Đang nằm ngủ khò khò trên xe kéo, Phí Mễ bị tiếng cảnh báo làm cho giật mình tỉnh lại, gã giật mình, nhanh chóng đứng dậy.
Nhìn qua vách kính từ trần đến sàn, khung cảnh bãi đậu bên ngoài rất hỗn loạn, mọi người nối đuôi nhau vội vàng chạy tới phi xa của mình. Thần sắc bọn họ kinh hoảng, có người mặt mũi bầm dập, trên người loang lổ vết máu khắp nơi, đám phụ nữ thì trên mặt đầy nước mắt, tóc tai bù xù, chạy chân trần.
Phí Mễ sắc mặt khẽ biến, nhảy xuống xe kéo, níu giữ một người quen lại dò hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Nghe nói khu Quang giáp xảy ra đánh nhau, tâm tình gã lập tức nhắc căng thẳng. Long Thành không phải đang tại khu Quang giáp sao? Tên gia hỏa đó sẽ không có xui xẻo như thế đi?
Phí Mễ đang do dự không biết có nên chạy đến khu Quang giáp hay không thì đột nhiên phát hiện thấy thân ảnh Long Thành tại trong đám người đang chạy đến phái trước mặt, gã không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm khi Long Thành đi ra ngoài, internet đã được kết nối, hắn suy đoán Trung tâm trang bị đã kiểm soát được thế cục. Tình thế quả nhiên cũng giống như hắn dự liệu, dọc đường xuất hiện rất nhiều nhân viên công tác, nghiêm ngặt kiểm tra giấy chứng nhận và lai lịch. Mấy cái quang giáp tọa trấn toàn trường, nhân viên công tác phát hiện thấy Long Thành là học sinh của Phụng Nhân thì thả cho hắn đi qua. Ngẫu nhiên còn có nhân viên công tác gọi hắn là "Thiết Canh vương", hiển nhiên là đã có xem hắn khảo hạch.
Khi Phí Mễ nhìn thấy trên tay trái hắn đưa ra có vết máu thì bị hù dọa giật nảy mình: "Ngươi bị thương?"
Long Thành lắc đầu: "Không có."
"Vậy thì tốt! Nghe nói bên trong xảy ra đánh nhau? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Long Thành cúi đầu trầm mặc không nói.
Phí Mễ phát hiện thấy tâm tình Long Thành không tốt lắm, cho rằng Long Thành là bị sợ hãi, an ủi nói: "Không sao, không sao, người không có việc gì là tốt rồi! Đại nạn không chết tất có hậu phúc! Ngươi đây là sắp phát đạt rồi a. Nói thật đi, vận khí của ngươi thực sự là không ai bằng rồi. Ta tới Phụng Nhân ba năm, Trung tâm trang bị lần đầu tiên xảy ra chuyện liền bị ngươi đụng phải. Ha ha, đợi một hồi mua tấm vé xổ số, nói không chừng có thể trung giải nhất a."
Long Thành không có hé răng, hiện tại hắn rất sợ hãi, tâm tình suy sụp đến đáy cốc.
Hắn đã giết người.
Tại trong nháy mắt cảm nhận thấy sát ý, thân thể theo bản năng liền làm ra phản ứng. Tại trong khoảng cách gần như vậy, thời gian ngắn như vậy, hắn căn bản không rảnh suy nghĩ việc khác.
Còn chưa có khai giảng thì mình đã giết người.
Long Thành trong lòng khổ sở đến cực điểm, càng nhiều chính là sợ hãi. Không biết mình có bị đuổi ra khỏi huấn luyện doanh hay không? Nếu như bị đuổi ra thì có phải cũng sẽ không thể tiếp tục ở lại nông trường nữa hay không?
Hắn ngơ ngác nhìn bên ngoài xe kéo, có chút sững sờ, tâm tình suy sụp, tay chân băng lãnh. Thời điểm mỗi khi hắn sợ hãi thì nhiệt độ tay chân hắn đều sẽ hạ xuống rất thấp.
Xe tải bay giữa núi non, bên trong thùng xe rất yên tĩnh.
Phí Mễ lo lắng mà nhìn nhìn Long Thành, từ khi rồi khỏi khu Quang giáp trở về thì Long Thành liền như mất hồn mất vía.
Từ khi bắt đầu tiếp xúc, Long Thành để lại cho Phí Mễ ấn tượng sâu nhất chính là sự yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có phần cô độc, thứ nhì chính là bình tĩnh, điềm đạm, sự bình tĩnh vượt quá tuổi. Phí Mễ luôn luôn có một loại ảo giác, giống như nếu trời có sụp xuống thì Long Thành cũng vẫn sẽ là bộ mặt vô cảm kia.
Đến cùng vẫn còn là một hài tử a, nhất định là đã bị hù dọa quá mức rồi đi!
Phí Mễ không khỏi cảm khái, hồi tưởng lại trận chiến đấu đầu tiên mà mình tham gia trong quân đội, lúc đó trong đầu mình hoàn toàn trống rỗng, tất cả nội dung huấn luyện hàng ngày đều bị quên sạch, không còn chút nào. Sau khi rời khỏi chiến trường thì trong một thời gian rất dài, đêm nào mình cũng gặp ác mộng.
Phí Mễ khuyên giải: "Không cần lo lắng, Long Thành, hiện tại ngươi rất an toàn, vô cùng an toàn, không có người nào dám động tới bất cứ một sợi lông tóc nào của ngươi. Nơi này là Phụng Nhân, không ai dám lộn xộn tại nơi này!"
Long Thành hỏi: "Trường học sẽ đối phó như thế nào với những kẻ xâm lấn?"
Phí Mễ cười ha hả: "Dạy cho bọn chúng một bài học khắc sâu. Trước tiên tìm được bọn chúng, sau đó thì sao, giết cho chúng không còn manh giáp."
Long Thành hỏi ngược lại: "Ngươi không phải nói là không thể giết người sao?"
"Ta nói chính là tại trong trường học, đối với những đồng học khác." Phí Mễ đầu tiên là giọng điệu ân cần giáo huấn, ngay sau đó liền xoay chuyển giọng điệu, đằng đằng sát khí: "Bọn chúng là kẻ xâm lược, đã tìm tới cửa chúng ta, không giết còn giữ lại để làm lễ mừng năm mới sao?"
Long Thành vẻ mặt chăm chú, nghiêm túc hỏi: "Ta có thể giết chết kẻ xâm nhập không?" 1
"Ngươi?" Phí Mễ cười ha ha: "Đương nhiên có thể! Nhưng mà ngươi phải học tập cho tốt đã, rèn kuyện kỹ năng cho giỏi, chờ đến khi đã có đủ thực lực thì hãy đi làm thịt bọn chúng. Trước đó thì sao chứ, trước tiên bảo vệ tốt bản thân mình. Lần này ngươi làm rất đúng, tại thời điểm gặp phải nguy hiểm, trước tiên bảo vệ tốt bản thân, không nên sính anh hùng..."
Toàn bộ áp lực và nỗi sợ hãi lập tức biến mất, niềm vui sướng khôn tả khó mà nói rõ bằng lời tràn ngập khắp mỗi một tế bào trên thân thể Long Thành.
Hắn sẽ không phải rời đi trường học! Hắn sẽ không phải rời khỏi nông trường!
Phí Mễ chú ý thấy tâm trạng Long Thành có sự thay đổi.
Cảm giác ngột ngạt, bị kiềm chế bao trùm trên người Long Thành quét sạch không còn, khuôn mặt non nớt vào lúc này trở nên sáng ngời, sinh động.
Phí Mễ bỗng nhiên nhớ tới những chiến hữu bị thương và tuyệt vọng trên chiến trường, tại thời điểm họ được giải cứu kia, khuôn mặt u ám và ngây dại của bọn họ liễn đột nhiên trở nên sinh động, bọn họ đã có hi vọng sống sót.
Khóe miệng Phí Mễ không khỏi hiện lên nét tươi cười, trong nội tâm cảm thấy thỏa mãn.
Gã không biết vì sao mình lại nghĩ đến chiến hữu năm đó, nhưng mà có thể khuyên nhủ an ủi được Long Thành, gã cảm thấy rất vui mừng.
Sự cố hôm nay cũng gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Phí Mễ, cho dù Long Thành cường đại đến cỡ nào thì cuối cùng hắn vẫn chỉ là một hài tử, gã phải chú ý tới điểm này.
Ngoài niềm vui sướng, trong lòng Long Thành hiện tại tràn đầy ảo não, có chút luyến tiếc.
Khẩu súng lục trong tay kẻ xâm lấn kia thoạt nhìn qua là một vật phi phàm, hắn còn chưa kịp cướp đoạt chiến lợi phẩm trên thân kẻ kia. Đúng rồi, nữ nhân kia hình như nói là nàng rất có tiền?
Thật đáng tiếc, lúc đó bởi vì lo lắng về việc bị trường đuổi học, không muốn bị người khác phát hiện thấy mình giết người, nên hắn đã vội vã rời đi.
Đáng tiếc cho những chiến lợi phẩm kia.
Tiếc nuối thì luôn luôn khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, nhưng mà so với việc tiếp tục có thể lưu lại trường học thì không đáng một nhắc tới.
Quang não trung tâm nhắc nhở: "Đã đến được tọa độ mục đích, sắp hạ cánh, vui lòng thắt dây an toàn!"
Xe đầu kéo bắt đầu hạ xuống.
Lúc này trời đã sắp hàong hôn, ánh nắng chiều tà rực rỡ chiếu rọi lên trên những ngọn núi, những đỉnh núi màu trắng xanh được nhuộm thành màu vàng óng ánh, nhiệt độ không khí bắt đầu giảm xuống, những cơn gió se se lạnh mang theo một chút đìu hiu.
Tầm nhìn của Long Thành chợt trở nên mù mờ, xe chở hàng đã hạ xuống đến cao độ phía dưới những ngọn núi. Đợi đến khi hạ xuống đến đáy sơn cốc, ánh sáng càng trở nên mờ tối, ngẩng đầu nhìn lên, ngọn núi bị chia ra làm đôi, nửa phần trên được tắm mình trong ánh tà dương rực rỡ, nửa đoạn dưới thì bị sự u ám và bóng tối thôn phệ.
Sơn cốc không lớn, bốn phía là vách núi đá cao chót vót, trên mặt đất toàn là đá sỏi, to thì chiều cao đến hai người, nhỏ thì lớn cỡ ngón cái, ngoại trừ như vậy ra thì không còn cái gì khác.
Long Thành đánh giá sơn cốc, giống hệt như hắn đã từng nhìn thấy trên hình chiếu 3 chiều.
Phí Mễ nhắc nhở: "Đi tiến hành xác minh danh tính đi."
Long Thành gật đầu, đi tới trước một mặt mật cái vách đá, đưa bàn tay ra ấn lên trên tảng đá.
"Tích tích tích, đã xác nhận danh tính, hoan nghênh về nhà, Long Thành."
Giọng nữ dễ nghe vang lên tại trong sơn cốc, vách đá trước mặt Long Thành sáng lên ánh sáng nhàn nhạt, rồi sau đó liền lập tức tan biến đi như đốm đốm sao nhỏ trong không khí. Vách đá biến mất không thấy nữa, một cái cửa kim loại lóng lánh ánh kim loại hiện ra tại trước mặt Long Thành.
Vách đá không phải là vách đá thực sự mà là lồng năng lượng kết hợp công nghệ bảo vệ kép gồm đánh lừa thị giác và năng lượng mô phỏng màu sắc. Nó có thể đánh lừa thị giác và xúc giác của con người, đồng thời cung cấp khả năng phòng ngự, khuyết điểm là không thể lừa gạt được ra-đa.
Vì thế, Long Thành còn mua sắm thêm thiết bị mô phỏng tín hiệu ra-đa, nó có thể mô phỏng phóng ra đủ những tín hiệu đặc thù của một vách đá mà ra-đa có thể quét được.
Bộ hệ thống ‘Quy Tàng -7’ này làm cho Long Thành tiêu tốn hết 22 vạn trong định mức.
‘Quy Tàng -7’ cũng không phải là hoàn mỹ không có khuyết điểm, tỷ như thiết bị mô phỏng tín hiệu ra-đa chỉ có thể đánh lừa được đa số các laoị ra-đa trên thị trường, vẫn có một số ít ra-đa có thể nhận biết ra nó.
Tuy nhiên Long Thành cũng đã vô cùng thỏa mãn.
Cửa kim loại chậm rãi trượt mở ra, ầm ầm rung động. Phí Mễ âm thầm líu lưỡi, chỉ từ âm thanh chuyển động gã đã phán đoán được cánh cửa này có trọng lượng tuyệt đối kinh người.
Phí Mễ suy đoán hoàn toàn chính xác.
Cánh cửa này được tạo thành từ việc hàn hai lớp giáp thép SC-4 dày 44 centimet lại với nhau. Loại giáp thép này là loại giáp chuyên dùng cho chiến hạm vũ trụ, vô luận là đối diện với vũ khí năng lượng hay là vũ khí động năng thì nó đều có năng lực phòng ngự xuất sắc.
Mỗi tấm giáp SC-4 giá cả 6 vạn, mà để hàn nó thì cần phải vận dụng người máy hàn đặc thù, thu lấy của Long Thành hết 3 vạn đồng chi phí. Như vậy chỉ tính riêng cánh cửa này thì đã tiêu tốn hết 15 vạn đồng trong định mức của Long Thành.
Đi vào trong cửa, bên trong vô cùng rộng rãi, toàn bộ bên trong ngọn núi đã được khoét rỗng.
Khu sinh hoạt, khu kho chứa, kho đạn, phòng Quang não (phòng máy chủ) vân vân, đầy đủ mọi thứ, kho quang giáp có thể đậu 5 bộ quang giáp, tặng kèm một vị trí sử chữa, bảo dưỡng quang giáp, nguyên bộ cẩu trục, giàn giáo đầy đủ mọi thứ, những thiết bị chuyên nghiệp hơn thì cần phải tự mình mua sắm.
Phần chính của căn phòng rất rẻ, chỉ tốn không đến 3 vạn, tất cả đều do người máy tự động loại nhỏ thực hiện công việc.
Long Thành lựa chọn ‘Kim Ô’ thế hệ thứ 4 làm Quang não trung tâm, được xem là Quang não trung tâm loại nhỏ tương đối phổ biến trên thị trường hiện nay, giá cả 4 vạn.
Lò năng lượng có quan hệ trọng đại, ‘Quy Tàng’ có hiệu quả xuất sắc, nhưng tiêu hao năng lượng đương nhiên không thấp. Một khi lớp giáp SC-4 kích hoạt tầng năng lượng thì tiêu hao năng lượng kinh người. Các loại ra-đa, vũ khí đều là tiêu hao năng lượng rất nhiều.
Long Thành cắn răng, quyết định xuất huyết nhiều một chút, bỏ ra 36 vạn để mua sắm lò năng lượng ‘Ánh Sáng Bình Minh’.
‘Ánh Sáng Bình Minh’ là một loại lò năng lượng vô cùng ưu tú, thường dùng cho phi thuyền vận tải loại nhỏ, công suất của nó là gấp 20 lần ‘R6’. Nếu như không phải bởi vì thể tích của nó quá lớn, không thể dùng cho quang giáp thì giá cả của ‘Ánh Sáng Bình Minh’ tuyệt đối sẽ không có rẻ như thế.
Hệ thống thu nước ngầm, hệ thống cung cấp dưỡng khí có thể giúp cho hắn dù cho đóng kín cửa thì vẫn có thể sinh tồn ở bên trong, 2 vạn.
4 bộ ra-đa khác nhau được bố trí các vị trí khác nhau, tổng cộng tiêu tốn 26 vạn.
Pháo ray điện từ liên thanh chuyên dùng phòng thủ, một giây có thể bắn ra 200 phát đầu đạn hợp kim. Vũ khí động năng không có uy lực lớn như vũ khí năng lượng nhưng mà trong việc đối phó với các tầng giáp năng lượng thì vô cùng hữu hiệu, hơn nữa Long Thành còn nhìn trúng nó bở khi bắn trúng thì kèm theo hiệu ứng đẩy lùi.
Long Thành mua ba khẩu, trong đó có hai khẩu được bố trí tại trên ngọn núi chỗ ở của mình, một khẩu thì bố trí tại trên ngọn núi đối diện, hơn nữa còn được ngụy trang.
Ba khẩu pháo liên thanh tiêu tốn 30 vạn, đạn dược được tặng kèm.
Lắp đặt tháp mạng lưới tín hiệu thông tin liên lạc, 1 vạn.
Tính toán ra thì ký túc xá của Long Thành tổng cộng đã tiêu tốn 137 vạn, đây còn chỉ là một cái cấu trúc đơn giản, để sinh hoạt tại nơi đây, còn cần phải gia tăng rất nhiều thứ.
Trên xe vận tải chứa đựng thức ăn, nhu yếu phẩm dùng đủ cho ba tháng, bọn họ mua sắm tiêu tốn ước chừng 1 vạn.
Hạn mức chi tiêu 200 vạn của hắn chỉ còn lại có 62 vạn, còn chưa có mua được quang giáp.
Phí Mễ biết rõ Long Thành tại ký túc xá tiêu rất nhiều tiền nhưng mà cũng không có nghĩ đến tốn nhiều như vậy. Nhìn xem những lớp sắt thép lạnh lẽo này, đây nào phải là ký túc xá gì chứ, đây quả thực là một cái đài phòng thủ nghiêm ngặt!
Phí Mễ cũng từng gặp qua rất nhiều ký túc xá hào hoa xa xỉ, gia cảnh của các học sinh trong trường học đều vô cùng giàu có, ai cũng sẽ không bạc đãi con cái của mình. Một cái ký túc xá tiêu tốn trăm vạn, xa xa không tính là đỉnh cấp, nhưng của người ta đó là xanh vàng rực rỡ, thư pháp tranh ảnh đắt tiền gì gì đó, các loại thiết bị hưởng thụ, hồ bơi massage, ánh sáng mặt trời nhân tạo, vân vân.
Đây là một căn ký túc xá cực đoan nhất mà Phí Mễ từng gặp qua, hơn nữa còn thật sự là quá lớn, một người ở bên trong nhìn thật trống trải.
Gã không khỏi hỏi: "Tiêu tốn nhiều tiền như thế để xây dựng một cái pháo đài, có đáng giá không? Chi tiêu cho quang giáp có lẽ tốt hơn nhiều."
Long Thành gật đầu: "Đáng giá, quang giáp thì có thể đoạt."
Phí Mễ không cho là đúng: "Lời nói như vậy tuy rằng không sai, thế nhưng là cũng không cần phải diện tích lớn như vậy..."
Long Thành cảm thấy Phí Mễ có phần hơi ngốc, đạo lý rất đơn giản, nhưng mà nghĩ đến Phí Mễ dọc đường rất quan tâm, Long Thành vẫn là kiên trì giải thích, nói: "Đoạt được rồi thì phải có nơi để chứa, diện tích lớn mới sẽ không thể không chứa được."
Chờ chút, chứa, chứa không được?
Phí Mễ vẻ mặt dại ra, trong lòng gã bỗng nhiên sinh ra dự cảm bất tường.