Long Thành cứ như vậy được sắp xếp ở tại Hưng Hải nông trường. Hưng Hải nông trường là một cái tiểu nông trường chỉ có mười hai hộ.
Nãi nãi là người già nhiều tuổi nhất nông trường.
Trước đây, Long Thành cho rằng Cô nhi viện là chỗ tốt nhất trên thế giới, hiện tại hắn biết rõ còn có một địa phương còn tốt hơn cả Cô nhi viện, đó chính là Hưng Hải nông trường, nãi nãi nói đây là nhà mới của hắn.
Long Thành không có lên tiếng, hắn không có nói với nãi nãi, hắn chưa từng có nhà.
Vì vậy, đây không phải là nhà mới của hắn, mà là nhà của hắn.
Nãi nãi luôn luôn gắp rất nhiều thịt vào trong bát cho hắn, nói là hắn quá gầy, chì một cơn gió thổi là đổ. Sau khi cơm nước xong xuôi thì còn có rất nhiều hoa quả, ở Cô nhi viện chỉ tại lễ mừng năm mới thì mới có thể được ăn hoa quả. Hắn thích ăn quả táo, răng rắc răng rắc, vừa thơm vừa ngọt.
Nãi nãi nói quả táo là quả Bình An, ăn vào là có thể bình an.
Vì vậy, Long Thành càng ưa thích ăn táo, quả này là ăn cho chính mình a, răng rắc răng rắc, quả này là ăn cho Nãi nãi a, răng rắc răng rắc.
Hắn quyết định, sau này phải mỗi ngày đều ăn táo, như vậy nãi nãi sẽ vĩnh viễn bình an.
Hắn rất ưa thích, rất ưa thích nông trường, mỗi người đối với hắn cũng rất tốt. Lưu thẩm thì bưng bánh nướng áp chảo tới, cười tủm tỉm nhìn hắn gặm ăn bánh bột ngô. Tiểu Nguyệt di thì làm bánh xốp vừa ngọt vừa mềm. Ngoại trừ Căn Thúc, cười ngô nghê không dễ nhìn, còn lừa gạt Long Thành nói ớt là hoa quả, bị những người khác cười thật lâu. Nhưng mà Long Thành kỳ thật cảm thấy mùi vị của ớt cũng không tệ lắm.
Long Thành nhớ kỹ lời Viện trưởng dặn dò. Mỗi ngày hắn đều tắm rửa, rất thích sạch sẻ. Hắn rất chịu khó, công việc gì cũng nguyện ý làm.
Lúc ban đầu đều là chút công việc đơn giản, cho đến khi hắn nhìn thấy Căn Thúc điều khiển cục sắt có chữ "Nhiệt", dùng gầu múc không tốn chút sức nào đào ra được một cái rãnh sâu, dùng lưỡi cày xới lên bùn đất.
Căn Thúc nhìn thấy vẻ mặt hắn hiếu kỳ, có chút đắc ý hỏi hắn trước đây có chưa từng thấy qua chưa?
Long Thành nói chưa từng thấy qua.
Căn Thúc nói đây là quang giáp.
Long Thành rất kinh ngạc đây là quang giáp?
Cục sắt trước mắt khác xa với quang giáp mà Long Thành nhận biết. Nó đại khái cao chừng mười lăm mét, hình thể vô cùng dày rộng chắc nịch, có thân thể và đầu tương tự hình người, nhưng là không có bàn tay. Thay vào đó chính là gầu múc, có lưỡi cày lăn, máy đóng cọc, cùng với bánh xích. Sau lưng có hai cái cây cột to lớn, thoạt nhìn tựa hồ là rỗng ruột.
Long Thành còn chứng kiến nó tứ chi chạm đất, bánh xích lăn nhanh, giống như dã thú đặt trên xe trượt tuyết trượt đi trên mặt đất.
Căn Thúc vẻ mặt kiêu ngạo, không sai, nó chính là quang giáp, quang giáp nông nghiệp!
[Thiết Canh Vương] -98 , sản phẩm kinh điển của xường máy móc Sơn Nguyệt tinh lần đầu xuất xưởng năm 3998, đầy đủ các công năng, chắc chắn dùng bền, bán chạy mười năm. Căn Thúc là mua sắm vừa đúng lúc khi nó được đưa ra thị trường, bỏ ra gần như toàn bộ tích góp, Căn Thúc là nông phu có kỹ năng điều khiển quang giáp nông nghiệp tốt nhất nông trường.
Mà bây giờ là năm 4019.
Vẻ mặt của Long Thành làm cho Căn Thúc rất hưởng thụ, bình thường rất khó tại trên mặt Long Thành chứng kiến được hắn có vẻ mặt gì, tiểu gia hỏa gầy yếu nhưng tính cách có chút vô cùng chất phác hướng nội.
Long Thành chỉ vào hai cây cột to lớn sau lưng quang giáp, hỏi Căn Thúc đó là dùng để làm gì?
Căn Thúc nói đó là bình chứa nước, bên trong có thể chứa nước thuốc và dung dịch dinh dưỡng, dùng để phun cho thực vật.
Long Thành a một tiếng.
Căn Thúc chứng kiến Long Thành lại khôi phục vẻ mặt ngây dại bình thường, liền giật dây hỏi có muốn thử xem một chút hay không?
Long Thành lắc đầu, nói hắn không biết.
Căn Thúc nói không sao, dù sao cũng làm quen một chút, có ông ấy ở bên cạnh trông chừng sẽ không có việc gì.
Lời còn chưa nói hết, Căn Thúc đã mở ra khoang điều khiển của [Thiết Canh Vương] , một tay chụp tới Long Thành.
Long Thành vô thức tránh đi, Căn Thúc chụp hụt vào khoảng không.
Căn Thúc thoáng sửng sốt, nhưng mà không có quá để ý, cảm thấy Long Thành lá gan quả nhiên nhỏ. Chính ông ta đi ở phía trước, cổ vũ Long Thành không có vấn đề, không phải sợ.
Long Thành chần chờ một lát, hắn cùng đi theo, tiến vào khoang điều khiển.
Tiến vào bên trong khoang điều khiển, Long Thành hiện tại liền xác định, đây thật sự là một cái quang giáp.
Một cái quang giáp cũ kỹ nhất, đơn sơ nhất mà hắn từng thấy.
Thiết bị Não khống có thể rõ ràng nhìn thấy đường dây lõa lồ ở bên ngoài, bởi vì thời gian quá lâu mà có chút đổi màu, làm cho Long Thành nhớ tới những quang giáp hoang phế mà huấn luyện doanh đưa cho bọn hắn trong lớp sữa chữa quang giáp. Không có hệ thống giảm áp thủy lực nhất thể hóa, mà là ghế lái kiểu cũ, cứng rắn, phần da phía trên chỉ còn lại có một nửa. Tại phía trước ghế lái có ba cái nút kim laoị, có thể số lần sử dụng quá nhiều, đã bị mài mòn sáng loáng cả lên.
Không gian Khoang điều khiển rộng rãi hơn so với quang giáp bình thường, Long Thành ngồi ở vị trí lái, Căn Thúc đứng ở một bên vẫn còn có không gian.
Ngồi trên vị trí lái, Long Thành đã không nghe được Căn Thúc đang nói cái gì, cảm giác quen thuộc mất đi đã lâu đột nhiên tràn tới, hắn cảm thấy mình có chút chẳng biết tại sao trở nên hưng phấn. Rõ ràng quang giáp dùng để huấn luyện ở bên trong huấn luyện doanh còn phải tiên tiến hơn nhiều so với [Thiết Canh Vương].
Long Thành đeo Thiết bị Não khống lên, tầm mắt lập tức xảy ra biến hóa.
Ở cô nhi viện hai năm, hắn không có sờ qua quang giáp, gần như cũng đã quên bản thân biết điều khiển quang giáp.
Căn Thúc ở bên cạnh không ngừng lẩm bẩm, cái nút này có tác dụng gì, cái nút kia điều chỉnh chế độ nào, gặp phải tình huống đặc biệt thì phải làm gì...
Quang giáp chuyển động rồi.
Căn Thúc âm thanh im bặt mà dừng.
Đeo vào thiết bị Não khống, Long Thành quên luôn sự tồn tại của Căn Thúc, hắn hoạt động một chút tứ chi quang giáp, tạch tạch tạch, hắn cảm giác được các đốt ngón tay của [Thiết Canh Vương] truyền đến lực cản, giống như bị gỉ sét.
Lực cản tại vị trí các đốt ngón tay khá lớn, Long Thành âm thầm nhớ kỹ trong lòng, điểm có gỉ sét, cần phải cho thêm một chút dầu máy.
Căn Thúc vịn vào chỗ tựa lưng của ghế lái, sững sờ nhìn [Thiết Canh Vương] tại dưới sự điều khiển của Long Thành mà rầm rập tiến lên. Năm sáu bước lúc ban đầu, quang giáp lắc lư dự dội, Căn Thúc phải dùng sức giữ chặt lấy chỗ tựa lưng mới có thể ổn định thân hình, thế nhưng rất nhanh, biên độ rung động càng ngày càng nhỏ, tựa như trượt trên mặt đất.
Chiêu thức ấy khiến cho Căn Thúc bị chế trụ, mạnh mẽ cưỡng ép đem những lời thao thao bất tuyệt mà ông ta định nói ra đẩy về lại trong bụng.
Ông ta há to miệng, thanh âm gì cũng không có phát ra được.
Long Thành hồn nhiên vong ngã, hắn theo trong hệ thống điều ra mô tả tỉ mỉ và tham số của [Thiết Canh Vương].
Không có giáp năng lượng có thể chống cự vũ khí năng lượng, không có bất cứ vũ khí gì, không có chùm sợi tổng hợp mô phỏng cơ bắp nhân loại và càng mạnh mẽ hơn, động cơ càng là thương cảm, chỉ có một cái, chỉ có thể duy trì bay với tốc độ thấp 150 km một giờ...
Duy nhất nhìn qua không phải quá tệ thì chỉ có lõi năng lượng của nó. Lõi năng lượng [R6], công suất đạt tới tiêu phổ -2, hơi cao hơn quang giáp chiến đấu cấp nhập môn bình thường một chút. Cường đại động lực giúp cho nó có thể tuỳ tiện đán vỡ nham thạch cứng rắn.
Lõi năng lượng [R6] dùng phổ biến cho các loại quang giáp nông nghiệp, nó có rất nhiều ưu điểm, rẻ và công suất cũng đủ lớn, tin cậy dùng bền, hằng ngày bảo vệ đơn giản. Qua hai mươi năm, công suất lõi năng lượng chỉ suy giảm 10%, tính tin cậy vô cùng xuất sắc.
Mà tại lĩnh vực quang giáp chiến đấu lại rất ít chứng kiến bóng dáng của [R6], bởi vì nó có một cái thiếu hụt rõ ràng: Từ khi khởi động đến lúc đầy công suất vận chuyển thì cần trọn vẹn thời gian một phút đồng hồ. Đối với việc chiến đấu chỉ thay đổi trong nháy mắt mà nói, một phút đồng hồ đủ để chết mấy lần.
Long Thành không thèm để ý, Căn Thúc nói, đây là quang giáp nông nghiệp.
[Thiết Canh Vương] có ba loại hình thức, hình thức bay, hình thức bánh xích và hình thức hai chân.
Hình thức bay chủ yếu là dùng để phun thuốc và dung dịch dinh dưỡng, hình thức bánh xích thì dùng để thâm canh và thu hoạch, hình thức hai chân thì dùng để ứng đối với địa hình phức tạp, làm một ít việc vặt, thí dụ như đánh vỡ nham thạch, di chuyển vật nặng vân..vân.
Long Thành cảm thấy vô cùng thú vị, có ý tứ hơn nhiều so với những quang giáp chỉ dùng để giết người trong huấn luyện doanh kia.
Hắn quyết định thử xem hình thức bánh xích, tại trên những quang giáp khác, rất ít chứng kiến bánh xích.
Đùng, [Thiết Canh Vương] biến thành hình thức bánh xích, tứ chi chạm đất, tựa như một con cự thú gầm thét, rầm rầm rầm mà tiến lên. Long Thành chú ý tới hệ thống đang nhắc nhở hắn để cày lăn xuống, hắn để cày lăn xuống. Những nơi Thiết Canh Vương đi qua, bùn đất giống như đậu hũ dễ dàng bị sới lên.
Ánh mắt Long Thành sáng lên, trước đây hắn điều khiển quang giáp không có công năng tương tự.
Phát hiện bên trong hệ thống có mục tiêu cày ruộng do Căn Thúc thiết lập ra trước đó, Long Thành trực tiếp bắt đầu thao tác.
Nửa giờ sau, tất cả mục tiêu được thiết lập trong hệ thống đều đã cày xong.
Long Thành có chút vẫn chưa thỏa mãn, phía sau truyền đến giọng nói yếu ớt của Căn Thúc, hỏi hắn trước kia là nông phu sao?
Lúc này Long Thành mới kịp phản ứng lại, bản thân rõ ràng cũng đã quên Căn Thúc, có chút lúng túng ngập ngừng nói không phải.
Căn Thúc hỏi là lần thứ nhất thao tác sao?
Long Thành ừ một tiếng, hắn thấp thỏm trong lòng, cảm giác mình đã phạm sai lầm. Chưa có được Căn Thúc đồng ý, thì đã đem ruộng của Căn Thúc cày xong hết rồi, Căn Thúc có tức giận hay không?
Vẻ mặt Căn Thúc có chút kỳ quái.
Trong lòng Long Thành càng thêm bất an, hắn cúi đầu, không nói gì. Đã phạm sai lầm, hôm nay có phải là không có cơm tối ăn hay không?
Căn Thúc trong miệng không biết đang lầm bầm cái gì, hắn có chút mất mát, nhảy xuống khoang điều khiển tự mình trở về nông trường.
Mặt trời rất chói mắt, nhìn bóng lưng Căn Thúc, Long Thành không khỏi cảm thấy có chút cô đơn.
Long Thành cảm thấy mình thật sự đã làm sai chuyện gì đó, nhưng kỳ quái chính là, bữa cơm tối nãi nãi nấu một chậu thịt, không có trừng phạt hắn.
Ngày hôm sau, Căn Thúc mang theo Long Thành đến một khu đất khác, làm mẫu cho hắn xem một lần làm thế nào để đào lỗ cọc, sau đó nhảy xuống thể hiện Long Thành làm thử xem.
Long Thành lắc đầu, hắn nghĩ đến bóng lưng Căn Thúc ngày hôm qua.
Căn Thúc hỏi hắn vì sao?
Long Thành nói hắn không muốn làm cho Căn Thúc tức giận.
Căn Thúc nói nếu như Long Thành có thể đào ra lỗ cọc hợp cách thì ông ấy sẽ không tức giận.
Long Thành nghiêm túc nhìn Căn Thúc, thật sự?
Căn Thúc nhếch miệng cười lớn tiếng nói đương nhiên là thật sự.
Long Thành không nói hai lời tiến vào khoang điều khiển của [Thiết Canh Vương].
Hắn một hơi đào mười lỗ cọc mẫu mực đến mức có thể dùng thước để đo đạc.
Ngày đó, Căn Thúc đem [Thiết Canh Vương] giao cho Long Thành.
Từ đó về sau Căn Thúc không động tay lần nữa, cuối cùng đã có người có thể thế thân ông ấy làm chuyện khổ sai, mỗi lần từ trên [Thiết Canh Vương] đi xuống, cái mông của ông ấy khó chịu như muốn nở hoa. Ông ấy không khỏi cảm khái, lớn tuổi cơ bắp lỏng lẻo, bờ mông không kiên nhẫn nữa rồi.
[Thiết Canh Vương] cồng kềnh ở tại trên tay Long Thành thì trở nên linh hoạt và thuần phục, nãi nãi khoa trương Long Thành lái [Thiết Canh Vương] tựa như đang khiêu vũ vậy.
Căn Thúc nói Long Thành là một thiên tài trồng trọt.
Mỗi khi Long Thành giúp bọn họ trồng trọt, các thôn dân sẽ tại bờ ruộng ngồi thành một loạt, thích thú ngồi xem.
"Thật sự là xinh đẹp, nhìn xem cái đường này, cày thật quá thẳng a, còn thẳng hơn cả cây thước!"
"Phải a! Tiều Long Thành là một hảo thủ trồng trọt a!"
"Ai, con của ta nếu là có trình độ này, có chết cũng đáng."
"Ngươi là lưu manh, ở đâu ra con trai?"
Mọi người thích lớn tiếng khích lệ Long Thành, mỗi khi tại thời điểm này Long Thành đều đỏ bừng cả khuôn mặt không biết làm sao, bọn họ thì sẽ cười ha ha nói Long Thành thật đáng yêu, quả thực tựa như một nữ hài tử, vân..vân.
Mọi người biết rõ Long Thành thích ăn quả táo, ngay sau đó Long Thành biết rõ ngoại trừ táo đỏ ra, còn có quả táo xanh, quả táo vàng, có quả táo cắn giòn giòn, cũng có loại táo cắn xào xạc, còn có loại táo nhỏ giống như trứng gà vậy.
Long Thành rất vui vẻ, đua tranh giúp đỡ mọi người trồng trọt. Hắn chợt phát hiện những gì học được ở trong huấn luyện doanh cũng không phải toàn bộ vô giá trị, so với dùng để giết người thì dùng để trồng trọt thích hợp hơn.
Mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, thế nhưng Long Thành cảm thấy rất phong phú, quả táo xen lẫn mồ hôi tựa hồ càng thêm ngọt ngào.
Khi một khu đất cuối cùng được cày xong, nông trường tổ chức một cuộc chúc mừng long trọng, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nét tươi cười. Năm nay đồng ruộng thâm canh và lỗ cọc hoàn thành sớm hơn so với dự tính trọn vẹn mười lăm ngày, bọn họ có thể càng thêm ung dung để chuẩn bị hạt giống, mầm ươm và gieo trồng.
Long Thành gặm quả táo, trong lòng hơi chút mất mát, tại sao nhanh như vậy liền đã cày xong chứ?
Nhưng mà khi hắn nhìn thấy nụ cười trên mặt mọi người, tâm tình của hắn lần nữa trở nên tốt lên, có thể giúp mọi người có được nét tươi cười, hắn rất vui vẻ. Răng rắc răng rắc, hắn dùng sức mà cắn quả táo, đất đai cày xong hết rồi, mình có thể học trợ giúp mọi người làm những công việc khác.
Nhưng mà một tường tốt đẹp của Long Thành bị một tờ giấy thông báo đánh vỡ.
Căn cứ luật pháp liên bang, Long Thành chưa đến mười tám tuổi, cần phải đi học. Nếu như gia đình nhận nuôi tại trước ngày 30 tháng này còn chưa có sắp xếp cho Long Thành đi học thì sẽ bị xóa bỏ tư cách nhận nuôi.
Nông trường chưa từng có người thu dưỡng qua cô nhi, mọi người cũng không nghĩ tới vấn đề đi học. Nãi nãi ngược lại thật cao hứng, bà cảm thấy Long Thành hẳn là cần đi học, người trẻ tuổi hẳn là phải học nhiều chút bổn sự. Bà nhờ cậy Căn Thúc đi đến thành thị phụ cận nhìn xem, tìm một cái trường học tốt, bà nguyện ý cầm ra tích góp của bản thân để cho Long Thành đi học.
Nãi nãi nói trường học là nơi học bản lãnh, Long Thành đã minh bạch, trường học chính là nơi giống như huấn luyện doanh.
Huấn luyệnviên luôn nói huấn luyện doanh là nơi để học bản lãnh.
Long Thành sợ huấn luyện doanh, chỗ đó sẽ phải chịu đói, chịu đựng roi quật còn phải giết người. Nhưng nếu như không đi học thì không thể lưu lại bên cạnh nãi nãi, không thể lưu lại nông trường.
Long Thành trốn ở trong chăn suy nghĩ cả đêm, sáng ngày hôm sau hắn nói với nãi nãi, nói hắn quyết định đi huấn luyện doanh.
Ừm, nơi đây gọi là trường học.
Nãi nãi rất vui mừng, dặn dò Long Thành phải học cho tốt bản lãnh.
Long Thành gật đầu nói đã biết.
Phong trần mệt mỏi, Căn Thúc trở về, sắc mặt của ông ấy rất không tốt, ông ấy mang đến một tin tức xấu. Bởi vì lúc trước Long Thành không có trải qua bất kỳ giáo dục nào, không có bất kỳ điểm thi cử nào, cho nên, gần như tất cả trường học đều từ chối thu nhận.
Chỉ có một trường học nguyện ý tiếp nhận học sinh không cần bất kỳ điểm thi cử nào, Phụng Nhân Quang Giáp học viện.
Người của toàn bộ nông trường đều tụ tập tại nhà Nãi nãi, khi bọn họ nghe được cái tên này thì không hẹn mà cùng kinh hô và phản đối.
"Trời ạ! Bệnh viện tâm thần! Không thể đi!"
"Ngàn vạn không thể đi a! Đến chỗ đó sẽ không còn toàn mạng! Ngọc Sơn nông trường có đứa bé chính là tiến vào Bệnh viện tâm thần, liền bị cắt đứt chân, không có tiền chữa trị, bây giờ vẫn còn là tàn phế."
"Lại đi tìm xem trường học khác đi, vô luận như thế nào cũng không thể đến Bệnh viện tâm thần a!"
Mọi người mồm năm mồm bảy mà thảo luận, toát ra sự sợ hãi đối với cái huấn luyện doanh, a không, cái trường học đó. Nghe nói Phụng Nhân Quang Giáp học viện tụ tập các thiếu niên thiếu nữ ngoan cố nhất, bướng bỉnh nhất ở toàn bộ khu vực xung quanh, cực kỳ nguy hiểm, vì vậy được xưng là "Bệnh viện tâm thần" "Tử vong trường học", là tại mấy tòa thành thị phụ cận, không, là một nơi nổi bật xú danh khắp cả Sơn Nguyệt tinh. Mỗi một vị học sinh tại trước lúc nhập học, đều phải ký kết đủ loại hiệp nghị miễn trách nhiệm.
Nghe mọi người miêu tả, Long Thành đã minh bạch, nơi đó là siêu cấp huấn luyện doanh tụ tập người sống sót và cao thủ của các huấn luyện doanh.
Lòng Long Thành chìm xuống, hắn có chút sợ hãi, tay chân trở nên lạnh buốt.
Khoảng cách ngày 30 chỉ còn hai ngày thời gian, không có thời gian đi tìm trường học mới.
Khi Long Thành chứng kiến trên mặt nãi nãi tràn đầy lo lắng, hắn đột nhiên không còn sợ hãi nữa.
Hắn không muốn rời đi nông trường, ngôi nhà đầu tiên của hắn.
Long Thành ngăn cản mọi người tranh luận, nói cho bọn họ biết, hắn quyết định đi Phụng Nhân Quang Giáp học viện.
Huấn luyện viên nói, hắn là Giết chóc Sư sĩ bẩm sinh, là sát thủ mạnh nhất.
Hắn sợ hãi, nhưng không phải là sợ hãi người nào.