Bầu không khí bên trong phi thuyền【 Hàng -6】kìm nén vô cùng, được đến tin tức, mọi người đều chạy tới đây.
Molly: "Lão sư hình như xày ra chuyện gì rồi."
Mọi người đều có thể nhìn ra được Long Thành không thích hợp. Hắn đứng ở bên cạnh Molly, biểu tình dại ra, phiêu hốt, ánh mắt đăm đăm, so với bình thường tựa như hai người, bắt đầu từ khi tiến đến liền chưa từng động qua.
Molly hít sâu một hơi, nói tiếp: "Trên đường ta nói chuyện với lão sư thế nào, lão sư cũng không có đáp lại."
Mọi người dồn dập gọi Long Thành, nhưng mà Long Thành không có bất cứ phản ứng gì, tựa như không có nghe thấy vậy.
Molly lo lắng nói: "Nhưng kỳ thực lão sư có thể nghe được, chỉ là không biết chuyện gì xảy ra, hắn không để ý tới. Hơn nữa lão sư thình thoảng có một ít hành động kỳ quái."
Molly nói xong nhìn xung quanh mọi nơi, khi nhìn thấy Quả Quả ở trong lòng Phí Mễ đang ôm một quả táo, nàng vội vàng tiến tới: "Quả Quả, cho Molly tỷ tỷ mượn táo dùng một chút nhé?"
Quả Quả ôm táo đưa lên trước mặt Molly, bập bà bập bẹ: "Molly tỷ tỷ! Cho tỷ!"
"Cảm tạ Quả Quả!"
Molly nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng mũm mĩm của Quả Quả, nhận quả táo, sau đó đối với Long Thành, đột nhiên hô to một tiếng: "Lão sư! Táo!"
Lời còn chưa dứt, nàng ra sức ném quả táo ra xa.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt chợt có hư ảnh lóe lên, một cái bóng dáng nhanh như tia chớp phóng ra. Long Thành dùng tần suất kinh người không ngừng biến ảo thân hình, chân bước giao nhau, bước nhỏ rất nhanh hư đạp mặt đất, lật người lăn sang bên, nửa quay người lướt bước...
Một loạt động tác chiến thuật hoa cả mắt kéo theo trùng điệp tàn ảnh, sau cùng nhấp chân nhảy lên, thân hình giãn ra, ở giữa không trung há miệng ra, lộ ra hàm răng trắng hếu dày đặc, giống như một cón chó săn nhanh nhẹn, chuẩn xác cắn trúng trái táo.
Răng rắc!
Quả táo bị nghiền nát, cả thịt và hột đều bị Long Thành một miếng nuốt thẳng vào bụng.
Vững vàng rơi xuống, Long Thành lại lần nữa khôi phục dáng vẻ như bức tượng.
A cái này...
Mọi người trợn mắt há mồm.
Quả Quả ở trong lòng Phí Mễ mở to hai mắt, không thể tin tưởng nhìn Long Thành —— đó là táo của cô bé!
Cô bé nổi giận!
Quả Quả vùng vẩy thân thể, thoát ra vòng tay Phí Mễ, sử dụng cả tay và chân trượt xuống khỏi chân Phí Mễ, lảo lảo đảo đảo chạy về phía Long Thành.
"Táo! Táo!"
Quả Quả chống nạnh, nỗ lực ngước đầu, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận mũm mĩm tức giận, hai mắt mở to, cực kỳ giống con cá nóc tức giận, tức giận đến mức hai bím tóc hướng lên trời trên đầu nàng run cả lên.
Long Thành quay khuôn mặt ngây ngẩn, cúi đầu nhìn Quả Quả.
Quả Quả không e sợ chút nào, ngửa đầu hung dữ gào lên: "Quả Quả! Quả Quả!"
Long Thành bỗng nhiên cũng chống nạnh, cố gắng cúi người, hai mắt cũng trừng lớn, gương mặt gồng lên: "Táo! Táo!"
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến vẻ mặt mọi người rơi vào ngây dại.
Một con mãnh thú viễn cổ cùng một con manh thú viễn cổ đối đầu giằng co nhau với khí thế rào rạt, tình cảnh giương cung bạt kiếm.
Quả Quả rất tức giận, không có nghĩ đến mình vậy mà sẽ có đối thủ cạnh tranh, nó tức giận đến mức không nói ra lời, chỉ có thể đối với Long Thành hét lên ê a.
Long Thành không cam lòng tỏ ra yếu kém, cũng phát ra âm thanh ê a giống nhau như đúc.
Quả Quả càng tức giận hơn, cất cao giọng lên nữa, ê ê a a!
Long Thành không chút nào nhượng bộ, cũng cất cao giọng, ê ê a a.
Khí thế bị áp chế, Quả Quả vừa nôn nóng vừa tức giận, nước mắt đảo quanh viền mắt, miệng nhỏ méo đi, cuối cùng không kìm nén được cất tiếng oa oa khóc lớn.
Không cam lòng tỏ ra yếu kém, Long Thành cũng là oa oa khóc lớn.
Phí Mễ lắp bắp: "Mẹ ta ơi, cái này, cái này... Đây là bị ngốc rồi sao?"
Những người khác cơ hồ cũng không thể tin được hai mắt của mình.
"Thực sự là tà môn, đi ra ngoài đánh một trận, thế nào biến thành ngốc như vậy chứ? Không phải là đụng tà rồi đi?"
"A Thành hugn dữ như thế, tà nào dám bám lên người hắn?"
Sắc mặt Catherine nghiêm trọng, trầm ngâm: "Nhìn tình trạng bệnh, có vẻ giống như đầu óc bị tổn thươngsau khi Chống chịu cao áp sụp đổ."
"Não tổn thương?" Căn thúc giật nảy mình: "Vậy chẳng phải là thật sự bị ngốc? Có thể chữa trị không? Nhanh lên đi tìm bác sĩ chữa trị cho hắn!"
Catherine lắc đầu: "Cái này không có cách nào chữa trị, chỉ có thể dựa vào bản thân khôi phục. Có rất ít người xuất hiện Chống chịu cao áp sụp đổ, án lệ về phương diện này rất ít. Phần lớn qua một đoạn thời gian là có thể khôi phục. Cũng có một bộ phận nhỏ sẽ xuất hiện tổn thương vĩnh cửu. Ví dụ như trí lực giảm xuống, phản ứng chậm chạp, trường hợp nghiêm trọng thì có thể xuất hiện ngu ngốc."
Một đám phụ nữ dĩ nhiên là mắt đã rưng rưng.
"Trời ơi! Ngu ngốc?"
"Thật đáng thương! A Thành thực sự một hài tử số khổ!"
"Trời ạ! A Thành vẫn còn rất trẻ, còn chưa có lấy vợ a! Nếu bị ngốc thì về sau làm sao bây giờ?"
"Điều này không cần lo lắng, có Molly sẵn đây a, để Molly cưới a Thành, nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài."
Ở một bên, Molly nghe vậy mở cờ trong bụng, thì ra đem lão sư lấy tới tay dễ dàng như vậy?
Nàng vội vàng gật đầu, như gà mổ thóc: "Ta có thể! Ta có thể! Ta sẽ chịu trách nhiệm với lão sư! Lão sư không có đầu óc mới tốt, nếu không luôn suy nghĩ dạy Molly học."
Nãi nãi kinh nghiệm sống phong phú, rất độ lượng: "Cũng không phải chuyện xấu, người ngốc có phúc của người ngốc. Thật kiên định sống qua ngày tốt hơn bất cứ thứ gì. Chúng ta là nông dân, làm nông không cần phải có đầu óc. Ngươi nhìn lão Căn, đầu óc không tốt không phải vẫn là hảo thủ làm nông đó sao."
Căn thúc mặt đầy ngạc nhiên, liên quan gì đến hắn! Chờ chút, đầu óc mình không tốt?
Hắn oan ức nói: "Dì, lúc nhỏ, ngươi là luôn luôn khen ta thông minh..."
Không người để ý tới hắn, mọi người cảm thấy nãi nãi nói đúng, lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Dù sao về sau đều là làm nông, cần thông minh mà làm gì?
Đột nhiên không biết tại sao, bầu không khí trở nên dị thường sôi động. Long Thành với bộ dạng như vậy... Thế nhưng là cho tới bây giờ chưa từng thấy qua a.
"Ngươi còn đừng có nói, a Thành như vậy, thật sự có phần đáng yêu khó tả a."
"Đúng vậy đúng vậy, bình thường a Thành chính là quá già dặn, không giống tiểu hài tử chút nào."
"Ai nha, như vậy về sau nông trường liền có hai tiểu hài tử rồi. Như vậy thật náo nhiệt!"
"Quả Quả có bạn chơi đùa rồi!"
Molly có chút lo lắng: "Chờ chút, trí lực lão sư giảm xuống, vậy chẳng phải là sức chiến đấu của lão sư cũng giảm xuống rồi?"
Ở một bên, La Mỗ cười nhạt: "Long Thành đã lúc nào dùng đầu óc để đánh nhau?"
Nghĩ đến vừa rồi Long Thành thực hiện một loạt động tác hoa cả mắt, mọi người tràn đầy đồng cảm, dồn dập gật đầu.
Khi Long Thành chiến đấu, tạo ra ấn tượng sâu nhất chính là bản năng như dã thú, khứu giác nhạy cảm, về phần phương diện trí mưu thì không có điểm gì nổi bật.
La Mỗ mặt ngoài bình tĩnh không gợn sóng, nội tâm thì mừng như điên.
Long! Thành! Vậy! Mà! Biến! Ngốc! Rồi!
Quả nhiên, mình mới là nhân vật chính thực sự! Về sau, mình chính là chiến lực mạnh nhất nông trường, có được đầu óc thông minh nhất trong toàn bộ nông trường!
Kể từ lúc này, nông trường phải nhờ vào La Mỗ hắn rồi. Hắn sẽ không bao giờ còn là nhị cổ đông mặc cho mọi người sai khiến nữa!
Bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngàn dặm!
Gánh nặng nơi vai, thoát khỏi nghèo khó!
La Mỗ hắn nhất định gánh được tất cả, đưa Phong Viễn nông trường trờ thành nông trường mạnh nhất vũ trụ hiện tại.
Molly có chút hiếu kỳ: "Sư sĩ chỉ huy là dựa vào đầu óc để đánh nhau sao?"
La Mỗ ngạo nghễ đáp: "Đó là đương nhiên! Sư sĩ chỉ huy là sư sĩ thông minh nhất!"
Molly hỏi ngược lại: "Vậy vì sao ngươi đánh không lại lão sư?"
La Mỗ: "..."
Sau khi xem xong náo nhiệt, mọi người nhớ tới còn có chính sự.
"Giải tán, giải tán đi! Ngày mai phải dời đến nông trường rồi! Còn có thật nhiều thứ chưa chuẩn bị a!"
"Quá tốt rồi! Cuối cùng có nông trường rồi!"
"Hạt giống mua lần trước không biết có đủ dùng hay không..."
Mọi người lập tức giải tán.
Đúng vậy, ngày mai bọn họ sẽ dời đến Phong Viễn nông trường. Không! Bây giờ gọi là nông trường Quả Táo.
Mọi người đều tràn đầy mong đợi.