Đang chế tạo lựu đạn lửa đơn giản, Molly và Hán Khắc nghe thấy tiếng động liền không tự chủ mà ngừng tao tác, ngẩng đầu lên.
Hai người không hẹn mà cùng mở to hai mắt, miệng há lớn.
Molly: "Lão sư..."
Hán Khắc thì thào: "Đã biến thân..."
Khi quang giáp bị mất kiểm soát và bị hất khỏi mặt sàn, Long Thành liền ý thức được không ổn. Ngay sau đó là cảm giác bị thúc vào lưng trước nay chưa từng có, giống như có một cái bàn tay của người khổng lồ nắm chặt đè hắn vào ghế lái, toàn bộ thân thể hoàn toàn chìm vào trong trong chiếc ghế mềm mại và thoải mái.
Máu trong người hắn dường như ngừng chảy, giờ phút này luồng suy nghĩ của hắn gần như ngừng trệ.
Long Thành chỉ có thể nỗ lực hết sức mở to hai mắt, sau đó... Mắt mở trừng trừng nhìn lối lên cầu thang, vô số con kiến kim loại... Đột nhiên xuất hiện tại trước mắt mình...
Ý thức đều theo không kịp tốc độ quang giáp vào lúc này.
Tiếp sau đó... Hắn trực tiếp... Đụng vào.
Đùng!
Tiếng nổ vang vô cùng lớn, có thể so với sóng âm thanh nổ tung do bị pháo hạm bắn trúng, sóng xung kích giống như cơn lốc quét qua toàn bộ hành lang. Toàn bộ kiến kim loại trên sàn nhà, trần nhà, vách tường hành lang đều bị lật tung, giống như đạn pháo ra nòng, ầm ầm nện mạnh lên vách tường.
Đám kiến kim loại đang bò vào dọc theo cửa sổ tựa như bị pháo bắn trúng, bùm, bắn mạnh ra ngoài cửa sổ giống như một cơn mưa rào.
Nơi cầu thang, bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ thủng có hình dạng quang giáp, ánh sao sáng từ bên ngoài chiếu vào. Tại lối lên cầu thang, trên vách tường, trên trần nhà cắm dày đặc chi chít vô số mảnh vỡ chân, mình con kiến kim loại, cực kỳ đồ sộ.
Bỗng nhiên, răng rắc, trên vách tường xuất hiện một cái vết nứt.
Tách tách tách.
Từng cái vết nứt lấy tốc độ kinh người dọc theo mặt sàn, mặt tường, trần nhà điên cuồng lan tràn, trong chớp mắt, xung quanh lối lên cầu thang phủ đầy vết nứt giống như mạng nhện.
Rầm rầm.
Tựa như tòa thành từ những hạt cát rời rạc xếp thành, vách tường dày đặc vết nứt ầm ầm sụp đổ, nương theo đó là một tiếng nổ vang, bụi bặm bay đầy trời.
Sắc mặt Hán Khắc tái nhợt đến mức không còn chút máu, mặt sàn dưới chân kịch liệt rung động, hắn cơ hồ đứng thẳng không ổn, luồng không khí khúc xạ, phản chấn bởi sóng xung kích cuồn cuộn tràn vào trong phòng, giống như cuồng phong.
Các loại mô hình tự làm bị thổi ngã trái đổ phải, thổi tung rải rác khắp sàn.
Hán Khắc cảm thấy mình như bị đột nhiên đẩy một cái, phù phù, té ngã ngồi xuống sàn.
Gấu Trúc kiếm khách... Thật mạnh!
Vẻ khiếp sợ, không thể tin được trên Mặt Molly dần dần chuyển thành hưng phấn, phấn khích, sau cùng biến thành...
Nàng nắm chặt hai nắm đấm vung vẩy trước ngực, hai mắt tỏa sáng, mặt đầy cuồng nhiệt: "Lão sư thật oách! Thật oách! Thật oách!"
Nàng kích động đến mức một hơi nói liền ba chữ "Thật oách" .
Mặt sàn từ từ ngừng lay động, bụi bặm tung lên bị gió thổi tan, hiện trạng lối lên cầu thang bộc lộ ra trong tầm mắt bọn họ.
Chỉ còn lại có nửa đoạn hành lang, cầu thang và vách tường biến mất không còn, trống không... Hiện ra trong tầm mắt chính là hình ảnh những tòa nhà rực rỡ ánh đèn ở xa xa và màn đêm sâu thẳm, gió đêm lành lạnh thổi vào hành lang, Molly và Hán Khắc run rẩy một cái, không hẹn mà cùng tỉnh táo lại.
Mặt Hán Khắc đỏ bừng, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn: "Có thấy không? Có thấy không? Biến hình rồi! Gấu Trúc kiếm khách đã biến hình rồi!"
Molly cũng kích động vô cùng: "Đã thấy đã thấy! Thật sự biến hình rồi!"
Hán Khắc: "Cực giỏi!"
Molly: "Quá ngầu rồi!"
Hai người hồn nhiên đến quên cả nguy hiểm.
Cả tòa nhà tựa như bị một thanh kiếm lớn cắt ra, nửa bên phía Tây hoàn toàn sụp đổ, nửa phía Đông lại nguyên vẹn không hư hại gì.
----- bachngocsach ------
"Trên lầu có động tĩnh! Mạch Khảo Tư! Hán Khắc chưa có chết! Hán Khắc chưa có chết!"
"Ôi má ơi, động tĩnh trên lầu có phần lớn!"
"Ta đi..."
Tiếng Du Phiêu Phiêu nói bị tiếng nổ ầm ầm nhấn chìm.
"Mạch Khảo Tư... Chúng ta hình như bị chôn rồi... Gặp quỷ!"
...
Một lát sau, Du Phiêu Phiêu điều khiển quang giáp, bò ra khỏi đống gạch đá, miệng lảm nhảm: "Khi dễ ta sao? Chỉ là đến nhà ngươi kiếm bữa cơm, đến mức vậy không? Một hồi thì bị kiến truy sát, một hồi thì bị chôn sống, lão tử kiếp trước gây tội gì a!"
Mạch Khảo Tư không để ý đến Du Phiêu Phiêu, tâm tình hắn cực kì khẩn trương.
Khi hắn nhìn thấy Hán Khắc nguyên vẹn không thương tổn gì, nước mắt tràn mi chảy xuống, nhào tới ôm chặt lấy Hán Khắc, nói năng lộn xộn: "Hán Khắc! Không có việc gì thì tốt! Không có việc gì thì tốt!"
Hán Khắc nhìn thấy phụ thân trước kia nghiêm túc giờ nước mắt giàn dụa, giống như có một cái tay vô hình kéo hắn từ trong thế giới ảo trở về thế giới hiện thực. Nghĩ lại, nỗi sợ hãi ngay lập tức tràn tới, nước mắt nước mũi không khống chế được ào ào chảy xuống.
Cuộc đời hắn lần đầu tiên dốc sức ôm chặt lấy phụ thân như thế: "Ba ba! Ba ba! Ta không sao! Ta không sao!"
Du Phiêu Phiêu chép miệng một tiếng: "Thật cảm động."
Hắn điều khiển quang giáp, bay khu vực tòa nhà bị sụp đổ, trên dưới quan sát một lần, chép miệng một tiếng.
"Thật kinh người."
----- bachngocsach ------
Bên trong nhà kho lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng động nhè nhẹ thừ thiết bị phát ra.
Người đàn ông tóc ngắn và người đàn ông đeo kính tựa như hai cái cọc gỗ, vẻ mặt đờ đẫn ngồi trên ghế không chút động đậy.
Trên màn hình, một đám điểm sáng trước đó màu xanh bây giờ tất cả đã biến thành màu đỏ.
Toàn quân bị diệt.
Người đàn ông tóc ngắn thẩn thờ nói: "Ta thế nào không có nghĩ tới sóng xung kích gây ra thương tổn... Sóng xung kích thế nào sẽ tạo ra loại thương tổn này?"
Người đàn ông đeo kính đồng dạng thờ thẩn nói: "Ca, Gấu Trúc kiếm khách là thật..."
Người đàn ông tóc ngắn lười để ý tới đồng bạn, hắn bắt đầu hít sâu, nỗ lực làm cho mình tỉnh táo lại.
Kế hoạch đã thất bại, bây giờ bọn hắn cần phải lập tức rút đi.
Vị trí của bọn hắn đã bị lộ, địch nhân rất nhanh sẽ chạy tới!
Hắn kéo kính thông minh: "Đi! Rút lui!"
Người đàn ông đeo kính đờ đẩn quay mặt hỏi: "Ca, thì ra Gấu Trúc kiếm khách thật sự có thể biến hình..."
Người đàn ông tóc ngắn dứt khoát lưu loát mà vung tay lên, sống tay trực tiếp chém choáng đồng bạn, kéo rớt kính mắt thông minh, sau đó khiêng đồng bạn trên vai.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua nhà kho, xoay người rời đi.
Hi vọng đối phương có thể tìm đến "Đầu mối" hắn lưu lại.
----- bachngocsach ------¥
Bên trong buồng lái, Long Thành đang ngồi ngay ngắn, phía dưới thiết bị Não khống, khuôn mặt không có biểu tình gì. Ngoại trừ nhìn hơi hơi trắng ra, không có gì khác với bình thường.
Tòa nhà sụp đổ phân nửa xuất hiện tại trong tầm mắt hắn, hắn không khỏi thở ra một hơi.
Bỗng nhiên, ý thức Long Thành xuất hiện chút hoảng hốt.
【 Gấu Trúc kiếm khách 】 màu trắng đen đang bay giữa không trung bỗng dưng trầm xuống. Cơn hoảng hốt chợt lóe rồi qua, Long Thành lập tức ổn định tinh thần, thân hình vừa mới phiêu hốt lập tức ổn định lại.
Long Thành rất trấn định.
Bởi vì bị va chạm vô cùng mãnh liệt, khiến cho cảm giác thăng bằng của hắn xuất hiện mất ổn định tạm thời. Không phải vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một đêm là có thể khôi phục.
Quang giáp lại hơi chao đảo một cái, tựa như lá rụng lại như là uống say.
Chỉ cần có thể bay trở về là được...
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống bỗng nhiên vang lên, đang ngồi ngay ngắn mặt không biểu tình, con mắt Long Thành đột nhiên trợn lên, hắn có dự cảm bất tường.
"Phát hiện các đặc điểm bay của quang giáp phù hợp với tình trạng【 say rượu 】! Liên kết liên quan, tự động kích hoạt!"
Trước đây Huấn luyện viên nói, điều chưa biết là nỗi sợ lớn nhất.
Lúc này Long Thành mới cảm nhận khắc sâu, sau đó... Hắn phát hiện mình đã mất kiểm soát đối với quang giáp.
Cha con Mạch Khảo Tư đang ôm đầu khóc rống cùng Molly và Du Phiêu Phiêu phát hiện ra【 Gấu Trúc kiếm khách 】trên bầu trời. Họ đồng loạt ngẩng đầu, sau đó họ nhìn thấy một màn khiến người nghẹn họng nhìn trân trối.
Giữa không trung, thân hình 【 Gấu Trúc kiếm khách 】lảo đảo, một hồi chìm xuống, một hồi bay lên, một hồi lạng một cái, một hồi lộn một vòng, dáng vẻ say rượu thật đáng yêu a.
Nó vừa vỗ đập trường kiếm cong queo trong tay, vừa vặn vẹo thân thể sắt thép, cả người lấp lánh ánh đèn đủ mọi màu sắc, nương theo tiếng âm nhạc du dương và nhịp điệu nhẹ nhàng sảng khoái.
"Bay thế nào cũng không ra, thế giới hoa hoa này."
"Thì ra ta là một con, một con bướm say..."
Hán Khắc và Molly lập tức trở nên hưng phấn, hai người cùng vỗ tay hoan hô, đồng thanh thốt ra: "Lại biến thân rồi!"
Du Phiêu Phiêu tựa như phát hiện ra tân đại lục, hai mắt tỏa sáng, ngay cả điếu thuốc lá nơi khóe miệng rơi xuống cũng hồn nhiên không phát giác, lẩm bẩm: "Gợi! Quá gợi! Cái quang giáp này quá gợi cảm đi!"
Mạch Khảo Tư: "..."
Hắn bỗng nhiên cảm thấy có phải mình già rồi hay không?
【 Gấu Trúc kiếm khách 】 nhẹ nhàng vui vẻ nhảy xong một khúc 《 Bướm say》, kèm theo ánh đèn lập lòe, xoạt một cái liên tục lộn mèo;.
Rầm, vững vàng ngồi xổm ở trước mặt mọi người.
Nhạc nền lập tức đổi giọng nữ.
"Làm rất tốt!"
"Làm rất tốt!"
"Làm rất tốt!"
"Nghe rõ!"
"Nghe rõ!"
"Nghe rõ!
Rẹt, cửa khoang lái mở rộng ra.
Long Thành nhìn cửa khoang lái đã mở, gió lạnh thổi vào, hắn hơi hơi thanh tỉnh một ít.
Cuối cùng sắp rời đi cái quang giáp đáng sợ này...
Hắn hít sâu một hơi, rời ghế lái, lưu loát nhảy ra khỏi khoang lái.
Trong nháy mắt rơi xuống, chân mềm nhũn, hắn không thể không một tay chống sàn, ổn định thân thể.
Molly và Hán Khắc cơ hồ đồng thời cất tiếng hoan hô.
"Oa! Động tác cũng đồng bộ như vậy!"
"Lão sư là bẩm sinh Gấu Trúc kiếm khách!"
Long Thành nhìn mặt đất gần ngay trước mắt, hắn không muốn đứng dậy.