Mục lục
Long Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng bộ Khu vực 6.

Bên trong phòng họp vô cùng yên tĩnh, ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe tiếng.

Sắc mặt Lưu Kích âm trầm, bàn tay nắm tay vịn ghế run nhè nhẹ, bộc lộ ra nội tâm hắn đang chấn động và phẫn nộ.

Tần Quảng Nhiên bị Nhiếp Tú phục kích, toàn quân bị diệt!

Lẽ nào... Khu 3 tự biên tự diễn vở kịch này? Nhưng vì sao lại nhằm vào bọn hắn? Mọi người không phải là đồng minh sao? Hay là Nhiếp Tú làm phản rồi?

Cục diện dị thường rắc rối phức tạp, dị thường hỗn loạn.

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lưu Kích.

Tất cả mọi người đều không thể hiểu được vì sao Nhiếp Tú lại tấn công Tần Quảng Nhiên, nhưng chuyện Tần Quảng Nhiên chết dưới tay của Nhiếp Tú là sự thực. Vào lúc này, người ngốc ngếch cũng biết Khu 6 đang đối mặt thời điểm sinh tử tồn vong.

Nếu như chờ 【 Rắn Hổ Mang 】 Tông Á trở lại, toàn bộ người tại đây, không có ai là đối thủ của hắn.

Đến lúc đó...

Bàn tay run rẩy của Lưu Kích dần dần bình tĩnh lại, đồng thời đầu óc cũng bình tĩnh lại. Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt các thủ hạ ở xung quanh, hắn nhìn thấy sự tức giận dữ dội và một chút... Không tín nhiệm.

Bỗng nhiên, Lưu Kích bừng tỉnh, hắn nhận ra rằng nếu như không thể thực hiện phản kích, chờ đợi hắn sẽ là đồng bạn xa lánh.

Tần Quảng Nhiên rất được hắn tin tưởng, rất nỗ lực và công lao lớn. Nếu như ngay cả việc báo thù cho Tần Quảng Nhiên mà Lưu Kích hắn cũng không dám vậy thì những thuộc hạ khác chỉ càng thêm bất an và cũng mất lòng tin vào người làm lão đại như hắn.

Nghĩ thông suốt điều này, Lưu Kích không chút nào chần chừ: "Giết chết Nhiếp Tú, báo thù cho Quảng Nhiên!"

Mọi người ầm ầm tuân lệnh.

¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥

Molly: "Hoàn hảo! Cuối cùng Khu 3 và Khu 6 đã đụng nhau rồi!"

Ba tiểu đồng thanh reo hò: "Hay quá!"

Molly tiếp tục an bài: "Bây giờ đến phiên Khu 2 và Khu 7, Đại Chung, xem ngươi rồi, đánh đúng giờ!"

Tụng Chung: "Đã đến lúc thể hiện phong cách của vũ khí đại sư!"

Tỏa Minh và Khủng Bố cùng kêu lên: "Buồn nôn!"

¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥

Tổng bộ Khu vực 4, sân gạch xanh, bầu không khí cực kỳ khẩn trương.

Từng tin tức giống như nước chảy không ngừng theo các con đường khác nhau truền đến với tốc độ nhanh nhất, mỗi một tin tức đều có tính chấn động mạnh mẽ.

Mọi người tại đây trợn mắt há mồm, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ biến ảo bất định.

Rõ ràng khí trời đã chuyển lạnh thế nhưng trán Dương Lão Hổ lại phủ đầy mồ hôi, hơi nóng bốc lên, cái đầu trơn bóng tựa như bánh bao mới lấy ra lò hấp.

"Vương Đống, Bàng Thanh Hải đã chết, tòa nhà tổng bộ xảy ra vụ nổ quy mô lớn, tử thương cực kỳ nặng nề!"

"Khu 6 nhận được tin cầu viện. Lưu Kích phái Tần Quảng Nhiên chi viện!"

"Tần Quảng Nhiên bị Nhiếp Tú tập kích, toàn quân bị diệt!"

"Khu 6 dốc toàn bộ lực lượng đánh giết về hướng Khu 3, không thấy tung tích Nhiếp Tú."

"Khu 2 đột nhiên phát động đồng loạt bắn 6 lượt vào Tổng bộ Khu 7 bằng pháo cự ly siêu xa. Tổng bộ Khu 7 tử thương nặng nề, không rõ thương vong cụ thể."

"Nửa phút trước, quang giáp Khu 7 xuất hiện tại Khu 2, bọn họ tổ chức phản công!"

Mồ hôi từ trán Dương Lão Hổ chảy ròng ròng xuống. Hắn miệng khô lưỡi khô.

Chỉ trong một đêm, tại sao mọi thứ rối tung cả lên?

Khu 3, khu 6, Khu 2, Khu 7, tất cả đều cuốn vào...

Chậm đã! Dương Lão Hổ đột nhiên phản ứng lại, chưa rơi vào chuyện không may chỉ còn có Khu 1, Khu 4, Khu 5. Khu 1 đã nguyên khí đại thương, kỳ thực chỉ còn lại Khu 4 và Khu 5, trong lòng Dương Lão Hổ đột nhiên hiện lên dự cảm không lành.

Bùm!

Bỗng nhiên một tiếng nổ thật lớn vang lên tại trên đầu mọi người, mọi người vô ý thức mà rụt cổ lại.

Đùng đùng đùng!

Âm thanh pháo bắn dồn dập khiến mọi người chấn động rợn tóc gáy.

Dương Lão Hổ đột nhiên quay đầu, nhìn thấy toàn bộ nóng pháo của trận địa phòng ngự ở sân sau đều chỉ hướng bầu trời, phóng ra lửa đạn.

Đầu hắn tựa như bị búa tạ nện trúng, phải qua mấy giây mới kịp phản ứng lại, đột nhiên kéo một gã thủ hạ lại, tức giận hét lên: "Mẹ nó! Đứa nào, con mẹ nó, nổ súng? Đứa nào, mẹ kiếp, bảo nó nổ súng!"

Thủ hạ như ở trong mộng chợt tỉnh, cuống quýt gọi cho trận địa phòng ngự, hai giây sau mới kinh hoảng thất thố: "Lão đại! Không có người trả lời!"

Lửa đạn phô thiên cái địa gào thét lướt qua bầu trời đêm, bay về phương xa, tạo ra hàng loạt vụ nổ.

Dương Lão Hổ trước mắt choáng váng hoa mắt, cơ hồ đứng không vững, phương hướng đó... Là Tổng bộ Khu 5!

Lúc này một tên đàn ông đầu trọc cánh tay xăm hoa, trầm giọng nói: "Lão đại, hệ thống an ninh của chúng ta bị hack!"

Dương Lão Hổ hít sâu một hơi, sắc mặt đỏ bừng, nhưng cuối cùng hắn tỉnh táo lại, nghiến răng nghiến lợi: "Có người đang âm thầm giở trò quỷ! Cắt đứt toàn bộ liên lạc và nguồn năng lượng an ninh, trận địa phòng ngự chuyển đổi sang thao tác thủ công, toàn bộ khu im lặng!"

"Địch nhân khẳng định đang nhìn! Tìm kiếm!"

"Lão tử muốn đem hắn nghiên thành tro bụi!"

"Vâng!"

¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥

Tách, toàn bộ thông tin liên lạc tại Khu vực 4 bị cắt đứt.

Molly lập tức chú ý thấy dị thường, nàng nhắc nhở vào trong kênh liên lạc của đội: "Lão sư, có thể bọn chúng đã phát hiện chúng ta, toàn bộ Khu vực 4 đã chuyển sang trạng thái lặng im. Một chút nữa ta sẽ tắt trung tâm chỉ huy, lão sư có rút lui không?"

Long Thành: "Không rút, ngươi rút về địa điểm chỉ định đi, xong việc chúng ta sẽ đến đó tụ tập cùng ngươi."

La Mỗ: "Kỳ thực cũng có thể rút..."

Molly cắt đứt La Mỗ: "Đã biết."

Sau đó hung tợn uy hiếp: "La Tháo Giáp, nếu như ngươi dám lâm trận bỏ chạy, Molly sẽ hủy đi trạm thu mua quang giáp bỏ đi của ngươi!"

Dứt lời, liền cắt liên lạc.

Rất nhanh, tín hiệu liên lạc Khu vực 5 biến mất, sau đó là Khu vực 6, Khu vực 3...

Trong vòng năm phút đồng hồ, toàn bộ tín hiệu thông tin liên lạc tại thành phố Thạch Xuyên biến mất.

Lúc này, hệ thống chỉ huy trong phi thuyền vận tải nhà nông đã tắt, Molly lặng yên rút khỏi từ lâu, bay đến địa điểm hẹn rút lui đã chọn.

Xuyên qua cửa sổ cũ kĩ mờ mờ của phi thuyền vận tải nhà nông, Molly nhìn chăm chú thành phố Thạch Xuyên dần dần rời xa.

Khủng Bố yếu yếu hỏi: "Molly tỷ tỷ đang lo lắng cho lão sư sao?"

Molly không dời ánh mắt: "Không phải, là tiếc nuối."

Tụng Chung: "Molly tỷ tỷ tiếc nuối không thể kề vai chiến đấu cùng lão sư sao?"

"Là tiếc nuối không có thể đi theo một bên quay phim." Molly quay mặt lại, đôi mắt sáng ngời giống như ngôi sao trên bầu trời đêm: "Các ngươi không biết đâu, đây chính là cơ hội phát tài khó có được! Đến lúc đó đem video đi bán, hắc hắc hắc."

Molly ngửa mặt lên trời thở dài: "Các ngươi có biết hiện tại Molly tỷ tỷ nghèo cỡ nào hay không!"

Tỏa Minh không nghe nổi nữa, nhắc nhở: "Molly tỷ tỷ, lão sư là tội phạm bị truy nã cấp độ hắc kim, không thể bán video."

"Ta quên mất." Molly thoáng ngây người: "Hết rồi! vậy chẳng phải là lão sư bị giảm giá trị rồi?"

Ba tiểu đồng thanh: "Rất hay!"

¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥

Khi Molly cắt đứt liên lạc.

La Mỗ lập tức kích động hỏi: "Vì sao không rút lui? Bọn chúng lập tức sẽ thực hiện toàn thành im lặng! Biết rõ cái gì là toàn thành im lặng không?"

Long Thành: "Biết."

La Mỗ càng kích động: "Vì sao đã biết còn không rút? Một khi chuyển sang toàn thành im lặng, bọn chúng sẽ lập tức thực hiện đại quy mô lùng bắt chúng ta!"

Long Thành: "Đúng."

La Mỗ nhìn dáng vẻ Long Thành một bộ nước đổ đầu vịt, nội tâm triệt để tuyệt vọng: "Lão tử phiêu bạt nửa cuộc đời, thật vất vả có được tài sản cố định, lại phải chịu chết cùng ngươi, lão tử thật không cam lòng a a a!"

Long Thành bình tĩnh phản bác: "Ta cũng có."

La Mỗ yên lặng, một lát sau mới cụt hứng, hữu khí vô lực nói: "Lão tử vậy mà cũng có thể đụng tới Toàn thành im lặng. Ha hả, ngươi biết cái gì, khi toàn thành im lặng tất cả thông tin liên lạc đều bị cắt đứt, mỗi kênh quấy nhiễu..."

Long Thành: "Vì vậy đây là cơ hội của chúng ta."

Rẹt rẹt rẹt, thông tin gián đoạn, toàn thành im lặng.

Bên trong khoang lái 【 Màu Đen Cực Quang 】, bàn điều khiển tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, rọi sáng một bên mặt Long Thành, giống như có một vòng cung ánh sáng thật nhỏ đang chuyển động trên tảng đá lạnh lùng và trơn mịn.

Đó là ánh sáng thấm đẫm sát ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK