Ty Cảnh sát Ngọc Lan tinh đang tổ chức hội nghị khẩn cấp.
Kha Hình thần tình nghiêm trọng, nói rất nhanh.
"Tin tức có được từ chỗ kiểm tra an ninh, bọn họ đã tiến vào Ngọc Lan tinh. Hiện tại đã sắp tới được Phong Viễn nông trường, a, bây giờ gọi là nông trường Quả Táo."
"Cũng tại đêm qua, thủ lĩnh Dương Lão Hổ của Khu vực 4 và thủ lĩnh Nguyên Chí của Khu vực 2 liên hợp thực hiện một đợt đại tẩy trừ xưa nay chưa từng có tại Thạch Xuyên! Các thành viên bang phái quan sát bao gồm cả Nhiếp Tú bị giết chết ngay tại chỗ. Về nguyên nhân cụ thể thì chúng ta vẫn còn đang điều tra, nghe nói Dương Lão Hổ đã từng lẩm bẩm nói cái gì mà【 giất sạch toàn bộ】 , đại khái vậy."
"Sáu tiếng đồng hồ trước, Dương Lão Hổ và Nguyên Chí ra lệnh mọi người tăng ca thêm giờ, sơn phết quang giáp, làm biểu ngữ. Đây là hình ảnh do nội tuyến chúng ta chuyển tới."
Trong hình ảnh là cảnh đám người đang bận rộn phun sơn đen cho quang giáp, vết sơn loang lổ khắp nơi trên mặt đất, do súng phun sơn không đủ nên có người thậm chí xách theo thùng sơn, lấy cọ để quét sơn lên quang giáp.
Trên giàn giáo bên cạnh quang giáp chất đầy các băng rôn màu đỏ, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.
"Đây là thông tin ba phút trước, mọi người nhìn xem."
Quang giáp màu đen đầy khắp núi đồi, băng rôn màu đó đón gió phất phới khắp núi đồi, tiếng chiêng trống âm nhạc chào đón rung trời, nương theo tiếng vỗ tay đều đặn nhịp nhàng, tiếng gầm vang dội giống như muốn lao ra khỏi màn ảnh.
"Hoan nghênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!"
Kết thúc clip, màn hình tắt.
Bên trong phòng họp, mọi người ngây ra như phỗng, bộ dạng giống như thấy quỷ.
Đây... Đây còn là đám thành viên bang phái Thạch Xuyên nguy hiểm khiến ty Cảnh sát thúc thủ vô sách, né xa ba kilômét sao? Đây còn là đám xương cứng Thạch Xuyên cùng hung cực ác, hỏa lực dữ dằn trong tâm trí bọn hắn sao?
Khuôn mặt tròn bóng của Tổng trưởng lúc này mặt trầm như nước, hắn chậm rãi mở miệng: "Ta rất thất vọng, vô cùng thất vọng!"
Lúc này mọi người trong phòng họp mới như ở trong mộng chợt tỉnh, vội vàng cúi đầu nghe. Âm thanh trầm thấp phẫn nộ của Tổng trưởng vang vọng trong phòng họp, mọi người câm như hến.
"Ta không có nghĩ đến chúng ta lại trì độn như vậy! Các vị, nhìn xem, ngay cả đám thành viên bang phái Thạch Xuyên chỉ biết đánh đánh giết giết trong mắt các ngươi cũng biết rõ nhìn xem thời thế, cũng biết lúc nào nên làm nóng quan hệ với người ta! Chúng ta vậy mà lại bị một đám thành viên bang phái không đầu óc đoạt lấy tiên cơ!"
"Nhưng ty Cảnh sát chúng ta thì sao? Ngoại trừ trạm kiểm soát an ninh đưa cho chút lễ vật nhỏ, những người khác đều không chút động lòng. Lẽ nào các ngươi là dự định để chính ta chạy tới kết giao sao?"
Nhìn thấy đám thuộc hạ mặt đầy ngạc nhiên, tổng trưởng càng thêm tức giận, càng thêm đau khổ.
"Các ngươi đều tỉnh táo lên cho ta! Không cần biết La Tháo Giáp tại sao đến đây, nhưng hiện tại hắn đang ở Ngọc Lan tinh chúng ta, tôn trọng! Tôn trọng hiểu không? Nếu hắn thật sự là làm nông, vậy thì hắn cũng là sư sĩ cấp 12, sư sĩ mạnh nhất trên tinh cầu này!"
Tổng trưởng uống một ngụm nước, thả chậm giọng điệu: "Bình thường không thắp hương, lâm thời nước tới chân mới nhảy hữu dụng sao? Cơ hội tốt như vậy mà không đi kéo gần quan hệ? Đến khi cuống cuồng, người ta sẽ giúp ngươi sao? Giết Chóc sư sĩ còn không biết giấu tại nơi nào chờ đột nhiên quất cho chúng ta một cú, ta gần nhất ngủ cũng ngủ không ngon."
"Dù cho không trông chờ người khác hỗ trợ, quan hệ tốt, chí ít người ta sẽ không gây ngươi, đúng không? Giết hết! Ngày đó các ngươi cũng đều nghe thấy được. Các ngươi đều là người lâu năm trong nghề này, còn không rõ sao? Đó là một đám gia hỏa vô pháp vô thiên, giết người không chớp mắt. Đám người Dương Lão Hổ vì sao phải da mặt dày như vậy áp sát tới? Bọn họ bị đánh đau rồi, bị đánh cho sợ rồi."
"Nếu như có một ngày, bọn họ đứng ở phía đối lập với ty Cảnh sát chúng ta thì sao? Làm sao bây giờ? Các vị, đề phòng cẩn thận a!"
Ánh mắt Tổng trưởng chậm rãi đảo qua mọi người, mặt không biểu tình đứng dậy: "Tư tưởng các ngươi lơ là, không cảm giác như thế, ta đây chỉ có thể dùng biện pháp của mình. Kể từ tháng này, bằng cách nào thiết lập mối quan hệ thân thiện, hợp tác toàn diện với nông trường Quả Táo sẽ được tính cào KPI! Các quy tắc cụ thể chi tiết sẽ được công bố sau, tan họp!"
Nói xong, tổng trưởng xoay người rời đi.
Lưu lại phòng họp, mọi người hai mặt nhìn nhau.
¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥
Lúc trước không có một bóng người, bây giờ thành phố Thạch Xuyên trở nên nhộn nhịp trở lại, quang giáp màu đen đứng đầy khắp nơi, một số cửa hàng không bị phá hủy đã mở cửa kinh doanh lại, thành thị khôi phục sinh cơ.
Trước kia, quán bar Diệu Huy chỉ tới tối mới bắt đầu mở cửa kinh doanh, bây giờ mới ba giờ chiều đã kín người hết chỗ, đám đàn ông ngã trái ngã phải đầy quán bar. Hai ngày vừa qua, đối với đám người Thạch Xuyên mà nói, đó quả thực tựa như ác mộng, bọn họ cần phải thả lỏng thần kinh.
Bên trong sảnh quán bar đông đúc gần như đặc người, trong một góc có hai người ngồi, mấy chỗ ngồi xung quanh họ trống không, không có người nào. Có mấy nam tử uống say mèm lảo đảo đi tới gần, miệng lẩm bẩm lầm bầm gì đó, thế nhưng khi bọn hắn nhìn thấy hai người ngồi chỗ kia thì lập tức tỉnh táo lại, đầu đầy mồ hôi lạnh mà rời đi.
Hai vị đại thủ lĩnh còn sót lại trong 7 Khu vực Thạch Xuyên, Dương Lão Hổ và Nguyên Chí.
Nhắm mắt lại, thưởng thức tư vị rượu ngon, Nguyên Chí bỗng nhiên mở miệng: "Nhìn chung là đã hoàn thành một chuyện đại sự. Chỉ tiếc, bọn họ từ chối chúng ta trợ giúp, có phần không cam lòng a."
"Còn nhiều thời gian, huynh đệ." Dương Lão Hổ trái lại nhìn được thoáng: "Ngày hôm qua chúng ta vẫn còn đánh đánh giết giết, hôm nay để cho chúng ta tiến vào nhà bọn họ, thật sự để ta vào, ta còn có phần không dám."
Nguyên Chí gật đầu: "Cũng phải, dù sao chúng ta cũng đã thể hiện rõ phong thái, đừng đắc tội bọn họ là được."
"Không thể lơ là sơ ý!" Dương Lão Hổ trầm giọng nói: "Gần đây giám sát chặt chẽ một chút. Vô luận như thế nào, không thể để cho La lão đại lấy cớ tiếp tục đại khai sát giới. Nếu không, ta sợ Thạch Xuyên chúng ta sẽ không còn có người sống. Giết sạch a... Giết sạch a!"
Nguyên Chí lộ ra vẻ đồng cảm: "Đây là đại sự hạng nhất! Ta chuẩn bị thành lập một đội giám sát, ước thúc tốt một chút đám cẩu khốn nạn này, tránh cho tên đui mù ngu xuẩn nào đó chạy đến nông trường gây sự, liên lụy tới chúng ta."
Đôi mắt Dương Lão Hổ sáng ngời: "Chủ ý này tốt, ta ra phân nửa người."
Hai người tiếp tục nhỏ giọng thảo luận về công việc của đội giám sát một lúc. Cuối cùng cũng thảo luận xong, hai người không hẹn mà cùng trầm tĩnh lại, tùy ý nói chuyện phiếm.
"Không nghĩ tới Tông Thần vậy mà lại không chết. Không lẽ mạng sư sĩ cấp 12 đều cứng hơn một ít?"
"Là phúc hay họa, còn chưa dễ nói. Trái lại ty Cảnh sát nói muốn chuộc Tông Á về?"
"Vậy thì đúng là có thể bán được cái giá tốt!"
"Làm sao có thể nói chính xác về nhóm người này được chứ?"
"Nói cũng phải a..."
¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥
Nghi thức chào đón của đám thành viên bang phái Thạch Xuyên khiến mọi người bị sợ hãi. Ngay cả là La Mỗ, vốn tự xưng kiến thức rộng rãi, cũng là phí thời gian rất lâu mới khôi phục lại.
Những người khác lại càng không cần phải nói, cảnh tượng đó thực sự quá không chân thực.
Nhưng cũng may, dù từ chối yêu cầu trợ giúp của bọn hắn, đám đàn ông nhìn qua hung thần ác sát đó cũng không có dây dưa, thống khoái rời đi, điều này khiến tảng đá đè nặng trong lòng mọi người được thả xuống.
Sau khi qua loa ăn xong bữa trưa, quá trình đại kiến thiết nông trường khí thế ngất trời chính thức khởi động.
Nông trường hoang vu vô cùng, gần như toàn bộ công trình kiến trúc đều bị phá hủy, khắp nơi đều là đống đổ nát, Dương Lão Hổ đặc biệt nhấn mạnh đó là kiệt tác của Nhiếp Tú. Lúc đó Vương Đống bảo Nhiếp Tú xâm nhập nông trường, phá hủy toàn bộ công trình, hủy hoại đồng ruộng, muốn cho đám người từ ngoài đến bọn họ biết chút lợi hại.
Tối hôm qua, Nhiếp Tú đã bị kích sát tại chỗ, không thể truy trách nhiệm.
Nhưng mà mọi người hoàn toàn không để ý, mỗi người đều tin tưởng vững chắc, chính họ có năng lực xây dựng lại nông trường theo lý tưởng của bọn họ.
"Sang trái một chút trái một chút!"
"Phía dưới sang bên phải một chút, hơi lệch!"
"Được rồi được rồi!"
Mọi người bận rộn tay chân cả một đêm chế tạo gấp gáp bảng hiệu nông trường để treo lên cổng lớn đã được làm mới, 4 chữ "Nông trường Quả Táo " tươi rói xinh đẹp.
Mọi người nhịn không được lại cất tiếng hoan hô.
Cảm thấy trách nhiệm nặng nề trên vai, La Mỗ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nội tâm kìm nén bị kích động, hít sâu một hơi.
Long Thành thích trồng cây, La Mỗ thích tháo dỡ giáp, Molly thích tiền, bọn họ đều có tương lai tốt đẹp!