Mục lục
Long Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban ngày, nông trường bận rộn và phong phú, quang giáp công trình cất tiếng vang không dứt bên tai, quang giáp nông nghiệp cần cù chăm chỉ trên đồng ruộng. Đến lúc chạng vạng, một ngày lao động kết thúc, quang giáp dồn dập tắt máy, nông trường với đầy tiếng động rầm rĩ trở nên yên tĩnh.

Mạc Vấn Xuyên nhảy xuống quang giáp công trình, theo đoàn người đi vào trong hàng ăn.

Ở bên cạnh, Căn thúc nhịn không được hỏi: "Lão Mạc, trước đây ngươi từng làm qua xây dựng?"

Căn thúc vốn cho rằng Mạc Vấn Xuyên là cái người giang hồ, không nghĩ tới người ta ngồi lên quang giáp công trình thì lập tức xuất thủ bất phàm, công việc làm rất ổn thỏa và hoàn thành tốt. Trong quá trình còn đề xuất mấy cái kiến nghị phi thường chuyên nghiệp, làm cho Molly và tiến sĩ nhìn với cặp mắt khác xưa, liên tục tán thưởng.

Mạc Vấn Xuyên khiêm tốn đáp: "Khi trẻ tuổi từng làm qua một đoạn thời gian."

Gã vừa nói vừa cầm lấy chén ăn cơm cỡ lớn.

Hành động này lập tức khiến cho Tông Á cảnh giác, y tại mặt sau đội ngũ nhìn chằm chằm bóng lưng Mạc Vấn Xuyên, thần sắc bất thiện.

Chén ăn cơm cỡ lớn... Đã xuất hiện đối thủ cạnh tranh!

Mà khi Tông Á phát hiện trong chén cơm của mình ít xương sườn hơn phân nửa so với Mạc Vấn Xuyên thì lập tức nổi trận lôi đình: "Molly, dựa vào đâu hắn nhiều xương sườn hơn ta?"

Molly trả lời: "Hắn có làm việc nha."

Tông Á ương ngạnh gân xanh ở cổ lồi cả lên: "Ta cũng làm việc!"

"Hắn làm tốt hơn so với ngươi." Molly lại bổ sung một câu: "Hắn còn trả tiền a. Ngươi ăn hay không ăn? Không ăn thì thôi!"

Tông Á thiếu một bùng nổ, nhưng mà y không dám phát cáu với Molly, chỉ có thể tàn bạo trừng mắt nhìn Mạc Vấn Xuyên.

Đáng ghét!

Mạc Vấn Xuyên bình tĩnh không hãi sợ, mỉm cười với Tông Á, còn nhấc nhấc chén cơm cỡ lớn trong tay: "Cám ơn."

Tông Á đột nhiên thu hồi lửa giận, hừ lạnh một tiếng: "Vì một miếng ăn, đưa không tiền làm không công, ngươi tại sao lại tiện như thế?"

Mạc Vấn Xuyên không chút nào tức giận, dương dương tự đắc đáp: "Bởi vì giá trị a. Mỹ thực do Molly tiểu thư nấu nướng là nhân gian mỹ vị chân chính. Có thể gặp được, chính là may mắn lớn lao."

Vẻ mặt Molly rất hạnh phúc, vô cùng hưởng thụ.

Mạc Vấn Xuyên tiếp theo hướng Tông Á lộ ra nét tươi cười cả người lẫn vật vô hại: "Bỏ ra một chút thể lực, làm sao có thể xứng với mỹ thực của Molly tiểu thư chứ? Tại hạ thật tình cảm thấy, phải thêm tiền!"

Tông Á tựa như cái đuôi bị đạp phải, thiếu một chút nhảy dựng lên.

Molly cười rất hài lòng: "Ý kiến hay! Chờ Tông thần chuộc thân rồi nói tiếp, hắn bây giờ vẫn còn là tù binh a!"

Mạc Vấn Xuyên như có đăm chiêu, tù binh sao?

Gã nhìn thoáng qua La Tháo Giáp đang yên tĩnh, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Trên bàn cơm, Long Thành mặt ủ mày chau, ngay cả ăn cơm cũng hữu khí vô lực, làm cho Molly có chút lo lắng: "Lão sư, tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

"Ừ, gặp một cơn ác mộng."

"Ác mộng? Lão sư vậy mà sẽ gặp phải ác mộng?" Con mắt Molly sáng ngời, tại trong cảm nhận của nàng, lão sư tựa như một cỗ máy chiến đấu không có cảm tình, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Ác mộng gì a? Là mơ thấy không có tiền sao?"

Nàng bỉu môi: "Trước đây, Tiến sĩ dùng tiền, tiêu tiền như nước, còn phải do ta quản sổ sách, tiền tiêu vặt của ta cũng ít được thương cảm, làm cho ta phải online làm thêm. Mỗi ngày gặp ác mộng, mơ thấy không có tiền, thật là đáng sợ. Thẳng đến khi gặp được Đao Đao, mới không gặp ác mộng nữa. Đao Đao là ánh trăng sáng của ta!"

Cúi đầu ăn cơm, Catherine ngay cả mí mắt cũng không nháy chút nào: "Lẽ nào ta quản sổ sách? Vậy chúng ta chẳng phải là sẽ chết đói?"

Molly thần tình oán giận: "Đây là lời mà một vị mẫu thân nói ra miệng được sao?"

Catherine đắc ý dào dạt: "Ta là người có tri thức, ngươi là người có thể lao động nhiều hơn, chúng ta là mẹ con hoàn mỹ."

Molly không muốn lý đến nàng, mặt đầy tò mò mà quay đầu sang hỏi Long Thành: "Lão sư, nói nhanh lên, gặp ác mộng gì?"

Vùi đầu ăn cơm, Long Thành dừng lại: "Ta mơ thấy một người quen."

"Người quen?"

Mọi người đều chú ý tới.

"Ừm, hắn nói rất nhiều, khuyên ta trở về." Đầu óc Long Thành vẫn còn có chút hỗn loạn, ác mộng tối hôm qua khiến cho hắn tinh bì tận lực. Đương nhiên, cho dù rất mệt mỏi, hắn vẫn là kiên trì hoàn thành hết công việc hôm nay.

Molly có chút kích động, lão sư đối với dĩ vãng của mình không đề cập tới chữ nào, giữ kín như bưng, bây giờ cuối cùng đã mở ra một cái lỗ hổng, vội vàng hỏi: "Lão sư, hắn bảo ngươi về chỗ nào a?"

"Một nơi rất tệ."

"Một nơi rất tệ? Đó là chỗ nào?"

"Ta cũng không biết."

"Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"

Long Thành vừa mới chuẩn bị nói mình đã giết chết huấn luyện viên, sau đó nhìn thấy nãi nãi ở bên cạnh mặt đầy quan tâm, thầm hô nguy hiểm thật. Thiếu một chút tại trước mặt nãi nãi nói ra chuyện sát nhân!

Hắn vô ý thức ngồi thẳng thân thể, thần tình đoan chính: "Sau đó ta liền cùng hắn giảng đạo lý."

Molly ngây người: "Giảng đạo lý?"

Lão sư biết giảng đạo lý?

Long Thành nghiêm trang gật đầu: "Đúng, ta và hắn rất nghiêm túc mà nói đạo lý. Trước đây mỗi lần ta nói xong đạo lý với hắn, đều đem hắn chôn đi, trên phần mộ trồng cỏ xanh, liền sẽ hết mộng. Lần này rất kỳ quái, hắn biết sống lại."

"Ta cùng hắn lần lượt giảng đạo lý, hắn lần lượt sống lại. Ta nói với hắn ban ngày còn có rất nhiều công việc cần phải làm, hắn không nghe, biến đổi thủ đoạn muốn ta và cùng hắn giảng đạo lý, ta mệt chết đi được."

Nãi nãi nghe ra được sự uất ức trong giọng nói của Long Thành, cười ha hả mà vươn ra bàn tay tràn đầy nếp nhăn, vỗ lưng Long Thành: "A Thành láu lỉnh, A Thành chớ sợ chớ sợ."

Mọi người không khỏi lộ ra thần sắc đồng cảm.

"Thật là đáng sợ!"

"Thật đúng là một cơn ác mộng!"

"Nếu như ta gặp phải loại ác mộng này, khẳng định sẽ bị ép điên."

Chỉ có Molly là trong lòng bối rối, vô pháp tưởng tượng được cảnh tượng mà lão sư miêu tả, lão sư lúc nào biết nói đạo lý? Còn có thể nói đạo lý đến mức người khác phải ngoan ngoãn nằm vào trong mộ? Nàng đã tham gia nhiều lần học với lão sư như vậy, chưa từng bao giờ nghe lão sư giảng qua đạo lý.

Kể ra cơn ác mộng, Long Thành cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Tông Á khó chịu không lên tiếng mà vét xong một hạt vơm sau cùng trong chén, ngước cái đầu quấn đầy băng vải lên, không có hảo ý mà nhìn chằm chằm Mạc Vấn Xuyên: "Cái gì đao kia, ăn no rồi chưa? Tông thần đại phát thiện tâm, tới chỉ điểm ngươi một chút."

Mạc Vấn Xuyên nghe vậy, cười ha hả: "Chỉ điểm sao? Được a! Chỉ là, bị đánh đau thì Tông thần ngươi sẽ không khóc đi?"

Tông Á cười nhạt: "Thì ra ngươi am hiểu chính là miệng đao, yên tâm, Tông thần sẽ hạ thủ lưu tình, nhiều nhất đem miệng ngươi đập nát."

Nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn trước tiên.

Mạc Vấn Xuyên cảm nhận được Tông Á tỏa ra mãnh liệt chiến ý, cười đứng dậy.

Có náo nhiệt để xem, người khác lập tức như ong vỡ tổ cùng đi theo.

***********

Trong một phòng khách lộn xộn, hai người đang đối mặt giằng co với nhau.

Bàn trà sơn trắng viền vàng lật đổ xuống đất, chỉ còn lại có hai cái chân bàn. Sô pha bị gãy làm đôi, tấm thảm tinh xảo trên mặt đất thủng lỗ chỗ, tràn đầy lỗ thủng, mảnh vỡ của các loại cốc dĩa, đèn chùm rơi xuống và các thiết bị điện gia dụng khác nằm rải rác khắp nơi.

Cái đầu nhẵn nhụi trước kia của 7758 giờ nổi đầy gân xanh, giống như có rất nhiều con giun thô to chiếm giữ trên đầu. Lúc này y vô cùng phẫn nộ, hai mắt phun lửa, vẻ mặt dữ tợn.

"Ngươi đã nói với ta thế nào? Ngươi nói ngươi đảm bảo! Đảm bảo không có 2333! A, ngươi tiếp tục đảm bảo lần nữa cho lão tử nghe một chút?"

"Còn nói cái gì mà 2333 tuyệt đối sẽ không tới Ngọc Lan tinh! Ngươi, con mẹ nó, đúng là miệng quạ đen! Lão tử vì sao phải cùng với ngươi đi tới nơi cứt chó này chứ!"

"Lão tử thật ngốc hết biết! Vậy mà đi theo tên quỷ xui xẻo nhà ngươi! Nhiệm vụ tấn cấp chó má gì chứ, đây là, con mẹ nó, một nhiệm vụ đi âm phủ a!"

Ở đối diện y, thoáng nhìn qua thì 521 cũng vô cùng chật vật, bộ âu phục vải tuýt hoa văn carô trên người xộc xệch vô cùng, lấm lem vết bẩn đủ màu, cà-vạt bị kéo đứt, kính mắt gọng vàng trên mặt mất đi một miếng kính mắt.

Đầu lớn như đấu, 521 nuốt nuốt nước bọt, giang hai tay ra làm tư thế ép xuống: "Huynh đệ, bình tĩnh một chút, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, từ từ nói."

Đáp lại gã chính là âm thanh nổi giận và dáng vẻ như bệnh tâm thần của 7758: "Từ từ nói? Ngươi bảo ta làm sao có thể từ từ nói? Người nào, con mẹ nó, với ngươi là huynh đệ? Ngươi là một cái hố bẫy! Hại chết lão tử!"

521 khó khăn nói: "Huynh đệ, ta cũng không muốn a, người định không bằng trời định..."

7758 hít sâu một hơi, nỗ lực làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng mà con mắt y vẫn đỏ bừng, tựa như bàn ủi nung đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm 521: "Ngả bài đi, đến cùng ngươi còn có bao nhiêu chuyện lừa gạt ta? Nhiệm vụ lần này căn bản không phải đơn giản như ngươi nói vậy, đúng hay không? Ngươi, con mẹ nó, chính là tìm lão tử làm đệm lưng có phải hay không?"

521 liên tục kêu oan: "Oan uổng a huynh đệ, ta cũng không biết cái gì! Nếu như ta biết rõ, ta có thể tới sao?"

7758 cười nhạt: "Ngươi không biết? Được, chúng ta không nói tới 2333. [Sơn Vương Tọa] thì sao chứ? Tại sao [Sơn Vương Tọa] cũng xuất hiện? Còn mang theo một cái biệt hiệu 3 chữ, ngươi cái gì cũng không biết? Có phải là ngươi định nói chỉ là trùng hợp hay không?"

521 mở lớn miệng, lại không biết nên nói cái gì bây giờ. Bất cứ lời giải thích nào, nói ra tại thời khắc này đều là không chút nào có sức thuyết phục.

7758 lần nữa đứng dậy, mặt không biểu tình: "Ta không quản ngươi có nhiệm vụ gì, cũng không quản các ngươi có ý đồ gì. Lần này ta bị thương, cũng không có lỗi với ngươi. Việc còn lại, tự các ngươi nhìn mà làm, đừng tới phiền ta."

"Lão tử tự mình cút đi!"

521 do dự chốc lát, mới yếu yếu nói: "Huynh đệ, Hạ gia đã toàn diện phong tỏa Ngọc Lan tinh, hiện tại đi không được..."

Vừa mới tỉnh táo lại, 7758 giống như một thùng thuốc nổ bị đốt cháy ngay tại chỗ, khuôn mặt thanh tú của y lập tức vặn vẹo dữ tợn, thân hình đột nhiên biến mất khỏi nguyên chỗ.

Bùng!

Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ phòng ốc chấn động.

Bàn tay 7758 nắm lấy cổ 521, cánh tay duỗi thẳng chống tại trên vách tường. Phân nửa thân thể 521 lõm vào trong vách tường, xung quanh tràn đầy vết rạn giống như mạng nhện, kính mắt gọng vàng không cánh mà bay, sắc mặt gã tái nhợt, khóe miệng tràn ra một vòi máu tươi.

7758 giống như dã thú trong tình trạng gần như tuyệt cảnh, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ: "Lão tử không quản! Lão tử phải rời đi cái tinh cầu cứt chó này!"

521 cảm thấy mình sắp không thở nổi, vẻ mặt đầy đau đớn, theo cổ họng đẩy ra lời nói: "Huynh đệ, chúng ta có thể nghĩ biện pháp..."

7758 cảm thấy mình sắp điên rồi, trong mắt chớp động hung quang.

Trong lòng 521 run lên, thầm hô không ổn, đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên, thiết bị thông tin của 7758 vang lên.

Thời điểm chết tiệt này, ai dám quấy rầy mình!

Đã mất đi lý trí, 7758 tiếp nhận cuộc gọi, trước tiên là chửi ầm lên: "Ngươi. Con mẹ nó, muốn chết có phải hay không..."

Bỗng nhiên, lời của y chợt im bặt.

521 nhìn thấy vẻ mặt 7758 đột nhiên cứng lại, toàn thân trở nên cứng ngắc, thất hồn lạc phách, một lát sau, bàn tay bóp lấy cổ gã dần buông ra.

Thùm thụp, 521 từ trên vách tường rơi xuống, nằm trên mặt đất tham lam mà hít thở luồng không khí trân quý. Khi đầu óc gã hơi hơi thanh tỉnh lại, nỗ lực giãy giụa từ mặt đất ngồi lên, nhìn về phía 7758.

Lúc này, trên mặt 7758 mất đi toàn bộ thần thái, rõ ràng đã cắt đứt liên lạc nhưng vẫn duy trì tư thế vừa mới rồi, không chút động đậy.

521 sinh ra dự cảm khó nói, thăm dò hỏi: "Huynh đệ, thế nào rồi?"

7758 quay khuôn mặt ngây dại lại, lộ ra nét tươi cười còn khó nhìn hơn cả khóc: "Hết rồi."

Trong lòng 521 càng thêm bất an, nỗ lực kiềm chế tâm tình, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi? Nói ra, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp."

"Không có cách nào rồi. Biện pháp gì cũng không có rồi."

7758 lắc lắc đầu, giống như mất hồn vậy, ánh mắt trống rỗng, giọng điễu đờ đẫn.

"Vụ này là đi không được rồi. Hết rồi. Toàn bộ hết rồi."

521 càng thêm nôn nóng: "Đến cùng là thế nào?"

7758 đẩy ra một nụ cười khó coi vô cùng: "Lão đại của ta tới rồi, bảo ta không nên đi, đi đón hắn."

"Lão đại của ngươi?" 521 có chút mộng, bỗng nhiên gã phản ứng lại, con ngươi co rút: "Số 77?"

Chờ chút, số 77!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK