Mục lục
Long Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nhìn thấy quang giáp ở đối diện nhanh như chớp đã hoàn thành điều chỉnh tư thế, Long Thành liền ý thức được nguy hiểm.

Trong chuyện chiến đấu cận chiến, điều chỉnh tư thế quang giáp là nội dung chủ yếu nhất, tư thế tiến công, tư thế phòng thủ vân vân, để biết thực lực của một gã sư sĩ như thế nào, có thể từ trình độ hắn điều chỉnh tư thế quang giáp để nhìn ra manh mối. Mà biến hóa thư thế khi chiến đấu cận chiến đều phát sinh chỉ tại trong khoảng thời ngắn ngủi như ánh chớp, căn bản không có thời gian cho sư sĩ suy nghĩ.

Điều khiển quang giáp so với việc Sư sĩ khống chế thân thể thì càng thêm phức tạp, cũng càng thêm khó khăn.

Ở thân thể, cơ nhục, thần kinh, phản ứng càng thêm nhạy cảm, mà ngay từ khi con người được sinh ra thì đã bắt đầu học tập làm thế nào để lợi dụng thân thể của mình, không cần tận lực suy nghĩ.

Cho dù quang giáp tại thời đại Não khống đã tận hết khả năng bắt chước thân thể nhân loại, nhưng nó vẫn còn có lượng lớn công năng mà thân thể nhân loại không có sẵn. Tỷ như động cơ, mỗi một bộ quang giáp có số lượng động cơ không giống nhau, ít thì một cái động cơ chính hai cái động cơ phụ, mà quang giáp có nhiều thì thậm chí là hơn mười cái động cơ, độ khó để thao tác nó gia tăng kịch liệt.

Minh Châu quang giáp ở đối diện, tại 0.1 giây đã hoàn thành điều chỉnh tư thế tấn công, khiến Long Thành thất kinh.

Dù cho là hắn, gặp phải tình huống tương tự cũng rất khó làm được càng tốt hơn.

Con mồi trong lưới săn bỗng nhiên biến thân thành quái thú hung mãnh dữ tợn.

Tại tình trạng nguy hiểm mãnh liệt kích thích, Long Thành tập trung chú ý chưa từng có, tốc độ thao tác của hắn trong nháy mắt tăng lên.

Vọt tới giữa không trung không chỗ mượn lực, tay trái Viễn Hỏa đột nhiên vươn tới trước, bắt lấy quang giáp bị hắn dùng làm che chắn ở trước người, đồng thời thân thể quang giáp xoay chuyển hướng về phía bên phải, động cơ chính hoàn thành điều chỉnh, ầm ầm bùng phát ra kinh người lực lượng.

Quang giáp của Mộc Đồng tựa như thuẫn bài bị Long Thành nhấc lên, lại lần nữa che vào giữa Viễn Hỏa và Minh Châu quang giáp của Diêu Viễn.

Một kiếm ở tình thế tất được nhưng lại thất bại khiến cho Diêu Viễn bất ngờ không kịp đề phòng.

Sự tự tin mạnh mẽ trong nháy mắt bị ảnh hưởng nặng nề, lần phản kích này đã là lần y phát huy ra trình độ siêu nhất, có thể nói là đòn tấn công mạnh nhất. Tại trong vòng 0.1 giây hoàn thành hai lần hoàn mỹ thao tác, đó là Phản Xạ tần 1 giây 20 lần!

Phản Xạ tần 1 giây 20 lần là khái niệm gì? Đó là trình độ não khống cấp 10.

Não khống cấp 10 là một cái ranh giới, ranh giới này có ý nghĩa là y sắp đi vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu chân chính.

Vô luận y đến bất cứ một cái tinh cầu nào thì đều là cao thủ có số má.

Nếu như y lựa chọn gia nhập vào tập đoàn nào đó nhận chức, bình thường sẽ đảm nhiệm người phụ trách một tiểu tinh hệ nào đó. Nếu không thích công tác lặt vặt thì vẫn có thể lựa chọn tiến vào quang giáp đoàn, bình thường là cất bước từ Phó đoàn trưởng, công tác từ 5 tới 10 năm liền có thể độc lập chỉ huy một cái Quang giáp đoàn.

Mà nếu như tại trước 20 tuổi, y đạt được não khống cấp 10, vậy thì sẽ có vô số hào môn thế gia điên cuồng vì y, quăng cành ô-liu ra cho y.

Thế nhưng là đòn phản kích mà gã phát huy siêu trình độ vậy mà lại thất bại!

Y chưa từng có gặp phải tình huống như vậy.

Tại trong quá trình y phát triển, y từng có rất nhiều lần thất bại. Nhưng mỗi lần khi y sinh ra được dự cảm tương tự lần này thì y đều sẽ chiến thắng đối thủ mà không chút nào mất công, chưa bao giờ thất bại.

Giống như y đang đứng tại chỗ cao nhìn xuống mỹ cảnh trên mặt đất thì cầu thang dưới chân đột nhiên bị chuyển đi, chênh lệch cao độ thật lớn, dẫn đến tâm thần y phát sinh dao động kịch liệt.

Mộc Đồng quang giáp sáng lên dàn đèn màu lóa mắt, đột nhiên xâm nhập tầm mắt hắn.

Chính là Viễn Hỏa của Long Thành tại thời điểm thân thể lật nghiêng, hai chân đạp mạnh lên Mộc Đồng quang giáp. Mộc Đồng quang giáp tựa như đạn pháo ra nòng, kéo theo tiếng gió rít trầm thấp đánh tới Diêu Viễn.

Lúc này Diêu Viễn lực đạo dùng hết, quang giáp khó mà bứt ra để biến hướng, lại thêm tâm thần kịch liệt dao động, tốc độ phản ứng của y giảm xuống với biên độ rất lớn.

Y chỉ kịp vung khuỷu tay trái của quang giáp lên , che ở trước người.

Thình thịch!

Y cảm thấy mình giống như là bị dã thú đang cuồng chạy húc thẳng vào người, trực tiếp bị đẩy lùi ra sau. Lúc này y đã không có thời gian đi thăm dò nhìn xem Mộc Đồng đến cùng như thế nào, thực lực của địch nhân trước mắt rất mạnh, làm lòng y sinh ra khủng khoảng.

Đã thật lâu rồi y không có gặp phải tình trạng vừa đối mặt liền rơi vào hạ phong như vậy.

Diêu Viễn cố nén cảm giác choáng váng vì va chạm mạnh, ở trước mắt, số liệu nhảy lên thay đổi với tốc độ kinh người, Minh Châu quang giáp hoàn toàn mất đi khả năng kiểm soát tư thế.

Y trước hết nỗ lực khống chế tư thế quang giáp.

Chủ động cơ lật nghiêng phun lửa, phó động cơ gia tăng công suất gia tăng lực đẩy lệch ngang, tại trong lúc quay cuồng với tầm nhìn cực ngắn qua khung cửa sổ liền hoàn thành xác định điểm chạm đất, Minh Châu quang giáp cong người co bụng điều chỉnh tư thế, hai tay khua vẫy để tạo sự cân bằng.

Tuy rằng không có cừ khôi hoàn mỹ 2 lần thao tác trong 0.1 giây như vừa rồi, nhưng mà lần này toàn bộ thao tác giống như sách giáo khoa, ổn định chuẩn xác, mây bay nước chảy, liền mạch lưu loát, biểu hiện ra kiến thức cơ bản vững chắc của Diêu Viễn.

Tại trong quá trình bay ngược ra sau, Minh Châu quang giáp dùng tay trái, hai chân với tư thế chấm đất, tại mặt đất cày ra ba đường tia lửa chói mắt cùng âm thanh chói tai, lại lần nữa vững vàng khống chế tư thế quang giáp.

Cho dù địch nhân thực lực cường đại, nhưng mà Mộc Đồng sinh tử không biết, lòng hiếu thắng cường liệt, Diêu Viễn làm sao sẽ vào lúc này buông tha?

Y đột nhiên ngẩng đầu, liền muốn phản kích.

Nhưng mà ngay sau đó, Diêu Viễn quang giáp vững vàng đóng đinh tại nguyên chỗ, không chút động đậy.

Một cái nòng súng dài, dừng cách lồng ngực Minh Châu quang giáp chỉ có khoảng một thước, chỉ thẳng khoang điều khiển.

Bàn tay kim loại cầm súng, vững như bàn thạch, súng trường ray điện từ đang ở tư thế sẵn sàng bóp cò.

Diêu Viễn ngay một cử động nhỏ cũng không dám, y không muốn dùng bất cứ động tác nào làm kích thích đối phương. Bị súng trường ray điện từ chỉ vào ở khoảng cách gần như thế, căn bản không tồn tại bất cứ khả năng né tránh nào.

Lớp giáp bọc thép dày chắc phía ngoài Khoang điều khiển không thể đem lại cho y chút cảm giác an toàn nào, bởi vì khi thiết kế nó chưa từng có cân nhắc qua việc bị bắn gần thì cần phải phòng hộ như thế nào.

Tử vong gần trong gang tấc.

Sắc mặt Diêu Viễn tái nhợt, miệng khô lưỡi khô, trái tim không khống chế được ầm ầm nhảy lên, máu huyết toàn thân tựa hồ đều dồn hết lên đầu, khiến y sinh ra một loại cảm giác không trọng lượng.

Leng keng.

Minh Châu quang giáp xòe tay ra, vứt bỏ đoản kiếm trong tay, hai tay giơ lên, tắt động cơ, mở ra khoang điều khiển.

Lão sư từng nói với y, nếu như không có cơ hội lật bàn, vậy thì hãy đầu hàng. Đầu hàng càng dứt khoát, xác suất giữ được tính màng càng lớn.

Y thua rồi, thua rất triệt để.

Bên trong khoang điều khiển của Viễn Hỏa, lặng ngắt như tờ.

Molly bị quá trình chiến đấu gần như hít thở không thông vừa rồi làm cho chấn động.

Kênh thông tin của nàng kết nối với kênh của lão sư, kết nối với máy chủ của Viễn Hỏa, cộng hưởng với tầm mắt của lão sư.

Thắng bại phát sinh chỉ tại trong nháy mắt, quá nhanh rồi! Nhanh đến mức ngay cả tư duy của nàng cũng theo không kịp. Mà song phương cần phải tại trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế hoàn thành đấu trí so dũng khí, mỗi một cái thao tác đều là kết tinh của quá trình thiên chuy bách luyện, không có bất cứ phần may mắn nào.

Nàng ngồi ở sau ghế điều khiển, tận mắt nhìn thấy mồ hôi hột với tốc độ mắt thường có thể thấy được là như thế nào từ lỗ chân lông trên da Long Thành thấm ra, trong nháy mắt tụ tập thành suối nhỏ, tùy ý giàn giụa chảy xuống, đem toàn bộ lưng Long Thành thấm đẫm, hơi nóng bốc lên.

Dù là như vậy, bóng lưng Long Thành vẫn yên tĩnh cực kỳ, không có chút âm thanh thở dốc hoặc là hô hấp nặng nề, hắn tựa như một bức tượng đá điêu khắc băng lãnh, ngồi ở phía trước không chút động đậy.

Lạnh cùng nóng, hai loại cảm quan hoàn toàn bất đồng lúc này thần kỳ mà đan xen vào nhau.

Thực sự là... Quá ngầu đi!

Molly trừng lớn mắt, nội tâm kích động vô cùng. Nhưng mà nàng không dám cất tiếng hoan hô, e sợ gây quấy nhiễu lão sư, nếu như tay chân lão sư có chút không ổn, đối phương lại làm một cái phản sát, vậy thì muốn khóc cũng không kịp.

Quang giáp đối phương đầu hàng rất dứt khoát cũng khiến Molly mở rộng tầm mắt, trừng lớn tròng mắt.

Còn có thao tác như vậy sao?

Thời điểm này không phải là nên thả ra mấy câu ngoan cố sao? Thí dụ như "Muốn giết, muốn róc xương, róc thịt cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm, nếu là ta nhăn mặt một cái liền không phải đàn ông", các câu nói đại loại như vậy? Còn không thì hung hăng mà nói "Huynh đệ ta sẽ báo thù cho ta" ?

Nếu không được, tối thiểu cũng phải nói câu "Thực lực các hạ, tại hạ bội phục, mong rằng cho biết tôn tính đại danh, ngày sau nếu như tài nghệ có tiến bộ, nhất định sẽ lần nữa thỉnh giáo", đại loại như vậy a?

Quá, quá không có khí thế!

Bất quá Molly nghĩ lại một chút, lão sư tám chín phần mười sẽ không chờ đối phương nói xong liền đùng một phát, trực tiếp giết rồi.

Được rồi, quả nhiên sẽ không giống như trong trò chơi.

Ừm, là trò chơi và hiện thực không giống nhau? Hay là lão sư cùng người khác không giống?

Molly chìm vào suy nghĩ sâu xa, bỗng nhiên nàng nhìn thấy thiếu niên thanh tú từ trong khoang điều khiển đi ra, liền thoáng sửng sốt một cái, buột miệng nói ra: "Diêu Bắc Tự!"

Long Thành hỏi: "Đó là người nào?"

Molly tựa như phát hiện tân đại lục, trở nên kích động, nói rất nhanh: "Diêu Bắc Tự, học sinh năm ba, sang năm là tốt nghiệp rồi. Lão sư, ngươi có nhớ ở trường có cái danh sách 《 Phụng Nhân Thập đại nguy hiểm nhất》hay không."

"Không nhớ rõ."

"Diêu Bắc Tự này chính là nhân vật hung ngoan bài danh đệ nhất. Đệ nhị danh là Vệ Cửu, là tên gia hỏa đầy bụng ý nghĩ xấu. Đệ tam là Hoàng Phi Phi, Pháo tỷ, các ngươi từng có giao tiếp qua. Đệ tứ danh Cáp La Đức, cũng là một tên vô lại, ngươi cũng đã đánh qua. Tên thứ năm là Tác Tát. Thứ sáu là Vũ Triết, lão sư cũng đã gặp qua. Thứ bảy, đây, tại đây."

Molly vỗ vỗ Hoang Mộc Thần Đao đang hôn mê ở bên cạnh.

Long Thành gật đầu: "Hắn là có chút nguy hiểm."

Có chút nguy hiểm?

Molly dáng tươi cười có chút miễn cưỡng, đương nhiên, cùng so với lão sư ngài, Diêu Bắc Tự xác thực chỉ là có chút nguy hiểm.

Nàng nói tiếp: "Diêu Bắc Tự tại trường học rất kín tiếng, chỉ tại thời điểm năm nhất mới từng đánh nhau dữ dội. Thì ra hắn là người khu Phúc Lợi a, ai, vậy hắn làm thế nào có tiền đến Phụng Nhân?"

Đi ra khoang điều khiển, Diêu Viễn thần tình mờ mịt, tràn đầy uể oải, đây là một trận thất bại thê thảm nhất của y, hơn nữa có khả năng là một trận thất bại kết thúc tính mạng.

Y tâm phục khẩu phục.

Theo đối phương dùng Mộc Đồng làm mồi dụ, cho dù mình đã phi thường cảnh giác nhưng mà giấu tại phía dưới nắp cống, y nguyên là việc không thể nghĩ đến. Sau đó so đấu kỹ thuật, đối phương đồng dạng mạnh mẽ vô cùng.

Vô luận là trí tuệ, còn là kỹ thuật, y bị đè ép toàn bộ phương diện, đây là lần thứ hai.

Lần đầu tiên là khi y đối diện với lão sư.

Nếu không phải là Minh Châu, mà là quang giáp của mình, có lẽ có sức lực liều mạng đi.

Đi ra cửa khoang thuyền, lúc này Diêu Viễn mới thấy rõ ràng quang giáp của đối phương, y sững sờ ngay tại chỗ.

Một bộ quang giáp xưa cũ không có lắp đặt bất cứ lớp giáp bọc thép nào, cấu trúc kim loại bên trong lỏa lồ ra bên ngoài, y có thể nhìn thấy khoang điều khiển như ẩn như hiện giữa một đống linh kiện. Lúc này, thanh súng trường ray điện từ chỉ vào y kia là kiểu dáng cũ kỹ đến rụng răng, y từng nhìn thấy tại trong kho lưu giữ của Hoắc lão cha.

Mình lại bị một bộ quang giáp như vậy đánh bại?

Đầu Diêu Viễn ông ông tác hưởng, tâm tro như chết. Chính mình vừa mới oán giận vì quang giáp không thuận tay là buồn cười cỡ nào, quang giáp mà đối phương sử dụng, căn bản chính là quang giáp lỗi thời được bới ra từ trong đống rác.

Chờ đến khi y phục hồi lại tinh thần, bộ quang giáp lỗi thời không có bọc thép của đối phương đã biến mất ở trong bóng tối.

Đối phương không có giết y, có lẽ tiểu tạp ngư như mình vậy không đáng cho đối phương động thủ đi.

Diêu Viễn run rẩy môi, nhưng không phát ra được âm thanh gì.

Y chuẩn bị nhảy xuống đi kiểm tra Mộc Đồng xem thử, bỗng nhiên nghe đến tiếng bước chân của quang giáp đang hướng bên này tới gần, đối phương thay đổi chủ ý rồi sao?

Phần cuối đường phố, dáng dấp một bộ quang giáp mà y chưa thấy qua xuất hiện.

Đối phương cũng không nghĩ tới, nơi đây có dừng một bộ quang giáp, nhưng mà ngay sau đó, đối phương không chút do dự xoay chuyển họng pháo.

Diêu Viễn giật mình, nhảy vào khoang điều khiển.

Đáng chết! Là hải tặc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK