Bốn giờ rưỡi, Mạc Vấn Xuyên đúng giờ rời giường.
Cuộc sống ở nông trường rất đơn giản, không có người đăng môn bái phỏng, cũng không cần gã phải đi ra ngoài xã giao. Ban ngày làm việc, đêm tối luận bàn cùng Tông Á một chút, một ngày ba bữa không cần phải quan tâm, hơn nữa vô cùng mỹ vị.
Mạc Vấn Xuyên tốc độ dung nhập cực nhanh, ngay cả chính gã đều cảm thấy kinh ngạc. Tại nông trường, không có người nào đối với gã có chút hiếu kỳ nào, mọi người mỗi người làm việc của mình.
Chỉ cần gã đúng hạn giao tiền, ban ngày làm xong công việc, Molly đối với gã sẽ chẳng quan tâm. Long Quả Táo nhìn gã tựa như nhìn không khí, hai người nói chuyện với nhau cũng không vượt quá ba câu. Bản thân La Tháo Giáp chính là không khí, là không khí sau bữa cơm tối, ăn xong cơm tối liền biến mất không thấy bóng dáng. Tông Á miệng chó thổ không ra răng ngà, Mạc Vấn Xuyên không có hứng thú nói chuyện với y, thời gian luận bàn tốt nhất song phương đều ngậm miệng.
Nói chuyện với Mạc Vấn Xuyên nhiều nhất trái lại là Căn thúc.
Đơn giản rửa mặt xong liền bắt đầu thần luyện mỗi ngày. Trên tay gã nắm một thanh cương đao đơn sơ, tùy tiện cắt ra từ một tấm thép, đại khái là có thể nhìn ra được hình dạng của một thanh đao, không có mài lưỡi.
Cánh tay dài vươn ra, ánh đao xẹt qua, trong không khí vang lên âm thanh bùng nổ bùm bùm bùm, trên thân đao hiện lên tia hồ quang tinh xảo.
Đao sau nhanh hơn đao trước, thân ảnh Mạc Vấn Xuyên tại trong không khí hóa thành hư ảnh, giống như một luồng gió nắm bắt khôgn được, không khí xung quanh gã bắt đầu trở nên không ổn định, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một luồng điện quang bắn ra.
Điện quang bao phủ trên thân đao trở nên càng thêm sáng ngời chói mắt, mà thân ảnh Mạc Vấn Xuyên thì càng trở thành nhạt, giống như một cái bóng xám.
Rẹt!
Một luồng hồ quang chói mắt bùng lên, thân hình Mạc Vấn Xuyên lặng yên hiện lên. Khuôn mặt giống như hùng sư, trong ánh mắt thâm thúy hiện ra điện mang, nhiếp tâm hồn người, như Lôi thần trong thần thoại từ trên trời giáng xuống.
Phù, Mạc Vấn Xuyên chậm rãi phun ra một làn hơi trắng, từng sợi điện mang nhè nhẹ chợt lóe rồi biến mất. Chùm râu dựng đứng cũng trở nên mềm mại rũ xuống.
Gã lộ ra vẻ thỏa mãn.
Gần đây mỗi ngày đều cùng Tông Á luận bàn, Mạc Vấn Xuyên lấy được ích lợi thật nhiều.
Chỉ luận đao pháp, ‘Nguyệt Chi Hoa’ của Tông Á càng thêm thành thục hoàn thiện hơn so với ‘Phong Lôi trảm’ của gã, cảnh giới càng cao hơn. Phogn cách, con đường của hai người hoàn toàn khác nhau, Mạc Vấn Xuyên dữ dằn và phiêu hốt, Tông Á hoa lệ và quỷ mị, nhưng mà hai người hiển nhiên là Sư sĩ cùng một cấp bậc.
Đáng tiếc không thể điều khiển quang giáp luận bàn làm cho Mạc Vấn Xuyên có chút tiếc nuối. Quang giáp có thể giúp cho uy lực của chiến kỹ gia tăng gấp bội, nhưng đồng thời cũng sẽ phóng lớn tì vết trong chiến kỹ, cùng người đơn độc cầm đao là hai loại hình thức hoàn toàn khác.
Mỗi lần Mạc Vấn Xuyên đề xuất quang giáp luận bàn thì đều bị Tông Á cự tuyệt. Lúc đầu, Mạc Vấn Xuyên cho rằng Tông Á lo lắng luận bàn sẽ phá hư nông trường, liền đề nghị đến dã ngoại luận bàn, kết quả vẫn là bị từ chối.
Về sau lại, tại trong lời ấp úng của Tông Á, Mạc Vấn Xuyên mới biết được, quang giáp của Tông Á đã hư hao, mà nông trường không có chút nào ý định cấp lại quang giáp mới cho y.
Mạc Vấn Xuyên cho rằng lỗ tai mình nghe lầm.
Cao thủ như Tông Á vậy, tại bất cứ địa phương nào thì đều là ở vị trí thượng khách. Vô số gia tộc sẽ vung chi phiếu ra, đưa lên quang giáp tốt nhất để khẩn cầu y lưu lại.
Nông trường vậy mà ngay cả quang giáp cũng không trang bị cho? Tuy rằng biết rõ Tông Á là tù binh, nhưng mà thật sự bắt cao thủ như vậy chỉ dùng để làm việc nhà nông sao? Cũng thực sự có phần vô cùng lãng phí!
Tâm tình Tông Á trái lại rất tốt, có ăn là được, hỏi ngược một câu, khôgn phải Long Quả Táo cũng làm việc nhà nông sao?
Mạc Vấn Xuyên á khẩu không trả lời được.
Tông Á sợ Mạc Vấn Xuyên không tin, phơi bày sự thật y bị Long Quả Táo đánh bại, sau đó thuận tiện cười nhạo La Tháo Giáp một phen.
Long Quả Táo, mới là sư sĩ số một của nông trường Táo! Sau khi biết rõ một điểm này, Long Quả Táo liền trở thành mục tiêu Mạc Vấn Xuyên âm thầm quan sát!
Chờ sau khi đánh bại Tông Á, Mạc Vấn Xuyên liền sẽ khởi xướng khiêu chiến Long Quả Táo.
Sau khi hoàn thành Thần luyện, Mạc Vấn Xuyên lưu loát mà xông đi tắm rửa, rồi đi tới nhà ăn.
Mọi người tới căn tin đều vô cùng đúng giờ, bữa sáng do Molly chế tác cũng là món ngon mỹ vị. Mạc Vấn Xuyên cảm thấy Molly mới là nhân vật linh hồn của nông trường, căn tin mới là trọng địa hạch tâm có ý nghĩa chiến lược tối cao trong toàn bộ nông trường.
Mạc Vấn Xuyên bưng bữa sáng đã chọn lựa xong, khóe mắt vừa đúng thoáng nhìn thấy Long Quả Táo đi vào căn tin.
Ánh mắt gã đột nhiên ngưng tụ.
Long Quả Táo nhìn qua có chút uể oải, nhưng mà ánh mắt lấp lánh hung quang, trong từng hành động cử chỉ đều lộ ra sát khí, kí thế toàn thân trầm ngưng.
Mạc Vấn Xuyên trong lòng kinh nghi bất định, tên gia hỏa này tối hôm qua lại giết người sao?
Gã du lịch tại liên chòm sao, chiến đấu vô số trận lớn nhỏ, tiếp xúc rất nhiều nhân vật tam giáo cửu lưu, về phương diện này có kinh nghiệm phong phú. Bộ dáng này của Long Thành, cực kỳ giống tối hôm qua trải vừa qua một trận khổ chiến, dáng vẻ sau khi sát nhân.
Tình huống quỷ dị như thế bắt đầu từ mấy ngày trước, khí thế toát ra trên người Long Thành hiện tại càng thêm cô đọng, có dấu hiệu từ hư hóa thực.
Tên gia hỏa này... mạnh thêm rồi!
Không riêng gì Mạc Vấn Xuyên, Tông Á cũng nhận thấy được điềm không tầm thường của Long Quả Táo. Hai người liếc nhìn nhau, ăn ý mà cúi đầu ăn cơm.
Hiện tại âm thanh Tông Á ăn cơm đặc biệt lớn, nghiến răng nghiến lợi giống như có cừu oán với tô cơm vậy.
Mạc Vấn Xuyên mặt ngoài nhìn không ra dị thường gì, sự khiếp sợ trong lòng không kém hơn Tông Á chút nào.
Mấy ngày gần đây, đêm tối Mạc Vấn Xuyên đều sẽ đặc biệt lưu ý, gã không có phát hiện thấy bất cứ kẻ nào rời đi nông trường. mỗi ngày Long Quả Táo đều đi ngủ sớm, có khi hắn còn sẽ oán giận vì ngủ không ngon, nói gần đây mình đều gặp ác mộng.
Cho nên... Nằm mơ đều có thể mạnh lên?
Nghĩ đến lúc sáng sớm còn tự cảm thấy thỏa mãn với sự tiến bộ của mình, chiếc bánh bao trong miệng mà Mạc Vấn Xuyên thích nhất liền trở nên tẻ nhạt vô vị.
Molly nhìn thấy viền mắt Long Thành xám đen, quan tâm hỏi: "Lão sư, tối hôm qua lại ngủ không ngon giấc sao?"
Dứt lời đưa bữa ăn sáng cho Long Thành.
Long Thành ừ một tiếng tiếp nhận bữa sáng, đầu óc hắn đờ ra. Tối hôm qua tại trong cõi mộng dùng tay không đánh nhau với huấn luyện viên, thiếu một chút khiến cho hắn mệt chết. Hắn gần như dùng hết tất cả thủ đoạn, vắt hết óc, lấy cái giá trọng thương toàn thân xương cốt gãy khắp nơi, chân trái triệt để bị bể nát mới đổi được thắng lợi sau cùng.
Tình hình cực kỳ máu tanh tàn khốc.
Cõi mộng vừa mới kết thúc, hắn liền tỉnh lại, nhìn thời gian thì đã đến giờ cơm. Nói cách khác, hắn và huấn luyện viên tại trong cõi mộng đánh nhau tay không tròn cả đêm.
Long Thành cuối cùng minh bạch, cái gì gọi là tâm lực lao lực quá độ!
Đầu lưỡi cũng đờ ra, không nếm ra được mùi vị gì, hắn ngây dị đút vào trong miệng. Một lát sau, đại khái là bụng đạ được lấp đầy không ít, Long Thành mới hơi chút bình thường trở lại.
Cõi mộng trở nên càng ngày càng quá mức, huấn luyện viên âm hồn không tiêu tan. Quang giáp còn đỡ, đánh nhanh giết nhanh, còn có thời gian để chôn cất, đánh nhau tay không quả thực quá mức!
Long Thành nhớ tới thi thể của huấn luyện viên trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ, hắn có chút chần chừ, nếu không, đem thi thể của huấn luyện viên đi chôn lại?
Trước đây lão Dã có nói, nhập thổ làm an. Có phải là huấn luyện viên không được nhập thổ, cho nên không chịu an bình?
"Lão sư, đã dùng hết toàn bộ dung dịch dinh dưỡng rồi. Ta có hỏi mấy cửa hàng gần đây, cũng không có sẵn hàng, chúng ta cần phải tự điều chế." Molly nói tiếp: "Ngày hôm qua Căn thúc cũng cày xới ra một khu đất, đã rải hạt giống ra rồi. Căn thúc nói cần phải phun dung dịch dinh dưỡng trong ba ngày."
"Phải rồi!" Căn thúc nói tiếp: "Nếu không phun dung dịch dinh dưỡng, sẽ ảnh hưởng tới tỉ lệ nảy mầm. Nhìn A Thành buồn ngủ như vậy, không ngủ ngon, để ta đi mua về điều chế đi. A Thành đưa ‘Thiết Canh vương’ cho Căn thúc mượn dùng chút! Đã lâu không có lái ‘Thiết Canh vương’ hóng gió, có chút nhớ a!"
Nghe đến ‘Thiết Canh vương’, trong lòng Long Thành cất vang chuông báo động.
Căn thúc nói như vậy là tà tâm còn chưa cắt đứt với ‘Thiết Canh vương’ của hắn a!
Hắn quyết định thật nhanh: "Để ta đi mua! Ta muốn học tập làm thế nào điều chế dung dịch dinh dưỡng! Ta đã thuộc công thức điều chế dung dịch dinh dưỡng rồi!"
Căn thúc liếc Long Thành một cái, vẻ mặt hảo tâm nói: "Tiểu tử không nên cậy mạnh! Thân thể quan trọng!"
Long Thành bỏ chén cơm xuống: "Ta đi ngay bây giờ!"
Vừa dứt lời, hắn liền khó dằn nổi mà vội vàng lao ra căn tin, bên ngoài lập tức vang lên âm thanh động cơ ‘Thiết Canh vương’ nổ vang.