"A Nộ, có phát hiện gì không?"
Ở trên xe ngắm cảnh, nửa nằm nửa ngồi không có chút hình tượng nào, Nhiếp Tiểu Như dùng giọng điệu hữu khí vô lực hỏi. Bị mẹ ruột lải nhải thì thầm nhắc nhở cả ngày, vỏ não của nàng ta liền giống như một đám bùn nhão bị ném bom nhiều lần, hiện tại ngay cả sức lực động đậy một ngón tay cũng không có.
Niềm vui mừng duy nhất chính là cuối cùng mẹ ruột đại nhân cũng đã xuất phát lên đường về nhà.
"Không có tên gia hỏa nào lợi hại."
Giọng A Nộ lộ ra một cỗ ngạo khí, tóc của y như lửa đỏ, mặc một bộ áo sơ mi hoa, nửa người dưới là một chiếc quần jean rách thủng lỗ chỗ, nhìn hình dáng đúng là một thiếu niên bất lương.
"Thiết Canh Vương như thế nào chứ?"
"Đồ bỏ đi."
Tính tình tính cách A Nộ là bộc trực như thế, bộc lộ tài năng. Bởi vì có vấn đề về tính cách, tại Nhiếp gia A Nộ không được hoan nghênh, rất nhiều người không thích y, thế nhưng tính cách bộc trực của A Nộ lại rất hợp với tính tình Nhiếp Tiểu Như.
Khi chọn lựa bảo tiêu kiêm cùng học, Nhiếp Tiểu Như điểm danh chỉ định A Nộ.
"Ta còn dự định sau khi hắn thất bại thì giới thiệu cho Lưu thúc, không nghĩ tới rõ ràng đã thông qua được khảo hạch."
"Phì."
A Nộ dùng một âm tiết để biểu đạt sự khinh thường của bản thân. Lưu thúc là thầy của y, cũng là một trong những người y tôn kính nhất.
A Nộ hừ lạnh một tiếng: "Đến."
Coi như là đối mặt với Nhiếp Tiểu Như, y cũng không che giấu chút nào sự bất mãn của mình.
Nhiếp Tiểu Như không chút nào tức giận, ngáp một cái, duỗi eo giãy giụa đứng lên: "Đi thôi, đi chào hỏi Khang chủ quản đi."
Sau khi đã xác định sẽ chuyển trường đến Phụng Nhân, phụ thân đã sớm chuẩn bị tốt quan hệ thay cho Nhiếp Tiểu Như, trước khi đi thì cố ý dặn dò nàng, người nào cần nàng phải đặc biệt tới bái phỏng, Khang Lợi chủ quản liền là một người trong số đó.
Nàng đột nhiên chú ý tới cửa ra vào trung tâm học sinh, đây không phải là "Thiết Canh Vương" sao?
Bên cạnh "Thiết Canh Vương" có một người đi cùng theo, nhìn qua hẳn là nhân viên công tác trường học, mà tiễn đưa bọn hắn đi ra, rõ ràng là người mà Nhiếp Tiểu Như muốn đến bái phỏng, Khang Lợi chủ quản.
"A Nộ, ngươi đi theo Thiết Canh Vương, đi xem một chút bọn hắn làm gì. Ta đi bái phỏng Khang chủ quản."
Vốn hứng thú thiếu thiếu, Nhiếp Tiểu Như tinh thần tỉnh táo lại.
A Nộ hừ lạnh hỏi: "Hắn thì có gì hay để xem chứ?"
Nhiếp Tiểu Như không để ý tới, trực tiếp xuống xe đi về phía Khang Lợi chủ quản. A Nộ đứng tại nguyên chỗ, nhìn tiểu thư đi vào Trung tâm học sinh, đành phải ủ rũ đi về hướng "Thiết Canh Vương" biến mất.
Khang Lợi đang chuẩn bị trở về văn phòng, đột nhiên có một thanh âm từ phía sau truyền đến: "Khang chủ quản."
Y dừng lại, quay đầu nhìn, là một học sinh y không quen biết, y lộ ra nét tươi cười ôn hòa: "Có chuyện gì không? Vị bạn học này."
Nhiếp Tiểu Như phóng khoáng nói: "Khang chủ quản ngươi mạnh khỏe, ta là Nhiếp Tiểu Như."
Khang Lợi càng thêm nhiệt tình: "Tiểu Như a, tới báo tên a, đi đi đi, đến văn phòng của Khang thúc ngồi một chút."
Trong văn phòng, Nhiếp Tiểu Như thản nhiên ăn kem, các loại thủ tục thì Khang Lợi cũng dặn dò người bên dưới đi làm. Nhiếp Tiểu Như không ngu ngốc, nhìn qua bộ dáng Khang Lợi, đã biết rõ cha đã đưa cho không ít tiền, đã bắt chuyện qua.
Nhiếp Tiểu Như giả bộ như tùy ý hỏi: "Khang thúc, vị bạn học vừa rồi ngươi tiễn đưa kia có phải là người hôm nay khảo hạch trúng tuyển hay không?"
Khang Lợi cười nói: "Ngươi nói là Long Thành a, đúng, chính là hắn."
Thì ra tên kia tên là Long Thành, Nhiếp Tiểu Như nhíu mày: "Khang thúc rất quen thuộc với Long Thành sao?"
Khang Lợi ha ha cười nói: "Thế nào? Muốn nghe ngóng tin tức từ Khang thúc sao?"
Nhiếp Tiểu Như làm ra vẻ cả người lẫn vật vô hại: "Chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi."
Phí Mễ dẫn theo Long Thành đi khắp nơi mua sắm, từ kính mắt thông minh Não khống, lại đến đồ ăn, nước uống, vật dụng hàng ngày vân..vân, mua sắm trọn vẹn một xe vật tư. Khi đã chuyển hết tất cả vật tư lên xe tải, Phí Mễ cảm giác thân thể bị rút hết sức lực, chúi đầu lên ghế sa lon, hữu khí vô lực nói: "Ta đi không được nữa rồi, ngươi tự mình đi dạo khu quang giáp đi. Biết dùng Kính mắt rồi chưa, dựa theo hướng dẫn trên đó để đi là được. Có vấn đề gì, trực tiếp gọi cho ta."
Long Thành gật đầu: "Tốt."
Nói xong cũng nhảy xuống xe tải, đối với Kính mắt thông minh Não khống hắn yêu thích không buông tay, cảm thấy thứ này rất thú vị. Lấy trình độ Não khống của hắn, sử dụng Kính mắt thông minh rất dễ dàng, hắn vừa học liền biết.
"Xem nhiều nhiều chút, nhưng đừng có gấp mua."
"Tốt."
Long Thành dùng phương thức Não khống nhập vào "Quang giáp khu", trước mặt hiện ra màn sáng, đánh dấu bản đồ và đường đi. Không chỉ có như thế, xuyên thấu qua kính mắt, một cái mũi tên màu xanh lá lơ lửng ở ra ở trên mặt đất trước mặt hắn, chỉ dẫn đường đi cho hắn.
Thật sự là thuận tiện!
Long Thành dựa theo phương hướng mũi tên để đi tới, hắn chịu không nổi tốc độ quá chậm của xe ngắm cảnh, dứt khoát tự mình dùng chân chạy bộ tới khu quang giáp.
Phí Mễ mặc dù mệt vô cùng, nhưng khóe mắt vẫn là không nhịn được liếc nhìn một cái, chứng kiến Long Thành hùng hổ mạnh mẽ chạy đi, không khỏi cảm khái trẻ tuổi thật tốt. Suy nghĩ một chút lúc bản thân còn trẻ tuổi, hình như cũng là như vậy, dường như sức lực trong người dùng mãi không hết.
Dựa theo mũi tên chỉ dẫn, Long Thành rất nhanh đi đến khu quang giáp, hắn bị tình cảnh kín người hết chỗ trước mặt làm cho giật mình.
Mười hai bộ quang giáp tạo hình kỳ quái, phân chia đứng hai bên. Phía dưới quang giáp, là sóng người cuộn trào mãnh liệt. Long Thành chứng kiến mọi người nhao nhao dồn dập chen đến xung quanh những quang giáp này, bày ra các loại tư thế kỳ quái, ví dụ như nâng cái kéo lên, hoặc là chổng mông lên, chẳng lẽ là ám hiệu nào đó?
Nếu như là trước đây, Long Thành nhất định là không hiểu ra sao, thế nhưng hiện tại, hắn cũng là người có trang bị công nghệ cao rồi!
Theo ánh mắt của hắn đảo qua, khi tầm mắt của hắn dừng lại tại trên một thứ gì đó, trên màn cảnh trong suốt của kính mắt lập tức hiện ra tin tức liên quan.
"Lễ hội gặp mặt người hâm mộ bộ phim《 Sư Sĩ Truyền Thuyết 》!"
"Nhóm hỗ trợ người hâm mộ Triệu Nhã!"
Ánh mắt Long Thành đảo qua một cái quang giáp màu đen tạo hình rất ngầu ở trong đó, trên màn sáng kính mắt bắn ra giới thiệu liên quan.
"Quang giáp 【 Hắc Điểu, loại quang giáp trụ cột thời đại cổ điển, Diệp Trùng từng điều khiển nó..."
Thời đại cổ điển? Cấu trúc này rõ ràng cho thấy là sử quang giáp hiện nay để cải tạo thành, vây cánh màu đen phức tạp hoa lệ, trực tiếp hàn cứng tại trên phần lưng quang giáp, có vẻ chẳng ra cái gì cả. Nước sơn màu đen hiện ra sự bóng bẩy của hạt châu, tại dưới ánh đèn nhìn cực kỳ đẹp mắt nhưng trên chiến trường mà làm vậy chẳng phải là ngại bản thân không đủ bắt mắt, muốn chết sao?
Đáng tiếc Long Thành chưa từng xem phim, nếu như những người mê điện ảnh lâu năm chứng kiến được tạo hình của những quang giáp này thì nhất định sẽ sinh ra dự cảm xấu về bộ phim đở tệ.
Tuy rằng vẫn còn không có hiểu rõ được là chuyện gì xảy ra, thế nhưng Long Thành vẫn quyết định rời khỏi nơi này.
Hắn không có chú ý tới trên võ đài phía trước, xuất hiện một thân ảnh thướt tha.
Đột nhiên, tiếng thét cuồng nhiệt vang vọng toàn trường.
Đối với âm thanh cực kỳ mẫn cảm, ngay tại khoảnh khắc đó, lỗ tai Long Thành ô...ô...n...g vang một cái.
Hắn xuất hiện ngắn ngủi thất thần.
Chờ hắn phục hồi lại tinh thần, hắn hoảng sợ phát hiện mình lâm vào bên trong biển người như sóng triều, chung quanh đều có người dính sát vào hắn. Hắn vươn tay cánh tay, muốn đẩy người rời xa mình ra, thế nhưng mà hắn rất nhanh liền phát hiện thấy đó là chuyện phí công.
Thật sự quá nhiều người.
Người đứng phía sau dốc sức liều mạng chen lấn đi tới phía trước, thúc đẩy hắn tiến tới phía trước.
Long Thành cảm giác mình tựa như một con ruồi rơi vào bên trong vũng bùn, không thể giãy giụa. Lúc này quan trọng nhất là duy trì cân bằng, không thể để ngã sấp xuống. Hai tay hắn hơi hơi giang ra, thuận theo lực lượng biển người như thủy triều mà tiến lên.
Htời điểm đi ngang qua Hắc Điểu quang giáp, hắn tay mắt lanh lẹ, chụp lấy cái đuôi Hắc Điểu, mãnh mẽ phát lực, tựa như nhổ củ cải trắng mà cưỡng ép tách ra khỏi biển người như sóng triều.
Một tay nắm tại trên cái đuôi Hắc Điểu, Long Thành thở hổn hển, nhìn phía dưới chi chít đầu, da đầu run lên.
Thật là đáng sợ!
Nhìn biển người mãnh liệt như sóng triều, Long Thành biết rõ tạm thời không thể rời đi. Cái đuôi Hắc Điểu rắn chắc hơn so với hắn dự đoán, hắn nhẹ nhàng rung động, nhảy lên đầu gối Hắc Điểu, tìm nơi hơi chút bằng phẳng ngồi xuống.
Nếu như không thể rời đi, vậy thì cũng chỉ có thể chờ đợi biển người tản đi, cũng may hắn có món đồ chơi mới, ngược lại cũng không đến mức nhàm chán.
Hắn đeo kính mắt, ánh mắt quét tới quét lui trong đám người.
Hắn có chút tò mò, sẽ xuất hiện cái gì chứ?