Mục lục
Long Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong kênh liên lạc của Cảnh sát, giọng nói trầm thấp hữu lực của Từ Bách Nham vang lên.

"Nói cho mọi người một cái tin tức tốt, hải tặc ở Khu Phúc Lợi đã bị quét sạch."

"Rất tốt!" "Hiệu trưởng muôn năm!"

Các sư sĩ tham chiến cất tiếng hoan hô dậy trời, thần kinh vốn căng thẳng thả lỏng xuống, một ít cảnh sát trẻ tuổi cực vui đến phát khóc. Thắng lợi luôn luôn như một cốc rượu ngon trải qua năm tháng thời gian ủ nhưỡng, rất có khả năng làm say lòng người.

Tại lúc đầu bọn họ nhận chức, nhiệt huyết và lý tưởng vẫn còn nhảy lên trong trái tim ngây ngô của họ. Nhưng dần dần, cuộc sống bình thường bất động thanh sắc mà làm tiêu tan dần những mộng tưởng đã định trước cùng bọn họ không quan hệ kia, cầm một phần tiền lương, cuộc sống quay cuồng, một ngày lại một ngày.

Tai nạn thình lình xảy ra.

Hiện tại, trong lòng bọn họ pha trộn may mắn, vui sướng và kiêu ngạo. May mắn mình không có lùi bước, vui sướng vì sống sót sau tai nạn, kiêu ngạo chính là cuối cùng bọn họ đụng chạm vào mộng tưởng mà nội tâm khát vọng lại luôn tự giễu buồn cười, ngây thơ kia.

Trái tim phủ đầy bụi nhiều năm kia mọc lên một tầng rêu dày đặc đột nhiên được bóc ra. Trong trái tim rơi đầy bụi bặm loang lổ gì sét bị ném vào một mồi lửa.

Lúc này nó ầm ầm đập lên.

Từ Bách Nham nhảy ra khoang điều khiển của quang giáp cảnh sát, đi qua trước mặt bọn họ, vỗ vỗ vai ngưởi trẻ tuổi, không ngừng cổ vũ cùng tán dương.

Sư sĩ thủ hạ của Hoang Mộc Minh thì muốn dè dặt bình tĩnh hơn nhiều, bọn họ đều là tinh nhuệ, kinh nghiệm thực chiến phong phú. Dù cho tại thời khắc này, bọn họ y nguyên duy trì cảnh giác, thủ tại xung quanh Hoang Mộc Minh.

Một bộ quang giáp bạch sắc ưu nhã rơi xuống trước mặt mọi người, khoang điều khiển mở ra, một gã thiếu niên có chút câu nệ cùng hướng nội nhảy ra.

Hắn đi tới trước mặt Từ Bách Nham, nhu thuận nói: "Lão sư."

Trong mắt Từ Bách Nham lộ ra vẻ vui mừng, gật đầu tán dương: "Làm không tệ!"

Thần tình trên mặt Diêu Viễn vốn có chút câu nệ, lập tức nhếch miệng nở nụ cười, nhìn qua có chút ngu đần. Ở trong lòng hắn, không có gì so với được lão sư khen ngợi càng làm hắn hài lòng.

Lão sư là người hắn tôn kính nhất cảm kích nhất.

Hài tử tại Khu Phúc Lợi, cả đời này đều không thể rời đi khu Phúc Lợi. Con đường từ Khu Phúc Lợi thông tới bên ngoài thế giới thông suốt không trở ngại, nhưng khi hài tử của khu Phúc Lợi đi ra thế giới bên ngoài lại không có đường.

Hài tử tại Khu Phúc Lợi, người may mắn giống như là Mộc Đồng, trở thành lão đại tương lai của khu vực này. Người không may mắn, sẽ trải qua toàn bộ bất hạnh trên thế giới này.

Lão sư đưa hắn rời đi khu Phúc Lợi, sửa lại tên, gọi là Diêu Bắc Tự, tên là lão sư đặt. Hắn hỏi lão sư, Bắc Tự (chùa Bắc) ở đâu, mỗi lần lão sư đều chỉ cười, cũng không có trả lời hắn.

Tại khu Phúc Lợi, hắn là Diêu Viễn.

Rời đi khu Phúc Lợi, hắn là Diêu Bắc Tự, một cái cư dân phổ thông hợp pháp không có bất cứ liên quan gì với khu Phúc Lợi.

Diêu Bắc Tự xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người tại nơi đây. Bọn họ tận mắt nhìn thấy trận chiến đấu vừa rồi, bạch sắc【 Cửu Cao 】tựa như một con bạch hạc ưu nhã, thu gặt tính mạng đám hải tặc.

Ánh mắt Hoang Mộc Minh đột nhiên trở nên nóng cháy.

Thực lực Long Thành như thế nào, hắn còn chưa có tận mắt thấy qua. Nhưng mà thiếu niên có chút câu nệ xấu hổ trước mắt này lại có thiên phú kinh khủng tuyệt luân, quả thực muốn tràn ra quang giáp!

Bộ quang giáp bạch sắc này vừa xuất hiện đã trở thành ngôi sao chói mắt nhất trên toàn bộ chiến trường.

Ngay cả những thủ hạ lão luyện già đời mắt cao hơn đỉnh của hắn đều bị biểu hiện đặc sắc của quang giáp bạch sắc thuyết phục, khen không dứt miệng. Thủ lĩnh hộ vệ của hắn càng là khuyên hắn vô luận như thế nào cũng nhất định phải đem quang giáp bạch sắc mời chào gia nhập.

Hoang Mộc Minh sải bước tiến lên, cất cao giọng hỏi: "Từ hiệu trưởng, đây là ái đồ của ngài?"

Từ Bách Nham mỉm cười nói: "Đây là đệ tử của ta, Diêu Bắc Tự."

Tiếp theo hắn giới thiệu cho Diêu Viễn: "Vị này chính là Hoang Mộc công tử, là huynh trưởng của Hoang Mộc Thần Đao. Các ngươi đều là thanh niên, rất tốt làm quen thân cận. Hoang Mộc công tử tuổi còn trẻ đã độc ngăn cản một phương, ngươi phải rất tốt hướng Hoang Mộc công tử thỉnh giáo."

Diêu Bắc Tự nghe đến là ca ca của Hoang Mộc Thần Đao liền hiện ra vẻ chợt hiểu, thẹn thùng mà hướng Hoang Mộc Minh cười cười.

Hoang Mộc Minh vô cùng nhiệt tình: "Bắc Tự người ở đâu?"

"Người địa phương."

Hoang Mộc Minh không khỏi cảm khái: "Sơn Nguyệt Tinh thực sự là cái địa phương tốt nhân kiệt địa linh."

Những lời này của hắn tuyệt đối là phát ra từ nội tâm, có thiên tài Long Thành được đánh giá tiềm năng "S", không nghĩ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn - Diêu Bắc Tự.

Diêu Bắc Tự cười thẹn thùng, không có nói chuyện.

Hoang Mộc Minh nhiệt tình như hỏa, lôi kéo Diêu Bắc Tự nói chuyện nhà: "Bắc Tự năm nay bao nhiêu tuổi? Lúc nào tốt nghiệp, đối với tương lai có tính toán gì không..."

Mà cùng lúc đó, Từ Bách Nham đang nói chuyện cùng lãnh đạo cao cấp của chính quyền Tây Phụng thị.

Từ Bách Nham trầm ngâm: "Rút đến Phụng Nhân sao?"

Đầu kia kênh liên lạc là giọng nói trầm thấp bi thương của Thị trưởng: "Đúng vậy. Từ hiệu trưởng, chúng ta thỉnh cầu ngài có thể cứu lại những thị dân này. Rút đến Phụng Nhân là lối ra duy nhất của chúng ta. Trung tâm phòng ngự thành thị đã hoàn toàn bị phá hủy, chúng ta không có bất cứ phòng hộ gì. Nếu như hải tặc tới đây, chúng ta ngoại trừ đầu hàng ra thì không làm được gì."

Từ Bách Nham cười khổ nói: "Được rồi."

Sau khi kết thúc liên lạc, Từ Bách Nham lập tức gọi cho Lâm Nam. Một lát sau, hắn cắt đứt liên lạc, sắc mặt thâm trầm, thật lâu không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Kênh thông tin của Cảnh sát và kênh phát thanh của thành phố đồng thời phát đi thông báo.

"Cư dân Tây Phụng thị, tại đây chúng ta xin lỗi mà thông báo, bởi vì hải tặc tập kích, chúng ta cần phải lập tức triệt thoái đến Phụng Nhân quang giáp học viện. Chúng ta sẽ tổ chức phi thuyền vận tải, đưa mọi người an toàn tới nơi. Thỉnh mọi người căn cứ theo《điều lệ an toàn khẩn cấp》, duy trì bình tĩnh, tuân thủ trật tự, ưu tiên phụ nữ nhi đồng. Bất cứ hành vi gì làm nhiễu loạn trật tự, kích động cư dân khác đều là vi phạm nghiêm trọng pháp luật. Nếu như phát hiện người nào có bộ dạng khả nghi, thỉnh lập tức báo cho cảnh sát."

"Tại đây, chúng ta tuyên bố lệnh điều động khẩn cấp, điều động tất cả phương tiện phi hành dùng cho việc vận chuyển cư dân đi tới Phụng Nhân quang giáp học viện."

"Chính quyền thành phố cùng toàn bộ nhân viên cảnh sát Tây Phụng thị tại đây trang nghiêm hứa hẹn, chúng ta sẽ hết sức nỗ lực, bảo hộ toàn bộ cư dân thân nhân an toàn."

Tất cả ánh mắt tại đây đều tụ tập trên người Từ Bách Nham.

Từ Bách Nham làm ra cái động tác buông tay, giỡn chơi nói: "Hoan nghênh các huynh đệ đến Phụng Nhân ta làm khách!"

Mọi người tức thì cất lên tiếng cười vang.

Từ Bách Nham vỗ vỗ bàn tay, lớn tiếng gọi: "Được rồi, các huynh đệ, phải làm việc rồi! Chuyện vận chuyển đã có người của chính quyền thành phố đi làm, chúng ta phải duy trì trật tự. Bây giờ phân chia nhiệm vụ. tất cả cảnh sát quang giáp đi tới trung tâm an toàn, mỗi cái trung tâm an toàn một cái quang giáp tọa trấn, duy trì trật tự hiện trường. Nếu nhân lực không đủ, nói mặt trên lập tức chi viện."

Các cảnh sát lập tức đáp lại: "Vâng!"

Hắn quay mặt: "Hoang Mộc công tử."

Hoang Mộc Minh tiến lên một bước, cảm khái nói: "Từ hiệu trưởng thỉnh phân phó!"

"Hoang Mộc công tử, ngươi cùng người của ngươi đi tới Đông thành nội, tổ chức tầng trời thấp tuần tra."

"Không thành vấn đề!"

Từ Bách Nham nói tiếp: "Nhiếp gia huynh đệ, các ngươi đi Tây thành nội tiến hành tầng trời thấp tuần tra."

Người cầm đầu Nhiếp gia đệ tử đứng ra, cung kính nói: "Đảm đương không nổi xưng hô huynh đệ, vãn bối tuân mệnh!"

Từ Bách Nham tiếp theo phân phó: "Bắc Tự, ngươi tại bên cạnh ta, để ứng phó tình huống đột phát."

"Vâng! Lão sư!"

Tiếp theo Từ Bách Nham thần tình nghiêm túc: "Các vị, hiện nay là tình huống đặc thù. Thỉnh mọi người nhớ kỹ, loạn thế trọng trật tự. Trong đoàn người vô cùng có khả năng trà trộn gian tế của hải tặc, mọi người phải cẩn thận đề phòng. Hễ có người không nghe hiệu lệnh, không nghe cảnh báo, bộ dạng khả nghi lại không tiếp nhận kiểm tra, ngay tại chỗ đánh gục! Không cần nhân từ nương tay!"

Hoang Mộc Minh gật đầu nói: "Hiệu trưởng nói phải!"

Nhiếp gia đệ tử cũng dồn dập nói: "Không sai!"

Các cảnh sát nhưng là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút do dự. Bọn họ bình thường chấp pháp, bị rất nhiều ước thúc, nghe được Từ Bách Nham cất lời đằng đằng sát khí thì có phần không thích ứng.

Song phương khác biệt biểu hiện rõ trong mắt Từ Bách Nham, hắn không nói thêm gì, chỉ vung tay lên: "Hành động!"

Mọi người dồn dập nhảy lên quang giáp của mình, phát động động cơ, bay lên trời.

Bỗng nhiên trong lúc đó, xung quanh trở nên trống không, chỉ còn hai người Từ Bách Nham và Diêu Bắc Tự.

Diêu Bắc Tự nhìn thấy lão sư xoa trán, thần tình mệt mỏi rã rời, không khỏi khuyên nhủ: "Lão sư có muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Lão sư yên tâm, có Bắc Tự thủ ở bên, ngay cả con ruồi cũng bay không tới."

Từ Bách Nham cười ha ha, nhìn thần tình Diêu Bắc Tự như muốn nói lại thôi, trong lòng hắn sáng tỏ.

Hắn thu lại nét tươi cười, nói: "Ngươi nói với lão cha ngươi một tiếng, nói cho hắn, bào hắn mang theo người khu Phúc Lợi cũng rút đến Phụng Nhân đi."

Từ Bách Nham và Hoắc lão cha đã có giao tiếp, biết rõ Hoắc lão cha là lão đại của khu Phúc Lợi. Lúc đầu hắn muốn đưa Diêu Bắc Tự đến Phụng Nhân, cũng là trải qua Hoắc lão cha đồng ý.

"Lão sư!"

Diêu Bắc Tự viền mắt chợt đỏ.

Từ Bách Nham vỗ vỗ vai Diêu Bắc Tự, nói: "Ngươi là học sinh của ta, ngươi trọng tình nghĩa, lão sư cũng rất cao hứng. Chính quyền thành phố khẳng định sẽ không quản khu Phúc Lợi, sẽ không đưa thuyền vận tải lại đây, bất quá ta tin tưởng Hoắc lão cha khẳng định có biện pháp, ngươi đi nói với hắn đi. Đi thôi."

Diêu Bắc Tự cố nén nước mắt, ừ một tiếng.

Hắn lập tức gọi cho lão cha, đem lời của lão sư lập lại một lần. Hoắc lão cha trầm mặc chốc lát, gật đầu nói biết rồi, liền cắt đứt liên lạc.

Gặp phải cá loại như thiên tai, hải tặc công thành, chính phủ chưa bao giờ sẽ quản khu Phúc Lợi chết hay sống. Lí do rất đơn giản, nói cái gì là khu Phúc Lợi chưa bao giờ nộp thuế, trái lại chính phủ phải tiếp tiền các loại.

Diêu Bắc Tự từ nhỏ đã minh bạch, khu Phúc Lợi cùng bên ngoài khu Phúc Lợi là hai cái thế giới phân biệt rõ ràng.

Đôi khi, hắn bình thường sẽ cảm thấy, khu Phúc Lợi chính là cái lồng giam, nhốt bọn họ vào bên trong. Trẻ con Khu Phúc Lợi theo từ lúc vừa ra đời đã mất đi toàn bộ quyền lợi, cả đời người đều bị đánh lên dấu ấn "Khu Phúc Lợi" thật sâu đậm. Bọn họ không cho phép ly khai chỗ đó thành thị, không cho phép đi phi thuyền liên sao, không có bất cứ kẻ nào sẽ thuê mướn nhân viên có gắn kết khu Phúc Lợi, không có bất cứ một cái trường học nào sẽ tuyển nhận một đứa trẻ khu Phúc Lợi.

Liên minh chính phủ nói khu Phúc Lợi có trường học của khu Phúc Lợi.

Từ nhỏ tại khu Phúc Lợi, cho tới bây giờ Diêu Bắc Tự chưa thấy qua trường học nào.

Lão sư thật sự không giống cới người khác!

Từ Bách Nham nhận thấy được Diêu Bắc Tự có chút bi thương, liền cổ vũ: "Xốc tinh thần lên! Hôm nay thế nhưng là ngày lành cho ngươi một trận chiến thành danh! Ta nói, quang giáp Hoắc lão cha chuẩn bị cho ngươi thật sự không tệ, nhìn đến lão đầu trước đây lăn lộn không tệ."

Sự chú ý của Diêu Bắc Tự lực lập tức bị dời đi, ánh mắt nhìn quang giáp cũng mang theo mấy phần si mê: "Nó gọi là Cửu Cao!"

"Cửu Cao? Tên rất hay! Biết rõ có ý tứ gì không?"

Diêu Bắc Tự mờ mịt lắc đầu: "Không biết."

Từ Bách Nham kiên trì giải thích: "Cửu Cao ý là chỉ ao đầm, về sau chỉ Bạch hạc sinh sống trong ao đầm. Ngươi xuất thân khu Phúc Lợi, có phải rất như ao đầm nước bùn trùng trùng điệp điệp hay không? Ngươi không nhiễm phải thói xấu, tựa như bạch hạc yêu quý chính mình vậy. Hoắc lão cha phỏng chừng là hi vọng ngươi có thể giống như bạch hạc, ra nước bùn mà không nhiễm, có một ngày có thể một bay tận trời. Hắn là người đầu tiên phát hiện thiên phú của ngươi, đối với ngươi đặt kỳ vọng cao, ngươi không nên cô phụ."

Diêu Bắc Tự viền mắt lại đỏ, nức nở nói: "Học sinh minh bạch!"

Từ Bách Nham cười nói: "Hắn không có nhìn lầm người. Hôm nay ngươi đại sát tứ phương, cũng tính được là vừa xuất hiện đã vút cao. Ngay cả Hoang Mộc công tử đều đỏ mắt rồi. Nếu là ngươi gật đầu, hắn lập tức cho ngươi một phần hậu đãi đãi ngộ."

Diêu Bắc Tự lắc đầu: "Học sinh muốn phụng dưỡng bên cạnh lão sư."

Từ Bách Nham lắc đầu cười nói: "Sơn Nguyệt Tinh quá nhỏ."

Diêu Bắc Tự cố chấp mà lắc đầu, hắn không muốn đàm luận cái đề tài này, hắn bỗng nhiên nói: "Lão sư, hôm nay ta gặp đến một cái người lợi hại hơn cả ta."

Từ Bách Nham có chút ngoài ý muốn: "Nói một cái chuyện đã trải qua, chuyện gì xảy ra?"

Diêu Bắc Tự liền đem chuyện hôm nay gặp phải tập kích tỉ mỉ mô tả một lần, mỗi cái chi tiết đều không bỏ qua.

Từ Bách Nham càng nghe thần tình càng nghiêm trọng, nghe tới Diêu Bắc Tự kể về quang giáp của đối phương thì sửng sốt một cái, tiếp theo hỏi ngược lại: "Ngươi nói đó là một bộ quang giáp xưa cũ? Không có bọc thép? Vũ khí còn là một thanh... súng trường kiểu cũ?"

Chờ chút, súng trường kiểu cũ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK