Trong lòng A Nộ nảy lên kinh nộ.
Nhiếp Tiểu Như ở trong lòng đang rơi vào trạng thái nửa hôn mê, trên cánh tay hắn toàn là máu. Cái này tuyệt đối không phải là tranh đấu giữa các học sinh trong trường học, ngay từ đầu mục đích của đối phương chính là bắt cóc tiểu thư.
Là cừu gia của Lão gia?
Nhiếp Kế Hổ đảm nhiệm tổng cục trưởng ty cảnh sát đã hơn hai mươi năm, nói tới cừu địch vậy cũng là vô số.
Khi đối phương vận dụng quang giáp thì đã không phải muốn bắt cóc, mà là định trực tiếp giết chết bọn họ.
Quay đầu thoáng nhìn lại, khi hắn nhìn thấy quang giáp xuất hiện tại phía đầu kia đường phố, trong lòng lộp bộp một cái. Hắn liều mạng suy tính, có lẽ có thể mượn nhờ Long Thành yểm hộ để chia sẻ bớt hỏa lực.
Hắn quay mặt lớn tiếng hô lớn: "Long Thành, ngươi trái ta..."
A Nộ trừng lớn con mắt, đường phố ở phía trước hắn trống không, tung tích Long Thành đã không thấy.
"Mẹ kiếp!"
Hắn nhịn không được chửi ầm lên, lập tức bất chấp cái khác, thân hình cúi thấp, tiến vào một cái cửa hàng ở bên cạnh đường phố. Nửa giây sau, một tiếng nổ vang lên, cửa hàng bị ánh sáng một đám lửa bùng lên bao phủ.
Long Thành gấp gáp lướt đi tại trong một con hẻm nhỏ âm u chật hẹp, tốc độ rất nhanh. Bởi ngõ hẻm rất hẹp, chỉ có thể cho một người thông hành. Cất bước cuồng chạy, Long Thành không có chút nào giảm tốc độ, bị túm kéo trên tay, Phí Mễ và Molly thỉnh thoảng đụng vào vách tường hai bên, phát ra thanh âm bộp bộp bộp.
Molly nhịn không được oán giận: "Lão sư, lần sau có thể không túm lấy cổ ta hay không?"
Đang tại lướt đi, hơi thở Long Thành vẫn ổn định: "Xúc cảm tốt."
"Cổ có gì mà xúc cảm tốt." Molly nháy nháy mắt, giọng điệu gợi cảm mị hoặc: "Lão sư, trên người Molly có rất nhiều nơi xúc cảm càng tốt hơn đó chứ, lão sư có muốn thử xem hay không?"
Long Thành a một tiếng: "Còn có nơi nào càng dễ dàng bẻ gãy hơn cổ hay sao? Ẩn dấu thiết kế thiếu sót?"
Molly: "..."
Phí Mễ cảm giác mình tựa như một cái bong bóng khí không ngừng bị va chạm, hắn bị đụng đến mặt mũi bầm dập, khắp cả người đều là một đốm xanh một đốm tím, lại thêm Long Thành túm lấy cánh tay hắn bị thương lúc trước, hắn nhịn không được phát ra tiếng kêu thảm thiết a a a a.
Long Thành nhắc nhở: "Phí Mễ, không nên kêu la, sẽ dẫn tới địch nhân."
Phí Mễ sắp khóc : "A a a a, Long Thành, ta cũng không muốn kêu, quá, quá đau a a a a!"
Long Thành: "Ta giúp ngươi."
Vừa đúng lúc chạy ngang qua một đoạn ống nước gang, Long Thành đưa Phí Mễ trong tay thuận thế đập vào ống nước gang một cái. Bộp, tiếng kêu còn vang to hơn cả vừa rồi, tiếng gào thảm thiết ngừng bặt, cái đầu Phí Mễ cao cao hất lên, hai mắt nhắm chặt lập tức hôn mê.
Long Thành vừa lướt đi, vừa hỏi: "Molly ngươi có cần phải hỗ trợ không?"
Molly biểu tình cứng ngắc: "Không, không cần."
"Thật không cần?"
"Thật không cần." Molly nỗ lực nặn ra nét tươi cười: "Molly là tân nhân loại, va chạm như vậy chỉ như xoa bóp mà thôi, cảm giác thư thái."
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã xuyên qua hẻm nhỏ, tiếng nổ mạnh rầm rầm rầm từ phía sau xa xa truyền đến, Molly vội vàng nói sang chuyện khác: "Lão sư, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Long Thành: "Tìm một chỗ đi trốn."
Molly có chút thất vọng: "Không đánh đánh giết giết sao?"
Long Thành: "Đánh không lại."
Nghe Lão sư trực tiếp trả lời thẳng như thế, Molly tức thì ngậm miệng. Việc đánh đánh giết giết lão sư mới là chủ lực, nàng chỉ có thể làm công tác phất cờ hò reo cổ vũ.
Ai, nếu như lão sư cũng mang theo quang giáp thì tốt rồi.
Trong lòng Molly tràn đầy tiếc nuối.
Xuyên qua ngõ hẻm đi đến một đường phố khác, con đường này xe cộ như nước, người đi đường thần sắc vội vã. Chẳng qua chỉ cách nhau một con đường, nơi đây tựa như một thế giới khác, không chút nào bị ảnh hưởng. Cách không xa, tiếng nổ mạnh từ xa xa truyền đến, nổ tung bừng lên ánh lửa và khói bụi cuồn cuộn, rõ ràng có thể thấy. Thỉnh thoảng có người sẽ ngẩng đầu nhìn một cái, sách sách mấy tiếng rồi tiếp tục đi tới, đối với một màn này giống như bọn họ đã quen thuộc từ lâu.
Xác định bốn phía an toàn, Long Thành bỏ Molly xuống.
Molly nhìn mọi nơi xung quanh, ừm, cái cổ có chút cứng ngắc, nàng nhìn thấy một cái cửa hàng, con mắt sáng ngời: "Lão sư, chúng ta đi uống một chén trà sữa đi, vừa rồi nước trái cây bị văng hết rồi."
Long Thành: "Trà sữa là cái gì?"
Molly mô tả chuẩn xác: "Là thức uống ngọt ngon hơn, dễ uống hơn cà phê cả vạn lần, ngọt a!"
Long Thành trả lời rất dứt khoát: "Đi."
Molly hài lòng mà đi ở phía trước, sôi nổi hoạt bát, hai cái đuôi ngựa đưa tới đưa lui. Trên đường, người đi đường chú ý tới cô gái nhỏ hoạt bát khả ái, không khỏi dồn dập lộ ra dáng tươi cười.
Đi tới quán trà sữa, đẩy cửa đi vào.
Molly trực tiếp đi gọi nước, mà Long Thành thì theo thói quen ánh mắt đảo qua bốn phía. Trong quán không nhiều khách, chỉ có linh tinh mấy đôi tình lữ, ở trong góc anh anh em em, không có người chú ý tới bọn họ.
Không có nguy hiểm.
Một lát sau, Molly bưng trà sữa lại đây, đưa cho Long Thành: "Lão sư, của ngươi! Thưởng thức đi!"
Long Thành nhận lấy, uống một ngụm, con mắt hơi hơi trợn lên, rột rột một hơi uống hết sạch. Hắn rất muốn đem Phí Mễ trên tay ném ra, tên gia hỏa này nói cái gì mà chỉ cần thêm đường nhiều nhiều chút thì cà phê là đồ uống ngon nhất trên đời này.
Molly nhìn Long Thành uống hết, rất hài lòng, cầm ly trà sữa còn chưa kịp uống trong tay mình đưa cho Long Thành: "Lão sư, cho ngươi ly này."
Long Thành không nhận.
Molly cười rất ngọt ngào, nàng nói: "Molly lại đi mua."
Long Thành nghe vậy, lập tức nhận lấy, rột rột rột một hơi lại lần nữa đáy ly hướng lên trời, sau đó đưa ly không cho Molly: "Cảm tạ Molly."
Molly vui vẻ lại đi mua trà sữa.
Long Thành bỗng nhiên như có phát giác, xoay mặt nhìn một chỗ chỗ ngồi phía trong một góc. Chỗ ngồi bị quầng sáng nhàn nhạt vây quanh, vừa mới rồi hắn tựa hồ cảm giác thấy có người ở bên trong quầng sáng nhìn hắn.
Bên trong quầng sáng, Hoang Mộc Minh rất có hứng thú: "Đó chính là Long Thành?"
Trong tư liệu có hình ảnh Long Thành, hắn vừa nhìn liền nhận ra.
Hoang Mộc Thần Đao nhìn thấy Long Thành, tức thì thù mới hận cũ nảy lên trong lòng, nghiến răng nghiến lợi theo trong kẽ răng đẩy ra tiếng: "Không sai, chính là hắn!"
Nghe giọng điệu của Đao Đao, Hoang Mộc Minh trăm phần trăm xác định lúc trước giữa song phương khẳng định đã từng xảy ra xung đột, hơn nữa khẳng định là Đao Đao thua rồi. Điều này khiến Hoang Mộc Minh càng thêm hứng thú nồng đậm.
Hoang Mộc Thần Đao sở dĩ được sủng ái ái, ngoại trừ nàng nhỏ nhất lại là nữ hài, còn có cái nguyên nhân chính là nàng có thiên phú xuất sắc.
Có thể không đến 18 tuổi đã nắm giữ Khống mang, phóng mắt nhìn toàn bộ vũ trụ, đó cũng là của quý hiếm có.
Bên trong tộc, các huynh trưởng không lớn hơn Hoang Mộc Thần Đao quá năm tuổi, tất cả đều từng bị nàng đánh qua.
Đối với thế gia lịch sử đã lâu như Hoang Mộc gia vậy, nữ tử thường thường cuối cùng khó thoát kết quả thông gia. Ngoại lệ duy nhất liền là loại người như Hoang Mộc Thần Đao vậy. Các nàng thiên phú xuất sắc, có khả năng tấn chức siêu cấp sư sĩ, thường thường có thể hưởng thụ mức độ tự do nhất định.
Mà nếu các nàng thật sự tấn chức siêu cấp sư sĩ, các nàng không những sẽ có được tự do, còn sẽ có được quyền lực.
Đối với đại gia tộc mà nói, bất cứ một điểm hi vọng gì có thể nhận được siêu cấp sư sĩ, bọn họ cũng sẽ không buông tha.
Bọn họ rất rõ ràng, gia tộc có thể sừng sững không ngã tại trong dòng lịch sử, chưa bao giờ là dựa vào của hồi môn từ gả đi nữ nhi, dựa vào chính là cường giả của mỗi một đại gia tộc bảo hộ. Không có vũ lực cường đại, có nhiều tài phú bao nhiêu cũng chỉ sẽ trở thành dê béo trên bàn cơm của người khác. Không có vũ lực cường đại, quyền thế có hiển hách cỡ nào đều là hoa trong gương, trăng trong nước, đảo mắt thành không.
Long Thành toàn thân tràn đầy bụi bặm, trên tay xách theo một nam tử hôn mê, nhìn qua tựa như công nhân mới từ công trường đi xuống.
Hoang Mộc Minh đã giao tiếp với nhiều loại người, không có tật xấu trông mặt mà bắt hình dong, hắn chủ động tắt đi thiết bị che đậy, đi ra ngoài: "Chào ngươi, xin hỏi có phải là Long Thành không?"
Long Thành vẻ mặt cảnh giác mà nhìn đối phương.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy Hoang Mộc Thần Đao trên sofa, nhìn có điểm quen mắt a. Cái ký ức này tương đối khắc sâu, hắn rất nhanh nhớ lại, lúc đó cái hắc rùa quang giáp kia triệt để bị hắn đánh tàn phế, khiến hắn tay không mà về.
Hắn chán ghét không có thu hoạch.
"Là ngươi a, hắc rùa."
Mặt Hoang Mộc Thần Đao vụt trở nên đỏ bừng, lửa giận lủi thẳng lên trán, đang định phát tác.
Bỗng nhiên phanh một tiếng, cửa kính của quán bị mạnh mẽ đẩy ra, có người xông vào.
Soạt, toàn bộ ánh mắt mọi người tụ tập đến trên thân người vào.
A Nộ ôm Nhiếp Tiểu Như, cả người vừa là máu vừa là bụi bặm, hắn thở hồng hộc. Ánh mắt hắn sắc bén quét ngang qua trong quán, khi nhìn thấy Long Thành, gân xanh trên trán gồ lên.
Bất quá hắn không có phát tác mà một tay động tác rất nhanh từ trong lòng lấy ra một cấy thuốc chích, cắn rớt bịt đầu, đâm vào nơi cổ tuyết trắng của Nhiếp Tiểu Như.
Sau khi tiêm vào thuốc chích cấp cứu, vẻ đau đớn trên mặt Nhiếp Tiểu Như buông lỏng rất nhiều, hô hấp cũng trở nên ổn định lại, máu nhừng chảy ra.
A Nộ thở phào nhẹ nhõm, khi ánh mắt hắn đảo qua Phí Mễ trên vai Long Thành, vẻ thô bạo trên mặt giảm đi không ít, tên gia hỏa này không có vứt bỏ đồng bạn, hắn hừ lạnh: "Ngươi trái lại chạy được rất nhanh."
Long Thành không hé răng.
A Nộ tiếp tục châm chọc khiêu khích: "Thế nào? Long Thành, kinh sợ rồi? Như vậy cũng không phải là phong cách của ngươi a."
Long Thành vẫn là không hé răng, hắn chìa ngón tay, chỉ chỉ ngoài cửa.
Một đám bóng râm thật lớn chậm rãi trôi qua trước cửa quán.
Là bộ quang giáp vừa rồi kia!
Gương mặt A Nộ co quắp vài cái, lập tức ngậm miệng. Hắn bỗng nhiên chú ý tới, trên đường phố vết máu một mạch kéo dài cửa vào quán, thầm hô không ổn. Cúi đầu nhìn thoáng qua Nhiếp Tiểu Như ôm ở trong lòng, hắn hít sâu một hơi, tìm đến hình xăm sau cổ tiểu thư, ở đó có một chỗ hơi hơi lồi lên, dùng sức nhấn xuống.
Sau cổ Nhiếp Tiểu Như sáng lên hồng quang yếu ớt.
Cơ hồ trên kính mắt não khống của mọi người đều hiện ra một cái tin tức.
"Thỉnh cầu trợ giúp! Thỉnh cầu trợ giúp! Sơn Nguyệt Sâm tinh hệ Nhiếp gia đệ tử gặp nạn, khẩn cầu các hạ viện thủ, thừa nhận ân huệ các hạ, tất có thâm tạ. Nếu như có gì mong muốn, toàn bộ Nhiếp gia không chối từ!"
Nhiếp gia?
Hoang Mộc Minh đứng ra, trầm giọng hỏi: "Có phải là Nhiếp gia của Nhiếp Kế Hổ tổng cục trưởng?"
A Nộ đáp: "Trong lòng ta chính thiên kim tiểu thư của Nhiếp gia."
Hoang Mộc Minh gật đầu, thần tình trang trọng: "Yên tâm, Hoang Mộc gia ta cùng ngươi kề vai chiến đấu."
Hắn mệnh lệnh quang giáp trên phi thuyền ở bến tàu lập tức đến đây trợ giúp.
Đại gia tộc đệ tử tại ra ngoài du lịch cầu học, đều sẽ tùy thân mang theo thiết bị tín hiệu khẩn cấp đặc chế. Khi gặp phải tình huống nguy cấp, thiết bị tín hiệu khẩn cấp sẽ gửi đi tín hiệu xin giúp đỡ không khác biệt. Nếu ở phụ cận có đệ tử gia tộc khác, chỉ cần song phương không có tử cừu, thường thường đều sẽ đưa ra viện thủ, không có thời điểm nào so với thời điểm này càng dễ dàng thu được tình hữu nghị của một cái gia tộc.
Nếu như vì được đến đối phương trợ giúp mà thoát khốn, gia tộc người được cứu nhất định sẽ thâm tạ, đối phương yêu cầu bất cứ điều gì, gia tộc người được cứu đều cần phải tận lực thỏa mãn.
Đây là quy củ truyền lưu mấy nghìn năm trong các đại gia tộc xã hội thượng lưu, không có gia tộc nào sẽ vi phạm. Gia tộc vi phạm sẽ mất hết uy tín, bị xã hội thượng lưu bài xích, không có đất dung thân.
Toàn bộ Tây Phụng thành giống như bị thức tỉnh, vô số thân ảnh bay lên không trung, tại bến tàu thành thị từng cái quang giáp khẩn cấp bay lên, bên trong cục cảnh sát tiếng cảnh báo vang rền, toàn bộ quang giáp của cảnh sát khuynh sào xuất động, liều mạng hướng bên này bay tới.
Vù, một tiếng rít kỳ dị!
Trên đường phố ngoài cửa, quang giáp mạnh mẽ nện trên mặt đất, tứ phân ngũ liệt thành mấy khối, vết cắt trơn trượt, bên trong khoang điều khiển ồ ồ chảy ra máu tươi.
"Thật đem mặt mũi ta làm mất hết rồi!"
Một tiếng hừ lạnh cùng theo thân ảnh đẩy cửa đi vào vang to trong tai mọi người.
Chiến giáp màu xanh lam giống như bầu trời trên toàn thân rút đi, lộ ra một khuôn mặt góc cạnh phân minh tràn đầy lửa giận, rõ ràng là hiệu trưởng Từ Bách Nham.