Molly bỗng nhiên gọi: "Lão sư, quang giáp đến rồi!"
Lỗ tai Hoang Mộc Thần Đao động một cái. Nàng đã lãnh hội qua quang giáp Xích Thỏ của Long Thành, ấn tượng khắc sâu. bây giờ Xích Thỏ là quang giáp danh tiếng lớn nhất tại Phụng Nhân, vậy mà lại còn xuất hiện búp bê.
Hừ, không phải là quang giáp sao? Người nào không có?
Chờ chút, Hoang Mộc Thần Đao biểu tình cứng đờ, nàng nhớ tới 【 Thận Quy 】của mình đã bị đánh hỏng rồi.
Thế nào có điểm đau lòng?
Không! Trong tài khoản của mình còn có mấy trăm triệu, một bộ 【 Thận Quy 】 tính là cái gì?
Nàng quyết định quên đi đoạn hồi ức bi thương này, mặt không biểu tình đứng lên, cùng theo Molly đi ra căn cứ, đi tới sơn cốc.
Thuyền vận tải đang dỡ hàng.
Chờ chút, đây là quang giáp?
Vô số đạn dược, linh kiện, modul bộ phận của các kiểu quang giáp chồng chất như núi, cánh tay máy của thuyền vận tải còn đang không ngừng mà một rương một rương chụp dỡ xuống.
Mưa gió trôi qua, một vệt nắng xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu vào sơn cốc, vừa đúng chiếu lên ngọn núi nhỏ này. Dưới ánh nắng, đạn dược trơn trượt sáng loáng lòe lòe phát quang, chúng nó sắp hàng chỉnh tề, tựa như binh sĩ chờ đợi xuất chiến, đằng đằng sát khí.
Cái này... Long Thành là dời sạch kho vũ khí của cái căn cứ quân sự nào sao?
Ánh mắt Long Thành dừng lại tại người Xích Thỏ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Điều khiển quang giáp xưa cũ, Long Thành như đi trên miếng băng mỏng, nơm nớp lo sợ, tinh thần cao độ khẩn trương. Có thể vọt tới bến tàu, thực sự là vận khí không tệ. Thiết Canh vương vừa cải tạo đến cùng không phải là mộ bộ quang giáp chân chính dành cho chiến đấu, càng khỏi phải bàn tới thanh【 báo thù chi hỏa 】kia, dọc đường hộ tống mọi người, hắn đồng dạng không có nửa điểm sức lực.
Có Xích Thỏ, hắn lại lần nữa có sức lực.
Hắn nhảy lên Xích Thỏ, nhìn xuống sơn cốc, có lời không nói ra, trong lòng lại hiện lên một cổ hào khí.
Molly nhảy lên đống đạn dược chồng chất như núi, vừa tìm kiếm vừa lẩm bẩm: "Công cụ của Molly đâu, tiến sĩ không quên đi."
Rất nhanh sơn cốc vang lên tiếng Molly hoan hô: "Tìm được rồi!"
Molly đưa đồ làm bếp vào chỗ!
Bên trong phòng bếp.
"Đao Đao, mùi vị thế nào?"
Molly cầm phới dẹt, quay mặt hỏi Hoang Mộc Thần Đao. Ký túc xá của Long Thành tự nhiên là không có phòng bếp, Molly tự mình động thủ, dựng ra một gian phòng bếp. Nhìn Molly với nét ngượng ngùng thẹn thùng ốm yếu mảnh mai, thuần thục mà thao tác các loại công cụ cắt xén tấm thép, chỉ huy người máy hàn, Hoang Mộc Thần Đao trợn mắt há mồm.
Nhưng mà chân chính khiến Hoang Mộc Thần Đao khiếp sợ là trù nghệ xuất thần nhập hóa của Molly.
Miệng Hoang Mộc Thần Đao nhét đầy tràn, hai má căng phồng lên, tựa như con sóc miệng nhét đầy hạt dẻ, liều mạng gật đầu, mơ hồ không rõ nói: "Ăn ngon! Ăn quá ngon rồi! Molly!"
Hoang Mộc Thần Đao vốn cho rằng trù nghệ của Ni Khắc đã là lô hỏa thuần thanh, dù sao cũng là mẫu người máy quản gia mới nhất cao giá nhất trên thị trường. Ăn thức ăn do Molly làm mới biết được cái gì gọi là mỹ vị.
Thiếu một chút đem đầu lưỡi cũng nuốt xuống, Hoang Mộc Thần Đao còn đang nghiền ngẫm lại mùi vị trong miệng.
Molly nhìn chằm chằm đồ ăn trong nồi, ngoài miệng nói: "Đao Đao, ăn ít một chút, đợi một hồi ngươi sẽ ăn không vô rồi. Chuyện ăn vụng trong phòng bếp như vậy, từ 3 tháng tuổi đến nay Molly chưa có làm qua a."
Hoang Mộc Thần Đao liếm liếm môi: "3 tháng? Ta 3 tháng còn đang bú sữa, thế nào có thể ăn vụng?"
Nàng nói tiếp: "Molly, ta mướn ngươi là dầu bếp cho ta đi."
Molly lắc đầu: "Không muốn."
Hoang Mộc Thần Đao cấp thiết hỏi: "Vì sao? Molly, ta có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền."
Molly kiêu ngạo mà đáp lại: "Molly cũng có tiền! Rất nhiều rất nhiều tiền!"
Hừ, tài khoản của Molly đã tồn đến năm vạn bảy ngàn đồng, Molly tự hào không?
Hoang Mộc Thần Đao có chút uể oải: "Vậy vì sao Molly làm cơm cho Long Thành?"
"Bởi vì là lão sư a." Molly là lẽ đương nhiên nói: "Mỗi tuần lão sư đều phải dạy Molly, rất khổ cực!"
Nàng do dự một hồi: "Molly cũng có một điểm khổ cực."
Hoang Mộc Thần Đao có chút đau đầu, thì ra tiền cũng không phải vạn năng a.
Nàng ngửa nghiêm mặt suy nghĩ một hồi, bộp, vỗ tay một cái, lẩm bẩm: "Molly làm cơm cho Long Thành bởi vì Long Thành là lão sư của Molly. Nếu như ta muốn Molly làm cơm, thì phải làm lão sư của Molly. Vì vậy trước tiên ta cần phải đánh bại Long Thành, cạnh tranh công việc, Molly đúng hay không?"
Molly kinh ngạc quay mặt lại: "Đạo lý là như thế không sai, thế nhưng là, Đao Đao là định khiêu chiến lão sư sao?"
"Hừ!" Hoang Mộc Thần Đao hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Vì sao không? Vì Molly, dù cho là địch với cả thế giới này lại thế nào? Huống chi chỉ là một cái Long Thành!"
Nàng chú ý tới Molly dừng lại động tác, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, đắc ý nói: "Sách sách, Molly là bị ta cảm động rồi sao?"
Molly lắc đầu: "Molly là đang nghĩ, nếu Đao Đao bị lão sư đánh hỏng thì làm sao bây giờ?"
Đao Đao không phải tân nhân loại, không có biện pháp đổi thân thể a.
Hoang Mộc Thần Đao rất không dễ chịu: "Molly đối với ta không có lòng tin như thế sao?"
Molly gật đầu: "Đúng vậy."
Hoang Mộc Thần Đao tức giận đến muốn mắng người, mặt đỏ bừng: "Molly, ngươi như vậy là khinh thường người! Từ nhỏ đánh nhau đến giờ chưa từng sợ người nào, hừ, bây giờ ta sẽ đi mua quang giáp. Molly, chờ ta đánh bại Long Thành bái ta làm thầy đi!"
"Đao Đao!"
Nghe đến Molly ở sau gọi, Hoang Mộc Thần Đao dừng lại bước chân.
Molly căn dặn: "Nhớ kỹ mua một bộ người máy trị liệu nha."
Đây là biện pháp duy nhất Molly có thể nghĩ đến.
Hoang Mộc Thần Đao thiếu một chút giận nổ, nghiến răng nghiến lợi: "Molly, ta nhất định sẽ đánh bại Long Thành!"
Dứt lời nàng đen mặt lao ra phòng bếp.
Cho dù mới quen biết Molly không bao lâu, nhưng tại trong cảm nhận của Hoang Mộc Thần Đao, Molly là bằng hữu của nàng. Bị bằng hữu coi khinh, vốn tâm cao khí ngạo, nàng sao chịu được?
Mọi người đều nói nàng là thiên tài.
Từ nhỏ, đánh nhau cùng những tiểu hài tử lớn tuổi hơn, nàng thường thua. Nhưng mà nàng luôn có thể nghĩ ra biện pháp, sau đó đánh bại những tiểu hài tử kia. Khi lớn lên, nàng thua càng ngày càng ít.
Nàng tin tưởng vững chắc mình nhất định có thể nghĩ ra biện pháp đánh bại Long Thành!
Nhìn bóng lưng tức giận của Đao Đao, ánh mắt Molly tràn đầy đồng cảm. Ừm, nếu khiêu chiến quang giáp thì hẳn là phải tốt một chút đi.
Hoang Mộc Thần Đao dâng trào chiến ý, hiện tại trong đầu nàng chỉ toàn là làm như thế nào đánh bại Long Thành. Về phần hải tặc, sớm đã bị nàng vứt lên đến chín tầng mây. Chờ tên hỗn đản nhị ca Hoang Mộc Minh của nàng đến đây, thì càng lại không cần nàng lo lắng. Hộ vệ bên người Nhị ca đều là tinh nhuệ theo hắn nhiều năm. A Mạn Tát là nơi hoang vắng lạnh khủng khiếp, sư sĩ ma luyện từ nơi đó đi ra, thực lực không cần lo lắng.
Dù cho gặp đến tình huống nguy hiểm thế nào, nhị ca cũng có thể mang nàng an toàn đột phá vòng vây.
Ừm, Xích Thỏ của Long Thành vào chỗ, muốn đánh bại Long Thành, đầu tiên phải có một bộ quang giáp tốt. Quang giáp kiểu gì mới có thể đánh bại Long Thành cùng Xích Thỏ của hắn chứ? Suy nghĩ nửa ngày, Hoang Mộc Thần Đao cũng không có đầu mối.
Được rồi, không nghĩ nữa, mua nhiều mấy bộ đi!
Nàng tiến vào mạng 3 chiều, kết nối với Trung tâm trang bị, tiến vào khu quang giáp.
Rực rỡ muôn màu các loại quang giáp khiến nàng nhìn không hết, nàng không kiên trì nhìn nhiều, tại trong mục bộ lọc nàng chọn "Giá cả từ cao đến thấp " .
"Ngạo thị Càn Khôn, 【 Vương Giả 】 phủ xuống! Vũ trụ kinh bạo giá 1200 vạn!"
Không đắt! Mua!
"【 Mạc đan 】kiểu kỷ niệm đầy mười năm, chỉ bán ra 800 vạn!"
Nhìn rất tốt! Mua!
"【 lôi thần 】bản có giới hạn, giới hạn 19 bô, phía chính phủ bán ra giá 750 vạn!"
Kiểu có giới hạn a, cũng được đi, mua.
"【 bi ca 】, ưu đãi đặc biệt hôm nay, thanh lý giảm 50%, chỉ bán ra 600 vạn!"
600 vạn! Rẻ như thế! Mua!
Thì ra là thanh lý giảm 50%, Hoang Mộc Thần Đao trong lòng vui rạo rực, cảm giác mình kiếm được 600 vạn.
Kết sổ, Hoang Mộc Thần Đao tùy ý nhìn lướt qua danh sách, di, giống như nhiều ra một cái đồ vật.
Mua lúc nào? Thế nào không có ấn tượng? Nàng xem kĩ
——【 chuyên nghiệp cấp trị liệu người máy 7. 0】, 500 vạn.
biểu tình Hoang Mộc Thần Đao cứng đờ.