Hiện tại Long Thành có cảm giác rất kỳ quái, đầu hỗn loạn, ở trước mắt, hình ảnh thỉnh thoảng sẽ trở nên sai lệch, khiến hắn rất khó chịu, có cảm giác giống như trong đầu có dị vật, tựa như trong đầu vướng một cục xương nhỏ.
Nhưng mà hắn vẫn là leo lên khoang điều khiển của [Thiết Canh vương].
Từ khi đem bảo tọa [Thiết Canh vương] truyền cho mình, Căn thúc nhiều lần biểu đạt không cam lòng và hoài niệm, nhưng không thể không cho hắn cơ hội.
Trong kênh liên lạc truyền đến giọng nói quan tâm của Molly: "Lão sư, ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao."
"Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"
"Không cần."
Long Thành lắc lắc cái đầu, nỗ lực làm cho đầu óc mình thanh tỉnh lại. Trồng trọt là đại sự, cần phải hoàn toàn tập trung mới được. Chiều sâu cày đất có đủ tiêu chuẩn hay không, tưới lượng nước nhiều hay ít, chủng loại phân bón như thế nào, đều cần vô cùng chú ý, không khỏi quan hệ đến kết quả thu hoạch năm nay.
Trở thành một vị nông dân chuyên nghiệp là mộng tưởng của Long Thành. Bảo tọa [Thiết Canh vương], ai cũng không thể cướp giật khỏi tay hắn!
Huống chi còn có cây táo, loại trái cây hắn thích nhất.
Vừa nghĩ đến cây táo đầy khắp núi đồi, trên cây treo đầy táo đỏ rực, cả người Long Thành lập tức tràn ngập nhiệt tình.
Vừa định chuẩn bị đại triển quyền cước, Long Thành bỗng nhiên chú ý tới trong túi vướng víu vật gì đó.
Một con chip bị hư hại nghiêm trọng.
Trong túi mình tại sao lại có con chip hư hại? Bỏ vào từ lúc nào?
Nhìn kỹ nửa ngày, Long Thành phát hiện mình không có bất cứ ấn tượng gì, hoàn toàn nhớ không ra. Rất có khả năng là phế liệu từ đống quang giáp La Mỗ tháo dỡ ra, bị mình nhặt lấy...
Tiện tay đem con chip cắm vào khe gắn chíp bên ngoài bàn điều khiển, trước mắt bắn ra khung cảnh báo: Chip đã hư hao, không thể nhận dạng!
Xem ra là đúng rồi.
Long Thành liền không tiếp tục để ý tới, bắt đầu chuyên tâm điều khiển [Thiết Canh vương].
Khi điều khiển quang giáp yêu dấu, Long Thành tựa như con thiết ngưu không biết mệt mỏi rã rời, rong ruổi tung hoành trên khu vực đất đai màu mỡ này.
Lưỡi cày sắt cày sới đất lên, giống như quang giáp hạng nặng đang tổ chức xung phong khôgn sợ hãi, thanh thế oanh long long đáng sợ. Lướt đi ở tầng trời thấp, phun rải ra dinh dưỡng dịch dùng cho nông nghiệp, giống như tung vẩy ra pháo sáng dày đặc, che phủ bầu trời. Cây giống yếu đuối tại trong tay quang giáp nông nghiệp khổng lồ thì giống như bom hẹn giờ độ nhạy cao, mỗi một động tác của Long Thành đều vô cùng chuẩn xác, cẩn thận từng li từng tí.
Đất đai vừa được cày sới lên tỏa ra mùi thơm của bùn đất, so với khói thuốc súng trên chiến trường thì càng thêm làm cho người cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Chìm đắm tại trong mộng tưởng, Long Thành hồn nhiên vong ngã, toàn bộ sự khó chịu trên người đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Làm xong công việc, Long Thành thuần thục mà kiểm tra xem bình chứa nước có cạn hay không, mức độ hư hao của lưỡi cày sắt, trạng thái còn lại của năng lượng, xác định lò năng lượng đã tắt, lúc này mới nhảy ra khoang điều khiển.
Lúc này chính vào lúc chạng vạng, ánh chiều tà chiếu rọi tại trên đồng ruộng đã rực rỡ hẳn lên, từng gốc cây từng gốc cây giống sắp hàng chỉnh tề, giống như binh sĩ chờ đợi duyệt binh. Giọt nước treo đầy trên chồi non, óng ánh trong sáng, nhỏ giọt xuống bùn đất mới cày sới lên. Gió nhẹ đẩy ra tầng mây trắng, phất qua đám cỏ cao nửa người trên nông trường, phát ra âm thanh sột soạt.
Long Thành bứt một thân cỏ, cắn ở trong miệng, cảm nhận vị chát chát thanh thanh trong miệng, thưởng thức mỹ cảnh ở trước mắt, trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn và vui sướng.
Phải nói với Molly, nuôi nhiều một ít gia súc, cừu bò, về sau mỗi ngày có thịt ăn.
Quả nhiên, so với thiên phú trở thành sư sĩ, thiên phú làm nông dân của mình hiển nhiên càng tốt hơn.
Căn thúc ở một bên chua chát nói: "Tiểu Long Thành làm việc thật tốt, thật không khác lắm với ta lúc trẻ tuổi. Nhớ năm đó, khi ta điều khiển [Thiết Canh vương], tại đó và khắp một vùng lân cận ta thế nhưng là oai phong một cõi..."
Nhai nhai nhánh cỏ, Long Thành cảnh giác mà nhìn Căn thúc, đừng mong từ trong tay mình đoạt lại bảo tọa [Thiết Canh vương] a.
Bỗng nhiên, hắn không tự chủ mà ngáp một cái, có chút buồn ngủ.
Giọng nói tràn đầy sức sống của Molly vang lên trong kênh liên lạc: "Lão sư! Tới giờ ăn cơm rồi!"
Đêm nay, cơm nước phong phú hơn bình thường nhiều, đầy bàn đủ loại đa dạng món ăn hấp dẫn ánh mắt mọi người, trong phòng ăn đơn sơ đồng loạt chỉnh tề vang lên âm thanh nuốt nước bọt.
Tông Á có chút bất mãn nhìn nhìn Mạc Vấn Xuyên một cái: "Tên gia hỏa này tại sao còn ở lại đây?"
Nhiều thêm một miệng ăn, chẳng phải là mình sẽ phải ăn ít đi một chút?
Mạc Vấn Xuyên không nghĩ tới mình lại không được hoan nghênh như thế, trong lòng có chút bối rối, nhưng mà gã rốt cuộc cũng là người từng trải, lại thêm râu ria dày đặc da ngăm đen, trái lại nhìn không ra mánh khóe gì.
Molly cầm lấy thìa cơm, thuận miệng nói: "A, hắn đã trả tiền."
Tông Á không phục, ương ngạnh nói: "Đã trả tiền thì hay lắm sao? Trả tiền thì có thể ăn sao? Hắn cũng không phải là người của nông trường chúng ta!"
"Ngươi nói rất có đạo lý!" Molly vẻ mặt đồng ý nói: "Nhưng mà hắn trả tiền thực sự quá nhiều."
Mạc Vấn Xuyên đẩy ra nét tươi cười thân mật. Gã bay qua rất nhiều tinh hệ, giao tiếp và kết giao cùng đủ loại người, da mặt dày lại thêm thủ đoạn linh hoạt, luôn có thể tìm được biện pháp. Tuy rằng không biết vì sao tên gia hỏa cả người quấn đầy băng vải này lại tràn đầy địch ý với mình, nhưng mà gã vẫn bình thản như không.
Tông Á hung hăng trừng Mạc Vấn Xuyên một cái rồi lúc này mới bưng chén cơm hừ lạnh ngồi xuống.
Âm thầm quan sát, Mạc Vấn Xuyên không yên lòng mà ăn một miếng. Ừm? Con mắt gã hơi hơi mở lớn, hương vị này...
Mạc Vấn Xuyên tin phụng khổ tu, trầm mê võ đạo, cho tới bây giờ vô cùng bài xích việc hưởng lạc, ham muốn ăn uống càng là không chút nào chú ý. Nhưng mà vào lúc này, gã nhịn không được lại gắp lên một miếng xương sườn, đưa vào trong miệng.
Nhân! Gian! Mỹ! Vị!
"Món ăn dân dã!"
Tông Á tựa như một con chó bảo vệ thức ăn, nhe ra hàm răng trắng hếu tàn bạo mà nhìn chằm chằm Mạc Vấn Xuyên, hận không thể chụp lấy chén cơm của Mạc Vấn Xuyên đoạt tới.
Không người lý tới y, mọi người vừa ăn cơm, vừa sôi động thảo luận.
"Lão sư, dáng vẻ Chống chịu cao áp sụp đổ của ngươi thực sự là quá đáng yêu a. Tựa như một bạn nhỏ vậy, lại còn tranh đoạt táo với Quả Quả nữa chứ, làm cho Quả Quả tức giận gào khóc cả lên..."
"Ai nha còn không phải nói a, bộ dáng đó của A Thành, làm người thương yêu a! Ngoan ngoãn đáng yêu, nếu như A Thành là một tiểu cô nương, lại mặc váy vào, sẽ được bao nhiêu là người yêu thích!"
"Ha ha, tiểu Long Thành là nữ hài tử, ta đây làm sao dạy hắn lái quang giáp chứ? Làm sao kế thừa được bảo tọa [Thiết Canh vương] của ta a?"
"Lăn lăn lăn, chỉ với đống đồng nát sắt vụn kia của ngươi, người nào thèm chứ!"
Nãi nãi cười tủm tỉm, không ngừng gắp xương sườn vào bát cho Long Thành. Nhìn thấy Long Thành vùi đầu ăn cơm, trong lòng bà ta rất hài lòng và vui mừng.
A Thành khỏe mạnh an khang thì tốt hơn tất cả mọi thứ.
Mạc Vấn Xuyên thủy chung đang âm thầm quan sát đoàn người này, cảm thấy rất có ý tứ. Nghe nói bọn họ là từ nơi rất xa di chuyển đến, chạy đến một nơi bang phái hỗn loạn để kiến thiết nông trường, làm sao đều khiến cho người cảm thấy quái lạ.
Ngay từ đầu, Mạc Vấn Xuyên cảm thấy bọn họ có ý đồ khác, nhưng mà nhìn người già yếu trước mắt thì lại không giống.
Hơn nữa thành phần đoàn người này cũng rất kỳ quái, đại bộ phận là nông dân không có sức chiến đấu. Nhìn từ nội dung mà một đôi phu phụ trung niên nhỏ giọng thảo luận, không phải kỹ sư thì chính là kỹ sư cơ khí, hẳn là trình độ không thấp. Còn có vú em nuôi trẻ, đầu bếp nữ tay nghề cao siêu.
Chỉ có ba người có sức chiến đấu, La Tháo Giáp, Tông Á và Long Quả Táo.
La Tháo Giáp đem tới cho gã cảm giác rất kỳ quái, rất ôn hòa, sự ôn hòa khó tả, loại ôn hòa không có một chút dao động nào, tựa như trạng thái của một hiền giả sau khi đạt được sự thỏa mãn nào đó.
Tông Á hẳn là thực lực mạnh nhất, tại trên người y, Mạc Vấn Xuyên cảm nhận được khí chất tương tự với mình, không chút nào che dấu tính hiếu chiến không nao núng.
Long Quả Táo luôn luôn ngáp, giống như một học sinh trung học tham dự tiết học đầu tiên sáng sớm.
Đám người thành phần kỳ kỳ quái quái này lại vô cùng hòa hợp, giống như là người một nhà.
Nhưng mà Mạc Vấn Xuyên rất nhanh phát hiện được then chốt trong đó, Long Quả Táo không ngừng ngáp dài nhìn như học sinh trung học kia mới là hạch tâm của toàn bộ đội ngũ.
Đề tài của mọi người cơ bản đều xoay quanh trên thân Long Quả Táo, A Thành hẳn phải là nhũ danh hoặc là nick name của hắn. Tông Á tình cách kiệt ngạo bất tuân khi đối diện với Long Quả Táo thì ánh mắt sẽ có chút né tránh. Cho dù biên độ này rất nhỏ, nhưng mà y nguyên bị Mạc Vấn Xuyên nhạy cảm bắt được.
Ánh mắt La Tháo Giáp ôn hòa hiền giả, khi chạm đến Long Quả Táo thì cũng sẽ xuất hiện nhỏ bé gợn sóng.
Đầu bếp nữ thì càng không cần phải nói rồi, hận không thể đem mặt tiến đến trước miệng Long Quả Táo.
Long Quả Táo thì sao chứ?
Di chứng vì Chống chịu cao áp sụp đổ còn chưa có hoàn toàn biến mất, động tác của hắn thỉnh thoảng xuất hiện khựng lại, giống như là người máy xảy ra trục trặc. Nhưng mà Chống chịu cao áp sụp đổ còn có thể khôi phục được, đã là rất rất giỏi. Mạc Vấn Xuyên vô cùng hiếu kỳ, tên gia hỏa này là làm sao mà làm được?
Tông Á chưa thỏa mãn mà gặm hết một khúc xương sau cùng, cộp, bỏ đũa xuống, ho nhẹ một tiếng, thần tình ngạo nghễ nói: "Long Quả Táo, ngươi đã khôi phục rồi, vậy thì đã đến lúc ta thực hiện lời hứa."
Long Thành nhếch nhếch lên mí mắt nặng trĩu, không tự chủ lại ngáp một cái, cố nén cơn buồn ngủ dâng trào lên: "Cái gì?"
Molly có chút lo lắng, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua lcú nào lão sư buồn ngủ như thế, trong sự cảm nhận của nàng, lão sư là người máy không cần phải ngủ.
Là di chứng vì Chống chịu cao áp sao? Ai nha, làm sao lại có phần khả ái chứ?
"Truyền thụ ngươi [Nguyệt Chi Hoa]!"
Tông Á thần tình nghiêm túc, mắt lộ ra tinh quang, nói năng có khí phách: "Tông thần ta to to nhỏ nhỏ chiến đấu vô số kể, biến phức tạp thành đơn giản, sáng chế vô song tuyệt học [Nguyệt Chi Hoa]! Ngày ấy ngươi cũng đã từng kiến thức! Không phải ta nói khoác, lấy không có mang đối với có mang, vẻ đẹp của ánh trăng, người nào có thể nhìn thẳng?"
"Môn tuyệt học đao thuật này, trước nay chưa từng có, vốn không phải là đệ tử của ta thì không truyền. Chỉ là Tông thần ta nhất ngôn cửu đỉnh, quang minh lỗi lạc, không giống một số người thích làm chút thủ đoạn bỉ ổi, đã nói truyền thụ cho ngươi thì tuyệt đối không tàng tư nửa phần..."
Nói xong còn khinh miệt mà lườm La Mỗ một cái.
La Mỗ đáp lại với nụ cười hiền giả, gã cảm thấy gần nhất trạng thái của mình càng ngày càng tốt.
Mạc Vấn Xuyên nghe vậy, nhưng là tâm thần kịch chấn, tự sáng lập đao thuật, còn có thể lấy không mang đối với có mang, đây là loại đao thuật gì? Hắn được xưng là [Lôi Đao], bản thân chính là cao thủ dùng đao, lúc này giống như một kẻ háu ăn ngửi được mùi thịt, kiềm chế không được sự kích động trong lòng.
Quả nhiên là cao thủ!
Long Thành cảm giác tạp âm rẹt rẹt rẹt ở trong đầu càng nặng thêm, không biết có phải mắt buồn ngủ mông lung hay không, tầm mắt đều có chút mơ hồ không rõ. Cơn buồn ngủ vô cùng mãnh liệt trào lên, hiện tại hắn vô cùng khát vọng chiếc giường của mình, kìm lòng không đậu lại ngáp một cái: "Ta muốn đi ngủ."
Ngủ?
Tông Á cho rằng lỗ tai mình nghe lầm. Ta muốn truyền thụ cho ngươi tuyệt thế đao thuật, ngươi nói ngươi buồn ngủ?
Một cổ nhiệt huyết xông thẳng trán, Tông Á cảm thấy bị nhục nhã trước nay chưa từng có, mặt đỏ đến mức như sắp rịn ra máu, trên cổ gân xanh lồi lên, y giận tím mặt: "Sĩ có thể sát không thể nhục! Long Quả Táo, hiện tại không nói cho rõ ràng..."
Phanh, Long Thành chúi đầu gục xuống trên bàn cơm.
Tiếng rống giận của Tông Á ngừng bặt, mọi người giật nảy mình. Mấy giây sau, Long Thành cất tiếng ngáy giống như keo1 ống bễ, vang lên rất có tiết tấu.
"A nha, lão sư ngủ rồi? Thật khả ái a! Gần đây lão sư rất khổ cực, đêm nay khẳng định có thể có mộng đẹp!"
"Thực sự là tiểu hài tử, nói ngủ liền ngủ, còn nhanh hơn cả Quả Quả."
"Nhanh chóng đưa hắn lên giường, đừng để cảm lạnh!"
"Đúng đúng đúng! Ôi, nặng thế sao? Nhìn không ra a, tiểu Long Thành nhìn qua gầy gò nho nhỏ, như cục sắt chết chìm."
"Ngươi cho rằng ăn nhiều xương sườn như vậy không phải trả tiền sao? Phải bao nhiêu con heo a!"
Mọi người xúm lại cố gắng khiêng Long Thành rời phòng ăn, trong nháy mắt, trong nhà ăn chỉ còn lại có Tông Á với vẻ mặt cứng ngắc và Mạc Vấn Xuyên nhiệt huyết sôi trào, vô cùng yên tĩnh.
Mạc Vấn Xuyên chậm rãi đứng dậy, cả người bộc phát chiến ý: "Tại hạ [Lôi Đao] Mạc Vấn Xuyên, cấp 12, am hiểu đao pháp, tự sáng lập đao thuật [Phong Lôi trảm], không biết có thể kiến thức [Nguyệt Chi Hoa] của các hạ một chút hay không?"
Vẻ mặt Tông Á rất kỳ quái, lẩm bẩm: "Như vậy liền ngủ rồi? Sẽ không phải là giả vờ đi? Đáng ghét, bị hắn lừa rồi!"
Mạc Vấn Xuyên rất ít bị bỏ qua không đếm xỉa gì đến như thế, trong lòng cũng là hơi giận, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Có dám một trận chiến?"
Tông Á như ở trong mộng chợt tỉnh, ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn Xuyên, nhíu mày bất mãn hỏi: "Rống lớn tiếng như vậy làm gì? Đúng rồi, ngươi vừa mới nói cái gì?"
Không đợi Mạc Vấn Xuyên trả lời, Tông Á a một tiếng, nói: "Ngươi nói ngươi gọi lài cái gì đao?"
Mạc Vấn Xuyên: "Lôi Đao Mạc Vấn Xuyên!"
Tông Á lại a một tiếng, dè dặt gật gật đầu, cho một cái ánh mắt không thể nói ra là cổ vũ hay là qua loa: "Hảo đao hảo đao, tiểu tử... Ách, người già tâm không thể già, rất tốt nỗ lực lên."
Dứt lời y xoay người cất bước hướng ngoài nhà ăn rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Cảm giác muốn ngủ? Đó chính là tín hiệu thân thể cần phải nghỉ ngơi a. Chẳng lẽ là trong khoảng thời gian này đối kháng, ta đem tới áp lực quá lớn cho Long Quả Táo? Làm cho thể năng của Long Quả Táo tiếp cận điểm tới hạn? Ai, ý nghĩ này không tệ..."
Mạc Vấn Xuyên cô đơn lẻ loi đứng ở nhà ăn, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống phía dưới, giống như một bức tượng.