Cho dù không thể giết người, Long Thành y nguyên rất thích cuộc sống hiện tại.
Ăn ngon, ngủ ngon, có nhiều thứ học không hết và nhiều quang giáp hoạt không xuể, còn dạy Molly học nữa. Càng trọng yếu chính là hắn còn kiếm tiền được rồi!
Nơi như vậy đi đâu mà tìm?
Hơn nữa tới đây sẽ là cuối tháng, mình có thể nghỉ về nhà, ở lại nông trường hai ngày.
Lời Cận Hải nói, Long Thành một chữ cũng không tin.
Nếu như không phải đang tại trường học, Long Thành sẽ ngay tại chỗ bóp nát cổ hắn.
Dù cho Cận Hải nói là thật, Long Thành còn là sẽ ngay tại chỗ bóp đứt cổ hắn. Long Thành rất quen thuộc những mánh khóe bố trí cạm bẫy, có ai không cho con mồi một chút mồi chứ?
Ánh mắt nguy hiểm của Long Thành không ngừng đảo qua chỗ yếu hại của Cận Hải, khiến Cận Hải như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Cận Hải nỗ lực giữ bình tĩnh: "Ngài không hài lòng với các điều kiện sao? Nếu có điểm nào không hài lòng, xin cứ việc nói ra, cái gì đều có thể thương lượng, chúng ta có thành ý lớn nhất..."
Long Thành xoay người ly khai, hắn sợ mình lỡ tay không nhịn được.
Không thể giết người điểm này thật không dễ.
Cận Hải ánh mắt mờ mịt mà nhìn về phía Phí Mễ và Molly ở một bên. Phí Mễ bày ra hay tay vẻ mặt lực bất tòng tâm, Molly nở nụ cười ngọt ngào: "Hoan nghênh lần sau lại đến!"
Cận Hải đi ra phòng thí nghiệm, thần tình khôi phục bình thường, nhìn không ra chút dị dạng nào.
Chờ hắn bước lên phi thuyền loại nhỏ dừng ở bến tàu, sắc mặt hắn phút chốc trở nên âm trầm.
Cáp La Đức nhìn thấy thần tình Cận Hải, có chút không tin: "Không thể nào, hắn không đồng ý?"
Cận Hải lắc đầu: "Ừ, không đồng ý."
Cáp La Đức haha nở nụ cười, đứng dậy giang hai tay ra, dùng một loại ngữ điệu quái dị: "Hắn vậy mà không đồng ý? Hắn là điên rồi đi! Hắn vậy mà lại cự tuyệt Vạn Thần tập đoàn, có cốt khí, ta thích! Ha ha ha ha, Cận Hải đại đội trưởng của chúng ta cũng vấp phải trắc trở rồi a."
Cận Hải không để ý tới Cáp La Đức thiếu gia.
Cáp La Đức từ trên bàn nhấc lên một chén hồng tửu, thần tình mơ hồ có chút hưng phấn.
Cận Hải chú ý tới thiếu gia dị dạng, cảnh cáo: "Thiếu gia, thỉnh không nên xằng bậy! Lão gia rất trọng thị Long Thành! Tập đoàn cũng rất trọng thị!"
"Phải không? Lão cha của ta rất trọng thị?" Cáp La Đức liếc Cận Hải một cái, nhếch miệng cười, một lát sau có chút không kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, ta biết rồi. Thật là không thú vị!"
Cận Hải trong lòng chợt sinh ý nghĩ, nói: "Thiếu gia, trung tâm nhân tài đánh giá Long Thành có tiềm lực là S."
"S?" Cáp La Đức sửng sốt, cảm thấy buồn cười: "Tên ngu ngốc nào làm ra đánh giá, kéo ra ngoài bắn chết!"
Cận Hải đạo: "Hoàng lão làm."
Cáp La Đức thần tình sững sốt: "Hoàng Hạc thúc thúc?"
Hoàng Hạc và Nặc Mạn(Norman) đã có mấy chục năm hữu nghị, Cáp La Đức rất quen thuộc.
Cận Hải nói tiếp: "Có thể khiến Hoàng Hạc thúc thúc đưa ra đánh giá S là không nhiều, lần trước là ai? Đinh Thu đại nhân! Thiếu gia, ngài hiện tại biết rõ vì sao lão gia cùng tập đoàn coi trọng như vậy. Nếu như lần này ngài có thể vì tập đoàn mời chào Long Thành, chẳng phải là lập một đại công? Đến lúc đó, lão gia cũng nhìn ngài với cặp mắt khác xưa!"
Cáp La Đức trầm mặc không nói.
Cận Hải không có nói chuyện, hắn biết rõ tính cách của Cáp La Đức thiếu gia, thiếu gia không nói chuyện, chính là đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.
Cáp La Đức thiếu gia tính cách cực đoan bướng bỉnh, nhưng lại cực kỳ thông minh.
Phòng thí nghiệm Mai - Catherine.
"Molly, ta đi một chuyến đến chỗ Đỗ Bắc thúc thúc, không cần chờ ta ăn cơm."
Catherine vừa đi ra phía ngoài cửa, vừa không quay đầu lại nói.
"Vâng, tiến sĩ."
Molly hướng bóng lưng Catherine vẫy vẫy tay, gần đây tiến sĩ ra ngoài càng ngày càng nhiều lần, lẽ nào tiến sĩ và Đỗ Bắc thúc thúc...
Nàng có chút hài lòng.
Đỗ Bắc thúc thúc nàng rất quen thuộc, mở một tiệm sửa chữa thiết bị chính xác, lớn hơn tiến sĩ ba tuổi, là một người nho nhã ôn nhu. Tiến sĩ là người cuồng làm việc, về mặt sinh hoạt hoàn toàn là đần độn, có một người như Đỗ Bắc thúc thúc chiếu cố tiến sĩ, vậy thì mình yên tâm rồi.
Di, thế nào mình làm ra vẻ ông cụ non rồi?
Molly phi phi phi lè lưỡi.
Trang bị trung tâm tầng 3 B-42, một cái cửa hàng mặt tiền rất nhỏ. Không như các mặt tiền phổ biến hiện nay vách kính mở rộng đụng sàn, cửa tiệm này là kiểu cửa phục cổ với khung gỗ, nữa phần trên là đố gỗ panô kính, nửa dưới là gỗ. Cửa gỗ phủ màu xanh lam, khảm nạm bánh răng hành tinh lòe lòe ánh sáng.
Biển hiệu tại mặt tiền cửa hàng là một cái bảng gỗ nhỏ, treo tại bên cạnh cửa gỗ, trên biển gỗ sử dụng kiểu chữ viết nét dày ngay ngắn nắn nót, viết 《 song tinh tinh vi sữa chữa》.
Catherine đẩy cửa gỗ ra.
Ánh đèn màu cam tựa như mặt trời chiều ấm áp, một người đàn ông mặc áo lông màu xanh lam đang cúi đầu trên bàn làm việc.
Hắn chính là ông chủ của cửa hàng này, Đỗ Bắc. Đỗ Bắc nét mặt gầy, lộ ra nồng đậm phong độ của người trí thức.
"Tới rồi."
Giọng Đỗ Bắc thuần hậu, hắn bỏ linh kiện trong tay xuống, đứng dậy pha cho Catherine một ly trà.
Catherine ừ một tiếng, tìm cái ghế ngồi xuống, tiếp nhận trà nóng Đỗ Bắc đưa tới: "Cảm ơn, bọn họ còn chưa tới?"
Đỗ Bắc mỉm cười: "Còn chưa tới, ngươi là người đầu tiên."
Catherine nâng chén trà nóng, lặng lẽ không lên tiếng.
Đỗ Bắc nhạy cảm nhận thấy được Catherine dị thường, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào? Có tâm sự?"
Catherine như ở trong mộng chợt tỉnh, vội vàng lắc đầu: "Không, không có."
Đỗ Bắc cười cười, không có truy hỏi.
Một lát sau, Catherine thấp giọng nói: "Đôi khi, ta cảm thấy, cuộc sống như hiện tại rất tốt. Mang theo Molly, cứ như thế sinh hoạt. Nói thật đi, ta không có dã tâm gì quá lớn. Nếu như không phải nguyện vọng của Mai..."
Đỗ Bắc nét tươi cười từ từ biến mất, biểu tình trở nên nghiêm túc, một lát sau, ánh mắt hắn lần nữa trở nên nhu hòa, tựa như sông băng tan tuyết.
Hắn nhẹ giọng nói: "Đúng vậy. Có lúc ta cũng suy nghĩ, chúng ta nỗ lực nhiều như vậy, rốt cuộc có ý nghĩa hay không."
Catherine đột nhiên ngẩng đầu, thần tình nàng rất kinh ngạc: "Ngươi cũng có ý nghĩ như vậy sao?"
Đỗ Bắc bật cười khanh khách: "Đương nhiên có."
"Truyền thuyết về tông sư cách chúng ta quá xa xôi, tựa như ngôi sao treo cao trên bầu trời. Chúng ta là phàm nhân, phàm nhân cúi đầu đi giữa thế gian, bởi vì bọn họ cần phải xem rõ đường đi dưới chân."
Catherine như trút được gánh nặng: "Ta còn cho rằng chỉ có ta mới có ý nghĩ như vậy."
Đỗ Bắc đang muốn định nói tiếp, bỗng nhiên như có phát giác, im tiếng không nói.
Cửa bị đẩy ra, mấy người kết bạn đi vào.
"Các ngươi đang nói chuyện gì chứ, trò chuyện vui vẻ thế?"
"Hai người các ngươi có phải hay không..."
Đỗ Bắc nghiêm trang: "Chúng ta đang nói, hôm nay ai sẽ là người tới sau cùng?"
"Vậy còn cần nói sao? Khẳng định là lão Từ."
Nói chuyện chính là một lão già mập lùn, đầu hắn tròn vo, sắc mặt hồng nhuận, giọng nói to lớn, mọi người đều gọi hắn là Hồng bá.
Bên cạnh Hồng bá, lơ lửng giữa không trung là Lưu Sa.
Lưu Sa cười ha hả: "Tiểu Bắc, cho ta một ly trà."
Đỗ Bắc vội vàng đứng dậy châm trà cho Lưu Sa.
Lưu Sa xoay người nhìn Catherine, vô cùng đau đớn nói: "Tiểu nha đầu Molly kia, trả giá mua bán, quả thực chính là giết người không thấy máu a. Lần trước mang theo cái tiểu lão sư kia của nàng đến chỗ ta, chỉ 9 điểm cống hiến đặc thù đã từ chỗ ta mua đi một tấm Ký ức tâm phiến! 9 điểm cống hiến a! Con số hàng đơn vị! Lưu Sa ta chưa từng bán ra thứ gì giá cả rẻ như thế!"
Nói tới Molly, Catherine liền nét mặt tỏa sáng, cười ha ha: "Molly thật biết chặt!"
Nhưng vào lúc này, Từ Bách Nham và Lâm Nam đẩy cửa đi vào.
Từ Bách Nham cười nói: "Mọi người tới rất sớm a."
Hồng bá sặc một cái: "Là ngươi tới trễ."
Từ Bách Nham cũng không tức giận, cười ha hả: "Hồng bá, gần đây ta không trêu chọc ngươi a."
Hồng bá hừ nói: "Ngươi hiện tại là hiệu trưởng rồi, cuộc sống rất thoải mái, sợ là đã quên chúng ta vì sao tới nơi này."
Từ Bách Nham y nguyên cười ha hả: "Làm sao bây giờ? Ta cũng không nghĩ tới mua cái trường học vậy mà kiếm được tiền như thế. Vốn mua cái trường học chỉ để làm ngụy trang, tùy tiện tuyển chút học sinh, nào biết được tiền tự tới. Có tiền dễ dàng kiếm lại không kiếm, phải đi kiếm những đồng tiền cần bỏ mạng kia làm gì, hà tất vậy chứ?"
Hồng bá giận dữ: "Ngươi..."
Đỗ Bắc vội vàng đi ra hòa giải: "Được rồi được rồi, mọi người thật vất vả tụ tập một lần, chuyện này có gì phải ầm ĩ?"
Từ Bách Nham trầm giọng nói: "Nếu bây giờ đều đã tới đây, vừa lúc có chút lời phải nói rõ ràng. Lúc đầu đám người chúng ta đồng thời tới nơi này, chính là hướng về phía phát tài mà tới. Không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, mua lấy Phụng Nhân, cuộc sống mọi người đều quá tốt so với trước đây. Về phần cái bảo tàng kia, đến bây giờ đều không có tung tích. Hồng bá ngươi cũng đã đào lâu như vậy, ngươi nói, thật có bảo tàng sao?"
Hồng bá yên lặng, sau một lúc lâu, mới không cam lòng nói: "Lẽ nào chúng ta phí lớn sức lực như vậy, đều uổng phí rồi?"
"Thế nào sẽ uổng phí?" Từ Bách Nham lắc đầu: "Nếu như không phải vì đào bảo, chúng ta thế nào sẽ đến Sơn Nguyệt tinh? Thế nào sẽ mua lấy Phụng Nhân? Mọi người lại thế nào sẽ có cuộc sống bây giờ?"
"Hồng bá ngươi sẽ có đội ngũ khai quật lớn như bây giờ?"
"Đỗ Bắc ngươi có thể mở ra tiểu điếm của ngươi? Nghiên cứu cái Cổ đại tinh vi nghi khí không tác dụng gì kia của ngươi?"
"Catherine, ngươi sẽ không phải lo kinh phí thực nghiệm như hiện tại? Molly có thể một tuần lễ đổi nhiều thân thể như vậy?"
"Lưu Sa ngươi có thể mỗi ngày uống rượu, an hưởng tuổi già?"
"Lâm Nam..."
Lâm Nam vội vàng nói: "Lấy năng lực của ta, tuyệt đối không có khả năng đến một cái trường học làm giáo vụ chủ nhiệm!"
Từ Bách Nham thỏa mãn vỗ vỗ vai Lâm Nam, tiếp theo nhìn quanh bốn phía, nghiêm túc nói: "Chúng ta đều là người lang bạc kỳ hồ, có thể tìm được nơi tốt như vậy để ổn định cuộc sống, đó là vận khí, chúng ta phải quý trọng. Cho nên, ta hi vọng mọi người không nên suy nghĩ bảo tàng gì gì rồi. Ta tuyên bố, kế hoạch đào bảo kết thúc."
Catherine như trút được gánh nặng: "Ta đồng ý!"
Đỗ Bắc: "Đồng ý!"
Lưu Sa: "Ta không ý kiến."
Ánh mắt mọi người đều nhìn phía Hồng bá.
Hồng bá mặt đỏ bừng: "Đại quân khai quật của ta làm sao bây giờ? Ta xây dựng ba năm, hiện tại đều uổng phí rồi?"
Từ Bách Nham nói: "Thế nào uổng phí chứ? Người không có hứng thú yêu thích sao? Người ta yêu thích trồng hoa gieo hạt, ngươi thích đào ba thước đất, không có cái gì không đúng. Ngươi thích đào, tùy tiện ngươi đào, dù sao Phụng Nhân là của chúng ta."
Từ Bách Nham giọng điệu chợt xoay chuyển, thần tình nghiêm túc nói: "Năm đó mua lấy Phụng Nhân, mọi người đều có bỏ tiền, ta làm hiệu trưởng cũng là cái treo đầu dê bán thịt chó. Ta sẽ đem cổ phần trường học dựa theo tỉ lệ bỏ vốn của từng người năm đó, chuyển tới danh nghĩa mọi người."
"Catherine, phần của Mai, cũng quy ngươi."
Từ Bách Nham xoay mặt hỏi: "Đoàn người không có ý kiến đi."
"Không ý kiến!"
"Lão Từ đạt đến một trình độ nào đó a!"
"Cái vụ này phát tài rồi! Còn đào bảo cái gì a!"
Ngay cả là luôn luôn rầu rĩ không vui, Hồng bá cũng cười nở hoa. Phụng Nhân bây giờ, cũng không phải là năm đó, mọi người lập tức biến thành phú ông.
Bầu không khí tức thì trở nên náo nhiệt.
Từ Bách Nham đối với Catherine ngoắc tay: "Catherine, chúng ta nói chút chuyện, về tiểu lão sư của Molly."