Lão Trương mở nhà hàng lẩu bò đã nhiều năm như vậy, đây còn là lần đầu tiên gặp đến khách nhân như vậy.
Ba khách nhân vùi mặt chôn ở trong bát, trong đó có hai người cái đầu trọc bóng loáng sáng loáng, cực kỳ giống trứng đà điểu tột vỏ đặt trong bát.
Làm buôn bán nhiều năm, lão Trương gặp qua đủ các loại khách nhân kỳ quái. Thạch Xuyên lại là một cái thành thị bang phái, đa số khách nhân có tính khí nóng nảy, nói chung, lão Trương vẫn luôn duy trì thái độ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ cần khách nhân không đánh nhau ở trong quán, thì lão ta rất ít khoa tay múa chân.
Nhưng mà ba vị khách nhân vùi mặt trong bát lẩu đầy đủ sáu bảy phút, khách nhân xung quanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn tới bên này. Lão Trương thực sự có chút nhịn không được, nỗ lực làm cho giọng nói của mình nghe không giống như là khiêu khích.
"Khách nhân, ăn canh vui lòng dùng thìa."
Hô, Phan Quang Quang ngước mặt lên, khuôn mặt bầu bĩnh bị hơi nước nóng trong bát lẩu xông sáu bảy phút, trong màu trắng có ửng hồng, giống như một quả bàn đào chín. Giọt mồ hôi hột lớn như hạt đậu tương dọc theo cái cổ nhỏ bé của hắn, cuồn cuộn chảy xuống, ướt sũng sơi dây chuyền vàng thô to.
Hai người khác cũng vội vàng đứng dậy.
Lão Trương khó giải thích mà thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đưa tới một số nước ô mai đá, khuôn mặt tươi cười: "Trời quá nóng a, đây là nước ô mai do bản điếm biếu tặng, các soái ca uống uống giải nóng."
Phan Quang Quang ha hả cười nói: "Lão bản có lòng rồi! Cảm tạ a!"
Đợi lão bản rời đi, 7758 vừa cung kính cầm lấy ly rót đầy nước ô mai hai tay đưa cho lão đại, vừa nhịn không được hỏi: "Lão đại, vừa rồi đó là người nào?"
Lần đầu tiên y trông thấy lão đại kiêng kỵ một người như thế. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, y là tuyệt đối không tin tưởng vừa một màn vừa rồi kia.
Gia hỏa kinh khủng cỡ nào mới có thể khiến cho một vị Siêu cấp sư sĩ tựa như chuột thấy mèo như vậy?
Tại trong cảm nhận của y, Siêu cấp sư sĩ đã là đỉnh cao nhất về vũ lực trên thế giới này, bất cứ một vị siêu cấp sư sĩ nào đều là bá chủ một phương!
Phan Quang Quang chậm rãi uống một ngụm, lúc này mới mở miệng: "Tiểu tám a. Đi ra lăn lộn, đôi mắt nhất định phải sáng lên. Biết rõ ai là phúc báo của mình, còn phải chú ý để mình không trở thành phúc báo của người khác. Dù cho về sau, ngươi vươn lên vị trí lão đại..."
Khóe mắt 7758 nhảy lên, vội vàng thể hiện trung tâm: "Lão đại ngươi tuổi đang độ xuân, tiểu tám còn chỉ cùng theo ngài lăn lộn chứ."
Khuôn mặt Phan Quang Quang giãn ra: "Vẫn là ngươi hiểu chuyện a. Ngươi khẳng định đang suy nghĩ, lão đại không phải là Siêu cấp sư sĩ sao? Tại sao còn phải kinh sợ như thế? Bây giờ ta liền nói cho ngươi biết, phải kinh sợ nhất định phải kinh sợ. Siêu cấp sư sĩ sao? Trong chín Hệ, toàn bộ cấp bậc 2 đều là siêu cấp sư sĩ, vậy thì lại thế nào chứ?"
"Tiểu tám a, giữa Siêu cấp sư sĩ và Siêu cấp sư sĩ với nhau, cũng là không giống nhau a!"
"Có chút người nghìn vạn lần không nên trêu chọc, tỷ như Tiểu Kê vừa rồi."
521 thất thanh kinh hô: "Tiểu Kê? Vừa rồi đó là Họa Kích đại nhân?"
7758 cũng kịp phản ứng lại, phía sau lưng phát lạnh, lắp bắp hỏi: "Hệ 2, số 23, Họa Kích đại nhân?"
"Không sai, khai mở nhãn giới rồi đi." Phan Quang Quang bình thản: "Họa Kích, người có thể ngang tài ngang sức với tên quỷ Bán Ngân kia. Tại vị trí cấp bậc 2 này, đó là tồn tại đỉnh cấp về sức chiến đấu. Bất quá các ngươi cũng không cần quá lo lắng lạp, Tiểu Kê sao, tính cách vẫn là không tệ, ngươi không đụng chạm hắn bình thường sẽ không có chuyện gì."
"Nếu như gặp phải tên quỷ Bán Ngân kia, việc các ngươi có thể làm cũng chỉ có thể là cầu khẩn, cầu khẩn lúc đó tâm tình hắn tương đối tốt."
7758 có chút hiếu kỳ: "Lão đại, Hệ 7 ta, ai có thể đánh thắng được Họa Kích đại nhân?"
Phan Quang Quang trả lời khẳng định: "Đương nhiên là đại lão đại rồi, còn có thể có ai?"
7758 không cam lòng hỏi: "Họa Kích đại nhân mạnh như thế sao?"
"Không sai, hắn chính là mạnh như thế." Phan Quang Quang sờ sờ đầu trọc của mình, có chút bất đắc dĩ mà thở dài: "Không còn cách nào, người ta là khắc tinh của Hệ 7 chúng ta. Là biến thái Cổ võ tông sư mạnh nhất hiện nay, không cải tạo thân thể, chỉ dựa vào rèn luyện thân thể đã có thể đem chúng ta đè trên mặt đất mà nện."
7758 cảm thấy khó lý giải được: "Hệ 2 không phải là cận chiến sao? Hẳn phải là chúng ta khắc chế Hệ 2 mới đúng a."
Phan Quang Quang lắc đầu: "Không phải Hệ 2 khắc chế chúng ta, là Tiểu Kê khắc chế chúng ta. Những kẻ Hệ 2 khác, muốn đánh thế nào thì đánh thế đó. Gặp phải Tiểu Kê thì thành thành thật thật quỳ xuống dập đầu đi. Ta đã thử qua, không khóa mục tiêu được. Ai, hình dung như thế nào chứ... Chờ ngươi đến được cảnh giới, ngươi liền minh bạch a. Nếu không phải là lão đại ta năm đó phản ứng nhanh, hiện tại ngươi chỉ có thể đến trước mộ phần cảu lão đại ngươi để thắp hương rồi."
7758 vội vàng nói: "Lão đại ngài quá khiêm tốn rồi, thực lực cùa ngài đặt tại đó! Nếu như ngài muốn chạy, ai có thể ngăn được chứ?"
Phan Quang Quang nghe vậy cười ha ha, thần tình có chút đắc ý: "Vậy thì cũng đúng. Tiểu Kê quả thực mạnh hơn ta, thế nhưng thì sao chứ, lão đại ngươi muốn chạy, trên đời này cũng không có mấy người có thể ngăn được. Tối thiểu Tiểu Kê là ngăn không được!"
521 ở một bên không có nói chen vào, mà là ghi nhớ trong lòng. Loại tin tức tình báo như thế này, căn bản không có khả năng còn có cơ hội khác nghe được.
Phan Quang Quang lại nhịn không được thở dài, cảm khái nói: "Hệ 2 và Hệ 7 là tử địch. Ân oán giữ hai nhà mấy ngày mấy đêm cũng nói không rõ. Kỳ thực lúc trước Hệ 2 vẫn luôn bị chúng ta áp chế đánh đập, cấp bậc 2 của Hệ 2 đời trước có phân nửa là bị chúng ta giết chết."
"Thẳng đến khi Tiểu Kê xuất hiện, tình huống liền nghịch chuyển. Liền biến thành chúng ta bị áp chế đánh đập. Lão đại đời trước của lão đại ngươi chính là bị hắn giết chết. Lúc đó ta còn trẻ tuổi, suy nghĩ báo thù cho lão đại, cũng thiếu chút nữa chết ở trên tay hắn. Cũng may Hệ 2 hậu bối điêu linh, ngoại trừ một cái Tiểu Kê, không có tân nhân nào lợi hại..."
Phan Quang Quang bỗng nhiên dừng lại.
7758 và 521 giật nảy mình, lẽ nào Họa Kích đại nhân lại xuất hiện rồi? Vội vàng nhìn xung quanh mọi nơi, không có nhìn thấy thân ảnh nào có vấn đề.
Phan Quang Quang thì thào tự nói: "Không thể nào, sẽ không phải là trùng hợp như thế đi..."
Hắn bỗng nhiên nhớ lại, vừa rồi tên thiếu niên phúc duyên thâm hậu kia, tiến vào đạo trường, sau đó rời đi. Rời đi không bao lâu thì Họa Kích vậy mà lại từ bên trong đạo trường đi ra.
Đây chẳng phải là hành động điển hình của người chắp nối sao?
Hệ 2 đây là đã sớm bắt đầu bố cục? Lẽ nào bọn hắn cũng có nội tình tin tức gì? Hay là bọn hắn cũng theo dõi căn cứ của Hệ 0? Việc này không giống phong cách của Hệ 2 a...
Thảo nào, với tên gia hỏa điều khiển quang giáp nông nghiệp kia mình đã sớm cảm thấy không phải loại bình thường, phúc duyên thâm hậu như vậy... Thì ra là Hệ 2... Chờ chút! Hệ 2! Một tên gia hỏa cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng thấy qua
2333!
Phan Quang Quang thiếu một chút buột miệng nói ra. Con mắt như chuông đồng của hắn sáng ngời, vô số ý nghĩ xoay chuyển tại trong lòng, phù, 2333 được Hệ 2 bảo mật nghiêm ngặt nhất kia, vậy mà lại trong lúc vô tình liền bộc lộ ra tại trước mắt mình!
Hắn kìm lòng không đậu liếm liếm đôi môi thô dày.
Hệ 2 và Hệ 7 là đối thủ một mất một còn, ân oán giữa song phương kéo dài liên miên mấy trăm năm, chém giết ở cấp chiến lực đỉnh cao cơ hồ chưa từng có đình chỉ qua.
Một Họa Kích đã ép cho bọn họ thở không nổi, nếu như lại thêm một cái 2333, mạnh mẽ giống như trong đồn đãi vậy, vậy thì cuộc sống này không có cách nào sống nổi nữa rồi!
Hệ 2 đem 2333 che dấu chặt chẽ như vậy, có thể thấy cao tầng Hệ 2 vô cùng xem trọng tương lai của hắn, thực thi trọng điểm bảo hộ!
Tuyệt đối không thể để cho 2333 phát triển lên, nguy hiểm phải bóp chết tại trong nôi, thừa dịp thời điểm lông cánh 2333 còn chưa có mọc đầy đủ, răng rắc! Giết chết 2333!
Hệ 2 không thể lại có thêm một cái Họa Kích!
Ha hả, quang giáp nông nghiệp... Thực sự là ngụy trang tốt!
Đáng tiếc a đáng tiếc, Tiểu Kê, ngươi tuy rằng không phạm sai lầm gì, nhưng không chịu nổi lão tử vận khí tốt, không công nhặt được!
Phan Quang Quang hướng lão bản vẫy tay: "Lão bản, tìm ngươi hỏi thăm chút chuyện."
Lão bản đi tới, mặt đầy hòa khí: "Khách nhân có chuyện gì?"
Phan Quang Quang nhìn như tùy ý hỏi: "Xung quanh Thạch Xuyên có nông trường gì sao? Chúng ta là tới làm buôn bán nông sản, tới Thạch Xuyên khảo sát."
Lão bản nghe vậy, nhìn thoáng qua Phan Quang Quang, nhiệt tình đáp: "Nông trường a, ta đi giúp ngươi hỏi thăm một chút."
"Cảm tạ lão bản a!"
Một lát sau, bỗng nhiên một đám nam tử hung thần ác sát cánh tay xăm trổ vằn vện xâm nhập vào trong điếm.
Lão bản vậy mà cũng ở trong đó, chỉ vào Phan Quang Quang, lớn tiếng nói: "Chính là tên đầu trọc này! Đang hỏi thăm nông trường! Còn nói mình là làm buôn bán nông sản mà tới Thạch Xuyên khảo sát, cho rằng lão tử ngốc sao? Lão tử từng tiếp đãi qua làm buôn bán súng ống đạn được, làm buôn bán buôn lậu! Làm buôn bán nông sản cần phải tới Thạch Xuyên sao? Vừa nhìn liền không phải người tốt!"
Nam tử cánh tay xăm trổ vẻ mặt tràn nét cười gằn và trào phúng xông tới vây quanh.
Toàn bộ Thạch Xuyên chỉ có một cái nông trường, nông trường Táo.
Rầm rập, ngoài cửa sổ, trên đường phố, không ngừng có quang giáp gào thét bay đến phía bên này, trùng trùng điệp điệp, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
Treo nhiều băng rôn "Bảo hộ nông trường" như vậy, hiện tại cuối cùng đã cho bọn hắn bắt được một cái cơ hội có thể biểu hiện để lập công!
Đám phần tử bang phái ngày trước đã đánh bài tú-lơ-khơ và mạt chược nhiều ngày như vậy, đã sắp nghẹn thành bệnh. Lúc này có được cơ hội có thể danh chính ngôn thuận đánh nhau, đều là giống như tiêm thuốc kích thích, xoa tay, nóng lòng muốn thử.
Quang giáp tới chậm một chút vừa nhìn thấy mình mất đi vị trí có lợi, chẳng phải là ngay một ngụm nước canh cũng không kiếm được sao? Dưới tình thế cấp bách, rướn cổ họng tại trong kèn đồng gọi to.
"Bảo hộ nông trường! Người người có trách nhiệm!"
Khẩu hiệu vừa ra, lập tức khiến cho những người khác đều hùa theo, hiện trường liền trở nên sôi động nhiệt tình. Có chút gia hỏa tính khí nóng nảy hiếu chiến, tại dưới sự kích động phấn khích, quang giáp giơ súng pháo lên trực tiếp hướng lên trời nổ súng nã pháo, đùng đùng đùng, đoàn đoàn đoàn, pháo sáng và mảnh đạn giống như pháo hoa nổ tung trên bầu trời.
Đường phố ngoài quán lẩu chật như nêm cối, súng pháo như rừng, vô số họng súng họng pháo đen ngòm, nhắm ngay ba người trong quán.
7758 và 521 quay mặt nhìn nhau, hai người thần tình mờ mịt, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Phan Quang Quang trợn mắt há mồm nhìn khung cảnh trước mắt, cảm giác đầu óc mình không đủ dùng. Chờ chút, tại sao lại không giống như mình dự đoán chứ?
Ta là ai? Ta ở đâu?