Mục lục
Long Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Thành - Phương Tưởng -3115 tự -2021. 12. 07

Molly gõ đập vào chén cơm bằng thép không gỉ, thần sắc bất mãn, cất cao giọng nói.

"Lão sư thân ái, kính yêu của ta, đây là kết quả các ngươi đi đến võ quán một chuyến sao? Một người trọng thương, hai kẻ nửa tàn, nói cách khác, chỉ đảo mắt một cái chúng ta liền mất đi ba nhân công lao động thành niên?"

Tự biết đuối lý, Long Thành cúi đầu lùa cơm, không thốt một tiếng nào.

Ở bên cạnh, nét mặt Mạc Vấn Xuyên tràn xấu hổ, mặt đỏ bừng.

Sáng sớm hôm nay gã là được Long Thành khiêng trở về.

Bản thân là bồi luyện, vậy mà lại mệt đến thoát lực trước cả người luyện tập, 【 Lôi Đao 】 Mạc Vấn Xuyên chưa từng làm qua chuyện gì mất mặt như thế. Đối diện với sự chất vấn của Molly, gã càng không biết phải biện bạch như thế nào, với tình trạng thể lực của gã hiện tại, trong ban ngày hôm nay là không làm được gì.

Khuôn mặt Molly nghiêm nghị, bỏ cái muôi xuống, lật ngón tay tính toán: "Chúng ta có thiết bị trị liệu, Tông Chém Chém chữa thương không cần tốn bao nhiêu tiền, nhưng mà tiền bạc dùng để mua vật tư y tế là không thể thiếu. Bây giờ nông trường mới thành lập, công việc làm mỗi ngày cũng làm không hết, lần này thiếu đi ba nhân công lao động, còn là ba cái có năng suất làm việc nhất. Vừa mới nhận một lô cây giống, nếu hôm nay không trồng xuống, khả năng sống sót của cây con ít nhất giảm đi 35%! Với tình hình kinh tế hiện tại của chúng ta..."

Long Thành cắt đứt lời Molly: "Ta sẽ trồng hết cây giống!"

Mạc Vấn Xuyên yếu ớt đưa tay lên: "Ta còn có chút tiền, ta có thể bỏ ra bồi thường bỏ lỡ công việc."

Molly vốn còn muốn nói, nếu mọi người đã nghèo như vậy rồi, vậy thì không bằng đi ra ngoài nghĩ cách kiếm chút tiền. Đánh đánh giết giết cũng tốt, tiền tới nhiều tới nhanh, cái gì mà đen ăn đen a, bá vương cơm a...

Nhưng bị hai người ngắt lời như vậy, khí thế mà Molly thật vất vả chồng chất tạo dựng lên lập tức tan rã trong vô hình. Nhất là lão sư vẻ mặt nghiêm túc, Molly vừa đau đầu vừa nơm nớp lo sợ, không biết lão sư có xông lên đánh nàng hay không?

Nàng ho nhẹ một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng như nước: "Lão sư không cần quá khổ cực, làm việc quá sức Molly sẽ đau lòng. Một chút cây giống mà thôi, tổn thất thì tổn thất đi, không đáng bao nhiêu tiền."

Nàng quay mặt nhìn về phía Mạc Vấn Xuyên, giọng điệu khôi phục như thường, giải quyết việc chung: "Ngươi có bao nhiêu tiền?"

La Mỗ hứng thú bừng bừng nhìn Molly biểu diễn, cảm thấy mình thực sự quá sáng suốt, may mà tối hôm qua không cùng đi theo tới võ quán. Nhìn xem Mạc Vấn Xuyên, vừa mất mặt vừa mất tiền, thật thảm a. Tông Chém Chém thảm nhất, trọng thương hôn mê, dứt khoát về sau gọi hắn là Tông Thảm Thảm được không nhỉ? Vì sao mình cảm thấy vui vẻ như thế? Ha ha ha ha ha ha ha!

Nhưng mà, võ quán đó lại có thể bức Long Thành đến mức thê thảm như thế, võ quán này cũng có chút được a.

Ánh mắt La Mỗ thâm trầm, thu dọn chén cơm trơn bóng như mới, thản nhiên đứng dậy. Gã mong ngóng hoàn thành công việc sớm một chút để trở về tiếp tục hoàn thành tháo dỡ cho xong chiếc quang giáp dở dang tối hôm qua.

Molly trải qua "bàn bạc hữu hảo" với cùng Mạc Vấn Xuyên xong, đã đạt thành mục đích, nàng cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

Trong nhà ăn chỉ còn lại có Long Thành và Mạc Vấn Xuyên, không khí rất yên tĩnh.

Mạc Vấn Xuyên trầm mặc mà lùa cơm, món xương sườn mê người lúc bình thường vào lúc này lại nhạt như nước ốc, trong lòng gã ta không bình tĩnh chút nào. Một lát sau, gã ta bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Bọn họ thật sự là Siêu cấp sư sĩ."

Long Thành liếc mắt nhìn gã ta, cảm thấy có điểm kỳ quái, mình không phải đã sớm nói rồi sao?

"Ba vị Siêu cấp sư sĩ, không nghĩ tới Mạc Vấn Xuyên ta vậy mà lại có một ngày có thể tận mắt nhìn thấy ba vị Siêu cấp sư sĩ."

Giọng điệu của Mạc Vấn Xuyên tràn đầy cảm khái, ánh mắt gã ta nhìn về phía Long Thành vô cùng phức tạp: "Ngươi có thể làm cho ba vị Siêu cấp sư sĩ tận tay thực hiện đặc huấn, như vậy, Long Quả Táo, ngươi đến cùng là ai?"

Long Thành cảm thấy có điểm không hiểu ra sao, ngươi cũng đã gào lên "Long Quả Táo" rồi a, còn hỏi ta là ai làm gì?

Mạc Vấn Xuyên đột nhiên bỏ chén cơm xuống, nhịn không được tận tình khuyên bảo: "Cơ hội này quý giá cỡ nào a! Bao nhiêu người tha thiết ước mơ có cơ hội này! Ba vị Siêu cấp sư sĩ đặc huấn a! Đó là ba vị Siêu cấp sư sĩ! Long Quả Táo!"

Tâm tình gã ta trở nên kích động, lẩm bẩm: "Ta nhận ra được, bọn họ là thật sự muốn dạy cho ngươi. Bọn họ rất xem trọng ngươi, Long Quả Táo. Ngươi xứng đáng, thiên phú của ngươi rất cao, cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua. Ngươi không nên bỏ phí thiên phú của mình, ngươi có được thiên phú mà vô số người cầu cũng không được. Ngươi phải nắm bắt lấy cơ hội ngàn năm khó gặp này. Tuy rằng ta không biết tên của bọn họ, nhưng được ba vị Siêu cấp sư sĩ bồi luyện, không có người nào sẽ lại có được cơ hội như vậy! Không có người nào!"

Long Thành nhìn thoáng qua Mạc Vấn Xuyên đang dõng dạc hùng hồn, lặng yên không một tiếng động kéo mâm cơm của Mạc Vấn Xuyên tới, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai dồn hết xương sườn bên trong vào trong bát của mình.

"Có lẽ thực lực của ta ở trong mắt ngươi không tính là cái gì." Mạc Vấn Xuyên lộ ra nét tươi cười cay đắng: "Thiên phú của ta cũng không bằng ngươi. Ta không có danh sư chỉ đạo, chưa nói tới Siêu cấp sư sĩ, Sư sĩ hơi chút lợi hại một chút cũng không có. Những gì ta biết đều là tự ta chắp vá lung tung, khiêu chiến luận bàn khắp nơi, sau đó tự mình mày mò suy nghĩ. Mày mò suy nghĩ không biết có đúng hay không, liền khắp nơi tìm nhiệm vụ nguy hiểm, dùng thực chiến để kiểm nghiệm."

Gã ta thả chậm giọng điệu, thành khẩn nói: "Ta nói những điều này không phải để than khổ, ta chỉ cảm thấy cơ hội này quá quý giá, thỉnh ngươi không nên bỏ qua."

Đang gặm xương sườn, Long Thành bị sự thành khẩn của Mạc Vấn Xuyên đả động, hắn bỏ chén cơm xuống, nghiêm túc nói: "Ta biết rồi."

Mạc Vấn Xuyên nhìn chằm chằm con mắt Long Thành: "Vậy vì sao ngươi lại từ chối đặc huấn ban ngày?"

Long Thành nghiêm túc trả lời: "Ta muốn trồng trọt. Ta là nông dân, trồng trọt mới là công việc chính thức của ta."

Mạc Vấn Xuyên sửng sốt, từ trong mắt Long Thành, gã ta chỉ nhìn thấy sự chân thành và nghiêm túc, không có bất kỳ vẻ gì là nói lấy lệ.

Nông dân? Trồng trọt?

Long Thành đứng dậy, trước khi đi hỏi: "Ta sắp bắt đầu trồng trọt rồi. Hôm nay ngươi làm việc gì?"

Mạc Vấn Xuyên như ở trong mộng chợt tỉnh, gã ta rơi vào trong nhất thời hoang mang mờ mịt, buột miệng nói ra: "Ta, ta đã trả tiền bò lỡ công việc..."

Long Thành a một tiếng, khập khiễng xoay người rời khỏi nhà ăn. Một lát sau, tiếng 【 Thiết Canh vương 】nổ máy vang lên.

Trong nhà ăn trống không, Mạc Vấn Xuyên thất hồn lạc phách mà đứng ở trước bàn ăn, một chén côm to trước mặt gần như không động hột nào.

Trên sườn một ngọn núi nhỏ của nông trường, Molly nhìn【 Thiết Canh vương 】 vui sướng rong ruổi trong nông trường, nhịn không được thở dài.

Lão sư rõ ràng là một vị sát thủ cực ngầu có thể giết sạch huấn luyện doanh, vì sao lại thích trồng trọt như thế chứ? Đánh đánh giết giết không tốt sao? Không ngầu sao? Dù sao Trồng trọt là không ngầu chút nào... Còn nghèo nữa!

Nếu lão sư trồng trọt, ngay cả mình cũng nuôi không nổi đi.

Được rồi, cái nhà lung lay sắp đổ, tùy thời có khả năng phá sản này, cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào người đẹp Molly đầy thiện tâm tới cứu vớt mà thôi!

Molly nắm chặt nắm đấm nhỏ, ý chí chiến đấu tràn đầy.

Xoay người từ trên sườn ngọn núi nhỏ nhảy xuống, đi tới một bãi cỏ thoạt nhìn qua không có gì khác thường, cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên biến hóa. Bãi cỏ xanh mướt với trời xanh mây trắng biến mất không thấy, tại trước mặt nàng là một cái hố vừa mới đào ra, lộ ra nắp hố hợp kim ở phía dưới.

Cuối cùng nàng đã tìm được huấn luyện doanh bị hoang phế, chính là nằm dưới một ngọn núi nhỏ làm nương rẫy nhìn qua không có gì thu hút này.

Tại dưới chân sườn núi, tại một vị trí nhìn qua không có gì khác lạ với những nơi khác, đào ra ba thước đất, Molly đào đến cái nắp miệng hố này. Lối vào nắp miệng hố có lắp đặt thiết bị ngụy trang, nó có thể tránh được các loại thiết bị dò xét, phóng ra tín hiệu mô phỏng hoàn mỹ dung hợp nhất thể với khung cảnh xung quanh.

Nếu không phải Molly nghèo đến điên... Ý chí kiên định, mang theo thiết bị quét lớp có độ chính xác cao quét qua từng tấc từng tấc đất toàn bộ nông trường, lại còn đào đi đào lại, nếu không là tuyệt đối không thể phát hiện được.

Molly cảm thán trước công nghệ tiên tiến của tổ chức thần bí này. Từ mức độ bị ăn mòn của nắp hố hợp kim, có thể phán đoán được cái huấn luyện doanh này chí ít đã được xây dựng cách đây hơn hai trăm năm. Nhưng tín hiệu do thiết bị ngụy trang phóng ra không những còn có thể hoạt động bình thường, mà còn có thể hoàn mỹ lừa gạt được thiết bị dò xét phổ biến trên thị trường.

Khi Molly đào ra toàn bộ nắp miệng hố, phát hiện thấy nó còn to lớn hơn cả mình dự đoán, một cái nắp hố hình tròn có đường kính vượt hơn ba mươi mét.

Sự ăn mòn của năm tháng còn lưu lại tại trên nắp hố, nắp hố hiện ra màu xám đen dày nặng, vết gỉ sét loang lổ. Mặt ngoài nắp miệng hố không có hoa văn gì, cũng không có trang trí gì dư thừa. Bên cạnh có một nhóm chữ nhỏ, chứng tỏ đây cũng không phải là cánh cổng của huấn luyện doanh, mà là một lối thoát hiểm khẩn cấp.

Molly từ trên nắp miệng hố cạo ra một ít bột phấn làm mẫu phân tích. Molly chưa từng gặp qua công thức hợp kim nào tương tự. Nàng còn kiểm tra lượng lớn tư liệu và luận văn, cũng không có tìm được công thức tương tự.

Ccá chỉ số tính năng của Nắp hố hợp kim vô cùng kinh người, hoàn toàn có thể dùng để chế tạo quang giáp. Mà tại huấn luyện doanh, chúng nó chỉ được dùng để chế tạo cửa lối thoát hiểm. Nắp hố hợp kim tương tự, bởi vì dùng số lượng thật lớn, nên tục xưng là "Ngốc đại thô", thông thường là sử dụng một ít vật liệu rẻ tiền.

Vật liệu rẻ tiền cũng đã xuất sắc như thế sao?

Lão sư đến cùng là xuất thân từ một tổ chức khó lường dạng gì a!

Trong lòng Molly dâng lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt, càng thêm mong đợi đối với huấn luyện doanh dưới nền đất. Đây chính là kho báu của Molly, có thể một đêm phất nhanh hay không, tất cả đều trông chờ vào nó!

Molly đi tới bên cạnh hộp điều khiển nắp cổng, ngồi xổm xuống, tràn đầy mong đợi hỏi: "Thế nào? Đã phá giải được chưa?"

Ba tiểu trả lời yếu ớt: "Chưa được."

Trán Molly đích nhăn lại, mặt trầm xuống: "Đã ba ngày rồi, đã qua ba ngày, các ngươi vẫn còn chưa có phá giải ra được sao? Các ngươi lười biếng như thế, là muốn chính Molly tỷ tỷ động thủ tháo dỡ cái cửa nát này sao?"

Tụng Chung: "Molly tỷ tỷ, phá giải không được."

Tỏa Minh: "Molly tỷ tỷ, nó có chương trình tự hủy."

Khủng Bố ấm ức nói: "Molly tỷ tỷ, thuật toán của nó rất kỳ quái, trước đây chúng ta chưa từng gặp qua, hoàn toàn không giống với bây giờ. Còn có một ít mật mã quái lạ, cũng chưa có gặp qua."

Molly trợn tròn mắt.

Người tại cửa vào bảo tàng, không mở cửa ra được...

Bần cùng khiến ta bình tĩnh!

Molly hít sâu một hơi: "Hiện tại làm sao bây giờ?"

Nâng cấp trang thiết bị phá giải cần có tiền, dùng bạo lực cưỡng ép phá dỡ sẽ dẫn tới tự hủy, nông trường với tài chính gần như phá sản không thể thừa nhận nổi chi phí do một lần nổ tung quy mô lớn tạo ra.

Khủng Bố đưa ra đề xuất: "Nếu như có thêm càng nhiều tin tức, càng nhiều mật mã, chúng ta có lẽ có thể phá giải được kho mật mã của bọn họ. Molly tỷ tỷ, chúng ta có nên trước tiên đào bới thêm địa phương khác hay không? Nếu như đào ra thứ gì khác, quang giáp a, phi thuyền a, bên trên có chương trình hạch tâm của bọn họ, trình độ thông minh càng cao càng tốt. Sau khi chúng ta ăn nó, chúng ta nhất định có thể phá giải."

Molly vô cùng tin tường vào khả năng phá giải của ba tiểu.

Tuy rằng chúng nó được bồi dưỡng và chế tạo ra với mục đích trợ giúp quang giáp chiến đấu, nhưng chúng nó cũng am hiểu chiến đấu giữa các AI.

Bởi vì chúng nó là AI sản sinh ra từ trong quá trình vô số chương trình thông minh chém giết nhau, "Thôn phệ" những AI nhỏ yếu khác để giúp mình lớn mạnh là bản năng của chúng nó.

"Trí năng trình độ càng cao càng tốt sao?"

Molly lẩm bẩm, bỗng nhiên đôi mắt nàng sáng ngời: "Lõi AI bị đập vỡ có được hay không?"

Ba tiểu quay mặt nhìn nhau, mọi người có chút chần chừ.

Tụng Chung: "Ta thích sống."

Tỏa Minh: "Thi thể phải đủ mới mẻ."

Khủng Bố yếu yếu nói: "Vậy... Thử một lần?"

Molly không tiếp tục do dự, không sai, nàng nhớ tới lõi AI bị lão sư đập vỡ kia, Người dẫn dắt-0179!

Luận về bối phận, đó cũng chính là sư tổ nhà mình rồi! Dù sao lõi cũng đã nguội lạnh rồi, cái này... Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài...

Sư tổ phù hộ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK