"Còn nhớ rõ chuyện trước đây không?"
Thần sắc nam tử mặc áo khoác có chút mờ mịt, lắc đầu: "Không nhớ rõ."
"Nơi đây thế nhưng là Thạch Xuyên a." Người nói chuyện tràn đầy cảm khái, y có một khuôn mặt tròn khiến Người cảm thấy thân thiết, bờ môi dày, khi nói chuyện thì luôn luôn cười tủm tỉm, giọng nói ôn hòa ấm áp, giọng điệu nói chuyện chậm rãi, thậm chí có lúc làm cho Người ta có cảm giác không nóng không lạnh.
"Những lời này của Ngươi đều đã nói đến tai ta nghe mọc kén luôn rồi."
Nam tử mặc áo khoác rất không bình tĩnh, gã rất cao, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nhìn qua có chút không dễ chọc. Liên tục lang thang mấy ngày tại loại tiểu thành thị lạc hậu hẻo lánh này, sự kiên trì của gã gần như đã tiêu hao không còn. Mỗi ngày bị đồng bạn lôi kéo lang thang đi dạo khắp nơi, cũng không biết là đang đi đâu.
"Ừm, nơi trước đây Ngươi sinh sống." Mặt tròn ôn hòa nói: "Ta dẫn Ngươi tới, chính là muốn nhìn xem một chút có thể giúp Ngươi tìm về ký ức trước đây hay không. Không phải Ngươi đối với nơi này luôn canh cánh trong lòng sao?"
"Ta trước đây sinh sống ở nơi này?" Nam tử mặc áo khoác tay cắm ở trong túi áo khoác, hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa có chút hiếu kỳ vừa có chút mê man: "Nơi này, rách rách nát nát, rất buồn chán, chúng ta lúc nào về Thánh điện?"
Mặt tròn an ủi nói: "Đừng nóng vội, chúng ta còn có nhiệm vụ. Sơn Sơn Tử cũng tại, Ngươi sẽ không buồn chán."
"Sơn Sơn Tử!" Đôi mắt nam tử mặc áo khoác sáng ngời, vội vã nói: "Nàng cũng tại Thạch Xuyên sao? Ta có thể tìm nàng chơi đùa!"
"Sợ rằng nàng không có biện pháp chơi đùa cùng Ngươi." Mặt tròn lắc đầu: "Nàng bị thương."
Ánh mắt nam tử mặc áo khoác lập tức trở nên nguy hiểm: "Ai đánh nàng bị thương?"
"Còn đang điều tra." Mặt tròn mỉm cười: "Ngư, nếu như là Bán Ngân, Ngươi có sợ không?"
Con mắt của Ngư lộ ra một chút vẻ sợ hãi, gã lắc đầu nói: "Ta đánh không lại hắn."
Mặt tròn nở nụ cười cổ vũ: "Ta sẽ giúp Ngươi."
Ngư nhìn thoáng qua mặt tròn, đầu lắc như trống bỏi: "Mập mạp, chúng ta đánh không lại hắn."
Mặt tròn có chút tức giận: "Ta không mập."
"Phải phải phải, Ngươi không mập." Ngư nhịn không được lại lần nữa cường điệu một lần: "Mập mạp, chúng ta đánh không lại hắn."
Mặt tròn có chút thẹn quá thành giận, nâng cao âm lượng: "Ta không mập!"
"Tốt tốt tốt, Ngươi không mập Ngươi không mập." Ngư liên tục đáp, gã nghĩ đến Bán Ngân, nhịn không được lại lần nữa mở miệng: "Mập mạp, Ngươi không nên đi trêu chọc tên quỷ kia, chúng ta là Người, hắn là quỷ, Người là không có khả năng đánh thắng được quỷ. Ngươi 37, hắn 32, hắn mạnh hơn Ngươi không chỉ một điểm, hắn mạnh hơn Ngươi năm điểm."
Mặt tròn ngậm miệng không nói lời nào, dọc đường đi mặt tăm tối, đại khái đi hơn mười phút: "Đến rồi."
Ngư ngẩng đầu quan sát một công trình cũ nát trước mặt: "Đây lại là nơi nào?"
"Nhà của Ngươi trước đây."
"Nhà trước đây của ta?"
Ngư có chút sửng sốt, trong mắt lại lần nữa lộ ra vẻ mê man.
Nơi đây rời xa khu vực thành thị, có thể xưng là đơn độc. Căn nhà tọa lạc tại giữa một chỗ sườn núi, vừa đúng có thể nhìn xuống cảnh đêm Thạch Xuyên. Đương nhiên, cảnh đêm Thạch Xuyên cũng chẳng có gì để ngắm, trừ phi phát sinh bang phái đánh đêm, thưởng thức quang đạn bay lượn khắp bầu trời như pháo hoa rọi sáng bầu trời đêm thành thị, khi đó nơi đây trái lại là địa điểm ngắm cảnh không tệ.
Cổng đóng chặt, hai Người leo tường vào trong. Có thể nhìn ra được, hàng ngày có Người quét dọn, trong sân cũng không có quá nhiều bụi bặm tích tụ.
Diện tích phòng ốc không lớn, vật dụng bên trong vô cùng đơn sơ mộc mạc.
Bên cạnh căn nhà là một cái kho quang giáp cũ nát, còn có thể nhìn thấy cẩu trục kiểu cũ của mấy thập niên trước, bên trong còn đặt rất nhiều công cụ.
Bình bình thường thường, nơi đây lúc trước chính là nhà của mình sao?
Ngư có phần khó có thể tin, so với trụ sở của Thánh điện, nơi đây đơn sơ tựa như xóm nghèo.
Mặt tròn nhìn thoáng qua Ngư, hỏi: "Thăm lại chốn xưa, có cảm tưởng gì?"
Hai tay Ngư cắm trong túi, ngẩng đầu nhìn căn nhà nhỏ cũ nát, ách một tiếng: "Ta trước đây sống thật thảm."
Mặt tròn có điểm chưa từ bỏ ý định: "Không còn gì khác? Không nhớ ra được chút gì sao?"
Ngư giang hai tay ra, mang theo chút trào phúng: "Để cho Ngươi thất vọng rồi, mập mạp."
Vừa dứt lời, thân thể gã bỗng nhiên cứng đờ, một tầng sương mù xám nhàn nhạt theo dưới mí mắt gã lan tràn lên trên. Một làn dao động như có như không, tựa như từ tinh không xa xôi truyền đến, kích hoạt một ngóc ngách bí ẩn nào đó trong tâm trí gã.
Khuôn mặt góc cạnh phân minh lộ ra vẻ đau đớn, thân thể gã không khống chế được mà run rẩy.
Mặt tròn vốn vẫn luôn đang âm thầm quan sát Ngư, phản ứng rất nhanh, y trước tiên bật lên giám sát. Con ngươi lặng yên nổi lên, xuất hiện tại chính giữa mí mắt, giống như hai vầng trăng tròn sáng tỏ, tản ra quầng sáng nhàn nhạt.
Khuôn mặt tròn tràn đầy lực hấp dẫn, trở nên lạnh lùng xa cách, tựa như thần linh nhìn xuống chúng sinh.
Trong tầm mắt Số 37 phát sinh biến hóa thật lớn, toàn bộ cảnh sắc bị hư hóa, kể cả Ngư. Thân thể Ngư chỉ còn lại có một cái hình dáng nhàn nhạt, xung quanh gã dường như quấn quanh rất nhiều vật thể dạng tơ mảnh khảnh xếp lộn xộn, chúng nó cái này sinh ra cái khác diệt đi, chỉ trong chớp mắt thoáng qua đã sinh sôi không ngừng, đó là các loại tạp sóng mà mắt thường nhân loại không thể nắm bắt được.
Thân thể hư hóa nhưng trong đầu Ngư có một cái điểm xám lại vô cùng bắt mắt. Điểm xám rung động có tiết tấu, từng làn rung động màu xám chậm rãi lan tràn khuếch tán ra xung quanh. Khi rung động khuếch tán đến ước chừng khoảng mười mét, đột nhiên biến mất không thấy.
Số 37 không nói lời nào, thờ ơ lạnh nhạt, đây là lần đầu tiên y bắt được tín hiệu dao động của Hệ 0.
Đây là một loại sóng tín hiệu có hình thái y chưa bao giờ gặp qua. Y nhìn thấy rung động lan tràn khuếch tán tới mười mét thì đột nhiên biến mất, cũng không phải là tiêu tan, mà là xảy ra một loại chuyển đổi không gian nào đó!
Loại phương thức chuyển đổi này, hoàn toàn khác biệt với tất cả những phương thức chuyển đổi khác mà Số 37 từng gặp qua, y không có cảm giác được bất cứ năng lượng dao động nào, không có năng lượng, làm sao có khả năng xuyên qua không gian... Đây là Hệ 0 sao?
Thực sự là một công nghệ đáng sợ!
Y ghi lại tất cả số liệu, bất cứ một cái chi tiết nào cũng không có bỏ qua. Y hi vọng có thể từ trong đó tìm được biện pháp phá giải tín hiệu của Hệ 0. Hạt giống trong đầu Ngư tuy rằng không nguyên vẹn, nhưng mà y nguyên hữu dụng!
Điều này mới làm cho Mặt tròn cảm thấy phấn chấn. Chỉ cần Hạt giống trong cơ thể Ngư hữu dụng, có thể tạo ra sự liên hệ với Hệ 0, thì y có thể từ trong đó lấy được lượng lớn số liệu.
Đột nhiên, điểm xám trong tầm mắt càng nhảy càng chậm chạp, rung động càng ngày càng yếu ớt, độ sáng của điểm xám dần dần trở nên ảm đạm.
Điểm xám triệt để tiêu tan.
Mặt tròn rõ ràng ghi lại một màn này, y có dự cảm bất tường.
Vẻ đau đớn trên mặt Ngư từ từ biến mất, thần sắc của gã có phần mờ mịt.
Quần sáng màu trắng nơi con ngươi của Mặt tròn biến mất, từ màu trắng biến thành đen, khôi phục như bình thường. Y gấp giọng hỏi: "Ngư, thế nào? Mới rồi xảy ra chuyện gì?"
"Ta vừa mới có một giấc mộng, mơ thấy huấn luyện viên."
"Hắn nói ta đã tới chậm."
Trong lòng Mặt tròn lộp bộp một cái: "Cái gì gọi là tới chậm?"
"Hắn đã tìm được người kế nhiệm, ngay tại vừa mới rồi."
Mặt tròn nghe được tin tức mà y không muốn nghe được nhất, sắc mặt tái mét, nhịn không được bùng nổ gào to: "Con mẹ nó, đây là mua đồ ăn sao? Còn có vụ tới chậm nữa? Hắn còn nói gì chứ?"
"A, hắn còn nói, hắn lại sắp bị tên kia giết chết rồi."
"Lại? Giết chết?" Mặt tròn cho rằng mình nghe lầm, vẻ mặt giãy giụa vặn vẹo, chửi ầm lên: "Như vậy còn tuyển người kế nhiệm sao? Tiện hay không tiện? A! Tiện hay không tiện? Ta liền hỏi ngươi tiện hay không tiện!"
Ngư tràn đầy đồng cảm gật đầu: "Phải a."
Gã nghĩ đến một chuyện vui vẻ, nhịn không được hiện lên nét tươi cười, hưng phấn vô cùng: "Ta nói ta muốn gia nhập vào Thánh điện, hỏi hắn có thể lấy đi Hạt giống trong cơ thể ta hay không, hắn nhìn ta một hồi, sau đó nói có thể! Mập mạp, ta hiện tại không còn có Hạt giống của Hệ 0 nữa rồi! Hiện tại ta có thể gia nhập vào Thánh điện rồi!"
Mặt tròn giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, mặt trong chớp mắt sầm xuống. Trong đầu chỉ có một cái ý nghĩ, hết rồi! Tên Ngư ngốc ngếch này! Ngu ngốc! Chết tiệt!
"Đúng rồi, người kế nhiệm hắn, số hiệu hình như là 01."
Mặt tròn đột nhiên sắc mặt đại biến: "Ngươi nói cái gì? Người kế nhiệm số hiệu là 01?"
"Đúng vậy. Huấn luyện viên nói nếu hắn đã thích làm 01 như vậy thì cứ để cho hắn làm 01."
Mặt tròn không thể tin tưởng mà thì thào tự nói: "Làm sao có khả năng sẽ là... 01?"
Ngư quay đầu sang hỏi: "Mập mạp, 01 thì có điểm gì không thích hợp sao?"
Mặt tròn lộ ra nét cười khổ còn khó coi hơn cả khóc: "Không thích hợp! Rất không thích hợp! Mẹ nó, cái vụ này phiền phức rồi..."
*********
Nguyên Chí và Dương Lão Hổ nhìn hai người bên trong màn hình giám sát.
Nhà cũ của Ngư sư, vẫn luôn được bảo tồn hoàn hảo. Lúc trước mỗi nhóm đều sẽ thay phiên phái người tới quét dọn, lần này, sau khi những nhóm khác bị hủy diệt, việc này liền rơi vào trên người Dương Lão Hổ và Nguyên Chí.
Ngày đó tại trên đường phố nhận sai người, Dương Lão Hổ trong lòng chợt nảy sinh ý nghĩ, liền tại trong nhà cũ của Ngư sư lắp đặt thiết bị giám sát.
Không nghĩ tới thật sự đã phát huy ra tác dụng.
Dương Lão Hổ kích động nói: "Ngươi nhìn xem tiểu tử mặc áo khoác kia, có phải là rất giống Ngư sư hay không? Quả thực là giống đúc Ngư sư lúc trẻ tuổi, có phải là con trai của Ngư sư hay không? Ngày đó, tại trên đường, ta thiếu một chút thì cho rằng mình đã nhận sai người."
Nguyên Chí thì bình tĩnh hơn rất nhiều, gã cau mày: "Thần thái rất giống, nhưng tướng mạo không giống. Cho ta một cảm giác rất kỳ quái, cảm giác kỳ quái khó tả."
Được Nguyên Chí nhắc nhở, Dương Lão Hổ bình tĩnh hơn một chút: "Là có chút, nếu như là con trai của Ngư sư, theo lý thuyết tướng mạo hẳn không đến mức khác biệt nhiều như vậy. Nhưng mà thần thái lại quá giống, nhìn từ phía sau thì quả thực giống như chính là bản thân Ngư sư!"
Nguyên Chí trầm ngâm: "Chúng ta đi hỏi một chút, dù cho không phải con trai của Ngư sư, hẳn là có chút quan hệ với Ngư sư. Tên mặt tròn kia đã sớm phát hiện ra chúng ta."
Dương Lão Hổ bị kích động nói: "Đi!"
Khi hai người chạy tới nhà cũ của Ngư sư thì đối phương đã biến mất không thấy, hai người hoàn toàn thất vọng.
Dương Lão Hổ lầm bầm: "Tại sao không làm chút giao tiếp thì đi liền chứ? Nếu quả thật là hậu nhân của Ngư sư, vậy thì mọi người đều là người mình a."
Bọn họ lúc nhỏ đều từng được Ngư sư chỉ đạo, ở một mức độ nào đó, tại trong lòng bọn hắn, Ngư Mậu Điển là lão sư, là nhân vật bọn hắn tôn kính nhất.
Chỉ là cho tới bây giờ Ngư Mậu Điển không thừa nhận thân phận đệ tử của bọn họ.
Nguyên Chí cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy, đã biến mất nhiều năm, đột nhiên Ngư sư hậu nhân xuất hiện tại nhà cũ của Ngư sư. Hơn nữa lén lút, giống như là đang tìm thứ gì đó, bộ dạng khả nghi.
Nếu như quả thật là hậu nhân của Ngư sư, hoàn toàn có thể thoải mái tới cửa.
Nhưng mà đối phương tựa hồ cũng không có quá để ý, dù cho phát hiện được bọn họ theo dõi, cũng không có hành động gì quá khích, nhìn qua tựa hồ có đủ tự tin với thực lực của mình.
Nếu như không phải hậu nhân của Ngư sư, vậy thì chính là hai người không dễ chọc...
Ngư sư rời đi nhiều năm, trong lúc đến cùng đã phát sinh chuyện gì, không người biết được.
Nguyên Chí suy nghĩ một chút: "Đem chuyện này nói cho Tông thần đi, Ngư sư coi trọng hắn nhất, có lẽ hắn có tin tức gì đó."
Đôi mắt Dương Lão Hổ sáng ngời: "Ý kiến hay! Tông thần nghe được tin tức về Ngư sư, nhất định sẽ điều tra rõ ràng! Hai người kia không dễ chọc, chúng ta không thể trêu vào, Tông thần thì khôgn ngại."
Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy sự ăn ý trong mắt của nhau.