Mục lục
Long Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Thành trồng xong một cây giống cuối cùng, có phần vẫn chưa thỏa mãn. Nếu là bình thường, hắn còn sẽ tiếp tục làm thêm một số công tác dọn cỏ bón phân, rồi thuận tiện kiểm tra các luống đất trồng rau, kiểm tra nguy cơ sâu bệnh.

Hắn thích làm những công việc này.

Mỗi lúc vào thời điểm này, Long Thành đều có một loại ảo giác, mình giống như là Hoàng đế trong các truyện kể, đang dò xét giang sơn tráng lệ do mình lập ra.

Đáng tiếc, hôm nay không còn đủ thời gian.

Long Thành hết sức tin tưởng mình là một nông dân bẩm sinh. Nếu không, tại sao sự mệt mỏi về thể chất do buổi đặc huấn tối hôm qua lại giảm đi rất nhiều sau một ngày làm việc đồng áng cơ chứ?

Huấn luyện viên nói, hắn là Giết Chóc sư sĩ bẩm sinh.

Huấn luyện viên phạm phải sai lầm như vậy, Long Thành rất lý giải. Bởi vì huấn luyện viên chưa từng có trồng trọt qua, có lẽ, huấn luyện viên cũng chưa từng có ăn táo, Long Thành nhịn không được nghĩ như vậy.

Trở lại trong phòng, Long Thành lấy ra một phần dung dịch dinh dưỡng do tiến sĩ điều chế, mở nắp đậy ra, ùng ục ùng ục uống sạch sẽ, không dư thừa lại một giọt nào, thuận tiện còn liếm sạch nắp lọ.

Giá cả chế tạo ra Dung dịch dinh dưỡng không ít, công hiệu cường đại, then chốt nhất chính là, nó có vị táo.

Thân thể mệt mỏi rã rời tựa như lòng sông khô cạn, tham lam mà hấp thu lấy dinh dưỡng và năng lượng ỡ trong dung dịch dinh dưỡng.

Cơn buồn ngủ lờ mờ ập tới, giống như động cơ nóng hổi được làm nguội, yên tĩnh vây quanh Long Thành, hắn ngủ thiếp đi.

Long Thành có một giấc mộng đẹp, trong mộng, nông trường có một vụ mùa bội thu táo, trên cây táo rải đầy khắp núi đồi treo đầy những quả táo nặng trịch đỏ rực.

Mình thì đứng ở trên vai 【 Thiết Canh vương 】, nhìn phi thuyền nối liền không dứt đến đây vận chuyển táo, hắn đút tay túi quần, mặt không biểu cảm, thần tình lãnh khốc, suy nghĩ ngày mai nên dạy cái gì cho Molly. Ở bên cạnh, Molly nhìn chằm chằm vào tài khoản của mình vừa cười khúc khích vừa chảy nước miếng, bên trong tài khoản liên tục vang lên âm thanh kim tệ rơi xuống.

Mộng đẹp kết thúc rất dứt khoát lưu loát, bởi vì đã đến giờ cơm.

Tại nông trường Táo, không có người nào ăn cơm không đúng giờ.

Xương sườn không có hầm nhừ, muối cũng đậm hơn 15%, hôm này trình độ nấu ăn của Molly phát huy không tốt. Long Thành nhìn thoáng qua Molly, khuôn mặt táo lơ đểnh không tập trung, liền trực tiếp hỏi: "Ngươi gặp phải chuyện gì khó khăn sao?"

Molly giật mình, phục hồi lại tinh thần, nháy nháy mắt, đẩy ra nét tươi cười: "Khó khăn? Mỗi ngày Molly đều có rất nhiều khó khăn, lão sư, ngài nói chính là việc nào?"

Long Thành có chút hiểu được, hơi hiện ra vẻ xấu hổ, nghiêm túc nói: "Là gần đây không có dạy ngươi học sao? Qua mấy ngày nữa, chờ cho đặc huấn mấy ngày nay kết thúc, chúng ta lập tức sẽ bắt đầu dạy và học lại!"

Ác mộng về Huấn luyện viên dây dưa mình quá lâu, hi vọng lần này có thể triệt để giải quyết!

Không những ảnh hưởng tới trồng trọt, còn ảnh hưởng tới việc học tập của Molly!

Nét tươi cười trên mặt Molly cứng lại, miễn cưỡng vui cười: "Không gấp gáp không gấp gáp, lão sư, nông trường vừa mới thành lập, hoang phế đợi chấn hưng, đây đều là đại sự, đi học là việc nhỏ, ta không gấp gáp."

Bận rộn lùa cơm, Long Thành không có ngẩng đầu lên: "Không phải việc nhỏ."

Molly không dám lên tiếng nữa, thầm nghĩ trong lòng, tiêu rồi tiêu rồi.

Bây giờ Molly dần dần quen thuộc với tính cách của Long Thành, vừa nhìn thấy bộ dáng này của lão sư, liền biết lão sư đã ghi nhớ việc sắp xếp đi học vào trong lòng.

Mạc Vấn Xuyên nhịn không được trong lòng có chút ước ao, đây là thiên phú sao?

Long Thành tối hôm qua trải qua huấn luyện nghiêm khắc như vậy, ban ngày trồng trọt, đến đêm tối vậy mà lại khôi phục như thường. Lại nhìn Tông Á ở bên cạnh vô tâm lùa cơm, tuy rằng quấn băng như cái xác ướp, trên thực tế cũng là một tên thiên phú quái vật! Vậy mà cũng đã khôi phục được bảy tám phần.

Ngược lại là mình, trải qua cả một ngày nghỉ ngơi, nhưng thân thể vẫn còn có chút bủn rủn.

Cơm nước xong, ba người Long Thành đứng dậy đi tới võ quán.

Molly chạy chậm đi theo phía sau, tiễn Long Thành đến cửa vào nhà ăn, nhu thuận khom người: "Lão sư nỗ lực lên! Đặc huấn thành công!"

Long Thành cũng không quay đầu lại phất phất tay, thầm nghĩ trong lòng, Molly quả nhiên là muốn đi học rồi, nghe được sắp được học lại liền hài lòng như thế!

Khi 【 Thiết Canh vương 】 phun ra hỏa diễm biến mất tại trong màn đêm, nét mặt Molly suy sụp, le lưỡi làm cái mặt quỷ, sau đó xách váy bước chân rất nhanh mà hướng về phía sườn núi nông trường chạy đi.

Bên trong Võ quán, đèn đuốc sáng trưng.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Hạ Ngọc Sâm uốn lượn chảy mồ hôi xuống, nhỏ giọt xuống sàn nhà, tiếp theo được gã ta dùng khăn lau lau. Toàn bộ sàn nhà của võ quán, gã mới lau được phân nửa.

Đôi khi, không thể không cảm khái cuộc đời vô thường. Đêm qua mình vẫn còn ngợp trong vàng son xa hoa trụy lạc, a, gã ta nhớ tới vết son môi mà mình xóa đi trên cổ, đôi môi thật là mềm mại, nàng cười thật quá ngọt ngào...

Hạ Ngọc Sâm sống không luyến tiếc, động tác cũng không dám có chút chậm lại, ánh mắt mê ly mờ mịt.

Bỏ đi cuộc sống phồn hoa về đêm, cả một đêm không ngủ từ rất xa chạy tới đây, một trận cơ duyên trong miệng cha ruột nhà mình chính là lau sàn nhà?

Nhà mình là không có sàn nhà hay là sao? Mình đến cùng có phải là con ruột hay không chứ?

Còn có, vì sao Triệu Nhã có thể không cần lau sàn nhà, ở tại đó trò chuyện với Họa Kích đại nhân thật vui vẻ?

"Làm nhanh lên một chút! Dây dưa gì vậy! Cả nửa ngày như vậy mà mới chỉ lau xong phân nửa sao?"

"Ai ai ai!"

Giọng của Tất bồi luyện vẫn là lãnh khốc như thế, mình đáp lại vẫn là hèn mọn như trước, rõ ràng cơm tối mua bên ngoài về còn là chính gã ta thanh toán hóa đơn a! Vì sao Lộc Mộng đại nhân không có ngăn cản? Lão cha không phải nói Lộc Mộng đại nhân sẽ trông nom mình sao?

Đây là Giết Chóc sư sĩ sao? Thật không có nhân tình!

Hạ Ngọc Sâm nhịn không được oán thầm, nhưng mà động tác tay chân trở nên dị thường nhanh nhẹn. Gã ta cảnh cáo mình, người ở tại dưới mái hiên không thể không cúi đầu, trong phòng này toàn là Giết Chóc sư sĩ, đều là loại cùng hung cực ác giết người không chớp mắt, chọc giận bọn họ, mình khẳng định chết không toàn thây.

Cho nên... mình thực sự là con ruột của lão cha sao?

Một nguyên nhân khác khiến cho Hạ Ngọc Sâm không dám hé răng chính là gã ta đang lau sàn nhà. Trên sàn nhà bằng hợp kim dày chắc, có từng cái hố to nhìn thấy mà giật mình, tùy ý có thể thấy vết nứt vỡ giống như mạng nhện, khiến cho gã ta nhớ tới những tinh cầu không có tầng khí quyển bảo hộ kia, mặt ngoài dày đặc chi chít những hố thiên thạch.

Cũng may không cần phải lau tường, trên tường có lỗ to loang lổ vết máu.

Cuối cùng cũng lau xong một cái ngóc ngách sau cùng, cả người Hạ Ngọc Sâm đau nhức khắp xương sống thắt lưng, mồ hôi đầm đìa.

Không có một lời quan tâm, không có một câu cổ vũ, đây là một cái võ quán lạnh lùng.

Hạ Ngọc Sâm yên lặng di chuyển đến trong góc, không có một câu oán giận, gã ta không dám. Từ nhỏ gã ta đã hiểu biết quan sát lời nói sắc mặt, nhạy cảm mà nhận thấy được bầu không khí bên trong võ quán bắt đầu trở nên khẩn trương.

Thần sắc Tất bồi luyện và Ngũ bồi luyện lộ ra vẻ nôn nóng bất an, đó là biểu hiện của sự không tự tin. Hai vị Ngư bồi luyện tùy tiện vui vẻ, bắt đầu hoạt động thân thể, động tác làm nóng người rất tiêu chuẩn, toàn bộ quá trình không có bất kỳ chơi đùa náo loạn gì. Lộc Mộng đại nhân đang đeo găng tay chiến đấu bằng bọt biển, Phan phổ giáo đang buộc các tấm hợp kim chống đạn vào cánh tay mình.

Một áp lực khó tả bắt đầu lan tràn bên trong võ quán.

Chỉ có Họa Kích đại nhân vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, khí độ phi phàm.

Hạ Ngọc Sâm cũng khó giải thích mà trở nên khẩn trương, tại sao mọi người như lâm đại địch vậy chứ? Đây là đặc huấn sao? Thật sự không phải đá quán đi?

Triệu Nhã cũng có chút khẩn trương, nàng cũng cảm nhận được bầu không khí đang biến hóa, cũng may Họa Kích đại nhân rất hòa ái đối với nàng.

Sau khi Họa Kích đại nhân biết rõ nàng là ai, thái độ rất hòa thuận thân thiết. Lẽ nào kỳ thực Họa Kích đại nhân là bà con thân thích xa nào đó của nhà mình sao? Vì sao mình chưa từng có nghe lão ba lão mụ nói tới? Nàng quyết định trở về rất tốt hỏi một chút.

Họa Kích đại nhân đang liên tục nhìn thời gian, tuy rằng thần tình không có bất kỳ biến đổi gì, nhưng không biết vì sao, Triệu Nhã lại cảm nhận được Họa Kích đại nhân có một chút nôn nóng và bất mãn.

Hai tay đều cột chắc từng tấm hợp kim chống đạn của binh sĩ, Phan Quang Quang chậc một tiếng: "Người trẻ tuổi bây giờ a, quá không có chí tiến thủ rồi! Đổi thành thời điểm của bọn ta lúc đó, có được danh sư như thủ tịch chỉ đạo, khẳng định đã đến sớm mấy tiếng đồng hồ."

Lộc Mộng cũng không âm không dương phụ họa một câu: "Hắn ban ngày còn phải trồng trọt a! Trồng trọt rất khổ cực! Bây giờ không phải còn có năm phút đồng hồ nữa sao!"

Bị nói trúng tâm sự, Họa Kích âm thầm nắm chặt nắm đấm, trên mặt nhưng là giả vờ cười khẽ: "Đúng giờ là thói quen tốt!"

Ban ngày còn phải trồng trọt...

Phan Quang Quang khen: "Thủ tịch rộng lượng!"

Lộc Mộng cũng khen: "Thủ tịch nhân thiện!"

Hai người ăn ý liếc nhau, ngậm miệng không nói lời nào.

Thời gian tí tách trôi qua, năm phút đồng hồ rất ngắn, tiếp theo không người nào nói chuyện, võ quán cứ như vậy rơi vào yên tĩnh.

Thần sắc mấy vị bồi luyện càng thêm nôn nóng, thân thể bọn họ hơi hơi căng cứng, bước chân lệch mở, giống như ngay sau đây liền sẽ bắt đầu chiến đấu. Nét tươi cười trên mặt hai vị phổ giáo cũng biến mất, vẻ mặt nghiêm túc.

Hạ Ngọc Sâm và Triệu Nhã càng là ở trong góc run rẩy cầm cập, bọn họ vô ý thức ngừng thở, sợ tiếng hô hấp hơi lớn.

Tại trong sự yên tĩnh khiến người kiềm chế, ba bóng người từ bóng tối đen kịt nơi cửa bước đi vào trong võ quán sáng ngời.

Long Thành lễ phép hành lễ: "Thủ tịch, ta tới rồi!"

Họa Kích nhìn thấy Long Thành tinh thần sáng láng, trong mắt lóe lên tinh mang, nét tươi cười trên mặt càng thêm hiền lành, khiến người như gặp gió nhẹ mùa xuân: "Đúng giờ là một thói quen tốt! Ban ngày có làm xong hết việc đồng áng không?"

"Đều đã hoàn thành rồi, thủ tịch."

"Vậy là tốt rồi. Làm nóng người một chút đi, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta phải nắm chặt thời gian."

"Vâng, thủ tịch!"

Mặt ngoài nhìn qua không có gì khác với bình thường, lúc này trong lòng Họa Kích nhưng là dị thường kích động. Nếu như nói lúc trước chỉ là cảm thấy có một chút khả năng, vậy thì hiện tại gã có thể khẳng định

—— thiên phú thân thể của thiếu niên trước mắt, không hề nghi ngờ là có được tiềm lực xung kích 4S!

Trong xó xỉnh, Triệu Nhã vươn cổ tới trước, trừng lớn con mắt, tựa như một con thiên nga ngốc vươn dài cái cổ ra, không hề có chút ưu nhã nào đáng nói.

Nàng ngơ ngẩn nhìn Long Thành ở bên trong sân, đầu óc trống rỗng.

Là hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang