Mục lục
Long Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nông trường đang chờ thịnh vượng, mọi người nhiệt tình như lửa, tràn đầy năng lượng.

Trên bàn cơm, mọi người vừa ăn cơm vừa thảo luận.

Molly báo cáo đầu tiên: "Ta đã hoàn thành thiết kế tất cả công trình, đầu tiên là nhà ở. Việc xây dựng tương đối đơn giản. Chúng ta tạm dự định 40 căn. Chúng ta có đầy đủ quang giáp công trình và nguyên vật liệu xây dựng, có thể rất nhanh hoàn thành."

"Ngoài ra, chúng ta cần có nhà xưởng ươm giống, một nhà ươm nhiệt độ phát triển ổn định, một cái chênh lệch nhiệt độ cao, hệ thống tưới tiêu tự động tích hợp, cơ sở chăn nuôi gia súc, một số bể xử lý nước thải và phế thải, một số nhà kho, một số kho quang giáp."

"Xưởng sửa chữa Quang giáp nông nghiệp, chúng ta trực tiếp nâng cấp lên thành phòng thí nghiệm quang giáp, một cái sân huấn luyện, một nhà ăn nông trường. Tạm dự định những công trình này, nếu có cần thì bổ sung thêm sau. À, còn có trạm thu mua quang giáp phế thải của La Mỗ, kèm theo một gian nhà xưởng tháo dỡ."

Phí Mễ nói: "Đã dựng xong hai căn nhà ở."

Ở đây chỉ có mình hắn biết điều khiển quang giáp công trình, cho nên tiến độ rất chậm.

La Mỗ mở miệng: "Chúng ta đã phá bỏ hoàn toàn tất cả công trình sụp đổ, buổi chiều là có thể chở đi hết phế thải công trình."

La Mỗ bỗng nhiên có chút xấu hổ, đường đường là 【 Huyết Sắc Gươm Chỉ Huy 】, hình như ngoại trừ chiến đấu ra thì chẳng biết cái gì. Chỉ có thể cùng Căn thúc cùng nhau phá bỏ các tòa nhà đổ nát. Then chốt là, mình vậy mà rất hào hứng với việc phá dỡ...

Hắn mở miệng nói: "Chờ chuyển hết phế thải công trình đi, Phí Mễ dạy ta làm thế nào vận hành quang giáp công trình."

Căn thúc vội vàng nói: "Ta cũng học, chỉ sợ học không được..."

Phí Mễ cười nói: "Không thành vấn đề, rất đơn giản."

Catherine nói tiếp: "Ta và Đỗ Bắc đã cải tạo xong bốn cái quang giáp công trình dùng để xây dựng nhà ở và nhà xưởng, hoàn toàn không có vấn đề. Sau đó chúng ta chuẩn bị cải tạo ra mấy cái quang giáp nông nghiệp tính năng tổng hợp cao. Đã là năm 4020 rồi, ai còn dùng 【 Thiết Canh Vương 】 a?"

Căn thúc nhỏ giọng nói: "Kỳ thực... 【 Thiết Canh Vương 】 rất dễ dùng..."

Nhưng mà không có người quan tâm đến hắn, bởi vì mọi người đều bị thu hút bởi âm thanh ê ê a a của Quả Quả.

Ánh mắt mọi người hướng tới Quả Quả, tất cả không khỏi thấy buồn cười.

Khuôn mặt nhỏ của Quả Quả chôn ở trong bát cơm, ra sức cạp cơm, chỉ lộ ra đôi bím tóc trên đầu ra khỏi viền bát, có thể nhìn ra được nó đang dồn hết sức, ở một bên còn đặt một cái chén không vừa mới ăn xong.

Ngồi ở đối diện Quả Quả, Long Thành cũng đang vùi đầu hì hục ăn.

Phí Mễ cảm thấy vui vẻ, ăn uống khó khăn luôn luôn là tật xấu của Quả Quả, không ngờ sau khi đến nông trường mới, khẩu vị của Quả Quả cũng trở nên tốt như vậy...

Đã dùng hết sức bình sinh, Quả Quả lung lung lay lay ngước mặt lên, hầm hừ nhìn tới Long Thành ở phía đối diện.

Khi bé nhìn thấy trước mặt Long Thành sắp một hàng bảy tám cái chén không, khuôn mặt hồng hào mũm mỉm ngây ra. Nó ngơ ngác cúi đầu nhìn thoáng qua trước mặt mình chỉ có một cái chén không, chén thứ hai vẫn còn hơn một nửa...

Cái bụng nhỏ đã căng tròn lên rồi... Tên bại hoại cướp đoạt táo của nó lại ăn hiều hơn cả nó...

Quả Quả méo miệng, oa oa khóc lớn!

Động tác lùa cơm của Long Thành càng nhanh thêm mấy phần, trong nháy mắt, trước mặt hắn liền có một hàng dài chén không.

Quả Quả càng khóc dữ dội hơn.

Quả Quả thế nhưng là cục cưng ưa thích trong lòng mọi người, nhìn thấy vậy, bàn ăn lập tức rối loạn.

Molly vội vàng đưa cho Quả Quả một trái táo, dỗ dành xoa dịu cục cưng một chút.

Khi Molly lấy táo ra, Long Thành đang điên cuồng lùa cơm đột nhiên dừng lại, mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm trái táo trên tay Quả Quả.

Quả Quả gắt gao ôm chặt táo vào trong lòng, gương mặt gồng lên hậm hừ trừng Long Thành, lần này nhất định không thể để kẻ xấu cướp đi quả táo trên tay mình.

Molly vừa nhìn thấy không ổn, vội vàng móc ra một trái táo khác, nhét vào tay Long Thành.

Táo vừa vào tay, Long Thành liền trở nên yên tĩnh, răng rắc răng rắc, tự mình gặm ăn.

Không chịu thua, Quả Quả mở to hai mắt, há hàm răng sữa nhỏ xíu, ra sức gặm táo.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ ôi, có hai đứa nhỏ thật sự không dễ dàng!"

"Lực phá hoại quá mạnh mẽ, mới giải quyết xong một việc lại phải đương đầu việc khác, quả thực muốn mạng a!"

...

Sau khi ăn xong bữa trưa, La Mỗ khe khẽ cười nhỏ trở về phi thuyền, dự định nghỉ ngơi một hồi. Mới vừa đi vào liền nhìn thấy Tông Á, người quấn băng vải toàn thân, rất giống một cái xác ướp.

La Mỗ có phần bất ngờ, trong lòng âm thầm khiếp sợ, năng lực phục hồi của tên gia hỏa này cũng quá mạnh đi...

Là người đích thân kéo Tông Á trở về, không có ai hiểu rõ chấn thương của Tông Á hơn La Mỗ. Dựa theo dự đoán của La Mỗ, tên gia hỏa này sống sót được đã là kỳ tích, muốn xuống được giường bệnh thì chí ít cũng cần một tháng, không nghĩ tới bây giờ đã xuống giường rồi!

La Mỗ dùng ánh mắt khiêu khích: "Đây là dự định chạy trốn sao?"

Nếu Tông Á ở tình trạng lành lặn không tổn thương gì, La Mỗ tuyệt đối sẽ không dám nói chuyện với Tông Á như thế. Cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ lỡ thì sau này sẽ không có.

Tông Á hừ một tiếng, giọng điệu bất thiện nhìn chằm chằm La Mỗ: "Ta vì sao phải chạy trốn?"

La Mỗ trong lòng âm thầm chột dạ, đây là khí thế của sư sĩ cấp 12 sao? Đang trọng thương vẫn vênh váo tận trời như vậy?

Lời ra miệng thì hắn không chút nào lùi bước, cười khẩy hỏi: "Tù binh không phải một mực muốn chạy trốn sao?"

"Tông Thần ta nhất ngôn cửu đỉnh." Tông Á lười để ý tới La Mỗ: "Đi gọi La Tháo Giáp tới đây, hắn mới xứng nói chuyện với ta."

La Mỗ vui vẻ: "Xấu hổ, tại hạ chính là La Tháo Giáp."

Tông Á quan sát La Mỗ từ trên xướng dưới, cười nhạt: "Ngươi cũng xứng gọi là La Tháo Giáp? Lão tử chỉ dùng một tay đánh cho ngươi phải gọi ba ba!"

La Mỗ cười gằn: "Lão tử trái lại muốn nhìn xem ngươi làm thế nào gọi ba ba."

Ngay vào lúc này, Molly dẫn theo Long Thành đi vào phi thuyền, khi nàng nhìn thấy Tông Á giống như xác ướp thì giật nảy mình: "Tại sao ngươi lại xuống giường rồi?"

Kể từ khi Long Thành vừa tiến vào, ánh mắt Tông Á liền chưa từng rời khỏi người Long Thành.

Y bỗng nhiên cười ha hả: "Chống chịu cao áp sụp đổ? La Tháo Giáp, thì ra ngươi cũng bị thương! Ha ha ha ha! Ta đã đánh giá cao ngươi rồi!"

Molly kỳ quái hỏi: "Ngươi gọi loạn gì vậy?"

Nàng chỉ vào La Mỗ nói: "Hắn là La Tháo Giáp!"

Sau đó chỉ vào Long Thành nói: "Hắn là Long Quả Táo!"

Lại chỉ chỉ mình: "Ta là Molly!"

"Long Quả Táo?" Tông Á ánh mắt mờ mịt, ngay lập tức kịp phản ứng lại: "Người nào đánh bại ta?"

Molly chỉ vào Long Thành, đắc ý nói: "Sư phụ của ta, Long Quả Táo!"

"Quả nhiên là như thế." Tông Á thản nhiên hỏi: "Bộ dạng hắn như vậy, ta làm sao dạy【 Nguyệt Chi Hoa 】cho hắn?"

Molly nói: "Chuyện này thì chỉ có chờ lão sư khôi phục rồi nói tiếp. Đúng rồi, La... Tháo Giáp, bom vòng cổ đâu?"

Thiếu một chút nàng lỡ miệng nói ra tên thật La Mỗ.

La Mỗ hừ lạnh một tiếng, có chút miễn cưỡng lấy bom vòng cổ ra, mẹ nó, cảm giác lưu luyến này là sao?

Molly nói với Tông Á: "Vì đề phòng ngươi chạy trốn..."

Lời Molly nói còn chưa có nói xong, Tông Á đã nắm lấy bom vòng cổ, cùm cụp, đeo vào trên cổ mình, cười lạnh một tiếng: "Ai cần chạy trốn!"

La Mỗ nhìn chằm chằm bom vòng cổ trên cổ Tông Á, đáng ghét! Vòng cổ xinh đẹp như vậy, rõ ràng rất hợp với chiếc khăn lụa đỏ hồng của mình! Vậy mà lại đeo lên cổ tên hỗn đản đáng ghét này!

"Tông Thần nhất ngôn cửu đỉnh! Long Quả Táo, sớm bình phục, tại hạ thế nhưng là mong đợi tái chiến với ngươi một trận!"

Dứt lời, Tông Á xoay người rời đi.

"Chờ đã!"

Phía sau truyền đến tiếng Molly la lên.

Tông Á dừng chân, cũng không quay đầu lại lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"

"Ngươi đã có thể xuống giường, đó chính là bình phục rồi." Molly vỗ tay: "Vậy thì bắt đầu làm việc đi!"

Tông Á cho rằng mình nghe lầm, xoay người hỏi ngược lại: "Cái gì?"

Molly xem đó là chuyện đương nhiên: "Làm việc a! Hiện tại rất thiếu nhân thủ, ngươi là tù binh, không làm việc chẳng lẽ muốn nằm trên giường sao?"

Tông Á cổ họng khô khốc: "Ta là người bệnh..."

Molly phất phất tay: "Đã có thể xuống giường rồi, còn giả bộ bệnh tật cái gì? Đi! Không làm việc không có cơm tối ăn!"

Tông Á: "..."

La Mỗ nháy nháy mắt, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này tựa hồ có vẻ quen thuộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK