Chống chịu cao áp sụp đổ!
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, khả năng Chống chịu cao áp của Long Thành sụp đổ. Dù cho tại trong huấn luyện, Chống chịu cao áp tới sát cực hạn nhưng cũng chưa từng sụp đổ.
Trong đầu giống như có thứ gì đó ầm ầm sụp đổ, ngay lập tức hắn mất đi toàn bộ quyền kiểm soát đầu óc của mình. Ý thức bùng lên điên cuồng lan tràn ra bốn phía, từng cái hình ảnh phủ đầy bụi bặm trong ký ức sâu thẳm lần lượt hiện lên, tụ tập và lưu chuyển, giống như thú triều không kiểm soát được thoát khỏi gông cùm xiềng xích, hoành hành tàn sát bừa bãi, nhấn chìm thế giới.
Bên trong khoang lái của Hắc Sắc Cực Quang, khuôn mặt Long Thành tái nhợt như tờ giấy, thần tình mơ hồ, hai mắt vô thần, ngón tay đặt trên tay vịn ghế hơi hơi run rẩy.
Từ run rẩy biến thành rung động, từ ngón tay lan tràn ra toàn thân.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Long Thành lộ ra vẻ thống khổ, thân thể run rẩy như sàng trấu, ánh mắt mờ mịt hoang mang không có tiêu điểm, nỗi sợ hãi và khiếp sợ thật sâu đang dần phân li.
Thân thể sắt thép vẫn luôn ngồi ngay ngắn sừng sững bất động trên ghế điều khiển, vào lúc này lại theo run rẩy mà cong lên, hắn cuộn mình, gập hai chân, ôm lấy đầu gối, run rẩy chôn đầu giữa hai chân, thân thể run rẩy cầm cập, như một đứa trẻ không nơi nương tựa.
Trong bầu trời tối đen và rất lạnh, có giọng nói lạnh như băng ong ong vang vọng.
"Từ giờ trở đi, trong số các ngươi chỉ có 10 người có thể sống sót đi ra ngoài, những người khác đều sẽ chết."
Trời buổi tối rất đen và rất lạnh, bởi vì gió buổi tối rất lớn và rất lạnh, cơn mưa xen lẫn mưa đá nện vào ao đầm bùn nhão trước mặt hắn, hơi nước sương mù, ẩn dấu trong ao đầm 12 giờ đồng hồ, thân thể tê tái, không còn cảm giác.
Về sau nếu như ghét người nào, cứ đem hắn ấn vào trong đầm để hắn nếm thử mùi vị.
Thật lạnh, thật đói... Nếu như còn sống sót, hắn muốn húp một chén cháo nóng hầm hập, ăn hai cái bánh bao mới ra lò, không, ăn ba cái, để ăn mừng thật vui.
Trời tối đen thui và rất lạnh lẽo, Anna ôm hắn từ phía sau, nói hắn không nên sợ hãi, sợ hãi chỉ sẽ chết càng nhanh hơn.
Hắn hỏi Anna có sợ không, Anna cười nói không sợ. Nhưng thân thể Anna run rất dữ dội, nàng nhất định rất lạnh. Hắn quay người ôm lấy Anna, muốn giúp nàng ấm áp hơn một chút.
Anna không còn run rẩy, nàng thấy ấm áp hơn rồi, hắn rất hài lòng.
Anna nói, ngươi không nên làm sát thủ, nghĩ cách chạy đi.
Hắn hỏi vì sao, Anna nói, ngươi nhát gan nhẹ dạ.
Hắn cảm thấy Anna nói không đúng, hắn rất nhát gan, nhưng hắn không nhẹ dạ chút nào.
Trời tối rất đen rất lạnh, không có gió. Đây là một đêm lạnh nhất, lạnh đến mức miệng môi hắn trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Hắn lóng ca lóng cóng kéo Anna từ trong quang giáp sứt mẻ ra, thân thể Anna rất lạnh, lạnh hơn cả đêm tối.
Hắn ôm Anna, ôm cả đêm, thân thể Anna không có ấm áp lên.
Hắn không sợ hãi, bởi vì Anna đã nói, sợ hãi sẽ bị chết càng nhanh.
Nửa tháng sau, hắn giết chết đầu trọc, đẩy đầu trọc chìm vào trong ao đầm băng lạnh.
Trời đêm rất tối và rất lạnh, mưa rất lớn, máu tràn đi khắp nơi.
Huấn luyện viên cười với hắn, 01, ngươi quá yếu, ngươi chạy không thoát.
Huấn luyện viên nói đúng, hắn quá yếu, hắn chạy không thoát. Bóng tối tràn tời từ mọi hướng, chúng nó muốn xé rách hắn, muốn thôn phệ hắn.
Hắn rất sợ hãi.
Bỗng nhiên có một giọng nói từ nơi rất xa xôi truyền đến, có người đang kêu gọi.
"Lão sư, lão sư..."
Lão sư là ai? Cảm giác rất quen thuộc... Lão sư... Lão sư là ta!
Giống như bị một tia chớp đánh trúng, bóng tối vô biên vô hạn trước mắt tan thành mây khói, cơn lũ ý thức tán loạn giống như dã thú bị làm cho sợ hãi, tất cả chui vào chỗ sâu trong ký ức.
Tầm mắt Long Thành dần dần khôi phục lại rõ ràng, hiện ra trong tầm mắt chính là một màn sáng, phía trên hiển thị các thông số khác nhau của quang giáp.
Mình đang ngồi ở trong khoang lái của Hắc Sắc Cực Quang...
Vừa rồi đã có một cơn ác mộng sao?
Khuôn mặt Molly xuất hiện trên màn hình trước mặt Long Thành, nàng nhìn kỹ Long Thành, thần tình hoài nghi: "Lão sư! Ngươi không sao chứ? Sắc mặt lão sư thế nào lại trắng như vậy? Đây là tinh bì lực tẫn trong truyền thuyết sao? Lẽ nào mấy tiếng đồng hồ không gặp, lão sư trốn Molly đi ra ngoài làm việc gì đó?"
Không biết vì sao, nhìn thấy khuôn mặt táo này của Molly, sự lo lắng trong lòng Long Thành tan hết, giống như bầu trời trong sáng.
Nếu như Molly tại trước mặt mình thì thật tốt!
Hắn khẳng định tiến lên giang ra hai tay, rất nhiệt tình ôm lấy cổ, lấy vai làm điểm tựa vật qua vai, tiếp theo đó là một cú thúc khuỷu tay dứt khoát lưu loát!
Sau đó là có thể nghe được âm thanh va chạm rầm rầm và tiếng linh kiện bùng nổ lách cách.
Êm tai không? Êm tai chính là Molly tốt!
Sau khi đầu óc được bồi bổ, tâm tình Long Thành tốt hơn mấy phần, hắn phát hiện được trọng điểm: "Ừm? Tín hiệu có từ lúc nào?"
Molly mặt đầy vẻ tranh công: "Vừa mới có a! Molly vừa mới phát hiện Toàn thành lặng im hình như ngừng rồi, lập tức liên hệ với lão sư. Có phải rất đúng lúc hay không? Lão sư, Molly rất nhanh đi! Molly rất tốt rất tốt a!"
Long Thành vừa rất nhanh kiểm tra chiến trường, cũng không ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi lại làm ra chuyện xấu gì?"
Nghĩ đến việc giả giọng lão sư nói chuyện điện thoại với Mạch Khảo Tư, Molly khó giải thích mà chột dạ: "Molly ngoan ngoãn như thế, làm sao sẽ làm chuyện xấu chứ?"
Nàng vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Oa! Lão sư thật là lợi hại! Ngay cả Tông Á cũng không phải là đối thủ! Nhưng lão sư vậy mà lại thả Tông Á một con đường sống, thật đúng là khiến người ngoài ý muốn. Quá không phù hợp tính cách sát nhân như ma của lão sư! La Mỗ nói Tông Á muốn dâng đao thuật lên lão sư mới tha hắn một mạng, Nguyệt Chi Hoa kia lợi hại như vậy sao?"
Long Thành lười giải thích: "Rất lợi hại."
Molly liếm liếm môi: "Có thể bán bao nhiêu tiền?"
Long Thành: "Không biết."
Molly ngạc nhiên: "Trời ạ, lão sư! Không biết có thể bán bao nhiêu tiền mà ngài lại tha cho hắn một mạng! Ngài như vậy là bệnh thiếu máu a!"
Nghe nói vậy, Long Thành bối rối: "Ah, vậy bây giờ giết đi?"
Molly vội vàng nói: "Đừng đừng đừng! Dù sao cũng là sư sĩ cấp 12, bóc lột... Thuyết phục một chút, còn là có thể kiếm tiền về."
Lúc này tâm tình Long Thành rất tốt, hắn không muốn giết người.
Kiểm tra qua toàn thân, không có vấn đề gì lớn, nhưng sóng não hỗn loạn vô cùng, tạm thời không có biện pháp điều khiển quang giáp.
Di chứng do Chống chịu cao áp sụp đổ gây ra phỏng chừng phải cần một đoạn thời gian mới có thể tiêu trừ.
Ngược lại, Tông Á thì thê thảm hơn nhiều.
Cuối cùng, ngọn lửa nơi mặt đất tắt hết, hiện ra trước mắt mọi người chính là một cái hố bom rất lớn, đường kính đến 01 km, chỗ sâu nhất có hơn trăm mét, bên trong hố bom một mảnh cháy đen, nhiệt độ cao hừng hực khiến mặt đất sinh ra hiện tượng hòa tan kết tinh, cực kỳ giống dung nham núi lửa nguội lạnh, lúc này vẫn còn tản ra khói đen lượn lờ.
Chính giữa hố bom nằm một bộ xác quang giáp đã bị biến dạng hoàn toàn, cả người bốc khói.
Nhãn Kính Vương Xà đã từng rất ngầu, lúc này bộ dáng hoàn toàn như một con rắn chết. Tứ chi, duy chỉ có phần còn sót lại của cánh tay là tương đối nguyên vẹn, Thương Nha chỉ còn lại có chuôi đao, cánh tay trái kể cả Quỷ Đồng Tử đều đã biến mất không thấy.
Ngực giáp hoàn toàn vỡ nát, không có mảnh nào nguyên vẹn. Gần như toàn bộ khớp xương đều bị vỡ tan.
Khoang điều khiển lỏa lồ ra ngoài, lõm xuống một khối lớn, bị biến dạng nghiêm trọng.
Lúc này, tâm tình Long Thành vô cùng ôn hòa, nhìn lướt qua quang giáp ở xung quanh, chúng nó đứng thẳng tắp, một cử động nhỏ cũng không dám.
Không ai dám động, ngay cả Dương Lão Hổ và Nguyên Chí, khi nhìn thấy rõ ràng bộ dạng Tông Á thê thảm trong hố bom cũng là sắc mặt trắng bệch, câm như hến.
Hắn nói với Molly: "Nói La Mỗ đi kiểm tra một cái, xem Tông Á còn sống hay chết."
Lập tức lại bổ sung một câu: "Nếu đã chết thì nhớ bổ mấy đao, chưa chết thì nói La Mỗ lấy vòng bom cổ đeo cho Tông Á."
"Sách sách, lão sư ngươi thực sự là... Quá cẩn thận!"
Molly lẩm bẩm, ngay lập tức hưng phấn nói: "La Mỗ khẳng định vui muốn chết! Ta lập tức nói cho hắn!"
: . :