Ánh nắng mặt trời sau giờ Ngọ chiếu xuyên qua cửa võ quán, tạo ra những luồng sáng loang lổ. Bụi bặm lơ lửng trong không khí chậm rãi dao động trong ánh nắng, lập lờ và tản mạn.
Đây là thời điểm thích hợp để ngủ trưa, nhưng tại trong võ quán mọi người chỉ vừa mới bắt đầu ăn cơm.
Hai vị Ngư phân thân vẫn còn buồn ngủ, liên tục ngáp không ngừng, bọn họ vừa mới thức dậy. Nếu không phải nghe nói tới giờ ăn cơm, bọn họ chết sống cũng không chịu mở mắt ra.
Mọi người đều rất hài lòng với bữa ăn trưa, Phan phổ giáo gọi bên ngoài đem tới, là từ nhà hàng lẩu bò ở bên kia đường.
Nguyên Chí Dương Lão Hổ đã dặn dò trước, biết là quý khách của nông trường, lão bản quán lẩu bò rất nhiệt tình phóng khoáng, hoàn toàn nhìn không thấy chút hổ thẹn nào với việc tố cáo lúc trước, chỉ là cười ha hả nói cho mọi người biết không phải trả tiền.
Phan phổ giáo đung đưa dây chuyền vàng trên cổ, phóng khoáng phất tay nói không cần, quán nhỏ buôn bán không dễ dàng.
Lão bản quán lẩu đưa ra ngón tay cái, lão bản hào khí!
Vì vậy Tất bồi luyện phải thanh toán hóa đơn.
Bồi luyện với cường độ cao cả một đêm, thể lực mọi người đều đã đến cực hạn, ai cũng nuốt ngấu nghiến. Nghĩ đến việc tối nay còn phải bồi luyện, Tất bồi luyện và Ngũ bồi luyện liền oải muốn chết, nhai thịt bò tươi ngon tại trong miệng nhưng thực sự không biết vị.
Sau khi ăn uống no đủ, mọi người ngã trái ngã phải, nỗ lực tích lũy lại một chút thể lực, để có thể ứng đối với buổi đặc huấn đêm nay.
Họa Kích nhận thấy mọi người uể oải không phấn chấn, vì vậy triệu tập mọi người tới tụ họp lại, khích lệ một chút sĩ khí, nâng cao tinh thần. Nhìn quanh mọi người, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ uể oải, mấy vị bồi luyện càng là mặt mũi bầm dập, bộ dáng thê thảm. Ngay cả cái trán Phan Quang Quang vốn thường ngày bóng loáng, bây giờ cũng dường như ảm đạm đi rất nhiều.
Có phải là cường độ đặc huấn mà mình lập ra cao quá rồi hay không?
Trong nháy mắt, Họa Kích có chút dao động. Gã quyết định nói một số lời nói kích lệ tinh thần, gia tăng sĩ khí, vô số ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, lời nói đến bên mép lại biến thành.
"Hắn nói hắn muốn trồng trọt."
Mọi người tại đây đều cố nén xung động trợn tròn mắt, đây là sự tôn trọng cuối cùng đối với vị Thể thuật Tông sư hiện nay.
Bắt đầu từ sáng sớm, Tiểu Kê tựa như một con gà, cứ loanh quanh lặp đi lặp lại những lời này, lỗ tai mọi người nghe đến sắp chai luôn rồi.
Chỉ có Phan Quang Quang cười ha hả nói: "Tiểu tử có chí khí!"
Thần thái Họa Kích khôi phục lại uy nghiêm: "Mọi người có ý nghĩ gì không?"
Mọi người chỉnh tề lắc đầu.
Họa Kích vân đạm phong khinh nói ra: "A, đêm tối này tăng gấp đôi lượng huấn luyện, để xem cực hạn của hắn tới đâu."
Nghe nói như vậy, ngay cả nụ cười trên khuôn mặt Phan Quang Quang cũng lập tức cứng lại, những người khác thì sắc mặt vàng như đất, 2333 có đạt đến cực hạn hay không thì bọn họ không biết, nhưng bọn họ thì đã sớm đạt đến cực hạn của bản thân mình rồi.
Phan Quang Quang cân nhắc chút suy nghĩ, tìm lời khuyên nhủ: "Tiểu Kê... Thủ tịch a, thực ra nghĩ tới thì, trồng trọt cũng không có gì không tốt, vừa rèn luyện thân thể, lại còn hun đúc tình cảm, tương đối phù hợp với phong cách của Hệ 2 các ngươi a."
Trong mắt Họa Kích hiện lên một tia buồn bã: "Nếu như là sơ thích không chuyên thì đó là rất tốt. Ta sợ là hắn làm thành chủ nghiệp, nếu vậy chẳng phải đã lãng phí thiên phú tuyệt hảo của hắn rồi hay sao?"
Phan Quang Quang khuyên nhủ: "Thủ tịch a, không cần phải lo lắng, ta thấy tiểu tử này phúc duyên thâm hậu. Hơn nữa, có người trưởng bối là ngươi đây trông nom, hắn sẽ không lầm đường lạc lối. Trước đây Tiểu 7 cũng không hiểu chuyện, ta dẫn dắt hắn mấy lần, lúc đó mới tiến bộ lên a!"
7758 mặt không biểu cảm, y chỉ cảm thấy đau lòng cực độ.
Lộc Mộng bỗng nhiên mở miệng: "Thủ tịch, trước đoạn thời gian, quang giáp của Sơn Vương bị người bắt cóc, số hiệu mà đối phương dùng để đăng nhập là 2333, ngài có biết tình hình về việc này không?"
Họa Kích nhàn nhạt hỏi: "Ah, Lộc phổ giáo thấy thế nào?"
Lộc Mộng bỗng nhiên nở nụ cười tươi tắn: "Ta đương nhiên biết không phải là tiểu huynh đệ làm. Tiểu huynh đệ thiên phú vô song, nhưng mà bằng vào thực lực hiện tại, đừng nói là bắt cóc Sơn Vương đại nhân, lại còn là leo lên 【 Sơn Vương Tọa 】, trừ phi có Sơn Vương đại nhân dẫn hắn đi vào."
2333? Tiểu huynh đệ?
Họa Kích thoáng sửng sốt một chút mới phản ứng lại. Y không có sửa chữa sai lầm của Lộc Mộng, trong lòng thậm chí còn có chút đắc ý. Quả nhiên vẫn là mình tuệ nhãn như đuốc, không những tìm được một thiên tài, còn thuận lợi hoàn thành Chưởng môn đặt ra kế hoạch tạo ra 2333.
"Vậy sẽ là ai chứ?"
Ánh mắt Họa Kích đột nhiên trở nên lợi hại như kiếm, gã đã có thảo luận qua với Chưởng môn, rất có khả năng chỉ có một người, Bán Ngân!
Kẻ địch một đời của gã, Bán Ngân!
Đối diện với ánh mắt tràn đầy tính áp bách của Họa Kích, Lộc Mộng không chút nào lùi bước, trầm giọng nói: "Chỉ có một cái khả năng, Hệ 0!"
Họa Kích có chút thất vọng: "Hệ 0? Hệ 3 các ngươi cứ như vậy tự lừa mình dối người sao? Bán Ngân thì sao chứ? Bị các ngươi ăn rồi sao? Hay là các ngươi sợ hãi hắn?"
Phan Quang Quang ở một bên xem náo nhiệt. Quả nhiên lời đồn đãi là thật, Tiểu Kê vừa nói đến Bán Ngân, lập tức trở nên tài năng hiển lộ, hùng hổ dọa người.
Trong mắt Lộc Mộng bỗng nhiên lóe lên một tia sáng rạng rỡ, xung quanh ba người xuất hiện một tầng ánh sáng nhàn nhạt, ngăn cách âm thanh bên ngoài.
Lộc Mộng vẻ mặt nghiêm túc: "Tại Ngọc Lan tinh, ta phát hiện được tín hiệu của Hệ 0!"
Họa Kích lắc đầu: "Ta không tin."
Nét tươi cười trên mặt Phan Quang Quang biến mất, lắc đầu nói: "Ta cũng không tin."
Lộc Mộng bình thản nói: "Chúng ta đang tìm【 Giết Chóc thánh khố 】của Hệ 0, bên trong có Giết Chóc cựu điển 【 Mộng Uyên 】của Hệ 3 chúng ta."
Họa Kích: "Ta không tin."
Phan Quang Quang: "Ta cũng không tin."
Lộc Mộng có chút tức giận, mặt tròn đỏ bừng, y hít sâu một hơi: "Ta phải nói cái gì các ngươi mới tin tưởng?"
Họa Kích thần sắc nhàn nhạt: "Dù sao ta không tin."
Phan Quang Quang cười ha hả: "Nói thế nào ta cũng không tin."
Gã ta sờ sờ cái trán đã khôi phục bóng loáng, mặt đầy tươi cười, giọng nói lại như đao: "Hệ 3 các ngươi đang khắp nơi truy tìm căn cứ hoang phế của Hệ 0, mọi người đều biết. Thành thật mà nói, trong chín Hệ, chỉ có mấy người các ngươi có hứng thú nhất đối với Hệ 0. Cái gì mà cùng Hệ 8 là địch, lão Phan đọc sách ít, nhưng vẫn là có thể nhìn ra được các ngươi lòng muông dạ thú. Các ngươi căn bản không phải muốn tìm thánh khố gì đó của Hệ 0, mà là muốn thay thế Hệ 0, khống chế tám Hệ chúng ta."
Họa Kích thần tình bình tĩnh: "Ngươi lừa lừa gạt gạt người khác còn được, điển tịch Tổng bộ ta đều đã lật xem qua. Năm đó chín Hệ cả tin Liên Minh, vây công Hệ 0, Hệ 0 diệt vong. Thủ lĩnh của chín hệ cũng bị cắn trả, lần lượt điêu linh. Không có Hệ 0 chủ trì 【 Thức Tỉnh 】là căn bản không thể tu luyện Cựu điển, đây mới là căn nguyên các Hệ tự sáng tạo điển. Đã có Tân điển, không cần Cựu điển? Cho dù tìm được Cựu điển, không có 【 Thức tỉnh 】thì cũng chỉ là một tờ giấy lộn mà thôi."
Ánh mắt Lộc Mộng sáng quắc: "Mà nếu như có 【 Thức tỉnh 】 thì sao chứ?"
Con ngươi Phan Quang Quang co nhỏ lại, trong lòng kinh nghi bất định.
Họa Kích khẽ cười một tiếng: "Cựu điển thất truyền, ta chưa từng đọc qua, nhưng vẫn có đôi lời vài câu lưu lại. Ta chỉ có thể nói rằng, thời đại cũng chưa từng dừng phát triển tiến về phía trước. Dù cho các ngươi phục hồi lại 【 Thức tỉnh 】, tìm được Cựu điển, chỉ sợ các ngươi cũng sẽ thất vọng."
"Đó là chuyện của chúng ta." Lộc Mộng thản nhiên nói: "Ta đã theo dõi phát hiện được dao động của Hệ 0. Về tình huống của Ngư, tin tưởng các ngươi cũng đã đoán được. Không sai, lúc trước trong ý thức của hắn có Hạt giống của Hệ 0."
"Hệ 0 đã thu hồi Hạt giống trong ý thức của hắn, nói cho hắn biết, hắn đã tới chậm, bọn họ đã tìm được người kế thừa."
Lộc Mộng nhấn mạnh từng chữ: "Hắn gọi là 01."
Y trầm giọng nói: "Nếu Thủ tịch đã đọc hết điển tịch một lần, hẳn phải biết rõ 01, đại biểu cho cái gì."
Phan Quang Quang lập tức nhìn về phía Họa Kích, mẹ nó, mình đọc ít sách rồi.
"Ta biết." Họa Kích gật đầu: "Trong ghi chép, Số 0 tính cách cố chấp điên cuồng, gần như không hỏi tục sự, trầm mê tại trong phòng thí nghiệm Căn Cứ hào của nàng, lang thang trong không gian sâu thẳm không xác định giữa các vì sao. 01 là người phát ngôn của nàng, chấp chưởng 【 Giết Chóc thánh khố 】, phụ trách tuyển chọn, thành lập Giết Chóc sư sĩ Hệ 0."
Lộc Mộng nét mặt âm trầm: "01 xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ thành lập lại Hệ 0. Một khi Hệ 0 thành hình, chính là ngày chín Hệ chúng ta gặp đại họa lâm đầu. Hệ 0 và chúng ta thù sâu như biển, không đội trời chung cùng Liên Minh, đến lúc đó máu chảy thành sông, thi hoành khắp nơi, sinh linh đồ thán! Thiên hạ ai có thể chỉ lo thân mình?"
Họa Kích gật đầu: "Thật đáng sợ!"
Phan Quang Quang lòng có băn khoăn: "Vậy nhất định là tận thế!"
Họa Kích giang hai tay ra: "Đáng tiếc, ta không tin."
Phan Quang Quang cười ha hả: "Ta cũng không tin."
Lúc này, Lộc Mộng muốn mắng chửi, mặt trướng lên gần như muốn chảy máu, tức muốn bể phổi: "Các ngươi nhất định sẽ hối hận!"
Họa Kích và Phan Quang Quang nhìn nhau cười, có chút hài lòng.
Lộc Mộng sắc mặt tối sầm, không muốn nói chuyện nữa.
Họa Kích thu hồi nét tươi cười, thản nhiên nói: "Mộng a, gửi một lời nhắn cho lão đại các ngươi a. Các ngươi muốn tìm Thánh khố gì đó là chuyện của Hệ 3 các ngươi. Nhưng ta cảnh báo các ngươi, cách Ngọc Lan tinh xa một chút. Nếu không, với Hệ 3, ta thấy tên nào giết tên đó."
Lộc Mộng nét mặt lạnh lại: "Thủ tịch coi trọng 2333 như thế sao?"
Với sự hiểu biết của y về Họa Kích, tên gia hỏa này thật sự có thể làm ra loại chuyện như vậy. Bán Ngân trốn tránh, phỏng chừng chỉ có lão đại có thể ngăn cản gã, nếu không, hai năm này mình không nên ra khỏi Tổng bộ?
Họa Kích nháy nháy mắt: "Không sai."
2333... Các ngươi nói, không phải ta nói.
Gã có chút chột dạ, như vậy là làm cho tiểu gia hỏa kia gánh chắc danh hiệu 2333 rồi, có phải rất không tốt hay không? Rốt cuộc, kế hoạch của Chưởng môn và Thiên Cơ có đáng tin hay không chứ?
Nghĩ lại một cái, thiên phú tốt như vậy, nếu như bị Hệ 3 hại vậy mới đáng tiếc, mình đây là đang bảo hộ hắn!
Họa Kích lập tức cảm thấy yên tâm thoải mái.
"Ta chỉ có một cái yêu cầu." Lộc Mộng trầm giọng nói: "Để cho ta kiểm tra một chút ý thức của hắn. Dao động của Hệ 0 xuất hiện tại Thạch Xuyên, mục tiêu khả nghi nhất nơi này, chỉ có 2333..."
"Không có khả năng!" Họa Kích nheo mắt lại, quan sát Lộc Mộng từ trên xuống dưới: "Ngươi muốn kiểm tra người của Hệ 2 ta sao? Lộc phổ giáo, lá gan của ngươi có phần lớn a."
Lộc Mộng còn muốn nói gì đó, Họa Kích lạnh giọng nói: "Ta không có hứng thú đối với Hệ 0 đã nguội lạnh mấy trăm năm, không nói tới nơi đây có căn cứ của Hệ 0 hay không. Cho dù có, nếu tiểu gia hỏa chiếm được, vậy thì cũng là Hệ 2 ta chiếm được! Thế nào? Ngươi không phục sao?"
Lộc Mộng nuốt nuốt nước miếng, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Họa Kích, lại nhìn Phan Quang Quang ở một bên như nóng lòng muốn thử.
Y dám khẳng định, chỉ cần Họa Kích hơi hơi biểu hiện ra sát ý, tên tặc đầu trọc này nhất định sẽ giành động thủ trước!
Nam tử không ăn thiệt thòi trước mắt, kinh sợ từ gan mà sinh, trên khuôn mặt tròn trịa Lộc Mộng đẩy ra nét tươi cười: "Phục chứ! Phục chứ! Thủ tịch đã mở miệng, đừng nói là Ngọc Lan tinh, cả cái tinh hệ Hạ Đại này đều là của Hệ 2! Ngày mai ta liền dẫn theo Sơn Vương cuốn xéo..."
Họa Kích cắt đứt lời y: "Đặc huấn còn chưa có kết thúc, ngươi muốn bỏ bê công việc sao?"
Quá ức hiếp người a! Lộc Mộng chỉ cảm thấy một hơi giận xông thẳng trán, nhưng mà... Đầu trọc ngươi vì sao lại như nóng lòng muốn thử?
Tỉnh táo lại, Lộc Mộng bỗng nhiên nhận thấy ở tại bên cạnh Tiểu Kê rất an toàn. Tiểu Kê không thích giết người, mà có Tiểu Kê tử bên cạnh, Phan Quang Quang không dám động thủ.
Khi mình rút đi cũng phải chú ý điểm này, tên đầu trọc này tám chín phần mười sẽ bắn lén.
Khi Lộc Mộng đi ra ngoài, cho tới bây giờ đều cẩn thận từng li từng tí, quá nguy hiểm.
Y vẫn luôn không hiểu, vì sao lão đại phải làm cho trở thành công địch của cả tám Hệ cơ chứ?
Lộc Mộng lập tức nói: "Thủ tịch nói phải! Ngọc thô như thế, những tiền bối chúng ta đây cần phải tận chút tâm lực mới được."
Trong mắt Phan Quang Quang lướt qua một tia tiếc nuối, lập tức phụ họa: "Thủ tịch yên tâm, ta và hắn không giống nhau, ta là thực sự yêu thích người thanh niên có phúc duyên thâm hậu này từ đáy lòng."
Lộc Mộng trợn mắt nhìn gã ta: "Ta không thích điểm nào chứ?"
Phan Quang Quang phản bác: "Ngươi vừa rồi còn nói muốn đập mở đầu óc của tiểu tử nha."
"Kiểm tra ý thức ta cần phải đập mở đầu hắn ra sao?"
"Ngươi nhìn xem, đã thừa nhận rồi đi, ngươi muốn động thủ động cước với ý thức của hắn!"
Không để ý tới hai người tranh cãi, Họa Kích xuất thần mà nhìn cửa vào mất cánh cửa còn chưa sửa chữa lại, thì thào tự nói.
"Tại sao lại có người thích trồng trọt cơ chứ?"