Tại trong mắt La Mỗ, Mạc Vấn Xuyên và Tông Á quyết đấu, chính là chó cắn chó.
Gã không có chút hứng thú nào.
Tông Á là một tên tù nhân cái miệng tiện còn giả bộ trâu bò, Mạc Vấn Xuyên cũng không phải thứ gì tốt, mặt ngoài khiêm tốn có lễ nghĩa, kỳ thực chính là một tên nam trà xanh (hư lòng giả ý). Đặc biệt nghĩ đến tên Trà xanh nam này còn để râu đầy mặt, tướng mạo hào sảng, khiến cho La Mỗ buồn nôn.
Nói tiếp, hiện tại thân phận mọi người không giống nhau.
Tông Á vẫn còn là tù binh, a, miễn cưỡng tính là nửa cái nhân viên? Mạc Vấn Xuyên, tự bỏ tiền túi làm nhân viên tạm thời?
La Mỗ gã thế nhưng là đường đường Nhị cổ đông của nông trường, là lão bản, còn là chuyên gia tháo dỡ chuyên nghiệp! Đây được xem là một kỹ sư!
Chuyên gia tháo dỡ, gã thích cách xưng hô này, nghe có vẻ rất chuyên nghiệp! Molly tuy rằng bình thường vì để ôm chặt bắp đùi Long Thành, cố ý biểu hiện ra thiếu tôn kính với nhị lão bản là mình đây, nhưng mà những lời nàng nói ngày đó vẫn bộc lộ ra đầy đủ ý nghĩ thực sự trong nội tâm của nàng a!
Nhân viên đánh nhau, lão bản xem náo nhiệt, có mất thân phận!
Về điểm này, đồng chí Tiểu Long là làm rất không tốt.
La Mỗ thâm trầm mà lắc đầu, cảm khái với một thiếu niên tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm quản lý, không biết cách duy trì cự ly với thủ hạ, duy trì sự thần bí của lão bản, còn cần phải rèn luyện mình nhiều hơn.
Trở lại Trạm thu mua quang giáp bỏ phế của mình, bật đèn pha lên. Dưới ánh đen sáng trưng, một bộ quang giáp bỏ phế phủ đầy gỉ sét đứng sừng sững, giống như phi tần hậu cung đang chờ đợi được gã sủng ái. Hoàn phì cái gì gầy đó? Trong lúc nhất thời gã nghĩ không ra cái từ đó, dù sao chính là mập gầy cao thấp đều có!
Nơi đây chính là hoàng cung của La Mỗ gã!
Trong không khí tràn ngập mùi vị dầu máy khiến người say mê, các linh kiện, bộ phận tháo dỡ ra được La Mỗ phân loại, sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề, trên mặt đất nhìn không thấy chút mảnh vụn hay mạt sắt nào. Mỗi ngày, khi kết thúc công việc tháo dỡ, gã đều sẽ cẩn thận quét dọn mỗi một ngóc ngách của Trạm thu mua. Bất cứ một cái bu-lon, ốc vít hoặc là mảnh sắt vụn nào vương vãi đều sẽ làm cho gã sinh ra cảm giác khó chịu về tâm lý.
Gã thích tất cả mọi thứ đều phải ngay ngắn trật tự.
Mở cánh cổng phân xưởng công cụ của Trạm thu mua ra, các chủng loại công cụ đa dạng muôn màu, giống như duyệt binh quân đội, sắp xếp chỉnh tề treo đầy trên vách tường. Công cụ kích thước lớn thì có giá đỡ riêng, theo trình tự lớn nhỏ, lần lượt sắp hàng.
Trong lòng La Mỗ tự nhiên sinh ra niềm kiêu ngạo. Tuy rằng phân xưởng công cụ của gã không có cao cấp như phòng thí nghiệm của tiến sĩ, nhưng mà chủng loại đa dạng, tiến sĩ cũng phải kinh ngạc.
Ánh mắt La Mỗ dừng tại chính giữa đất trống, dừng tại một bộ quang giáp hình dáng kỳ lạ, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa.
Đây là một bộ quang giáp loại nhỏ, chỉ cao có 16 mét, tại trong các loại quang giáp thì tuyệt đối thuộc về loại nhỏ xinh. Nhưng mà khiến người khác chú ý nhất chính là phía sau nó vươn ra hai mươi bốn cái cánh tay máy linh hoạt mềm dẻo, làm cho nó nhìn qua giống như Medusa trong thần thoại.
Tên của nó gọi là [Medusa], là quang giáp công trình chuyên nghiệp dùng cho tháo dỡ do chính tay La Mỗ cải tạo.
Chủ thể của Quang giáp là lựa chọn dùng một cái quang giáp rất nhỏ xinh, chủ yếu cân nhắc về sự linh hoạt. Quang giáp tháo dỡ không cần công suất năng lượng phát ra phải quá cao, nhưng mà có yêu cầu cực cao về sự chính xác trong thao tác, vận hành, tại phương diện này, gã đã thực hiện cải tiến.
Hai mươi bốn cái cánh tay máy linh hoạt, trước đầu là điểm treo móc thông dụng, phân biệt có thể treo móc các loại công cụ tháo dỡ khác nhau, hữu dụng cho dao laser độ chính xác cao dùng cắt xén thép tấm, có thể dùng cho thiết bị khoan đục, súng xung mạch thấp để phá cục bộ, thiết bị dò xét để kiểm tra đường dây, vân..vân.
Quang giáp được chế tác có chút thô ráp, dù sao thì cải tạo quang giáp không phải là sở trường cảu gã. La Mỗ vốn là định tìm tiến sĩ nhờ hỗ trợ, nhưng mà nhiệm vụ của tiến sĩ rất khẩn trương, không có thời gian, chỉ đành tự mình động thủ.
Trong lòng La Mỗ tràn ngập tự hào.
[Medusa], cái tên tuyệt diệu cỡ nào a, thật quá có phong cách. [Thiết Canh vương]? Phì, chỉ thấy mùi bùn đất nhào vào mặt.
Long Quả Táo đắm mình trong trụy lạc thì mặc hắn đi, nhưng La Sách... La Mỗ cũng sẽ không trôi dạt theo sóng.
Thưởng thức kiệt tác của mình, La Mỗ leo lên khoang điều khiển [Medusa]. Khi cửa khoang điều khiển đóng lại, thiết bị Não khống mở ra, thế giới dường như đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả buồn bực và mệt mỏi rã rời biến mất không thấy.
Gã nhanh chóng tiến vào trạng thái, yên tĩnh và chuyên chú.
Tại trước lúc tiếp xúc với việc tháo dỡ quang giáp, gã chưa từng có trài nghiệm qua loại cảm giác này. Dù cho năm đó đi theo lão sư học tập làm thế nào để trở thành một gã sư sĩ chỉ huy thì cũng chưa từng say mê trong đó như thế.
Điều khiển [Medusa] đi tới trước mặt một bộ quang giáp bỏ phế, La Mỗ bắt đầu chuyên tâm vào việc tháo dỡ quang giáp.
Đêm tối hôm nay, gã đã chuẩn bị sẵn sàng dành cả đêm, mục tiêu thấp nhất, tháo dỡ xong ba cái quang giáp. Không có cách nào, khối lượng công việc ban ngày rất nặng, chỉ có thể đêm tối tăng ca thêm giờ.
Dưới ánh đèn pha, [Medusa] động tác thành thạo, cánh tay máy linh hoạt chuẩn xác, trên dưới tung bay, khiến người hoa cả mắt.
Bên trong Khoang điều khiển, La Mỗ thần tình chuyên chú, rất chuyên tâm.
Âm thanh cắt xén nổ vang, giống như là nốt nhạc dễ nghe nhất trên đời. Cắt xén tấm thép tóe ra đốm lửa và ánh sáng chói lòa, rọi sáng khuôn mặt gã.
Thời gian lặng yên trôi qua.
Ở chân trời xa vời, dần dần sáng lên, đèn pha vẫn sáng ngời như lúc đầu.
Thức cả đêm, đầu óc La Mỗ có chút đờ đẫn. Nhưng mà động tác của gã vẫn vô cùng chuẩn xác, giống như mây bay nước chảy, cảnh đẹp ý vui.
Khi một khối linh kiện sau cùng được tách ra, La Mỗ với con mắt đỏ bừng thở phào ra một hơi, đã hoàn thành! Cuối cùng có thể dọn quầy rồi!
Nhìn linh kiện ở khắp nơi, cảm giác thỏa mãn khó mà nói rõ bằng lời tự nhiên sinh ra, xua tan đi toàn bộ mệt nhọc.
Về những linh kiện, bộ phận kia thì chỉ đành chờ đêm tối rồi đến thu dọn, bây giờ là sáu giờ rưỡi, qua nửa giờ nữa chính là thời điểm ăn sáng. Một ngày ba bữa, gã tuyệt đối sẽ không bỏ sót bất cứ một bữa cơm nào, không người nào có thể kháng cự được mỹ thực của Molly.
Lão bản cũng là người a.
Chỉ có nửa giờ, La Mỗ dứt khoát liền không nghỉ ngơi.
Mở nhật kí làm việc của [Medusa] ra, quá trình tháo dỡ quang giáp mỗi ngày đều được gã ghi chép lại, để thuận lợi cho mình cải tiến. Đôi khi, La Mỗ cũng nhịn không được mà suy nghĩ, nếu là đoạn thời gian đi theo bên cạnh lão sư lúc đó, mình cũng chăm chỉ như thế này...
Gã lắc lắc đầu, đem tạp niệm trong đầu vứt bỏ.
Cuộc sống hiện tại rất tốt, gã rất thỏa mãn. Sư sĩ chỉ huy cho dù học tốt đến mấy vậy thì cũng chỉ có thể đánh đánh giết giết. Cuộc sống đánh đánh giết giết đó, gã đã trải qua đủ rồi, không có chút hoài niệm nào.
Sở dĩ sẽ có tạp niệm như vậy, đại khái là vì hổ thẹn với lão sư đi.
Ánh mắt đảo qua nhật kí làm việc, gã bỗng nhiên sửng sốt, ngơ ngác nhìn chằm chằm một nhóm số liệu. Gã sững sờ nhìn số liệu đó đại khái nửa phút rồi mới tháo thiết bị Não khống xuống, đưa tay dụi dụi con mắt cay xè, lại hung hăng mà xoa xoa gương mặt, ánh mắt khôi phục thanh minh, gã đeo thiết bị Não khống lên lại.
Vẫn là phần nhật ký kia, vẫn là nhóm số liệu kia.
Mặt trên ghi lại rõ rõ ràng ràng, hôm nay, tại lúc 1 giờ 45 phút, gã sử dụng cùng lúc hai mươi cái cánh tay máy linh hoạt!
Thân thể gã bắt đầu run rẩy, một luồng huyết khí xông lên trán. Gã cảm thấy trái tim mình đập bùm bùm bùm rất dữ dội, tựa như muốn thoát ra khỏi lồng ngực gã.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh... Hiện tại mình cũng đã là người làm lão bản rồi...
Sắc mặt đỏ bừng, La Mỗ hít sâu một hơi, cơ hồ muốn đem lá phổi mình căng bùng nổ, gã trừng lớn tròng mắt, đảo qua từng hàng một nhật kí làm việc hôm nay.
3 giờ 22 phút, 4 giờ 09 phút...
Cùng một lúc, gã sử dụng 20 cái cánh tay máy linh hoạt! Ghi lại rõ rõ ràng ràng! Rõ ràng! Vô cùng xác thực không thể nghi ngờ!
Cùng lúc sử dụng 20 cái cánh tay máy linh hoạt, nghĩa là cùng lúc có 20 tuyến trình thao tác! (tuyến trình = luồng. như đa luồng trong máy vi tính)
20 tuyến trình! Đa tuyến trình cấp 12!
La Mỗ gã, tại đêm nay, tấn chức làm sư sĩ cấp 12!
La Mỗ ngơ ngác nhìn nhật ký trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy rất sai lầm. Mình trải qua nhiều chém giết, chiến đấu như vậy, thủy chung vô pháp đột phá cấp 12, lại tại trong lúc không theo chính nghiệp đi làm dỡ bỏ quang giáp thì mơ mơ màng màng tăng lên cấp 12 rồi...
Đây là thiên ý trong sâu xa sao?
Lẽ nào... Mình thật sự chính là nam nhân đã định trước làm tháo dỡ quang giáp sao? Đây là thiên mệnh của mình sao?
Thần tình La Mỗ có chút hoảng hốt.
**********
Quán bar Diệu Huy càng thêm náo nhiệt hơn trước đây, Dương Lão Hổ ngồi ở phía trước cửa sổ, vẻ mặt chán đến chết.
Thời gian trước đây, gã gần như không có khả năng có cơ hội tại thời điểm này, cứ thong dong thích ý như thế ngồi ở nơi này uống bia, càng không phải nói là cảm thấy buồn chán.
Trước đây gã rất bận rộn, mỗi ngày phải suy nghĩ làm thế nào sống mái với những nhóm khác, làm thế nào để tập hợp tất cả lại với nhau, làm thế nào thôn tính người khác, lớn mạnh bản thân.
Dù cho tới quán bar Diệu Huy, cũng là cẩn thận từng li từng tí, bảo hộ nghiêm ngặt, tránh khỏi sát thủ không biết từ nơi nào toát ra, thình lình cho mình một cú.
Gã bỗng nhiên rất hoài niệm sự bận rộn trước đây, không như hiện tại không có việc gì, quả thực chính là từ từ tự giết chính mình.
Ánh mắt Dương Lão Hổ đảo qua quán bar, không chỉ riêng gã, những người khác cũng như vậy.
Đám đàn ông cánh tay xăm trổ vằn vện dũng mãnh trước đây, bây giờ vậy mà lại đang hài lòng vui vẻ chơi bài tú-lơ-khơ và mạt chược, trên khuôn mặt dữ tợn dính đầy dải giấy trắng dài nhỏ, thân thể lưng hùm vai gấu vụng về mà chui qua chui lại dưới gầm bàn.
Dương Lão Hổ không khỏi cảm thấy bi ai. Ai có thể nghĩ đến, chính là đám mãnh nam này, tại mấy tháng trước còn điều khiển quang giáp vũ trang hạng nặng, xông pha chiến đấu, trong chiến đấu tuyệt không lùi nửa bước.
Thời đại bang phái đã là quá khứ.
Thạch Xuyên hiện tại, nào còn cái gì để tranh chứ? Dương Lão Hổ gã và Nguyên Chí, đã nắm bắt toàn bộ Thạch Xuyên. Thế nhưng là, Dương Lão Hổ không có chút nào vui sướng khi nhất thống được Thạch Xuyên, chỉ có sự cô đơn và nỗi sợ hãi thâm nhập cốt tủy.
Phí bảo hộ đã hủy bỏ rồi, bọn họ không dám thu, sợ bị kẻ đui mù nào đó làm nháo lên, chọc cho phía bên nông trường có phản ứng, nói không chừng lại là máu chảy thành sông.
Hoạt động buôn lậu toàn diện tạm dừng, bọn họ đã thăm dò ý kiến của nông trường Táo, nông trường không có trả lời, bọn họ không dám làm.
Toàn bộ hoạt động ngầm bị thủ tiêu, bọn họ không dám có bất cứ tiểu động tác nào, trước tiên yên tĩnh sống qua quãng thời gian này rồi nói tiếp.
Vì kiến thiết tốt đẹp nông trường, bọn họ thậm chí đã bắt đầu chỉnh đốn thị trường, duy trì trật tự giao thông, dọn dẹp các loại địa đầu xà, vân..vân.
Cái cuộc sống chó má gì thế này!
Dương Lão Hổ trong lòng càng thêm bi thương, ngay cả bia trong ly cũng rét lạnh đến thấu xương.
Duy nhất làm cho gã có chút vui mừng chính là, việc chỉnh đốn quả thực vô cùng hữu hiệu. Đường phố Thạch Xuyên khôi phục sinh cơ, dòng người đông đúc hơn cả trước đây, thị trường cũng càng phồn vinh hơn trước, trên đường phố không nhìn thấy cảnh tượng đánh nhau ẩu đả, ám sát sống mái với nhau, ngay cả toa xe chen ngang cũng nhìn không thấy một cái...
Chờ chút, vì sao mình phải vì những điều này mà cảm thấy vui mừng chứ? Mình như vậy có gì khác biệt với đám chết tiệt ty Cảnh sát kia?
Đáng ghét!
Dương Lão Hổ tức giận nâng ly bia hung hăng nốc hết vào miệng, chỉ cảm thấy trong lòng bịt kín một tầng khó chịu. Ánh mắt vô ý thức mà đảo qua đường phố ngoài cửa sổ, gã đột nhiên sửng sốt.
Thình thịch, gã đột nhiên đứng lên, ly bia trống không rơi xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ.
Đang cất tiếng hoan hô nói cười đánh bài tú-lơ-khơ và mạt chược, mọi người không hẹn mà cùng dừng lại, đồng loạt quay nhìn về phía Dương Lão Hổ.
Dương Lão Hổ bước nhanh lao ra quán bar, đuổi theo một gã nam tử mặc áo khoác, thần tình gã kích động, đang chuẩn bị gọi to.
Nam tử mặc áo khoác có điều phát hiện, xoay người nhìn lại.
Lời Dương Lão Hổ đến bên mép cưỡng ép nghẹn lại, đó là một khuôn mặt xa lạ, gã phản ứng rất nhanh, áy náy mà phất phất tay: "Xấu hổ, nhận lầm người."
Trung niên nam tử bên cạnh nam tử áo khoác lúc này cũng quay mặt lại, rất có hứng thú đưa mắt quan sát Dương Lão Hổ, hiếu kỳ dò hỏi: "Người quen?"
Áo khoác nam tử lắc đầu: "Không quen biết."
Hai người liền không tiếp tục dừng lại, tiếp tục đi tới, thân ảnh rất nhanh biến mất tại trong đoàn người.
Nguyên Chí vừa đúng lúc đến quán bar, liền đi tới đây, thấp giọng hỏi: "Thế nào?"
Dương Lão Hổ lắc đầu: "Không có gì, nhận lầm người."
Nói xong, gã lại nhịn không được nhìn thoáng qua về phía nam tử áo khoác biến mất, xác định mình thực sự là hoa mắt, lúc này mới cùng Nguyên Chí cùng nhau trở vào quán bar.
----- ghi chú -----
tuyến trình = luồng.
Đa tuyến trình = đa luồng.
Giống như CPU đa luồng vậy. cùng lúc xử lý được nhiều việc khác nhau
Các bạn cho ý kiến xem, nên để nguyên 'tuyến trình", 'Đa tuyến trình' hay chuyển sang dùng từ 'luồng', 'Đa luồng' luôn?