Lâm Nam nhìn chăm chú vào Diêu Bắc Tự từ khoang điều khiển nhảy xuống, mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Cho dù trải qua một ngày chiến đấu khổ cực, đến thời gian nghỉ ngơi đêm tối, Diêu Bắc Tự cũng không quên huấn luyện.
Trong khoảng thời gian này, có thể nói Diêu Bắc Tự đột nhiên tiến bộ nhảy vọt, khuôn mặt non nớt ngây ngô trước đây bây giờ tràn đầy sự mệt mỏi và tiều tụy, thế nhưng là đôi mắt hắn lại dị thường sáng ngời, bên trong tựa như có một đám hỏa diễm bạch sắc đang hừng hực bốc cháy.
Không có chuyện gì so với chiến tranh càng thêm mài dũa con người. Cho tới bây giờ, số lượng quang giáp hải tặc mà Diêu Bắc Tự đánh rơi đã đạt đến một trăm hai mươi hai cái, là anh hùng nổi bật nhất toàn bộ chiến trường.
Mỗi khi【 Cửu Cao 】 bạch sắc của hắn xuất hiện trên chiến trường đều sẽ khiến cho hải tặc rối loạn cùng phe mình hoan hô.
Hắn đã có cái biệt hiệu đầu tiên của mình, 【 Bạch Kỵ sĩ 】.
Mà ở phía hải tặc, nghe nói Diêu Bắc Tự được gọi là 【 Khủng Bố Trắng 】.
Diêu Bắc Tự cũng là sư sĩ xuất chiến nhiều lần nhất, một khi Hoàng Xu Mỹ【 A Cốt Đả 】xuất chiến, hắn nhất định sẽ xuất kích, đảm nhiệm hộ vệ một bên sườn 【 A Cốt Đả 】. Mà dù cho Hoàng Xu Mỹ nghỉ ngơi, Diêu Bắc Tự cũng sẽ lựa chọn xuất chiến. Khoảng thời gian khi song phương đình chiến, hắn liền sẽ chuyên tâm huấn luyện.
Mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi bốn tiếng đồng hồ.
Lâm Nam gặp qua rất nhiều thiên tài, nhưng có thể để lại ấn tượng cho hắn thì không nhiều. Trước đây, nói thật ra Diêu Bắc Tự không có để lại cho hắn ấn tượng gì khắc sâu. Nhưng mà những ngày này, tận mắt chứng kiến Diêu Bắc Tự lột xác, Lâm Nam bị chấn động cực lớn.
Trong lòng hài tử này có một ngọn lửa.
Lâm Nam không hỏi, nhưng hắn biết rõ, nhất định có cái gì đang hừng hực thiêu đốt.
Hắn dường như nhìn thấy đội trưởng khi còn trẻ.
Lâm Nam nhớ tới một thiếu niên khác làm hắn ấn tượng khắc sâu, Long Thành. Nếu như nói, ẩn dưới sự ôn hòa bình tĩnh của Diêu Bắc Tự là ngọn lửa vô thanh bùng cháy. Vậy Long Thành từ đầu chính là một tảng băng mãi mãi không tan, vĩnh viễn bình tĩnh đến lãnh khốc, đối diện tử vong cũng không chút nào động dung.
Diêu Bắc Tự đến gần, Lâm Nam phục hồi lại tinh thần, mỉm cười: "Khổ cực rồi."
Diêu Bắc Tự nở nụ cười tươi thẹn thùng, không biết nên nói cái gì.
Nhìn thấy khuôn mặt Diêu Bắc Tự rõ ràng có chút gầy gò, Lâm Nam vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tiếp tục kiên trì mấy ngày, thắng lợi ngay tại trước mắt!"
Diêu Bắc Tự biết rõ chủ nhiệm đang cổ vũ hắn, ừ một tiếng."Thắng lợi ngay tại trước mắt" đại khái là câu nói được mọi người dùng nhiều nhất kể từ khi khai chiến tới nay, không quản là ai khi cổ vũ người khác đều sẽ dùng những lời này, vừa cổ vũ người khác cũng để cổ vũ chính mình.
Căn cứ vào hắn quan sát, hải tặc cũng chưa có xuất toàn lực, cao thủ chân chính chưa tham chiến. Mà phe mình cũng vậy, những ngày này, lão sư một mực đóng cửa không ra.
Nghĩ đến lão sư, trong lòng Diêu Bắc Tự nóng lên, tất cả sự do dự và mờ mịt với tương lai đều biến mất không thấy. Hắn tin tưởng vững chắc, chỉ cần lão sư xuất hiện tại chiến trường, đại quân hải tặc sẽ trong nháy mắt sụp đổ.
Đó chính là siêu cấp sư sĩ a...
Diêu Bắc Tự tràn đầy mong đợi.
Tiếp theo Lâm Nam trầm giọng nói: "Bây giờ đi họp với ta."
Diêu Bắc Tự sửng sốt: "Họp?"
Có hội nghị gì đáng giá người như chủ nhiệm tham gia? Hơn nữa, Diêu Bắc Tự không cảm thấy mình tại trong hội nghị có quyền gì lên tiếng, dù sao hiệu trưởng chủ nhiệm có mệnh lệnh gì, hắn nhất định chấp hành.
Lâm Nam chủ nhiệm đi ở phía trước, Diêu Bắc Tự vội vàng đuổi theo.
"Tình bất ngờ , rất nghiêm trọng."
Trong giọng nói của Chủ nhiệm không thể hiện ra cảm xúc gì, nhưng Diêu Bắc Tự lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của tình thế. Mấy ngày qua, hắn cũng từ từ quen thuộc với tính cách của chủ nhiệm. Chủ nhiệm vĩnh viễn là dáng vẻ đã tính trước kỹ càng mọi chuyện, đây là lần đầu tiên hắn nghe đến chủ nhiệm nói "Nghiêm trọng" .
Khi Diêu Bắc Tự đi vào phòng họp, phát hiện đám người hiệu trưởng, Hoàng Xu Mỹ, Ban Tiễn không ai vắng họp, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống một góc.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Nam không có lời vô dụng, trực tiếp mở miệng: "Rất xin lỗi tại thời điểm này lại gọi mọi người tới, nhưng chuyện phát sinh bất ngờ. Chúng ta có khả năng cần phải đối diện với tình huống mới."
Không ai cất tiếng, ánh mắt tất cả mọi người đều tụ tập tại trên người Lâm Nam.
Lâm Nam: "Vừa rồi trong hải tặc phát sinh nội chiến, mấy nhóm hải tặc bị giết. Nghe nói có người lẻn vào An Mạc Bỉ Khắc hào, trộm đi ba thứ trọng yếu phi thường. An Mạc Bỉ Khắc hải tặc đoàn hoài nghi trong nhóm hải tặc khác có gian tế."
Hoàng Xu Mỹ cất tiếng huýt sáo một tiếng: "Tốt nhất bọn họ tự giết lẫn nhau, toàn bộ chết sạch, chúng ta liền thắng rồi! Hoàn mỹ!"
Ban Tiễn nhíu mày: "Người nào có thể từ An Mạc Bỉ Khắc hào được bảo vệ nghiêm ngặt trộm đi đồ vật?"
Lâm Nam: "Nghe nói là một tên gia hỏa gọi là 2333."
"2333?" Hoàng Xu Mỹ trừng lớn mắt, thiếu một chút phun bia ra, cáp: "Vì sao không phải là 6666?"
(đọc trại đi sẽ đồng âm với 'ngưu ngưu ngưu ngưu', chỉ người làm ra chuyện gì đó kinh khủng, khiến người ngạc nhiên)
Ban Tiễn là người nghiêm túc, hắn mặt đầy mờ mịt: "2333 là cái gì?"
"Là Mã hóa tử vong, Mã hóa tử vong của Giết Chóc sư sĩ."
Từ Bách Nham bỗng nhiên mở miệng, vẻ mặt của hắn nghiêm túc: "Giết Chóc sư sĩ không có tên, chỉ có chữ số mã hóa. Số 1 đến số 9 là chín người mạnh nhất của bọn hắn, xưng là 【 tử thần 】, chín người đều là siêu cấp sư sĩ. Cho đến tận bây giờ, không có người nào biết được lai lịch chân thực của bọn họ."
Diêu Bắc Tự trừng lớn mắt, nếu như người nói lời này không phải là lão sư tôn kính nhất của hắn, hắn tuyệt đối không thể tin được.
Siêu cấp sư sĩ? Chín cái siêu cấp sư sĩ?
Tại trong cảm nhận của hắn, Siêu cấp sư sĩ có địa vị vô cùng cao thượng, giống như Thần linh trong truyền thuyết vậy. Hiện tại thoáng cái toát ra chín người?
Mọi người đều nghe được ngây người, bọn họ chưa từng nghe thấy.
Từ Bách Nham tựa như không có nhìn thấy mọi người biểu tình ngạc nhiên, tiếp tục nói: "Mã tử vong của Giết Chóc sư sĩ tổng cộng có bốn cái cấp bậc. Từ số 10 đến số 99, là cấp bậc thứ hai của bọn hắn. Từ số 100 đến số 999 là cấp bậc thứ ba. Từ 1000-9999 là cấp bậc thứ tư."
Ban Tiễn sợ hãi: "Trên đời này vậy mà lại có tổ chức kinh khủng như vậy? Vì sao chưa bao giờ nghe nói?"
Hoàng Xu Mỹ liếc Từ Bách Nham một cái: "Ta cũng chưa từng nghe qua, hiệu trưởng nghe được từ đâu?"
"Bởi vì ta đã giao thủ cùng bọn họ."
Từ Bách Nham cười khổ: "Năm đó, khi Thương Thanh chúng ta chiến đấu với Xa Châu thiết lữ, thì có bóng dáng bọn họ, ta cũng thiếu chút nữa chết ở trong trận chiến ấy."
Mọi người bừng tỉnh, nhưng ngay lập tức thần tình khác nhau.
Hoàng Xu Mỹ là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, nàng nhíu mày: "Nếu nói như vậy, vậy tên 2333 kia chỉ là Giết Chóc sư sĩ cấp bậc thứ 4, cũng có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào An Mạc Bỉ Khắc hào để trộm đồ vật rồi toàn thân rút lui? Vậy những Giết Chóc sư sĩ đó cũng quá mạnh đi."
"Người cấp bậc thứ tư có Mã hóa tử vong 4 số, là chỉ Giết Chóc sư sĩ mới từ huấn luyện doanh đi ra. Điều này cũng không đại biểu thực lực của bọn họ, chỉ có thể đại biểu cho thời gian từng trải của bọn họ. Những hạng người thiên phú kia, vừa ra huấn luyện doanh cũng đã viễn siêu cao thủ bình thường."
Nhìn thấy vẻ mặt mọi người không tin, Từ Bách Nham ngừng lại chốc lát, thản nhiên nói: "Năm đó trọng thương ta là một vị Giết Chóc sư sĩ có Mã hóa tử vong bốn số. Năm đó số 7667, bây giờ là số 72."
Hoàng Xu Mỹ kinh ngạc: "Chỉ là số 72?"
"Chín vị 【 tử thần 】, mỗi người quản lý một hệ Mã hóa tử vong. Mỗi cái mã hóa chữ số đầu tiên là gì thì lệ thuộc một hệ Mã hóa tử vong đó. Tại trong Mã hóa tử vong hệ 7, phía trước số 72 chỉ có tử thần số 7, số 70 và số 71. Hắn là nhân vật số 4 trong Mã hóa tử vong hệ 7, cũng không phải là chỉ vị thứ 72."
Từ Bách Nham tại chữ "Chỉ" hơi nhấn mạnh âm lượng.
Ban Tiễn biểu tình nghiêm trọng: "Nói như thế, tên 2333 này tất nhiên không phải hạng người tầm thường! Hiệu trưởng đã giao thủ với bọn hắn, chiến pháp của bọn hắn có đặc điểm gì?"
Từ Bách Nham lắc đầu: "9 hệ Mã hóa tử vong đều có huấn luyện doanh của riêng mình, phong cách khác biệt, phương diện này ta cũng không rõ ràng. Ta chỉ đối với phong cách của hệ 7 Giết Chóc sư sĩ hơi có lý giải."
Nhưng mà hắn cũng không có nói ra nhiều tin tức hơn.
Hoàng Xu Mỹ hai mắt tỏa ánh sáng: "2333, vậy thuyết minh là hệ 2 Giết Chóc sư sĩ, có điểm mong đợi a. Có đặc biệt nhị hay không? Nhị cáp? Giết Chóc sư sĩ sêri Cáp sĩ kỳ (Husky)? Ha ha ha ha!"
(Nhị có nghĩa số 2, cũng có nghĩa là ngu ngốc. 'Cáp' chỉ là một từ đệm phát âm, như người Việt nói từ đệm a, haha,… Nhị cáp vừa có nghĩa là Ngốc a, cũng là cách nói thay cho Cáp Sĩ Kỳ (Husky), tên một loài chó).
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, cười đến mức đấm mặt bàn đồm độp, tiếng cười ma tính tràn ngập trong hội trường yên tĩnh.
Những người khác không nói gì quay nhìn Hoàng Xu Mỹ.
Hoàng Xu Mỹ bỗng nhiên không hề dấu hiệu dừng lại, giang hai tay: "Thế nhưng là những chuyện này có quan hệ với chúng ta chứ? Để hải tặc quan tâm là được rồi. Đây là chuyện tốt a, lại không có trộm đồ của chúng ta, lại nói, chúng ta cũng không có gì để trộm."
Diêu Bắc Tự nghe vậy trong lòng chột dạ, len lén nhìn hiệu trưởng một cái.
Biểu tình Ban Tiễn toát ra một chút mất tự nhiên.
Hoàng Xu Mỹ nheo mắt, lộ ra vẻ nghiền ngẫm, xoay chuyển chai bia trong tay: "Cho nên, trong này có chuyện gì ta không biết a."
Từ Bách Nham trầm ngâm, không chút nào tránh né: "Là ta cân nhắc không chu toàn, xác thực có."
"Nhưng mà Hoàng tiểu thư cũng không phải người của chúng ta. Cho nên rất xin lỗi, chúng ta không thể để lộ. Nếu như Hoàng tiểu thư và Hoàng gia xác định gia nhập vào chúng ta, tại hạ sẽ lập tức dâng lên đáp án."
Hoàng Xu Mỹ cười ha hả: "Chúng ta gia nhập vào a! Ngươi xem ta cũng đã tại nơi này."
Từ Bách Nham lắc đầu: "Chúng ta muốn không phải hứa hẹn miệng mà là chân chính gia nhập vào, mọi người có cùng lợi ích. Hoàng tiểu thư và Hoàng gia cứ suy nghĩ đi, không cần gấp trả lời. Xét thấy tình huống đặc thù, tiếp theo chiến đấu có khả năng đối mặt Giết Chóc sư sĩ, Hoàng tiểu thư có thể không tham gia."
Hoàng Xu Mỹ thầm nói, trúng chiêu của tên cáo già này rồi.
Tên gia hỏa này cố ý gọi nàng tới, nói cái gì Giết Chóc sư sĩ, còn nói được ngốc như thế thú vị như thế.
Khiến cho lão nương hiếu kỳ, sau đó giả mù sa mưa mà nói có thể không cần đi...
Mẹ nó!
Hoàng Xu Mỹ muốn mắng chửi nhưng xác thực tâm ngứa khó nhịn, vội vàng nói: "Đừng a, Giết Chóc sư sĩ Husky gì đó thú vị như thế, không nhìn thấy rất đáng tiếc. Ta liền đi với các ngươi nhìn xem, nhìn xem! Chỉ nhìn xem! Tuyệt đối không làm lỡ chuyện của các ngươi, được đi?"
Từ Bách Nham làm ra vẻ: "Đã như vậy, vậy thì tính luôn Hoàng tiểu thư đi."
Hoàng Xu Mỹ hận không thể đem chai bia trên tay ném vào mặt Từ Bách Nham, một chai đập chết tên nam nhân dối trá này.
Lâm Nam mở miệng: "Tại đoạn thời gian trước, chúng ta có phát hiện hải tặc tại cách chỗ Long Thành không xa, nỗ lực muốn xây dựng căn cứ ấtn công. Về sau bị ngăn chặn, phỏng chừng là Long Thành làm. Bởi vì đối với chiến cuộc không có ảnh hưởng gì, chúng ta cũng không quá quan tâm. Nhưng mà!"
Lâm Nam dừng lại, thu hút ánh mắt mọi người, tiếp tục nói: "Tại điểm mấu chốt này, chúng ta điều tra được, có một nhóm hải tặc bắt đầu tiến về phía căn cứ hoang phế."
Hoàng Xu Mỹ con mắt sáng ngời: "Lẽ nào... Long Thành là Giết Chóc sư sĩ!"
Từ Bách Nham bật cười khanh khách: "Vậy hắn khẳng định chưa có tốt nghiệp huấn luyện doanh."
Lâm Nam đối với lời nói châm chọc chêm vào của Hoàng Xu Mỹ cũng có phần bất đắc dĩ, thiếu một chút bị kéo lệch suy nghĩ. Hắn tiếp tục nói: "Chúng ta không biết An Mạc Bỉ Khắc rốt cuộc bị trộm đi thứ gì, cũng không biết Giết Chóc sư sĩ Mã hóa tử vong 2333 ở nơi nào. Nhưng mà lúc này, hải tặc động tác lớn như vậy, rất có khả năng là đã phát hiện đầu mối."
"Không quản là hải tặc hay là Giết Chóc sư sĩ tại khu vực đó, đều cách chúng ta quá gần!"
"Vừa đúng lúc, đốc tra đầu tiên của ban Phong Kỷ chúng ta - Long Thành - ở tại đó, đó là căn cứ tiến tới thiên nhiên của chúng ta."
"Cho nên, chúng ta cần phải tiếp viện Long Thành! Ngăn cản hải tặc, làm rõ ràng rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, tìm đến Giết Chóc sư sĩ 2333!"
"Hiệu trưởng, Ban Tiễn và ta tọa trấn Trang bị trung tâm, Diêu Bắc Tự, Hoàng Xu Mỹ, mỗi người các ngươi mang theo hai gã Lãnh Khâu tinh nhuệ tiến đến trợ giúp Long Thành."
Sắc mặt Ban Tiễn nhìn rất tệ, nhưng mà hắn biết rõ mình vô pháp cự tuyệt.
Diêu Bắc Tự lập tức đứng lên, mặt đầy vẻ nghiêm túc, lớn tiếng nói: "Vâng!"
"Được rồi!" Hoàng Xu Mỹ mở cờ trong bụng, giơ lên chai bia trong tay hướng Từ Bách Nham thăm hỏi: "Ta cạn đây!"
Dứt lời, nàng uống một hơi cạn sạch.