Cảm giác nguy hiểm chưa bao giờ có bao phủ Long Thành, tựa như có vô số dòng điện thật nhỏ luồn lách chạy dọc theo từng tấc da thịt, sinh ra cảm giác tê dại giống như bị điện giật.
Tư duy trống rỗng, Long Thành tựa như bị hút ra khỏi thế giới.
Tiếng hô hấp rất nhỏ của mình phả vào trong tai lại giống như cuồng phong lướt qua hẻm núi, gào thét giận dữ. Nhịp trái tim nhảy lên trong lồng ngực giống như sấm rung chớp giật ngày hè, vang rền nặng nề. Âm thanh dòng máu chảy xuôi ô ồ trong mạch máu giống như người khồng lồ nuốt nước bọt ừng ực bên tai hắn.
Thế giới trong mắt hắn vặn vẹo sụp xuống, chỉ có kiếm mang màu đỏ đen giữa tầm mắt đang không ngừng phóng lớn.
Thời gian trở nên thong thả.
Đôi mắt đen bóng của Long Thành trong nháy mắt bị lấy đi toàn bộ sắc thái, biến thành màu xám xa cách lãnh đạm.
Trong đôi đồng tử giống như cái gương pha lê bóng loáng, cánh tay Hắc Sắc Cực Quang từng chút một giơ lên, tay phải nắm lam sắc kiếm quang, giơ ngang trước người. Thân kiếm Lãnh Khốc Elise màu u lam băng lãnh trong vắt chấn động tần suất cao, lúc này có thể rõ ràng nhìn thấy trong đôi đồng tử màu xám.
Một ngọn lửa mờ ảo như khói như sương, lặng yên bốc lên trên thân kiếm.
Giống như ném một que diêm đang bốc cháy vào trong thùng dầu.
Lam sắc kiếm quang tựa như đột nhiên biến thành một cái hắc động, điên cuồng hấp thu toàn bộ năng lượng. Lực hút cường đại trực tiếp hút hết toàn bộ năng lượng vừa mới được lò năng lượng giải phóng ra, sinh ra chân không năng lượng.
Van cung cấp năng lượng mức cực hạn của lò năng lượng Bạo Long lập tức được kích hoạt khởi động, tự động bắt đầu vận chuyển toàn bộ công suất.
Năng lượng cuồng bạo và cuộn trào mãnh liệt, phát sinh thiêu đốt dây chuyền, sinh ra gánh nặng kinh người, giống như một cái búa tạ, hung hăng đập vào đầu óc Long Thành.
Thân thể Long Thành chấn động, đôi mắt trống rỗng ngay lập tức tập trung trở lại.
Choang!
Âm thanh tan vỡ giòn vang, thân kiếm xanh thẳm thẳng tắp của Lãnh Khốc Elise tan vỡ giống như pha lê lam sắc, thế nhưng mảnh vụn còn chưa kịp nổ tung, ngọn lửa vọt lên trong chớp mắt thôn phệ toàn bộ thân kiếm tan vỡ.
Quầng sáng chói mắt đột nhiên từ thân kiếm bùng lên, vốn là thân kiếm biến mất, thay vào đó chính là một chùm ngọn lửa màu lam nhạt bập bùng bất định.
Khác với màu xanh thẳm của Lãnh Khốc Elise, ngọn lửa tuy rằng cũng màu lam, nhưng là nhạt hơn nhiều. Vùng mép ngọn lửa gần như trong suốt, như khói như sương, mịt mờ bất định.
Nhịp tim Long Thành bắt đầu nhanh lên, hô hấp trở nên khó khăn, đồng thời cơ nhục bắt đầu xuất hiện dấu hiệu co giật, lượng lớn dấu hiệu sự sống khác xuất hiện dị thường.
Long Thành cố nén phản ứng sinh lý nghiêm trọng, gắt gao nhìn chằm chằm vào vệt kiếm màu đỏ đen kịch liệt phóng lớn trong mắt.
Vệt kiếm màu đỏ đen im ắng lướt qua bầu trời.
Con mắt Long Thành hơi hơi trợn lên, chính là bây giờ!
Thân kiếm Lãnh Khốc Elise chắn ngang trước người Hắc Sắc Cực Quang triệt để biến thành ngọn lửa màu lam nhạt, thân kiếm hơi hơi vung lên 8 độ.
Thân kiếm ngọn lửa màu lam nhạt chuẩn xác ngăn cản vệt kiếm màu đỏ đen!
Đông!
Tiếng va chạm không quá lớn.
Long Thành còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, vệt kiếm màu đỏ đen cùng thân kiếm ngọn lửa màu lam nhạt đồng thời tan biến tại trong tầm mắt hắn, màu đen, màu đỏ, chùm vụn sáng màu lam nhạt tựa như bị lực nào đó hấp dẫn, lấy tốc độ kinh người tụ tập thành một cái điểm sáng lớn cỡ đầu kim.
Sắc mặt Long Thành đột nhiên đại biến, hắn không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, năng lượng kinh khủng ở trước mặt hắn im ắng bùng nổ.
Thình thịch!
Hắc Sắc Cực Quang giống như bị một chiếc đại hình chiến hạm với tốc độ bay cao nhất chính diện tông vào, bỗng chốc biến mất tại chỗ.
----- bachngocsach -----
Bỉ Lợi ngơ ngác nhìn bầu trời trống không, hắn có phần không kịp phản ứng.
Chờ chút, vừa rồi hình như lại có một cổ năng lượng dao động... Vừa rồi, kiếm quang của Hắc Sắc Cực Quang hình như... Cũng không quá khác...
Phù, một cơn gió thổi qua, Bỉ Lợi đột nhiên giật mình.
Bão năng lượng!
Hiện tại hắn mới triệt để ngẫm nghĩ ra, Hắc Sắc Cực Quang vừa mới dùng chính là Khống mang! Tên kia biết Khống mang!
Thần tình Bỉ Lợi trở nên có chút nghi hoặc và mê man, hắn và Hắc Sắc Cực Quang đã giao thủ mấy lần, hắn tự nhận đã đem đối phương áp chế đến tuyệt cảnh, Hắc Sắc Cực Quang mấy lần đều là tìm được đường sống trong chỗ chết, phi thường nguy hiểm.
Tại Bỉ Lợi nhìn đến, đối phương đã sớm cùng đồ mạt lộ mới đúng, thế nào còn có con bài chưa lật? Còn là Khống mang?
Nếu đã biết Khống mang, vì sao không dùng sớm?
----- bachngocsach -----
Không giống với Bỉ Lợi trong lúc mơ mơ màng màng nắm giữ được Khống mang, Từ Bách Nham có lý luận và kinh nghiệm vững chắc phong phú hơn rất nhiều.
Bất quá dù cho là hắn, khi nhìn thấy Long Thành biết Khống mang, phản ứng đầu tiên của hắn cũng là ngạc nhiên và khiếp sợ.
Hoang Mộc Thần Đao xuất thân thế gia, có thể tại trước mười tám tuổi lĩnh ngộ được Khống mang, đã xưng là tuyệt đỉnh thiên tài. Diêu Bắc Tự thiên phú xuất chúng, tâm tính rất tốt, nhưng mà cách việc lĩnh ngộ Khống mang còn có một đoạn đường phải đi.
Long Thành vậy mà lại im hơi lặng tiếng nắm giữ được Khống mang!
Người nào dạy hắn? Long Thành đến cùng là lai lịch gì?
Vô số nghi hoặc hiện lên trong đầu hắn. Hơn nữa... với “Mang” gần như trong suốt, như khói như sương kia, Từ Bách Nham phát hiện mình vậy mà không biết gọi là gì, nhất thời nghĩ không ra nó đến tột cùng xuất từ môn Siêu năng chiến kỹ nào.
Khi va chạm với kiếm mang của Thiên Uy, quá trình nổ tung cũng cực kỳ khác lạ.
Học viện đã điều tra bối cảnh của Long Thành, nghe nói là một cô nhi. Như vậy "trùng hợp" đi tới Phụng Nhân quang giáp học viện? Có vấn đề!
Chờ chút! Từ Bách Nham bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi Lâm Nam nói hệ thống an ninh bị xâm chiếm, Long Thành hình như đang dạy Molly học, chẳng lẽ là Molly? Molly... Catherine... Đỗ Bắc...
Cho nên Long Thành trở về... Catherine Đỗ Bắc bọn họ đã phát hiện được cái gì...
Từ Bách Nham bỗng nhiên chuyển đổi đến kênh liên lạc nội bộ của học viện, nói: "Molly, Long Thành chết rồi."
Trong kênh liên lạc lập tức vang lên giọng nói phẫn nộ của Molly: "Nói bậy! Lão sư không chết!"
Molly nói xong, mới ý thức được vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Từ Bách Nham cười dài nói: "Molly, quả nhiên là ngươi."
Khóe miệng hắn treo nét tươi cười, ánh mắt chuyển lạnh, chuyển đổi kênh liên lạc đến Diêu Bắc Tự: "Bắc Tự."
Đang mặt đầy chấn động, trợn mắt há mồm, lúc này Diêu Bắc Tự mới như ở trong mộng chợt tỉnh, phục hồi lại tinh thần, cuống quýt đáp: "Vâng!"
Vừa rồi đó là Khống mang... Long Thành đã nắm giữ Khống mang!
Đầu óc Diêu Bắc Tự ông ông vang vọng, một màn vừa rồi cơ hồ phá vỡ thế giới quan của hắn. Diêu Bắc Tự rất rõ ràng thực lực của Long Thành mạnh hơn hắn, nhưng hắn cũng tin tưởng vững chắc, chỉ cần mình có thể tiếp tục duy trì tốc độ tiến bộ hiện nay, hắn sẽ rất nhanh đuổi kịp bước chân Long Thành.
Thế nhưng, Long Thành vậy mà lại nắm giữ được Khống mang!
Trong lòng Diêu Bắc Tự tựa như bị một tảng đá lớn đè ép, sinh ra cảm giác vô lực.
Từ Bách Nham trầm giọng nói: "Long Thành có vấn đề!"
Tâm thần hoảng hốt, Diêu Bắc Tự vô ý thức lập lại một câu: "Long Thành có vấn đề..."
Hắn đột nhiên phản ứng lại, không thể tin tưởng: "Long Thành có vấn đề?"
"Hắn ẩn dấu thực lực, giả tạo lai lịch lẻn vào học viện, có mục đích riêng!" Giọng Từ Bách Nham vang dội hữu lực: "Catherine, Đỗ Bắc và Molly bị hắn đầu độc, phản bội học viện, đánh cắp tối cao cơ mật của học viện, đang chuẩn bị trốn đi."
Diêu Bắc Tự mở lớn miệng, cơ hồ không thể tin được lỗ tai mình.
Tiến sĩ, Đỗ Bắc và Molly đều là người mà hắn quen đến mức không thể quen hơn, bọn họ phản bội học viện? Đánh cắp tối cao cơ mật của học viện?
Từ Bách Nham lườm Thiên Uy một cái, vừa điều khiển quang giáp tới gần mục tiêu, vừa chậm rãi nói: "Ta biết tính cách tiến sĩ và Đỗ Bắc, hẳn là trong đó có chuyện hiểu lầm. Ngươi đi dẫn toàn bộ đám người Long Thành lại đây, mọi người ngay mặt nói rõ ràng."
Gánh nặng trong lòng Diêu Bắc Tự lập tức được giải tỏa, vội vàng nói: "Được! Ta lập tức đi ngay!"
Nhận thấy địch nhân tới gần, Thiên Uy xoay chuyển người, nhìn Thủ Nhận đang bay tới.
Bên trong khoang lái Thủ Nhận, Từ Bách Nham nghiêm nghị nói: "Nhớ kỹ, nhất định phải đem bọn họ mang về, không quản bọn họ nói cái gì, không nên tin cũng không cần giải thích, mang về đến tự nhiên sẽ rõ ràng chi li. Đừng cho bọn họ lầm đường lạc lối, càng lún càng sâu."
Diêu Bắc Tự liên tục gật đầu: "Ta nhất định sẽ đưa bọn họ về!"
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh Long Thành vừa rồi, không khỏi chần chừ nói: "Thế nhưng là Long Thành..."
Mặt Từ Bách Nham lộ ra sát khí, giọng điệu lại hòa ái dễ gần: "Yên tâm, Long Thành có thể phóng không thể thu Khống mang, lúc này nhất định đã lực kiệt. Nghĩ hắn có công chống đỡ hải tặc, chỉ cần hắn không phản kháng, chúng ta sẽ cho hắn có cơ hội giải thích. Nếu như hắn khư khư cố chấp, ngươi cũng không cần lưu thủ, lấy bảo đảm an toàn bản thân làm trọng."
Diêu Bắc Tự trùng điệp gật đầu: "Bắc Tự minh bạch!"
Dứt lời, Cửu Cao bay lên trời, hướng xa xa bay đi.
Đợi Cửu Cao bay xa, Quang giáp Thủ Nhận dừng lại, Từ Bách Nham bật kênh công cộng lên.
Hắn cười ha hả nói: "Đã lâu không gặp a! Không biết bên trong là vị lão đại nào?"
Mắt Bỉ Lợi nhíu lại, cười nhạt: "Lão cẩu vận khí không tệ a! Như vậy cũng không nổ chết được ngươi?"
Từ Bách Nham bừng tỉnh: "Thì ra là Bỉ Lợi lão đại! Ai, thấy vật nhớ người, nhìn thấy Thiên Uy, ta liền không khỏi nghĩ đến Nhã Khắc. Một đời anh hào, bị chết thật thảm!"
Bỉ Lợi nghiến răng nghiến lợi: "Lão cẩu muốn chết!"
Tranh, lưỡi dao trên cánh tay Thủ Nhận nhẹ vang, Từ Bách Nham thản nhiên nói: "Nghe nói Nhã Khắc đối đãi ngươi giống như huynh đệ ruột, bây giờ thiên nhân vĩnh cách, Nhã Khắc tại Hoàng tuyền cô đơn lẻ bóng, Bỉ Lợi ngươi như thế nào nhẫn tâm? Không bằng cũng đến Hoàng tuyền, bồi huynh trưởng ngươi, thành toàn tình nghĩa huynh đệ!"
Bỉ Lợi cười nhạt: "Hiệu trưởng nói vậy là muốn giết người diệt khẩu sao? Cũng phải, ai có thể nghĩ đến, có người thỉnh hải tặc cướp sạch tinh hệ của chính mình."
Từ Bách Nham kinh ngạc nói: "Còn có loại chuyện này? Có người cấu kết hải tặc? Vừa thấy ngươi muốn giết chết Long Thành, chẳng lẽ là đang nội chiến? Tại hạ thân gánh vác bách tính kỳ vọng, cùng hải tặc có thù không đội trời chung, nhất định điều tra rõ việc này!"
Bỉ Lợi lẩm bẩm: "Thì ra hắn tên là Long Thành."
Giọng hắn chợt chuyển đổi, châm chọc: "Hiệu trưởng muốn giết ta diệt khẩu, là định che giấu tội ác cấu kết hải tặc của mình? Hay là che giấu bảo tàng cứ điểm trong truyền thuyết, Titan Cực Quang?"
Thần sắc Từ Bách Nham đột nhiên trở nên âm trầm.
Bỉ Lợi dáng tươi cười dữ tợn: "Sách sách, lão tử tùy tiện đoán một cái liền đoán trúng!"
An Cốc Lạc ở một bên nháy nháy mắt, rõ ràng là hắn đoán đúng.
Từ Bách Nham không tiếp tục nói nữa, một ngọn lửa trong suốt lấy tốc độ kinh người bao phủ quanh thân Thủ Nhận.
Bên kia, ngọn lửa màu đỏ đen vụt bùng lên, bao phủ Thiên Uy.
----- bachngocsach -----
Long Thành khôi phục thanh tỉnh, hắn đã bay đi ra ngoài mấy km, Thiên Uy đã thành một cái điểm đen nhỏ.
Trong kênh thông tin vang lên âm thanh kinh hoảng thất thố của Molly: "Lão sư! Không tốt rồi! Molly bị hiệu trưởng phát hiện rồi!"
Molly vừa dứt lời, Long Thành liền chú ý đến Cửu Cao bay lên trời, nhanh chóng bay về phía hắn.
Hiện tại tình trạng cơ thể Long Thành rất tệ, cơn buồn nôn cường liệt và cảm giác choáng váng, cơ nhục thân thể không khống chế được mà co giật, tinh thần cực độ tan rã, hoàn toàn không thể tập trung sự chú ý.
Giống lần trước như đúc.
Tại trước lúc chưa có biện pháp kiểm soát Liên Thức thiêu đốt(cháy lan truyền), dù cho Khống mang ngắn ngủi nhất cũng sẽ vượt qua khả năng chịu đựng cực hạn của cơ thể hắn.
Long Thành quyết định thật nhanh.
"Molly, ngươi tới điều khiển quang giáp!"