Mục lục
Long Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phù, phù, phù.

Long Thành tựa người vào lưng ghế, thở hổn hển, bằng mắt thường có thể thấy được mồ hôi từ lỗ chân lông tuôn ra, giống như dòng suối uốn lượn chảy xuống. Cơ nhục toàn thân hắn đang run nhè nhẹ, lỗ tai vang vọng ông ông, tiếng Molly hưng phấn líu ríu đường như từ nơi rất xa xôi truyền đến.

"Lão sư lão sư! Ngài không có việc gì đi? Oa oa oa, lão sư ngài kích hoạt đến bốn bộ khuếch đại năng lượng! Bốn bộ a! Quá lợi hại! Lão sư ngài đột phá lúc nào? Molly không biết..."

Hít thở sâu đủ mười lần, Long Thành mới từ trong trạng thái mơ hồ phục hồi lại tinh thần, lần nữa có cảm giác kiểm soát được thân thể.

Đồng thời kích hoạt bốn bộ khuếch đại năng lượng tạo ra gánh nặng khiến hắn suýt nữa không kiểm soát được.

Molly có phần tự trách: "Lão sư, đều do chúng ta tính toán sai lầm, chúng ta không có nghĩ đến bên trong kho đạn còn có nhiều đạn dược như vậy, đã đánh giá thấp sức mạnh vụ nổ..."

Molly hiện tại càng nghĩ càng là càng sợ.

Lấy lại tinh thần, Long Thành lắc đầu: "Không trách các ngươi."

Molly nhiều ra một phần khóc âm: "Lão sư không cần an ủi Molly. Xảy ra sai lầm nghiêm trọng như thế, Molly hẳn phải tiếp nhận nghiêm phạt. Nếu, nếu không, lão sư nghiêm phạt Molly học bù đi, 3 tiết, không, 5 tiết? Ba nhóc thì để Molly bảo bọn nó đi làm bài kiểm tra ô ô ô..."

Nói, nói, Molly nhịn không được ô ô ô bắt đầu khóc.

Không biết vì sao, vừa nói đến đi học bù nàng liền muốn khóc!

Ở phía sau, ba nhỏ câm như hến, bọn nó bị hù dọa hỏng rồi.

Tụng Chung giận dữ: "Đều tại ngươi! Lão nhị! Chiến thuật đại sư chó má gì đó! Ngay cả cái này cũng tính sai!"

Tỏa Minh oan ức nói: "Số liệu không đủ, sao có thể trách ta?"

Khủng Bố tuyệt vọng nói: "Hết, hết rồi..."

Long Thành hơi hơi ngồi thẳng người lên, vừa hơi hoạt động thân thể, vừa nói: "Điều này không trách các ngươi."

Cơ nhục vẫn còn lưu lại cảm giác nhức mỏi rất rõ ràng, hắn đang ước lượng gánh nặng tác động lên cơ thể khi kích hoạt bốn bộ khuếch đại năng lượng.

Molly nức nở như tiểu cẩu, yếu yếu hỏi: "Lão sư thật sự không trách Molly sao?"

"Ừ, không trách."

Nhìn qua, Long Thành không có khác gì bình thường, giống như tình cảnh nguy hiểm vừa rồi chưa từng xảy ra, hắn đâu vào đấy mà kiểm tra tình trạng hư hại các bộ của【 Màu Đen Cực Quang 】.

Trong chiến đấu làm sao có thể tính toán hết tất cả các tình huống? Long Thành trải qua rất nhiều trận chiến đấu nhưng chưa bao giờ mù quáng tin tường vào các kế hoạch trước chiến.

Trong chiến đấu có rất nhiều yếu tố không thể dự đoán, rất nhiều lúc gian cần phải dựa vào kinh nghiệm. Kinh nghiệm chiến đấu phong phú có thể giúp ngươi định ra một cái kế hoạch trước chiến xuất sắc, nhưng càng trọng yếu là có thể trợ giúp ngươi ứng đối với những tình huống bất ngờ ngoài dự đoán nảy sinh trong chiến đấu.

Tình huống vừa rồi rất hung hiểm, kích hoạt bốn bộ khuếch đại năng lượng là một loại mạo hiểm. Đối với Long Thành mà nói, chuyện mạo hiểm tương tự là chuyện thường ngày.

Tại trong huấn luyện doanh, mỗi một trận chiến đấu kỳ thực đều chứa đựng rất nhiều thành phần rủi ro.

Molly nghĩ lại vẫn còn rùng mình và khiếp sợ, Long Thành thì đã sớm tập mãi thành quen, hắn không có chìm đắm trong cú sốc tinh thần vừa rồi, mà nhanh chóng bình tĩnh lại.

Quá khứ đã đi qua, cần phải đối diện chính là hiện tại, cần phải chuẩn bị chính là tương lai.

Nghe được giọng điệu Long Thành, Molly biết lão sư xác thực không có tức giận, trong lòng khó giải thích mà thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nàng đương nhiên sẽ không cho rằng với hành động đó của mình có thể may mắn tránh được nghiêm phạt học bù, hàng ho nhẹ một tiếng, làm ra vẻ nói: "Hừ, để cho ba nhóc này tránh được một kiếp!"

Ở phái sau, ba nhỏ bắt đầu điên cuồng chúc mừng.

"Không cần làm bài kiểm tra!"

"Ta yêu lão sư!"

"Tung hoa!"

【 Màu Đen Cực Quang 】 xuất hiện tổn hại 15%, kích hoạt bốn bộ khuếch đại năng lượng không những tạo ra gánh nặng cực lớn đối với cơ thể Long Thành, đối với quang giáp cũng tạo ra gánh nặng tương đối lớn. Tăng lên 75% hiệu suất năng lượng đã vượt qua cực hạn tính năng của một số linh kiện trên【 Màu Đen Cực Quang 】, gây ra mức độ hư hại khác nhau.

Nhưng mà đáng được ăn mừng chính là nơi xuất hiện hư hại và quá mức không phải là bộ phận then chốt, tạm thời còn có thể ứng phó được.

Long Thành hỏi: "【 Thiên Uy 】 thế nào rồi?"

Molly nói: "Không biết. Vụ nổ khiến tất cả camera giám sát và cảm biến ở phụ cận đều bị phá hủy, hiện tại chúng ta không biết tình huống bên kia."

"Phí Mễ đã ra học viện chưa?"

"Ra rồi, đang hướng phía phi thuyền chúng ta đi tới."

"Chúng ta rút đi." Long Thành nói tiếp: "Đã đánh dấu ra con đường rút lui chưa?"

Molly tinh thần rung lên: "Không thành vấn đề! Lão sư!"

Cảm giác mình lại có thể phát huy tác dụng, Molly làm việc hiệu suất rất nhanh.

Mười giây sau, con đường rút lui được đánh dấu xong truyền đến quang giáp của Long Thành. Trong tầm mắt Long Thành, trên mặt đất hiện lên một cái mũi tên lục sắc rõ ràng, chỉ dẫn phương hướng cho hắn rút lui.

【 Màu Đen Cực Quang 】 khởi động động cơ, im ắng dọc theo lộ trình rút lui.

Long Thành trong lòng thầm khen một tiếng, điều này là trước đây hắn căn bản không thể tưởng tượng. Tại huấn luyện doanh, hắn luôn luôn ở trong tình cảnh tứ cố vô thân, chưa từng có hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy.

Bản đồ 3 chiều? Không có! Camera giám sát? Không có! Con đường rút lui? Không có!

Tại trong hoàn cảnh phức tạp không quen thuộc, tìm kiếm con đường rút lui là một chuyện có độ khó cực cao. Ở phía sau nắp miệng cống trước mặt có địch nhân hay không? Có bị sụp đổ hay không? Thông tới nơi nào? Tất cả đều là ẩn số, tất cả đều cần phải dò xét mới có thể biết rõ đáp án.

Nhưng mà lúc này còn chưa phải là thời gian thả lỏng, Long Thành chú ý thấy trên con đường rút lui được Molly đánh dấu có mấy khu vực có màu vàng.

Long Thành hỏi: "Những khu vực màu vàng này là?"

Molly giải thích: "Là khu vực chưa biết, khả năng có nguy hiểm. Toàn bộ camera giám sát và cảm biến ở khu vực phụ cận đều đã bị phá hư, không thể xác định tình huống trong đó, nhưng lại là đường phải đi qua, không có biện pháp đi vòng. Lão sư phải cẩn thận a!"

Long Thành ừ một tiếng.

Dọc đường cơ hồ nhìn không thấy người sống, dưới những vách tường hợp kim sụp đổ, khắp nơi đều là vũng máu và thi thể. Xác quang giáp hừng hực bốc cháy và trần nhà đứt gãy lòng thòng đường dây bắn tung toé ra tia lửa rọi sáng hành lang đen kịt. Trên mặt nước ở mặt đất phập phềnh một tầng dầu máy màu đen, trộn lẫn mùi máu tươi nồng nặc, vô cùng sặc mũi.

Long Thành gặp được một người sống sót còn chưa tắt thở.

Một nửa thân thể người sống sót nằm dưới xác quang giáp vặn vẹo biến dạng, máu tươi ướt đỏ toàn thân, kêu rên không dứt.

Khi 【 Màu Đen Cực Quang 】lướt qua bên cạnh hắn, kiếm quang chợt lóe, tiếng kêu rên lập tức ngừng bặt.

Molly nhìn thấy tận mắt cái một màn này, trở nên yên tĩnh, một lát sau nói: "Không thể cứu hắn, giúp hắn giải thoát cũng rất tốt."

Long Thành ừ một tiếng.

Hắn tập mãi thành quen, thuận tay mà thôi.

"Lão sư, lần này thật nhiều người chết."

"Ừ."

"Lão sư, Molly không thích chiến tranh."

"Ta cũng không thích."

Molly lại lần nữa trở nên yên tĩnh.

----- bachngocsach.com -----

Nhìn Trung tâm trang bị ở trước mắt cơ hồ đã biến thành phế tích, con mắt Diêu Bắc Tự biến đỏ, nước mắt không kìm được tràn mi chảy ra: "Lão sư..."

Tuy rằng từ xa xa nhìn thấy khói đen cuồn cuộn, trong lòng Diêu Bắc Tự đã hiện lên dự cảm không tốt, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thảm trạng trước mắt, hắn y nguyên vô pháp ngăn chặn sự bi thống và phẫn nộ trong lòng.

Ở tại học viện lâu như vậy, hắn đã xem nơi đây như nhà của mình.

Nhà không còn nữa rồi.

Bên trong quang giáp sứt mẻ trên vai【 Cửu Cao 】, Từ Bách Nham thấp giọng ho khan, khóe miệng tràn ra một vòi máu tươi. Dùng bàn tay lau đi vết máu trên khóe miệng, Từ Bách Nham trầm giọng nói: "Kiên cường chút, hài tử, chiến tranh vẫn chưa kết thúc."

Diêu Bắc Tự gắt gao cắn môi đến rách, máu tươi chảy ra trộn lẫn với nước mắt im ắng tràn mi chảy xuống, mang theo vị mặn.

Từ Bách Nham bình tĩnh nói: "Đi phòng thí nghiệm Số 1."

Diêu Bắc Tự run lên, phục hồi lại tinh thần: "Vâng!"

Phòng thí nghiệm Số 1 là địa điểm có mức độ bảo mật cao nhất tại trong học viện, Diêu Bắc Tự cũng chưa từng được cho phép đi vào đó, hắn vẫn luôn rất hiếu kì đối với Phòng thí nghiệm Số 1.

Trong lòng Diêu Bắc Tự hiện lên cảm giác mong đợi.

Nửa phút sau, Diêu Bắc Tự cuối cùng đã đến được trước cửa Phòng thí nghiệm Số 1. Lối đi dọc đường bị phá hoại nghiêm trọng, nếu không phải Diêu Bắc Tự vô cùng quen thuộc Trung tâm trang bị thì hẳn phải tiêu tốn thời gian càng dài.

Cửa phòng thí nghiệm im ắng mở ra, một cái thân hình mập mạp chiếu vào trong tầm mắt Diêu Bắc Tự, rõ ràng là Lâm Nam.

Diêu Bắc Tự vui mừng nói: "Chủ nhiệm!"

Lâm Nam nói: "Bắc Tự, khổ cực rồi!"

Lúc này, Từ Bách Nham mở miệng: "Bắc Tự, thả ta xuống."

Diêu Bắc Tự vội vàng cẩn thận đặt quang giáp sứt mẻ trên vai xuống.

Tiếp theo, Từ Bách Nham mệnh lệnh: "Bắc Tự, mở cửa khoang điều khiển ra."

"Vâng!"

【 Cửu Cao 】nắm 【 Hạc Linh thương 】trong tay, mũi【 Hạc Linh thương 】sáng lên ánh sáng nhàn nhạt, dọc theo khe cửa sứt mẻ của quang giáp kéo xẹt qua.

Từ Bách Nham một cước đạp lên cửa khoang.

Phanh, cửa khoang quẳng mạnh lên.

Từ Bách Nham thong dong bước ra khoang điều khiển, y phục chiến đấu của hắn bị máu tươi nhiễm đẫm, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, nhưng thần tình lại dị thường bình tĩnh. Nhất là con mắt hắn, không có chút nào kinh hoảng, thậm chí không thấy một chút dao động nào.

Trên khuôn mặt tròn mập mạp của Lâm Nam lộ ra vẻ xấu hổ, bỗng nhiên nói: "Đội trưởng, là sai lầm của ta."

Từ Bách Nham lắc đầu: "Trách không được ngươi."

Hắn nhắm phía chỗ sâu nhất của phòng thí nghiệm đi đến, chú ý tới trên mặt đất có hai cái thi thể, sau khi thoáng nhìn liền chuyển dời ánh mắt, bước chân không ngừng.

Diêu Bắc Tự thấy rõ thi thể và xe đẩy lật úp, sắc mặt đại biến: "Lưu Sa gia gia!"

Lưu Sa gia gia phụ trách Trung tâm trang bị đặc thù, Diêu Bắc Tự đã đến qua mấy lần, rất quen thuộc.

Bên cạnh Lưu Sa gia gia là một cái thi thể có phần mập lùn, Diêu Bắc Tự cũng nhận biết, là Hồng bá. Bất quá hắn và Hồng bá không có giao tiếp, chỉ là nhận biết mà thôi, tính tình Hồng bá rất không tốt nhưng mà quan hệ với chủ nhiệm và hiệu trưởng không tệ.

Diêu Bắc Tự nhanh chóng nắm chặt nắm đấm, trong lòng cực kỳ đau khổ.

Lâm Nam than thở: "Khi ta tìm được Lưu Sa và Hồng bá thì họ đã chịu khổ độc thủ, không kịp cứu chữa."

Phía trước, Từ Bách Nham không dừng bước, trầm mặc chốc lát hỏi: "Đỗ Bắc và Catherine đâu?"

Lâm Nam nói: "Bọn họ hẳn là cùng một chỗ, lúc đó quá hỗn loạn, phỏng chừng bị sóng người tách ra."

Từ Bách Nham trầm giọng nói: "Không thể để bọn họ gặp chuyện không may, nhất định phải tìm được bọn họ."

"Thuộc hạ đã phái người đi tìm rồi." Lâm Nam vội vàng nói: "Hệ thống an ninh bị xâm chiếm, phỏng chừng cần có thời gian."

Bước chân Từ Bách Nham khựng lại: "Hệ thống an ninh bị xâm chiếm? Ai làm?"

Lâm Nam đáp: "Còn chưa rõ ràng lắm."

Từ Bách Nham hỏi tiếp: "Địch nhân đã đi chưa?"

"Chưa!" Giọng Lâm Nam khẳng định, ngay lập tức giải thích: "Tuy rằng hệ thống an ninh bị xâm chiếm, nhưng người của chúng ta vẫn phát hiện được có xảy ra chiến đấu kịch liệt. Địch nhân đã sử dụng Khống mang."

"Vậy là tốt rồi."

Giọng điệu Từ Bách Nham lạnh nhạt, trong mắt nhưng là hiện lên sát khí nồng đậm như thực chất.

Hắn đi tới trước vách tường ở tận cùng bên trong phòng thí nghiệm, dừng lại hỏi: "Quang giáp Số 2 có thể dùng không?"

Lâm Nam hơi hơi khom người: "Đã điều chỉnh thử hoàn tất, có thể đưa vào chiến đấu!"

Vách tường oanh long long chậm rãi trượt lên, sau vách tường ánh đèn bật sáng, một bộ quang giáp mới tinh hiện ra tại trước mắt mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK