Tân nhân loại có ưu thế trên nhiều khía cạnh, thí dụ như tính toán và logic. Nhưng tại một số lĩnh vực đặc thù, vẫn còn có chênh lệch rất lớn so với nhân loại, một trong số đó là trực giác.
Về trực giác có rất nhiểu giải thích, tỷ như giác quan thứ sáu hình thành sau khi trải qua rất nhiều huấn luyện, thực chiến. Mà cái gọi là giác quan thứ sáu, bản thân cũng là phần rất khó giải thích. Có người trời sinh đã có trực giác nhạy cảm hơn xa người thường, tại trong khoa học về gien cũng có thể tìm được một ít căn cứ, nhưng đồng dạng vẫn có rất nhiều điểm khó mà giải thích.
Nhân loại có trực giác, động vật khác cũng có.
"Trực giác giống như Dã thú" thường được dùng để hình dung người có trực giác nhạy cảm.
Mà Tân nhân loại lại được công nhận là khuyết thiếu trực giác, có rất nhiều luận văn về phương diện liên quan.
Tại thời đại AI vừa mới xuất hiện, năng lực học tập và tính toán cường đại khiến nhân loại cực độ sợ hãi đối với AI.
Lúc đó rất nhiều người lo lắng trong tương lai nhân loại sẽ bị AI thống trị, tại phương diện này đã làm rất nhiều nghiên cứu. Theo AI phát triển, nhân loại rất nhanh liền phát hiện, AI cường đại đến nỗi khiến họ e sợ cũng tồn tại một ít khuyết điểm bẩm sinh, trực giác chính là một trong số đó.
Từ đó về sau nhân loại xã hội bắt đầu từ từ tiếp nhận AI, nhóm quần thể Tân nhân từ từ thành hình, mà theo việc thực hiện《 Kiểm tra tình cảm tiêu chuẩn》, Tân nhân loại càng nhận được sự công nhận hợp pháp.
Nghiên cứu về phương diện liên quan càng thêm sâu sắc, cuối cùng có được đáp án vô cùng thống nhất.
AI và Tân nhân loại không thể sinh ra trực giác.
Cho nên Molly hai lần "Chợt lóe sáng kiến" mới khiến cho Diêu Bắc Tự cảm thấy khiếp sợ như vậy.
Diêu Bắc Tự bắt đầu trở nên thận trọng. Hắn bắt đầu tấn công lần nữa. Nếu như lúc trước tấn công, hắn còn có mấy phần cân nhắc xem như là sư muội, lúc này hắn bắt đầu xem Molly ở trước mặt là địch nhân chân chính.
Thế tiến công của hắn đột nhiên trở nên sắc bén, Cửu Cao với tính cơ động cao cùng chiến đấu kỹ xảo thành thạo được hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Hắc Sắc Cực Quang lập tức bị áp chế.
Tại giao diện nền của Chủ khống quang não, một mớ hỗn độn.
Tụng Chung: "Lão tam!"
Molly: "Tiểu Bố nhanh nhanh nhanh!"
Tỏa Minh: "Đúng lúc biểu hiện thực lực chân chính rồi! Lão tam! Lên! ((? (//? Д/? /)? ))! !"
Khủng Bố: "Trái!"
Bùm bùm bùm, Hắc Sắc Cực Quang liên tục chịu đựng mấy cú đá của Cửu Cao, lập tức chỉ có thể toàn lực phòng ngự, chật vật vô cùng.
Molly: "Ai nha không đúng! Tiểu Bố đừng hoảng hốt, làm lại!"
Tỏa Minh: "Ổn định! Vũ khí đại sư ổn định! Phòng thủ! Đại sư thật tốt! Ổn định rồi! Lão tam không nên kinh sợ! Lại làm một phát! ((? (//? Д/? /)? ))! !"
Tụng Chung: "Lão nhị ngậm miệng!"
Khủng Bố: "Ta, ta, ta..."
Tụng Chung: "Ta cái gì mà ta! Lão tam, bên nào!"
Khủng Bố: "Đỉnh đầu!"
Tỏa Minh: "Mẹ nó mẹ nó! Lại sai rồi! Không có việc gì không có việc gì! Lên voi xuống chó! Sau thung lũng chính là đỉnh cao! Không phục thì làm thịt! Lão tam! Làm lại! ((? (//? Д/? /)? ))! !"
Tỏa Minh: "Đại sư hãy kiên trì! Tuyệt đẹp! Phòng thủ hoàn hảo! Một cú phòng ngự song thủ tuyệt đẹp, động tác nhịp nhàng hài hòa, hệ số độ khó 8.0..."
Molly: "Tiểu Minh ngậm miệng!"
Tỏa Minh: "Tiểu Minh? Tiểu Minh! Cái gì tiểu(nhỏ)? Cái gì tiểu(nhỏ)? Molly tỷ tỷ, ta phản đối! Nam nhân có thể ngốc không thể nhỏ! Ngốc ngốc ngốc, một khúc hát ca vang! ((? (//? Д/? /)? ))! !"
Molly: "Ngậm miệng! Tên ngốc nhà ngươi! Tiểu Bố, làm lại! Không phải sợ!"
Khủng Bố: "Trái!"
Hắc Sắc Cực Quang đột nhiên vù, một đao chém về phía bên trái, Cửu Cao như quỷ mị xông tới, tựa như tự mình đưa đến trước đao. Diêu Bắc Tự giật mình, lông tơ trên lưng đột nhiên dựng hết cả lên. Dưới tình thế cấp bách, Cửu Cao dốc toàn lực dừng lại, Hạc Linh thương đột nhiên cắm vào mặt đất, hất lên tảng lớn bùn đất, hiểm và rất hiểm tránh khỉ một đao này.
Nhưng điều này cũng khiến hắn lập tức rơi vào tình cảnh bị động.
Giao diện nền bùng phát một trận hoan hô.
Molly: "A a a a! Tiểu Bố thật tuyệt!"
Tụng Chung: "Ta đây! Là! Vũ! Khí! Đại! Sư! Sát sát sát! !"
Tỏa Minh: "Một mảnh giáp không lưu! Thi nằm khắp nơi! Máu chảy thành sông! Chém tận giết tuyệt... Trước tiên trả tiền! ((? (//? Д/? /)? ))! !"
Khủng Bố: "Đại ca nhị ca nói đúng!"
Diêu Bắc Tự có cảm giác thực sự quá kỳ quái rồi.
Hắn chưa từng gặp phải đối thủ "Không ổn định" như thế này, phần lớn thời gian, động tác của Molly cứng nhắc, máy móc, sau đó xuất hiện rất nhiều sai lầm không ngờ tới, những sai lầm này ngay cả những tay mới non nớt nhất cũng sẽ không phạm phải, cứ giống như... Đầu óc không bình thường?
Nhưng mà, ngay khi ngươi cho là đã bắt được thì đột nhiên chợt lóe sáng ý, ra chiêu giống như Linh dương treo sừng, không vết tích có thể tìm ra, tựa như đã sớm đoán được chiêu sắp tới. Sau đó ngươi liền không hề có dấu hiệu nào rơi vào tình trạng cực độ nguy hiểm, một đường sinh tử chỉ trong nháy mắt.
Quá con mẹ nó kích thích rồi!
Càng kích thích chính là, sai lầm và sáng ý chợt lóe lên, mỗi thứ một nửa.
Vừa mới tránh thoát một kiếp, Diêu Bắc Tự lần nữa kéo giãn cự ly, hắn phải bình phục lại tâm tình đang kích động của mình.
Bỗng nhiên, có tiếng rít kỳ lạ đang tốc độ cao đấn gần, con mắt Diêu Bắc Tự rụt lại.
Là phía học viện... Hắn đột nhiên quay đầu.
Một cái sóng khí to lớn cao đến trăm mét lấy tốc độ kinh người nhào về phía bọn họ, nương theo đó là dao động năng lượng khiến người khiếp đảm.
Bùng!
Sóng khí giống như biển gầm trùm lấy Cửu Cao và Hắc Sắc Cực Quang, xung quanh đột nhiên tối đen, đất đá tung lên đập vào trên hai cái quang giáp vang lên tiếng va đập đùng đoàng.
Ngay sau đó, bầu trời lại khôi phục trong sáng, sóng khí cuốn theo cát đá, gào thét đi xa.
Diêu Bắc Tự có phần thất thần, lão sư đang giao thủ với Thiên Uy sao? Nghĩ đến thương thế của lão sư, trong mắt hắn lộ ra vẻ lo lắng.
Bên trong khoang điều khiển Hắc Sắc Cực Quang, Long Thành bỗng dưng mở mắt, luồng dao động này... Đây là hai vị Khống mang va chạm nhau sao? Mạnh mẽ hơn xa dao động năng lượng do Thiên Uy thi triển Khống mang lúc trước.
Molly vui mừng nói: "Lão sư tỉnh rồi!"
"Tỉnh rồi."
Long Thành vừa trả lời vừa kiểm tra quang giáp, Tử Thần Liêm Đao và Lãnh Khốc Elise bị tổn hại khá lớn, vũ khí cận chiến ở trạng thái ngưng tụ năng lượng tuy rằng uy lực đủ lớn, nhưng không chịu đựng nổi va chạm, dễ dàng bị tổn hại.
Những bộ phận then chốt khác của quang giáp đại khái còn nguyên vẹn, tình huống tốt hơn nhiều so với hắn nghĩ.
Hắn nói: "Làm rất tốt."
Molly lập tức mở cờ trong bụng, giả vờ khiêm tốn: "Đều là công lao của ba tiểu gia hỏa! Mọi người đều thật lợi hại!"
Nghỉ ngơi sâu ngắn ngủi, tuy rằng không có giúp cho Long Thành hoàn toàn khôi phục nhưng đã thoát khỏi trạng thái thoát lực sau khi sử dụng Khống mang, có thể điều khiển quang giáp.
Long Thành bình tĩnh nói: "Còn lại liền giao cho ta đi."
Molly nguyên khí tràn đầy lớn tiếng hô to: "Lão sư nỗ lực lên!"
Giao diện nền cũng là một mảnh hưởng ứng.
Tụng Chung: "Lão sư mài chết hắn!"
Tỏa Minh: "Nghe đi, thật khí phách! Thật thong dong a! Đây là lời của cường giả! Đây là cường giả vào sân! Tại nơi im ắng nghe sấm sét! Cây cỏ khuất phục uy của nó! Có thể tại khoảng cách gần như vậy, lãnh hội phong thái của cường giả chân chính! Bọn ta thật là tam sinh hữu hạnh!"
Khủng Bố: "Nhị ca nói đúng!"
Không có lời vô dụng, Long Thành trực tiếp thục hiện tấn công.
Diêu Bắc Tự chú ý tới Hắc Sắc Cực Quang động rồi, lập tức phục hồi lại tinh thần, hạ quyết tâm giải quyết chiến đấu nhanh lên một chút, sớm một chút trở lại nhìn có thể trợ giúp lão sư, chia sẻ một chút hay không.
Nhưng mà vừa giao thủ, Diêu Bắc Tự lập tức phát hiện không thích hợp.
Rõ ràng động tác của Hắc Sắc Cực Quang không có khí phách sắc bén lúc trước, nhưng Diêu Bắc Tự lại cảm nhận được áp lực khó giải thích.
Một loại cảm giác áp bách khó mà hình dung, loại cảm giác áp bách này tựa hồ còn có phần quen thuộc.
Chờ chút...
Trong lòng Diêu Bắc Tự sinh ra dự cảm bất tường, hắn thử tại trong kênh liên lạc gọi một câu: "Long Thành?"
Long Thành: "Hử?"
Trong kênh thông tin truyền đến giọng nói quen thuộc, da đầu Diêu Bắc Tự trong nháy mắt nổi da gà.
Lời còn chưa dứt, trong tầm mắt, Hắc Sắc Cực Quang liền liên tục dao động, tạo ra tàn ảnh mắt thường khó phân biệt được, trong nháy mắt kéo gần cự ly.
Trong lòng Diêu Bắc Tự sợ hãi, hắn phản ứng đầu tiên chính là rút lui ra phía sau, nỗ lực kéo giãn khoảng cách. Đồng thời quang giáp huy vũ Hạc Linh thương trong tay, vung lên một tấm thuẫn hình tròn.
Khi xác định đối diện là Long Thành, Diêu Bắc Tự phản ứng đầu tiên là phòng thủ, hắn thậm chí không có chú ý tới trong tay Hắc Sắc Cực Quang không có vũ khí.
Hắc Sắc Cực Quang liên tục dao động sinh ra tàn ảnh khiến thần kinh Diêu Bắc Tự cao độ căng thẳng tập trung, bên trái hay là bên phải? Hoặc là phía trên?
Không đúng!
Ngay tại lúc Diêu Bắc Tự ý thức được không đúng, Hắc Sắc Cực Quang kéo theo lớp lớp tàn ảnh, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Chính diện!
Trong lúc đánh tới chính diện, thân hình Hắc Sắc Cực Quang chợt thấp, cánh tay mở ra, nhào thẳng tới viên thuẫn do Hạc Linh thương tạo ra.
Lúc này Diêu Bắc Tự mới chú ý tới hai tay Hắc Sắc Cực Quang trống không, không có cái gì, chờ chút!
Ba!
Màn thuẫn ảnh đột nhiên biến mất, một cái bàn tay sắt thép vững vàng nắm chặt thân Hạc Linh thương, đồng thời một cái nắm đấm mang theo âm thanh gào thét trầm trọng đấm tới Cửu Cao.
Diêu Bắc Tự chỉ kịp vung lên khuỷu tay trái quang giáp che ở trước người.
Thình thịch!
Hắn cảm giác thấy mình giống như bị dã thú cuồng chạy chính diện húc vào, văng thẳng bay đi.
Cố nén cảm giác mê muội sinh ra trong cơn trời đất quay cuồng, hắn rất nhanh hoàn thành kiểm soát tư thế quang giáp.
Động cơ chính lật nghiêng ra sau phụt ra lửa, động cơ phụ hoàn thành tự động điều chỉnh, khóa chặt địa điểm trong khi quay cuồng, Cửu Cao cong lưng thu bụng, tay trái, hai chân đồng thời chạm đất, cày ra ba cái vệt sâu trên mặt đất.
Ổn định lại thân hình, Diêu Bắc Tự đột nhiên ngẩng đầu, liền muốn phản kích.
Nhưng ngay sau đó, bạch sắc Cửu Cao đứng khựng tại nguyên chỗ, không chút động đậy.
Một cái ống pháo thô to đặt lên đầu Cửu Cao, không chút động đậy.
Diêu Bắc Tự giống như bị tia chớp đánh trúng, hình ảnh trong trí nhớ lại lần nữa tái hiện ra trước mắt.
Trong ngõ hẻm Mộc Đồng bị tập kích, hắn chạy đi cứu viện, cũng là bị một cái quang giáp đồ cổ chỉ vào như vậy.
Diêu Bắc Tự run giọng nói: "Viễn Hỏa!"
Long Thành: "Hử?"
Diêu Bắc Tự gấp giọng hỏi: "Ngươi có từng điều khiển qua một cái quang giáp đồ cổ Viễn Hỏa hay không?"
Long Thành: "Từng có."
Diêu Bắc Tự càng thêm kích động: "Ngươi có nhớ hay không ngươi từng cứu ta? Ngươi tại viễn trình bắn tỉa hải tặc..."
"Không nhớ rõ."
Long Thành lắc đầu, sau đó bóp động cò súng.
Đùng, một phát quang lựu đạn chìm vào đầu Cửu Cao.
Đầu Cửu Cao nổ tung tứ phân ngũ liệt, các loại ra-đa linh kiện, cảm biến tung bay như hạt mưa, văng ra khắp nơi.
"Nhớ kỹ trả tiền."
Nói xong Long Thành liền tắt liên lạc với Cửu Cao.
Động cơ của Hắc Sắc Cực Quang sáng lên, bay lên trời.
"Oa! Lão sư cực giỏi! Ôi, trời ơi! Lão sư vừa rồi quả thực soái đến ngây người! Lão sư vì sao không đoạt lấy quang giáp của Diêu sư huynh a?"
"Không có quang giáp hắn làm thế nào kiếm tiền? Thế nào trả tiền?"
"A! Cửu Cao rất đáng giá a! Lão sư không thích sao?"
"Không thích."
"Ai, ta nhớ lão sư thích a. Nam nhân thay đổi thật nhanh a! Cũng phải, Cửu Cao quá nổi bật rồi, bán... Xử lý chiến lợi phẩm rất không dễ thoát tay..."
Cửu Cao không có đầu, xuy, cửa khoang điều khiển chậm rãi mở ra.
Diêu Bắc Tự bò ra, đứng ở trên quang giáp, ngẩng đầu nhìn điểm đen nhỏ xíu trên bầu trời, thần tình cay đắng và phức tạp.
Năm ngày sau.
Chiến hạm vận tải Hàng-6 ổn định bay trong vũ trụ.
Phí Mễ ngồi trên một cái xe lăn lơ lửng, bay vào phòng điều khiển. Chân hắn còn cần một đoạn thời gian tu dưỡng mới có thể triệt để khỏi hẳn.
Molly và La Mỗ đang thương lượng lộ tuyến phi hành, La Mỗ là hải tặc kỳ cựu, rất có tâm đắc như thế nào chạy trốn, luôn luôn có thể đề xuất có ý kiến tính xây dựng.
Phí Mễ: "Thương lượng thế nào rồi?"
La Mỗ vươn người vặn lưng: "Không sai biệt lắm rồi, đã sắp đến điểm Bước nhảy gần chúng ta nhất rồi."
Molly hỏi: "Quả Quả đâu?"
Quả Quả là con gái của Phí Mễ, năm nay 3 tuổi.
Phí Mễ buông tay: "Một đám a thẩm a di bế đi, sẽ không rơi xuống đất. Ai, Long Thành đâu? Hai ngày nay đều không nhìn thấy hắn."
Molly: "Lão sư đang sắp xếp sửa sang nhà kho."
La Mỗ hừ lạnh một tiếng: "Cũng không biết những thứ rách nát kia có gì tốt mà sắp xếp sửa sang. Còn không bằng đề ta tháo dỡ cho rồi. Những quang giáp khác đều bị ta tháo dỡ hết rồi, không có vị dầu máy, không có linh hồn."
Bên trong nhà kho, Long Thành đang dọn dẹp sạch sẽ bụi bặm trên quang giáp. Đây là bảy cái quang giáp Nông dụng phổ thông bị bỏ đi, tùy ý có thể thấy vế tích gỉ sét loang lổ bởi trải qua năm tháng, linh kiện không trọn vẹn không đồng đều, nhiều dấu vết bị mài mòn quá mức cho thấy chúng nó đã không có bất cứ giá trị gì, chỉ thích hợp ném vào đống rác.
Long Thành động tác cẩn thận nhẹ nhàng, giống như ở trước mặt không phải một đống sắt vụn, mà là một cái trân bảo dễ vỡ.
Chùi xong bụi, bảy cái Nông dụng quang giáp được sắp đặt một hàng chỉnh tề.
Tại phía cuối bên trái chúng nó có thêm một cái quang giáp.
Trải qua mấy lần cải tạo, Thiết Canh vương từ lâu đã hoàn toàn thay đổi, sáng choang lóe sáng, ở tại trong một đống sắt vụn nhìn rất có phần nổi bật giữa đám đông.
Nửa phút sau, xách theo súng phun sơn, Long Thành thỏa mãn nhìn chữ “Nhiệt” màu đỏ ở trên lồng ngực Thiết Canh vương, chữ của mình dễ nhìn hơn chữ Căn thúc nhiều.
Ánh mắt hắn đảo qua quang giáp sắp hàng chỉnh tề, dường như trở lại ngày mới đến nông trường kia.
Nhiệt liệt hoan nghênh Long Thành về nhà.
Chân tay hắn luống cuống tựa như tại ngày hôm qua.
Trong kênh thông tin truyền đến giọng Molly: "Lão sư, chúng ta đã đến điểm Bước nhảy, công việc thực hiện Bước nhảy không gian đã chuẩn bị xong, có xuất phát luôn hay không?"
Long Thành ném súng phun sơn xuống, giọng điệu bình tĩnh, chắc chắn: "Xuất phát."
Xuất phát, dẫn theo gia đình xuất phát, vô luận đi tới phương nào.