu óc mấy kẻ đó có bệnh sao? Đã có tiền để vào học trường chúng ta thì cần gì phải đi trộm cướp?"
"Hình như là hứng thú hay là sở thích gì đó, ngươi nói xem như vậy có phải là bị bệnh hay không? Dù sao đối với bọn hắn mà nói thì chuyện đó cũng chẳng sao cả, có tiền nha."
"Con mẹ nó, có tiền thật là tốt! Nhìn trang bị của đám học sinh này mà xem, đem so sánh với trang bị của quân đội chúng ta, thật là đáng thương a!"
Phí Mễ nghe bọn hắn tán gẫu, trong lòng có lo lắng a. Trước khi đến làm việc ở trung tâm An ninh, gã còn nghĩ đây thực sự là một công việc tốt, tiền lương không thấp, nội dung công việc thì chỉ là đối phó một đám học sinh mà thôi, như vậy không phải là chỉ đưa tay ra là lấy được tiền hay sao? Cho đến khi hắn nhận việc mới biết được mình đã sai lầm biết cỡ nào.
Mỗi một năm học, đối tượng bọn họ cần đối phó nào phải là học sinh gì chứ, rõ ràng là một đám du côn được trang bị đến tận răng với đủ kiểu Quang giáp xa xỉ, các Quang giáp phiên bản giới hạn đi đầy đất, thậm chí các Quang giáp đặt làm riêng cũng nhiều như chó ngoài đường.
Có loại, trường học tiêu tốn rất nhiều tiền bạc bố trí pháo laser nhưng không xuyên phá được lớp bảo vệ của Quang giáp, còn có loại Quang giáp tính tàng hình mà trường học dùng hơn hai mươi loại radar vẫn không dò tìm được, thậm chí còn có loại Quang giáp hạng nặng có hỏa lực mạnh mẽ đến mức có thể áp chế ngược trở lại bọn họ.
Ngay cả trung tâm An ninh trường học được xưng là mạnh nhất trong các trường học tại Liên bang vậy mà cũng từng bị đánh nổ hai lần.
Phí Mễ từng phục vụ tại tiền tuyến năm năm, nhưng gã có thể dùng nhân cách của mình để đảm bảo, cho dù là ở tiền tuyến thì cũng tuyệt đối không nguy hiểm hơn nơi này. Cho dù nghĩ nát óc, gã cũng nghĩ không rõ, đi học thì lo đi học đi, đánh nổ trung tâm An ninh làm gì?
Nếu không phải tiền lương thực sự rất rất tốt... Ài, thật sự là nhọc lòng a!
Nội tâm Phí Mễ ngổn ngang cảm xúc, bưng một khay đầy cà phê quay trở về.
Tại cổng trường học, đám người ở xung quanh vội vàng tiến vào Quang giáp hoặc phi xa của mình, sau đó nhanh chóng bay lên trời chiếm lấy vị trí có tầm nhìn thuận lợi, ai cũng không muốn bỏ qua trò hay sắp diễn ra này. Vậy là trên bầu trời học viện xuất hiện một cái hình quạt thật lớn do dày đặc chi chít các loại vật thể bay xếp thành vây quanh cổng chính trường học.
Thích xem náo nhiệt là bản năng của con người.
Bên trong buồng điều khiển Thiết Canh Vương, Long Thành đeo thiết bị Não khống lên, thần sắc bình tĩnh.
Né tránh hỏa lực, đề mục khảo hạch này thật sự có chút kỳ lạ, dùng nó để làm khảo hạch nhập học làm cho Long Thành có phần bất ngờ, nhưng cũng không ngạc nhiên.
Ở trong huấn luyện doanh, Long Thành từng được đào tạo qua các môn học tương tự, hắn nghĩ thầm có lẽ đây điểm đặc biệt của cái huấn luyện doanh này? Hoặc đây là một cái huấn luyện doanh tập trung trọng điểm vào nội dung đột kích chính diện trên chiến trường?”
Khi hắn đeo thiết bị Não khống lên thì ngay lập toàn bộ tinh thần tiến vào trạng thái tập trung, gạt bỏ tất cả tạp niệm, hắn theo bản năng tiến hành điều chỉnh hô hấp, hơi thở bắt đầu trở nên nhẹ nhàng và kéo dài. Lúc này nếu như có thể nghe được nhịp tim của hắn thì sẽ phát hiện, nhịp tim đập của hắn đang dần dần chậm lại, nhưng tiếng đập lại càng ngày càng mạnh mẽ.
Những ký ức mờ nhạt lạnh lẽo đã từng tận lực quên đi từ lâu bây giờ nhảy lên trong đầu, nhiệt độ cơ thể Long Thành đang nhanh chóng giảm xuống.
"Bắt đầu!"
Chi dưới thô to của Thiết Canh Vương bỗng nhiên đạp mạnh lên mặt đất, thân hình bắn vọt lên trước.
Bên trong Quang giáp, hàng lông mày chữ bát của Khuất Tiếu hơi nhíu lại, gã lẩm bẩm: "Đi trên mặt đất sao? Vậy thì sẽ xa hơn nhiều, không đủ thời gian."
Theo khoảng cách hiển thị trên radar, khoảng cách đường chim bay từ cổng trường học đến phòng Hiệu trưởng là 55km. Nếu bay thẳng tắp thì gã thậm chí có thể khống chế thời gian di chuyển tại trong vòng một phút đồng hồ, việc này không có gì khó, rất nhiều Quang giáp có thể làm được. Tuy nhiên gã cũng biết khảo hạch nhập học khẳng định không có đơn giản như vậy, trọng điểm là phải đột phá được hệ thống phòng ngự, lẩn tránh lửa đạn, trong vòng sáu phút, bản thân mình có thể hoàn thành hay không thì gã còn phải quan sát trình độ phòng ngự mới biết được.
Đi trên mặt đất mặc dù có thể né tránh được phần lớn hoả lực phòng không nhưng lại rất không đủ thời gian. Theo Quang Não trung tâm hiển thị, khoảng cách con đường di chuyển trên mặt đất ngắn nhất cũng phải hơn 60 km, huống chi trên mặt đất có rất nhiều công trình kiến trúc, đường đi quanh co phức tạp, không thể đi thẳng tới thì Quang giáp rất khó để tăng tốc.
Bất kể gã tính toán như thế nào đều cảm thấy không đủ thời gian.
Sự chú ý của Khuất Tiếu rời khỏi Thiết Canh Vương, chuyển sang nghiên cứu các điểm bố trí hoả lực, càng ngẫm nghĩ càng hưng phấn.
Danh tiếng của trung tâm an ninh trường học Phụng Nhân lan xa bên ngoài, bây giờ đã có thể chứng kiến một ít rồi.
Hoàn cảnh gia đình của các học sinh đến báo danh đều vô cùng ưu việt, mau sắp Quang giáp cũng có tính năng rất xuất sắc, quang não trung tâm các quang giáp của bọn hắn đều đưa ra đáp án rất giống nhau, đó là không thể thực hiện.
Hơn nữa, trong mắt bọn hắn thì sải bước của Thiết Canh Vương thực sự là chậm như ốc sên vậy.
Trên tần số liên lạc công cộng của các Quang giáp đều vang rền tiếng than thở.
"Ta còn tưởng rằng có thể xem trò hay chứ, thật vô nghĩa."
"Đây là cái Quang giáp rác rưởi gì vậy? Bà của ta đi bộ còn nhanh hơn nó."
"Các ngươi không nghe hắn nói đó là Quang giáp nông nghiệp hay sao?"
Đúng vào lúc này, đang dốc sức lao tới phía trước, Thiết Canh Vương bỗng nhiên nhảy lên, mấy băng quang đạn lóe lên tại vị trí vừa rồi, vừa mới tiếp đất lại linh hoạt lộn vòng, lại thêm một lần nữa sát rạt nguy hiểm né tránh được một loạt quang đạn. Ngay sau đó, chân phải cường tráng của Thiết Canh Vương duỗi thẳng, mạnh mẽ cắm vào trong đất rồi tựa như một lưỡi cày kéo mạnh tới hơn mười mét, một mảng lớn bùn đất bắn lên cao, tựa như một tấm màn sân khấu màu đen được tung lên.
Đôi chân cường tráng của Thiết Canh Vương uốn cong với biên độ lớn, hơi chút dừng lại, ngay sau đó bỗng nhiên bật bay lên, toàn thân như một tia chớp màu đen bay xuyên qua đống bùn đất tung lên kia, lưu lại phía sau lưng một cái vệt sâu dài hơn mười mét. Ngay tại vị trí hắn vừa rời đi, một viên đạn pháo rơi xuống nổ tung, làm cho bùn đất bắn lên cao bảy tám mét.
Trên tần số liên lạc công cộng vừa mới tràn ngập tiếng than thở, chợt trở nên náo nhiệt.
"Ôi, anh chàng này có chút trình độ a! Hi vọng hắn có thể chống đỡ lâu một chút!"
"Quang giáp nông nghiệp mà chơi đùa rất mượt mà a!"
"Có ý tứ, cách chơi này chưa từng gặp qua, về sau chúng ta cũng thử một chút?"
Bên trong Quang giáp, ánh mắt Khuất Tiếu sáng lên, cái Quang giáp nông nghiệp này thực hiện một loạt động tác né tránh như nước chảy mây trôi, tốc độ di chuyển không những không chút nào bị ảnh hưởng, thậm chí lại còn đang tăng tốc!
Gã âm trong lòng âm thầm đánh giá: “Là có chút trình độ.”
Các trưởng bối của đám học sinh vốn đang định tản đi, lại lần nữa chuyển ánh mắt về phía cái Quang giáp nông nghiệp đang lao nhanh trong sân trường.
Long Thành đang vô cùng tập trung, radar quan sát địa hình của Thiết Canh Vương được mở với công suất lớn nhất, các khung hình nhắc nhở màu xanh liên tục sáng lên trong tầm mắt của hắn.
"Chú ý, khu vực đất chất lượng tốt, có thể gieo trồng và thu hoạch các loại cà, dưa leo, hạt đậu ..."
"Chú ý, khu vực đất cỏ dại quá nhiều, có tiến hành dọn cỏ hay không?"
"Chú ý, khu vực đất cần tiến hành san phẳng, có tiến hành san phẳng hay không?"
...
Đùng, ánh lửa màu cam nổ bùng lên cách hắn ba mét, ánh sáng chói mắt từ vụ nổ chiếu sáng tầm mắt hắn, từng dải quang đạn lướt qua trước mặt, Long Thành cũng không nhìn những khung nhắc nhở màu xanh đang sáng lên, hắn chuẩn xác khống chế Thiết Canh Vương mạnh mẽ đột kích như bão táp.
Long Thành không có lựa chọn nào khác ngoại trừ đi trên mặt đất.
Chế độ phi hành của Thiết Canh Vương được thiết kế để phun thuốc và dung dịch dinh dưỡng cho hoa màu, tốc độ cao nhất không vượt qua 150km/h. Nếu bay trên không trung chẳng khác nào một cái bia sống di động, với khoảng cách 55km thì cho dù không có hỏa lực tấn công, Thiết Canh Vương cũng phải bay 20 phút mới đến đích.
Tương tự hắn cũng không lựa chọn chế độ bánh xích, bởi vì tốc độ không đủ có thể làm cho bản thân thiếu sự linh hoạt để né tránh.
Lựa chọn duy nhất của hắn chỉ có thể là hình thức hoạt động bằng hai chân.
Tại trung tâm An ninh, Phí Mễ đang bưng khay chia cà phê cho mọi người. Trải qua sự rèn luyện trong quân đội, gã rất quen thuộc các công việc tay chân kiểu này. Sau khi đưa cà phê đến tay mọi người, gã cầm lấy ly cà phê của mình, thoải mái ngồi xuống ghế.
Ly cà phê vừa đưa lên miệng, theo thói quen gã liếc nhìn qua mấy màn hình giám sát trước mặt.
Ngay sau đó, gã khựng lại.
Trên màn hình, Quang giáp nông nghiệp kia đang mạnh mẽ tiến tới, từng đợt hỏa lực lác đác đuổi theo sau mông, tất cả đều bị nó dùng những động tác linh hoạt không tương xứng với hình thể để né tránh.
Tại góc trên bên phải màn hình, con số hiển thị thời gian đang nhảy như bay: 40, 41, 42...
Phí Mễ ngây người mất mấy giây, sau đó gã giật mình tỉnh táo lại, tay run lên, gã đã quên mất ly cà phê đưa đến bên mép, cà phê nóng hổi đổ tung lên người.
Trung tâm An ninh vang lên một tiếng hét thảm thiết, những đồng nghiệp khác đang vùi đầu làm việc riêng dồn dập ngẩng lên, nhìn tới. Bọn họ cũng rất nhanh chú ý thấy hình ảnh chiến đấu trên màn hình, tinh thần mọi người tỉnh táo lại, hào hứng bình luận.
"Trình độ không tệ, di chuyển rất gian xảo."
"Quá thô bạo, chẳng qua là một cái Quang giáp nông nghiệp lại có thể sử dụng đến mức này, không hề dễ dàng."
"Có vẻ tốc độ không đủ."
"Ừm, chính xác là không đủ."
Phí Mễ không rảnh nghe những người khác thảo luận, cũng bất chấp những vết bỏng mơ hồ đau rát, bởi vì gã cần phải thực hiện điều chỉnh hệ thống phòng ngự.