Quảng trường Chiến Thắng ở Khu vực 3 là một trong những công trình kiến trúc có tính biểu tượng tại thành phố Thạch Xuyên. Bởi vì địa thế rộng rãi, có thể đậu lượng lớn quang giáp cho nên nơi đây cũng trở thành nơi thường xuyên được dùng để tổ chức lễ kỉ niệm các ngày lễ, các cuộc triển lãm, biểu diễn khác nhau ở Thạch Xuyên.
Nhưng vào lúc này, quảng trường Chiến Thắng nằm đầy các quang giáp ngã trái ngã phải, ánh lửa bập bùng kèm khói đặc cuồn cuộn theo gió đêm lan tỏa ra, mùi vị vô cùng sặc mũi.
Phái trên quảng trường, một bộ quang giáp màu trắng xám nhìn xuống toàn trường.
Hình dạng quang giáp vô cùng kỳ lạ, nửa người trên phẳng và rộng bất thường, các hoa văn vảy rắn màu trắng và màu xám đan xen nhau, tại trong bóng đêm phát ra ánh sáng mờ ảo, cực kỳ giống với một con Rắn Hổ Mang dựng thẳng nửa người trên lên chuẩn bị tổ chức tấn công.
Nó chính là quang giáp của sư sĩ Tông Á mạnh nhất Thạch Xuyên, Nhãn Kính Vương Xà!
Những quang giáp nằm đổ trong vũng máu và ánh lửa đều có đánh dấu với kí hiệu "Six", cho thấy chúng nó đều là quang giáp của Khu vực 6.
Phía dưới truyền đến tiếng gào phẫn nộ và tuyệt vọng của thủ lĩnh Khu 6 - Lưu Kích: "Tông Á! Đây là Khu 3 các ngươi! Đám các ngươi là đồ vô sỉ! Bàng Thanh Hải cầu viện, Quảng Nhiên đi cứu viện! Các ngươi trái lại giết chết Quảng Nhiên! Các ngươi còn là người không? Các ngươi làm đám súc sinh! Khụ..."
Tiếng gào thét nương theo tiếng ho khan kịch liệt, người có kinh nghiệm đều biết rõ đó là do máu trào lên, sặc đến miệng mũi.
Một giọng nói lạnh lùng có phần cứng nhắc như máy móc vang lên trên bầu trời.
"Ta không biết các ngươi đã xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm. Giữa Thanh Hải và Tần Quảng Nhiên đến cùng xảy ra chuyện gì, ngươi đi xuống nhớ hỏi rõ bọn hắn một chút."
Dứt lời, một luồng ánh sáng thô to từ trên trời giáng xuống.
"Tông Á! Ngươi không được chết đàng hoàng..."
Tiếng gầm giận dữ của Lưu Kích bị âm thanh nổ tung dữ dội nhấn chìm.
Sau khi rời đi, Nhãn Kính Vương Xà đi tới một nơi đổ nát, nghênh đón hắn là một đám quang giáp tràn đầy vết thương, ở giữa nhất là một bộ quang giáp với các đường nét hoa văn xanh lá và đen, đó là quang giáp Hắc Hoàn Rắn Lục của Nhiếp Tú.
Nhiếp Tú kích động nói: "Á Á! Làm rất tốt! Đám Khu 6 vô tình vô nghĩa! Thường ngày Lão đại chiếu cố bọn họ như vậy, vậy mà ở sau lưng đâm chọc một đao!"
Giọng nói máy móc của Tông Á vang lên: "Chưa hẳn là bọn hắn."
Nhiếp Tú thoáng sửng sốt, hắn rất nhanh phản ứng lại: "Ý của ngươi là có người gây xích mích?"
Tông Á: "Mức độ âm hiểm của Lưu Kích chưa tới mức trước khi chết còn đi gạt người."
Giọng Nhiếp Tú có phần ngập ngừng: "Lẽ nào đã trách lầm bọn hắn... Người cũng đã chết rồi..."
"Đáng chết." Tông Á bình tĩnh nói: "Không quản là nguyên nhân gì, dám tấn công địa bàn của chúng ta, hắn đáng chết."
Nhiếp Tú thoải mái nói: "Á Á nói đúng, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Tông Á: "Ngươi thủ căn cứ."
Nhiếp Tú không khỏi hỏi: "Á Á ngươi thì sao?"
"Giết người." Tông Á bình tĩnh nói: "Không biết là ai làm, vậy thì giết hết đi."
Trong lòng Nhiếp Tú căng thẳng, sốt sắng nói: "Nghìn vạn lần không nên mạo hiểm! Từ từ rồi báo thù! Lão đại và Thanh Hải đều đã chết rồi, ngoại trừ Á Á ngươi ra, ai có thể làm được lão đại Khu 1? Chỉ cần có ngươi, những người khác tuyệt đối không dám xằng bậy..."
Tông Á cắt đứt lời Nhiếp Tú: "Giết xong hết bọn chúng, ta sẽ rời đi."
Giống như sấm sét ngang trời, Nhiếp Tú gấp đến độ giọng biến dạng: "Vì sao? Á Á ngươi vì sao phải rời đi? Ngươi là lo lắng ta sẽ có ý đồ sao? Ngươi biết ta..."
"Không phải vì ngươi, là vì Thạch Xuyên quá nhỏ." Tông Á nhìn phương xa, nhìn bầu trời đêm trong màn lửa đạn, những vì sao trên bầu trời vẫn luôn sáng ngời lấp lánh, nói: "Ta muốn đi đến nơi xa xôi hơn, ta muốn tìm kiếm đối thủ lợi hại hơn, ta muốn trở thành siêu cấp sư sĩ."
Thanh âm không lớn, giọng điệu cũng không sục sôi nhưng lại làm chấn động toàn bộ người ở đây, không khí lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau mới vang lên giọng Nhiếp Tú thì thào: "Siêu cấp sư sĩ..."
Thần tình Nhiếp Tú mờ mịt, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ từ trong miệng bằng hữu bên cạnh mình nghe được bốn chữ này.
Tại trong nhận thức của hắn, "Siêu cấp sư sĩ" chỉ xuất hiện trong tin tức về Liên Minh, chỉ xuất hiện trong truyền kỳ cố sự, xa xôi đến vô pháp tưởng tượng.
"Yên tâm, trước lúc đi, ta sẽ giết sạch tất cả bọn chúng."
Tông Á bỏ lại những lời này, quang giáp thì ầm ầm bay lên trời.
La Mỗ thở hổn hển, mười hai cái quang giáp trong chớp mắt toàn quân hủy diệt, .
Cảm giác khai hỏa toàn bộ hỏ lực... Thật tuyệt!
Đứng sừng sững giữa chiến trường hỗn độn thảm liệt, La Mỗ tràn ngập lòng tin, hắn cảm giác mình lại năng lượng rồi!
Hỏa lực của Vực Sâu Phượng Hoàng mạnh mẽ làm cho hắn yêu thích không buông tay.
Nếu như Long Thành giác ngộ cao một chút, A! không, là ý thức chiến thuật mạnh hơn một chút, Hắc Sắc Cực Quang đứng ở phía trước làm tấm thuẫn thịt, Vực Sâu Phượng Hoàng của mình thì ở phía sau phóng ra hỏa lực, cảnh tượng đó đẹp biết bao!
Với khả năng thao tác của Long Thành, dù chỉ cho hắn một tấm thuẫn, hắn cũng có thể chơi đùa ra một đóa hoa, có thể nói làm nhân tuyển rất tốt để làm tấm thuẫn thịt.
Mà bản thân mình thì kiêm cả 2, hạch tâm chỉ huy và hạch tâm hỏa lực, như vậy có thể gây ra cả tấn tổn thương.
Hay là thuyết phục Long Thành, mọi người cùng giảng đạo lý...
"Đã chậm 0,45 giây, lần sau nhanh lên một chút."
Phía trước bỗng nhiên truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Long Thành.
Gần như vô ý thức, hai chân La Mỗ khép lại, đột nhiên khom người: "Xin lỗi, ta sai lầm! Lần sau nhất định theo sát!"
Nói xong, La Mỗ mới kịp phản ứng, cảm giác xấu hổ xông lên đầu, tức giận đến nổi lấy đầu đập bộp bộp bang bang vào bàn điều khiển.
Âm thanh bộp bộp bộp theo loa ngoài vang lên, Long Thành có thể nghe được rõ ràng.
Ở trong khoang lái, Long Thành vừa kinh ngạc vừa có phần tán thưởng.
La Mỗ rất để ý đối với sai lầm vừa rồi sao?
Nhìn đến, tháo dỡ giáp cũng không làm mài mòn ý chí chiến đấu của La Mỗ, một khi tiến vào trạng thái chiến đấu, La Mỗ vẫn tương đối... Có tinh thần!
Không giống Molly, tên gia hỏa này quả thực tựa như... Dùng lời Molly tự nói là... tên khốn!
Long Thành nhìn thoáng qua thành phố Thạch Xuyên thỉnh thoảng xuất hiện kịch chiến trong bóng đêm ở khắp nơi, phải nắm chặt thời gian ổn định tốt nông trường mới có thể sớm một chút dạy học cho Molly.
Thu xếp nông trường xong còn phải làm cỏ, đóng cọc, gieo hạt...
Không thể để lỡ thời gian!
Đêm nay phải giải quyết chiến đấu!
Ừm?
Ở trong khoang lái, Long Thành chợt sinh cảm giác báo động, Hắc Sắc Cực Quang không chút do dự quay cuồng một cái, phút chốc lui vào trong bóng tối một tòa nhà chỉ còn lại một nửa.
Sau khi ảo não lấy đầu cụng vào bàn điều khiển, La Mỗ ngước đầu lên, trán đã hơi sưng đỏ, phát hiện Hắc Sắc Cực Quang vừa mới còn tại trước mặt mình bây giờ lại biến mất không thấy...
A, vì sao lại nói "Lại" chứ?
Đáng ghét! Thật đáng giận!
Tại trong đội ngũ nào, Sư sĩ chỉ huy chẳng phải là bảo bối? Không phải hạch tâm? Tất cả mọi người đều bảo vệ Sư sĩ chỉ huy, giúp Sư sĩ chỉ huy ngăn chặn thương tổn, La Mỗ chưa từng gặp phải tình cảnh như trước mắt, đồng đội trực tiếp bỏ rơi hắn.
Hổ lạc đồng bằng bị chó khi dễ! ! o(╥﹏╥)o...
Long Thành, ngươi chờ...
Kim lân há là vật trong ao! ! (╬ ̄ mãnh  ̄)○! !
La Mỗ nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên, hắn nghe được động tĩnh từ đường phố phía sau truyền đến, ngập đầy lửa giận trong nháy mắt bị đốt tan, xoay người rống giận: "Ta nói cho ngươi..."
Bộp bộp bộp, một bộ quang giáp trắng xám xuất hiện ở cuối đường phố, không nhanh không chậm cất bước đi đến.
Quang giáp nặng nề đạp lên mặt đất, phát ra âm thanh tương tự tiếng vó ngựa, rất có nhịp điệu.
Lửa giận ở trên mặt La Mỗ đọng lại cới tốc độ mắt thường có thể thấy được. Hắn đã xem rất kỹ càng tư liệu về các bang phái tại Thạch Xuyên, đương nhiên nhận ra cái quang giáp hình dạng kỳ quái ở trước mặt này thuộc về người nào.
Sư sĩ mạnh nhất Thạch Xuyên, Rắn Hổ Mang, Tông Á, cấp 12!
Nhãn Kính Vương Xà dừng lại, giọng nói đầy xúc cảm máy móc đặc thù của Tông Á vang lên, trong giọng nói có phần nghi hoặc.
"Ngươi muốn nói cho ta cái gì?"