"Đây là Sơn Nguyệt Tinh?"
Giọng Bỉ Lợi lộ ra vẻ rất thất vọng, lọt vào trong tầm mắt toàn bộ đều là núi. Quần núi mày xám trắng liên miên nối liền không dứt, kéo dài đến cuối tầm mắt. Đỉnh núi gió lớn, thổi đến nổi không mở mắt ra nồi, mang theo hơi lạnh sau thu, tựa như những con dao lạnh nhỏ vụn chui vào trong xương khớp.
Nhưng mà, Bỉ Lợi không chút nào để ý, thân thể hắn cường tráng được tựa như một con tê giác.
Hắn đeo kính râm, nửa người trên ở trần, dây chứa đạn bằng da thô to quấn chéo qua cổ, nổi bật trên cơ bắp của hắn, viên đạn kim sắc phản chiếu ánh nắng. Nửa thân dưới mặc quần lao động màu xanh lục quân đội, bên chân phải đeo một khẩu súng lúc nòng cỡ lớn, phần eo bên trái treo một thanh rìu tay sáng loáng, chân đi giày bốt màu đen.
Cảnh tượng hoang vắng trước mắt không có rượu ngon và mỹ nữ mà hắn vui thích. Điều duy nhất có thể giúp hắn lên tinh thần là trận chiến đấu sắp tới. Nghĩ đến việc đem quang giáp của địch nhân xé rách, máu tươi và nội tạng tung tóe khắp nơi, hắn không khỏi có phần kích động, nóng nảy khó giải thích.
"Chúng ta cứ đứng ở nơi này hứng gió?" Bỉ Lợi quay mặt hỏi: "Nếu không ta trước dẫn người đi tấn công một trận?"
Con mắt sau kính râm màu đen chớp động, toát ra sự khát máu , Bỉ Lợi giống như một con sư tử đói bụng đã rất lâu.
Không người để ý tới hắn.
Nhã Khắc thấp giọng nói: "Toàn bộ tín hiệu tại Tây Phụng thị đã bị che đậy, nội tuyến không truyền tin tức ra được. Căn cứ ngày hôm qua điều tra, Tây Phụng thị phòng thủ rất nghiêm ngặt, bọn họ đã xây dựng lại hệ thống phòng ngự thành thị. Chiến hạm bỏ neo ở bến tàu ngoài thành, đảm nhiệm pháo đài lâm thời, nhìn qua phòng thủ rất buông lỏng, nhưng ta hoài nghi nơi đó hẳn phải là cái mồi nhử. . ."
An Cốc Lạc lắc đầu: "Không gấp gáp."
"Không gấp gáp?" Bỉ Lợi có chút kiềm chế không được: "Các ngươi còn có thể không gấp gáp? Người nhiều chờ chúng ta đi chém như vậy? Nhiều tiền chờ chúng ta đi đoạt như vậy? Sốt ruột chết ta rồi!"
An Cốc Lạc không đáp lại Bỉ Lợi, ngáp cái: "Đừng quên chúng ta đến vì cái gì, đôi khi nhanh không bằng chậm. Chúng ta mới là phía nắm giữ quyền chủ động."
Mạc Tát và Nhã Khắc đều không khỏi gật đầu, lộ ra vẻ hiểu ý.
Bỉ Lợi bình thản: "Nhanh không bằng chậm, chậm không bằng lâu. Sách, tiểu lão đại của chúng ta đã lớn lên rồi."
Ba người xem hắn như không khí.
Nhã Khắc nhắc nhở: "Đừng quên hai người mà Hoang Mộc gia nói tới kia."
An Cốc Lạc biết rõ Nhã Khắc trọng tình nghĩa, bộ dáng lười biếng biến mất không còn, thần tình nghiêm túc nói: "Nhã Khắc, chuyện năm đó, từ bản chất mà nói, chúng ta và Hoang Mộc gia bất quá là theo như nhu cầu mỗi bên. Không nên bởi vì nhỏ mất lớn. Lần này chúng ta làm lớn như vậy, xong việc chúng ta chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Liên Minh, không có khả năng thiện rồi. Nếu như đồ vật cầm đến tay, chúng ta không sợ người nào. Nếu như lấy lấy không được tới tay, ai cũng cứu không được chúng ta. Hoang Mộc gia sẽ cứu chúng ta sao? Bọn họ sẽ không, cũng không thể."
Nhã Khắc trầm mặc.
An Cốc Lạc trịnh trọng nói: "Nhã Khắc, không nên bị việc nhỏ như vậy quấy rầy, ta không muốn bởi vì chút sự tình này mà khiến ngươi phân tâm. Chúng ta đang làm xiếc đi dây, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng, chỉ cần hơi có sơ sẩy, tất cả chúng ta đều phải chết, không có cơ hội lần thứ hai."
Mọi người thần tình nghiêm túc, ngay cả Bỉ Lợi vốn đang xao động, cơn táo bạo trong cơ thể cũng dần dần nguội lạnh xuống.
Giọng điệu An Cốc Lạc chậm lại: "Ta tại đây cam đoan với ngươi, Nhã Khắc. Nếu như không ảnh hưởng đại cục, bọn họ đều rất an toàn. Ngươi biết, ta không thích sát nhân. Thế nhưng là nếu như, Nhã Khắc, ta nói chính là nếu như, bọn họ ngăn cản con đường của chúng ta. Vậy thì đành phải xin lỗi rồi, chúng ta có thể về sau tìm cơ hội trả lại nhân tình này."
Mạc Tát người thứ nhất tỏ thái độ, hắn mặt không biểu tình nói: "Ta ủng hộ lão đại."
Bỉ Lợi đẩy đẩy kính râm, nhếch miệng lộ ra hàng răng trắng hếu: "Ta cũng vậy."
Nhã Khắc lộ ra nét tươi cười cay đắng: "Đại cục làm trọng, lão đại, ta minh bạch."
----- oOo -----
Bên trong sân huấn luyện, đèn đuốc sáng trưng.
Hai bộ quang giáp đang kịch liệt chiến đấu, bỗng chốc tách ra, thắng bại đã phân.
Bên trong kênh thông tin, vang lên giọng của Thượng quân: "Ta chịu thua!"
Hắn tháo thiết bị Não khống xuống, thở dài ra một hơi. Tóc trắng bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính vào mặt hắn, làm cho hắn nhìn qua có chút chật vật. Hắn xác thực rất chật vật, tốc độ Diêu Bắc Tự phát triển cực nhanh, thực sự quá kinh người.
Từ khi Thượng quân có một lần tại sân huấn luyện gặp đến Diêu Bắc Tự, hắn liền đối với thanh niên này sinh ra hứng thú mạnh mẽ, đưa ra đề nghị đối chiến, Diêu Bắc Tự đồng ý không chút do dự.
Từ đó về sau, quan hệ giữa hai người trở nên quen thuộc, thường hay ước chiến.
Thượng quân tự thể nghiệm, hắn là như thế nào từ nghiền ép Diêu Bắc Tự toàn diện, đến bị Diêu Bắc Tự toàn diện nghiền ép. Trong quá trình này, Diêu Bắc Tự tiến bộ cực nhanh, quả thực không thể tưởng tượng nổi, thiên phú mạnh mẽ, tuyệt đối là Thượng quân cuộc đời ít thấy.
Ngay cả lão đại Ban Tiễn của Lãnh Khâu cũng tán thưởng ngày sau Diêu Bắc Tự có thành tựu không thể hạn lượng, có tiềm lực tuyệt hảo thành công làm siêu cấp sư sĩ.
Thượng quân biết rõ Ban lão đại mắt cao hơn đỉnh, tính cách cao ngạo, có thể làm cho Ban lão đại tán thưởng như thế, có thể rõ ràng thấy được thiên phú của Diêu Bắc Tự.
Quả nhiên không hổ là cao đồ của hiệu trưởng.
Hai người sóng vai đi ra sân huấn luyện.
Thượng quân không khỏi cảm khái nói: "Bắc Tự, ngươi thực sự là quá quá quá biến thái. Đối luyện với ngươi hoàn toàn là tàn phá sự tự tin của ta. Về sau cần đối luyện thì tìm Ban lão đại, đừng tìm ta."
Diêu Bắc Tự lộ ra nét tươi cười thẹn thùng, khiêm tốn nói: "Đó là Quân ca nhường ta, nếu như tại trên chiến trường, ta đã sớm chết không biết bao nhiêu lần."
Thượng quân là yêu thích Diêu Bắc Tự từ đáy lòng, hắn gặp qua rất nhiều thiên tài, nhưng mà loại thiên tài cơ hồ tìm không được yếu điểm như Diêu Bắc Tự như vậy, thật đúng là lần đầu tiên gặp đến. Danh sư cao đồ, thiên phú tràn đầy, y nguyên thẹn thùng ít tiếng, khiêm tốn thiện lương, có một khỏa tấm lòng son.
"Không cần nói lời này, Quân ca của ngươi trình độnhư thế nào, trong lòng tự biết." Hắn anh tuấn mà lắc lắc đầu đầy tóc bạc, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Chuyện lần trước ngươi nhờ cậy, ta đã giúp ngươi hỏi một cái."
Diêu Bắc Tự không tự chủ dừng chân lại, kích động hỏi: "Nghe được là ai không?"
Đây là một cái khúc mắc nho nhỏ của hắn.
Thượng quân lắc đầu: "Không có. Ta đã hỏi một vòng, đều không có dùng qua thanh súng cũ kia. Lúc đó chúng ta là từng nhóm hành động, bên phía học viện này chỉ có năm người, ta đều đã hỏi qua. Bọn họ cũng không có dùng qua bộ quang giáp xưa cũ và thanh súng cũ kia."
Diêu Bắc Tự ngây người một cái: "Không phải các ngươi, vậy sẽ là ai?"
Thượng quân nói: "Ta nghe ngươi kể những gì đã trải qua, ta cảm thấy người có thực lực làm được không nhiều. Ban lão đại, hiệu trưởng, ngươi bây giờ phỏng chừng cũng có thể đi. A, còn có thủ lĩnh hộ vệ của Nhị công tử Hoang Mộc gia kia. Còn có Bia mỹ nhân. Những người khác, ta thật nghĩ không ra. Bất quá cao thủ nhiều như vậy, nói không chừng là cái nào thâm tàng bất lộ."
Bia mỹ nhân là chỉ Hoàng Xu Mỹ.
Hắn bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ: "Đúng rồi, còn có một loại khả năng!"
Diêu Bắc Tự vội vàng ngẩng đầu: "Khả năng gì?"
Mọi người ở chung đã lâu, lẫn nhau cũng dần dần quen thuộc. Diêu Bắc Tự biết rõ đầu óc Quân ca rất nhanh nhạy, kinh nghiệm phong phú, biện pháp cũng nhiều, cho nên hướng hắn thỉnh giáo cái vấn đề phức tạp mà hắn nghi hoặc đã lâu này.
Thượng quân phun ra bốn chữ: "An Mạc Bỉ Khắc!"
Diêu Bắc Tự giật nảy mình: "Hải tặc?"
Thượng quân gật đầu: "Mấy cái đầu mục của An Mạc Bỉ Khắc đều có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, nếu như là bọn hắn, vậy thì không kỳ quái rồi. Rất có khả năng người nào đó trong bọn chúng lẻn vào Sơn Nguyệt Tinh, tựa như U Linh tiểu đội phục kích Bia mỹ nhân vậy. Dùng xưa cũ quang giáp phỏng chừng là không muốn bộc lộ thân phận, về phần vì sao lại cứu ngươi, hẳn là nhìn ngươi thiên phú xuất chúng, muốn tìm ngươi thành anh em kết bái, làm đầu mục."
Diêu Bắc Tự dở khóc dở cười: "Hải tặc đầu mục vì cứu ta, giết chết hải tặc thủ hạ, Quân ca, đầu óc ngươi cũng rất khôi hài a!"
Thượng quân cười ha ha: "Ai bảo thiên phú của ngươi tốt như vậy! Ngay cả ta cũng đố kị! Lúc trước ta gặp phải Long Thành, cho rằng thiên phú của tên gia hỏa này đã đủ mạnh rồi, không nghĩ tới ngươi vậy mà càng mạnh."
Diêu Bắc Tự hiếu kỳ hỏi: "Quân ca đã giao thủ với Long Thành?"
Thượng quân gật đầu: "Ừm, thân thể tố chất tên gia hỏa này thật mạnh mẽ. Nói tới, phong cách chiến đấu của Long Thành trái lại có điểm giống như ngươi mô tả, tên kia chính là một con dã thú, phi thường hung hãn tàn nhẫn. Nếu như tay không, ta phỏng chừng ngươi đánh không lại hắn. Nhưng mà nếu như là điều khiển quang giáp, vậy hắn không phải là đối thủ của ngươi."
Diêu Bắc Tự kinh ngạc hỏi: "Lợi hại như vậy?"
Thượng quân cười khổ nói: "Đúng vậy, lúc trước ta còn muốn thu nạp hắn vào Lãnh Khâu. Hiện tại. . . Aha, Lãnh Khâu đã không tồn tại rồi."
Diêu Bắc Tự tận mắt nhìn thấy lão sư là như thế nào áp chế Lãnh Khâu, hắn không khỏi an ủi: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, lão sư cũng đã nói, đánh xong đám hải tặc này, đến lúc đó sẽ không miễn cưỡng mọi người."
Thượng quân lườm Diêu Bắc Tự một cái, ý thức được hài tử này quá ngây thơ, hắn không có phản bác, mà là cười nói: "Đúng vậy."
Giọng điệu hắn chợt xoay chuyển: "Bất quá đối với chúng ta mà nói, cùng theo hiệu trưởng lăn lộn cũng là một cái lựa chọn không tệ. Dù sao hiệu trưởng đã là. . . Ha ha, ngoại trừ Ban lão đại còn có điểm không thích ứng, đám người chúng ta trái lại cảm thấy rất tốt. Bất quá ta cảm thấy, Ban lão đại cũng sẽ nghĩ thông suốt."
Hắn bổ sung một câu: "Hiệu trưởng là một lão đại tốt, mọi người rất phục."
Khi Thượng quân nói ra những lời này là phát ra từ nội tâm, luận lên bố cục và thủ đoạn, Từ Bách Nham hơn xa Ban lão đại. Ngay cả Lâm Nam chủ nhiệm bên cạnh hiệu trưởng, đưa tới A cấp quang giáp đoàn bình thường, cũng là dư dả làm được lão đại.
Lại tưởng tượng, Thương Thanh quang giáp đoàn năm đó là cường đại cỡ nào!
Nghe đến lão sư của mình được tán đồng, Diêu Bắc Tự rất hài lòng, không khỏi lộ ra nét tươi cười.
----- oOo -----
Bên trong sơn cốc, tại sân huấn luyện trong ký túc xá của Long Thành.
Molly thuần thục lắp đặt tốt camera hình ba chiều độ chính xác cao, chuyển đổi thành hình thức quan trắc năng lượng.
Đây là lần đầu tiên lão sư huấn luyện sau khi quan sát《 Khống mang nhập môn 》do Hoắc đại thúc gửi tới, Molly tràn đầy mong đợi.
Khống mang a, đây chính là Khống mang!
Trước đây đối với Khống mang nàng không có khái niệm gì, nhưng mà sau khi trợ giúp lão sư tìm kiếm tài liệu, nàng mới hiểu được Khống mang là kỹ xảo lợi hại cỡ nào, những tri thức liên quan tới Khống mang, các gia tộc đều tuyệt đối không dễ dàng lộ ra cho người khác.
Lần trước nàng quan sát thấy khi lão sư luyện tập kiếm thuật thì năng lượng lưu động có tình trạng đặc thù, sau đó còn thực hiện rất nhiều phân tích.
Tựa như Hoắc đại thúc nói, lão sư đã tìm đến cánh cửa của Khống mang!
Bây giờ muốn làm chính là triệt để nắm giữ môn tuyệt kỹ này, triệt để bay qua cái cánh cửa này, tới nhìn phong cảnh sau cửa.
Đối với lão sư, nàng có đầy đủ lòng tin!
Cho dù biết rõ kênh thông tin có thể dễ dàng đưa giọng nói của nàng truyền tới tai lão sư, Molly vẫn y nguyên vung lên tiểu nắm đấm làm ra dấu hiệu nỗ lực lên, đối với bên trong sân lớn tiếng kêu la: "Lão sư, toàn bộ đã sẵn sàng! Có thể bắt đầu!"
"Đã nhận."
Kênh thông tin vang lên tiếng đáp lại bình thản, bên trong sân, Bi Ca quang giáp màu đỏ đen đưa lên Xích Dạ sương nhận trong tay.