La Mỗ điều khiển quang giáp, bay trên đường phố không người.
Âm thanh bắn pháo, tiếng nổ mạnh từ xa xa truyền đến dần dần trở nên lẻ tẻ, lác đác. Vẻ mặt La Mỗ hiện lên chút sầu lo, có lẽ các bang phái ở Thạch Xuyên đã kịp phản ứng lại rồi, buổi tối hỗn loạn sắp kết thúc.
Không thể đục nước béo cò, vụ này khó đánh lâu!
La Mỗ trái lại cũng không có thất vọng bao nhiêu. Kết quả đêm nay đã tốt đẹp hơn nhiều so với hắn mong muốn. Kế hoạch giết gà dọa khỉ đã thực hiện hoàn mỹ!
Trải qua sự việc này, bang phái tại thành phố Thạch Xuyên nguyên khí đại thương, uy danh của bọn họ cũng được thành lập.
Nhất là danh tiếng "La Tháo Giáp", sau đêm nay sau, khẳng định vang vọng Thạch Xuyên. Tên gia hỏa Long Thành này thực sự quá âm hiểm đi, khiến mình đi cõng nồi, đáng ghét!
Mình tuyệt đối sẽ không đắc chí với chút nhũ danh nhỏ bé này, nghĩ tới lúc trước là uy danh hiển hách cỡ nào!
Molly ngươi vận khí quá không tốt, vốn đang định giúp ngươi tạo dựng tên tuổi, kết quả không cẩn thận nổ chết toàn bộ rồi, ngươi muốn nổi danh chỉ có thể chờ lần sau.
A, nhưng như vậy Molly liền sẽ không biết mình đã dùng danh hiệu của nàng.
La Mỗ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, La Mỗ giật mình, hạm pháo?
Chờ chút, phương hướng xảy ra nổ tung... Không phải là phương hướng Long Thành sống mái với Tông Á sao?
Không thể nào!
Hai cái tên điên này vẫn còn đang đánh nhau?
Đây là muốn đem Thạch Xuyên hủy đi sao?
La Mỗ vội vàng bay về phía có vụ nổ, dọc theo đường đi nghe tiếng nổ mạnh vang lên liên miên không dứt, hắn nghe mà kinh hồn táng đảm. Chẳng lẽ là hai hạm đội sống mái với nhau? Bằng không hỏa lực thế nào có thể mạnh như vậy?
Làm hải tặc nhiều năm như vậy, La Mỗ cực kỳ nhạy cảm với hỏa lực.
Nghèo thì vòng vèo xen kẽ, giàu thì cứ bắn vô tư, đó là chân lý phổ biến trong vũ trụ!
Hải tặc sợ nhất là gặp phải địch nhân có hỏa lực mạnh hơn mình, cái gì lấy ít đánh nhiều, lấy yếu khắc mạnh là tuyệt đối không xuất hiện trên thân hải tặc, có bản lĩnh như vậy còn cần gì làm hải tặc?
Gặp phải người có hỏa lực mạnh, chạy nhanh lên!
Thất sách rồi! La Mỗ sắc mặt biến ảo bất định, miệng khô lưỡi khô, Thạch Xuyên vậy mà lại có hỏa lực mãnh liệt như vậy!
Nếu là mấy tháng trước, hắn khẳng định không nói hai lời, cất chân bỏ chạy. Hải tặc không đứng ở dưới bức tường nguy hiểm, chạy trối chết không có gì đáng hổ thẹn!
Chỉ là lần này...
Sắc mặt La Mỗ lúc xanh lúc đỏ, hiện lên nét cười khổ, quả nhiên người chết vì tiền chim chết vì ăn.
Đã đầu tư vào nhiều tiền như vậy, sẽ không thể cứ thế để trôi theo dòng nước đi?
Trạm thu mua đã đăng kí xong rồi, chỉ chờ khai trương
Nghĩ đến trạm thu mua, tinh thần La Mỗ khó giải thích mà trở nên phấn chấn, trong mắt hiện lên sát khí. Lập tức không nói hai lời, khởi động quang giáp liền lẻn về phía tiếng nổ vang lên.
Hắn lặng lẽ tiếp cận, cách một con đường liền dừng bước.
Ở cuối đường phố là nơi xảy ra chiến đấu.
Một chuỗi đạn chói mắt giống như một thanh kiếm quang do cự thần đâm xuống, cắt ngang bầu trời đêm cuối đường phố.
Theo sau đó chính là một loạt âm nổ tung kinh thiên động địa, ánh lửa vụ nổ bốc lên cao mấy chục tầng, bên trong mơ hồ xen lẫn tiếng cuồng tiếu.
Không phải Long Thành!
La Mỗ thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn đi cứu Thiết đầu oa. Thiết đầu oa làm không được, mình đi đến cũng chỉ là dâng đầu.
Cách đường phố xa xa, La Mỗ lặng lẽ chui lên một tòa nhà cao tầng.
Khi hắn nhìn thấy rõ chiến trường ở cuối đường phố thì ngay tại chỗ sững sốt, cái này...
Long Thành đứng ở trên mái một tòa nhà, vũ khí chồng chất như núi ở bên chân, đang điên cuồng bắn phá, uy lực quang đạn lớn kinh người!
Mặt đất hoàn toàn bị ánh lửa bao phủ, bên trong mơ hồ vang lên chút âm thanh quen tai, úc, là Tông Á!
Oanh, súng trái phá trong tay bỗng nhiên nổ tung thành một quả cầu lửa.
Không hề chuẩn bị, La Mỗ giật nảy mình.
Sau đó hắn nhìn thấy giống như không có việc gì, tiện tay ném súng trái phá bị bốc cháy xuống, sau đó nhặt lên một khẩu tiểu đoản pháo, tiếp tục bắn phá.
A đây... Đây là hành động gì?
Nga, thiết đầu oa, vậy không có việc gì rồi.
Chờ chút... Đó là cái gì?
La Mỗ trừng lớn mắt, không thể tin được hai mắt của mình. Tại phía sau Long Thành khoảng 1,5 km, một hàng quang giáp đứng chỉnh chỉnh tề tề, chỉnh tề ngay ngắn đến mức giống như là dùng thước đo qua.
Nếu không phải do có ánh lửa nổ tung rọi sáng bầu trời, thiếu một chút La Mỗ đã không chú ý tới.
Cái này là... Cái gì quỷ?
Không khoa học!
Một đám thành viên bang phái, đứng thẳng tắp ở phía sau Long Thành, đây là điều mà tiểu thuyết cổ đại bên trong nói tới... Áp trận?
Không đúng a! Bọn họ muốn áp trận, cũng là áp trận cho Tông Á mới đúng a!
Hơn nữa đám thành viên bang phái có đức tính gì, La Mỗ rõ ràng vô cùng, đám người này cho tới bây giờ không có tinh thần kỵ sĩ gì, vây ẩu đánh lén đều là chuyện thường ngày.
Khi La Mỗ nhìn thấy rõ hai cái quang giáp cầm đầu thì sợ đến mức run rẩy một cái.
Thủ lĩnh Khu vực 3 Dương Lão Hổ! Thủ lĩnh Khu vực 4 Nguyên Chí!
Hai vị này thế nhưng là sư sĩ cấp 11 hàng thật giá thật!
Bọn họ cực kỳ giống học sinh phạm sai lầm, đối diện với những nhận xét của chủ nhiệm giáo vụ, sắp một hàng đứng dọc tường ngoài văn phòng làm việc.
La Mỗ không hiểu ra sao, cảnh tượng trước mắt thực sự quá quỷ dị.
Hắn bỗng nhiên chú ý thấy trong tay quang giáp của đám người Dương Lão Hổ cũng không có vũ khí, chờ chút... La Mỗ nhìn thoáng qua đống vũ khí chồng chất như núi ở bên chân, càng thêm nghĩ không ra.
Đám người Dương Lão Hổ đã sớm nhìn Tông Á không vừa mắt? Mượn đao giết người?
Hoặc là... Long Thành tước đoạt vũ khí toàn bộ quang giáp tại đây?
Aha! Không có khả năng!
Long Thành và Tông Á đánh thành bộ dáng như vậy, sao còn có sức lực đi tước đoạt kh1i giới của những quang giáp khác? Thiết đầu oa là đầu thiết, cũng không phải ba đầu sáu tay a!
Xưa nay vốn kiêu ngạo với đầu óc của mình, lần đầu tiên La Mỗ cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.
Hắn dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa.
Thành viên bang phái có chút quỷ dị nhưng bất cứ kẻ nào nhìn thấy một màn trước mắt, đầu tiên bị khiếp sợ vẫn là hỏa lực kinh khủng tuyệt luân của Long Thành!
Phạm vi nổ tung bao phủ đủ một km!
Ánh lửa đỏ thẫm hừng hực cuồn cuộn trong khu vực một km này, chúng nó còn chưa kịp tan đi vụ nổ mới đã sinh ra, ánh lửa từ vụ nổ bùng lên, giống như đóa hoa bùng nở, ngọn lửa nương theo sóng khí nhiệt độ kinh người lan tràn ra bốn phía.
Trong phạm vi 01 km, không có bất cứ vật thể gì nhô lên khỏi mặt đất.
Long Quả Táo chó mà gì chứ, đó quả thực là Long chiến hạm!
Quá kinh khủng!
La Mỗ vô ý thức nuốt nuốt nước miếng, trong lòng lại lần nữa hiện lên nỗi nghi ngờ vốn luôn làm hắn phức tạp, lúc trước mình là làm thế nào có thể đánh với Thiết đầu oa có qua có lại?
Không có cách nào giải thích a!
La Mỗ cau mày vắt óc suy nghĩ, điều duy nhất có thể giúp hắn cảm thấy có thể giải thích chính là như trong những Sân trường binh vương tiểu thuyết mà Phí Mễ thường nói tới. Trong tiểu thuyết, khi nhân vật chính gặp phải nguy hiểm, hắn luôn có thể bộc phát ra lực lượng kinh người mà ngay cả bản thân nhân vật chính cũng không thể tin nổi.
Lẽ nào mình là nhân vật chính?
Có lẽ chỉ có thể là đáp án này.
Tâm tình có phần phức tạp, La Mỗ nhìn ngọn lửa nổ tung rực sáng bốc lên cuồn cuộn, có phần thổn thức. Vì vậy, sau khi cuộc đời trải qua rất nhiều nhấp nhô, mình không phải đã trở thành nhân vật chính tiêu chuẩn mẫu mực rồi sao?
Quả nhiên, thảo nào mình chấp nhất với việc khai trương trạm thu mua như thế...
Đây là anh hùng nhìn đã khắp phồn hoa thế gian, trải qua đủ phong vân ồn ào náo động, công thành lui thân, từ đó vượt qua cuộc sống bình thường giản dị.
La Mỗ bỗng nhiên bị cắt đứt tâm tư, di, bên trong khu vực bắn phá còn có âm thanh truyền ra!
Mẹ nó, tên Tông Á này cũng không phải là người!
Vậy mà cũng không chết!
Rầm rầm rầm!
Bên trong tầm mắt Tông Á toàn là ánh lửa đỏ bừng, sáng rực, chúng rất dày đặc, liên miên không dứt, khiến người tuyệt vọng.
Một lực chấn động mãnh liệt tác động, Tông Á phun ra một ngụm máu lên bàn điều khiển trước mặt.
Hắn lau đi vết máu quanh miệng, trừng lớn mắt, khí thế không giảm chút nào: "La huynh hảo thủ đoạn! Từ xưa đến anh hùng đều trân trọng nhau, ngươi ta còn cả một đời làm địch, trận chiến hôm nay tạm thời dừng ở đây, tương lai chúng ta..."
Đáp lại hắn chính là một đợt bắn phá càng thêm dày đặc.
Tông Á giận tím mặt, dữ tợn nói: "Nếu La huynh đã không muốn sống, vậy đừng trách huynh đệ không khách khí! Hôm nay không phải ngươi chết chính là ta mất mạng a a a a..."
Rầm rầm rầm!
Ở xa xa đứng chỉnh tề quan chiến, đám thành viên bang phái thành thật tựa như một hàng chim cút run rẩy cầm cập. Mặt bọn hắn không còn chút máu, màn bắn phá trước mắt là màn bắn phá kinh khủng nhất mà bọn hắn gặp được từ trước tới nay.
Nguyên Chí thì thào: "Thật là đáng sợ... Chúng ta đến cùng có được đám hàng xóm quái vật gì đây?"
Dương Lão Hổ lạnh lùng nói: "Hàng xóm? Đừng sai lầm! Về sau hắn chính là lão đại của chúng ta!"
Tiếp theo đó, hắn yếu ớt bổ sung một câu: "Chỉ cần đêm nay hắn giết chết Tông Á."
Nguyên Chí hỏi: "Hắn có thể giết chết Tông Á sao?"
Dương Lão Hổ không đáp hỏi ngược lại: "La lão đại đã dùng mấy thanh vũ khí?"
"Bảy thanh."
Dương Lão Hổ trầm giọng nói: "Nếu như La lão đại có thể sử dụng đến 10 thanh, Tông Á sẽ toi đời."
Nguyên Chí ngẩn ngơ: "Như vậy cần phải có năng lực Chống chịu cao áp mạnh cỡ nào..."
Dương Lão Hổ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Chống chịu cao áp cấp 12!"
Nguyên Chí không có nghi ngờ với phán đoán của Dương Lão Hổ, La Tháo Giáp có thể đánh cho Tông Á thành như vậy, tuyệt đối là cấp 12. Hắn có chút khó có thể tin: "Ai có thể tin tưởng, vậy mà sẽ có hai vị sư sĩ cấp 12 đồng thời xuất hiện tại Thạch Xuyên?"
"Nhân gia đã mua nông trường, còn sẽ ở lại." Dương Lão Hổ cười lạnh nói: "Lão Nguyên, thanh tỉnh chút đi. Tông Á từ nhỏ xuất thân bang phái, đối với bang phái tự nhiên đã rất quen thuộc. Vị La lão đại này nếu như nhìn chúng ta không vừa mắt, ngươi đoán hắn sẽ làm gì?"
Nguyên Chí trầm mặc chốc lát: "Hắn sẽ tiêu diệt bang phái, huyết tẩy Thạch Xuyên."
Dương Lão Hổ không nói nữa, ánh mắt lần nữa trở lại với chiến trường.
Hai người nói chuyện với nhau không có hạ giọng, tất cả những thành viên bang phái khác đều nghe rõ rõ ràng ràng, thân thể sắt thép vốn đã co lại như chim cút tiếp tục co đầu, gần như vùi đầu vào trong giáp ngực.
Bên trong khoang lái, Tông Á cảm giác mình sắp điên rồi, hắn đã đến tình trạng sơn cùng thủy tận.
Năng lực Chống chịu cao áp của La Tháo Giáp thế nào còn chưa sụp đổ? Làm sao có thể! Đến giờ đã bắn bao lâu rồi?
Càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu chính là khi La Tháo Giáp đổi một thanh vũ khí khác, chủng loại đạn năng lượng cũng sẽ thay đổi theo, hắn càng thêm mệt mỏi đối phó. Đến sau lại hắn dứt khoát chỉ có thể cứng rắn chống, như vậy càng làm hắn tăng tốc tiêu hao rất nhiều.
Hắn tức muốn bể phổi: "Uy uy uy, La huynh, có chuyện rất tốt nói! Rất tốt nói!"
Rầm rầm rầm!
Thật hung!
Tông Á triệt để tuyệt vọng, bây giờ hắn đã dầu hết đèn tắt, toàn bộ dựa vào một hơi chống đỡ.
Hắn thở dài: "Ta đầu hàng! La huynh, ngươi thắng rồi!"
Long Thành không hề dao động, tiếp tục mãnh liệt nổ súng.
Lúc này hắn cũng đã đến cực hạn, đầu óc giống như thanh sắt nung đỏ, cơn đau đớn bị đốt cháy khó tả đang ăn mòn ý chí hắn.
Hắn biết rõ, tiết xong một hơi này, hắn sẽ không còn chút sức lực nào, ngay cẻ sức bóp cò súng cũng không có.
Tông Á vậy mà lại có thể kiên trì lâu như vậy! Làm cho Long Thành cảm thấy rất khiếp sợ đó là hắn đã liên tục bắn nổ nòng 12 thanh vũ khí, Tông Á vậy mà vẫn còn chưa chết.
Thực lực tên gia hỏa này thực sự đáng sợ...
Giờ khắc này là cơ hội tốt nhất để giết chết Tông Á!
Nếu như Tông Á lĩnh ngộ sớm một chút, nếu như quang giáp của Tông Á không có bị hư, Long Thành đoán tỉ lệ thắng của mình sẽ không vượt hơn 15%!
Có gia hỏa kinh khủng như thế tại Thạch Xuyên, Long Thành căn bản không dám để đám người nãi nãi hạ xuống nông trường.
Tông Á cần phải chết!
Ở trung tâm vụ nổ là quang giáp với bộ dạng thê thảm vô cùng, nửa thân dưới quang giáp đã không cánh mà bay, khoang lái gần như hoàn toàn lộ ra ngoài, toàn bộ hộ giáp nơi hai tay đều vị vỡ tan, chỉ còn lại có bộ khung hợp kim cứng cỏi nhất.
Chỉ còn lại có một phần ba, chỉ còn lại có chuôi đao.
Bên trong khoang lái, mặt Tông Á toàn là máu, sóng chấn động từ vụ nổ khiến ngũ tạng lục phủ của hắn bị trọng thương, hắn chỉ còn lại có một hơi.
Hắn không nghĩ tới mình đầu hàng cũng không có tác dụng!
Thật là thực tế! Mẹ nó! Thân là cao thủ, ngay cả một chút giả bộ trâu bò cũng không biết nói sao? Rác rưởi!
Cùng đường, Tông Á nghiến răng nghiến lợi dồn hết một chút sức lực sau cùng rống to: "La Tháo Giáp! Ta đầu hàng! Ta hàng!"
Cơn đau nhức như đầu óc bị đốt cháy khiến Long Thành sắp mất đi ý thức, hắn kiệt lực duy chút lý trí sau cùng.
Không, hắn không muốn!
Hắn muốn giết chết Tông Á!
Chịu đựng cơn đau, Long Thành không chút do dự bóp cò.
Không nổ!!?
Sắc mặt Long Thành đột nhiên biến sắc, không tốt, khả năng Chống chịu cao áp xảy ra sụp đổ! Cơ hồ cùng lúc, Sáu bộ khuếch đại năng lượng ở phía sau đồng loạt tắt.
Thân thể hắn cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Toàn trường một mảnh yên tĩnh, ánh mắt đám thành viên bang phái tràn đầy sự kính nể sâu sắc.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy hình ảnh, trên mái tòa nhà, tại sau khi Tông thần hô lên "đầu hàng", quang giáp ung dung bình tĩnh tắt bộ khuếch đại năng lượng, ngay cả tư thế bắn cũng lười thay đổi.
Ngọn lửa đỏ thẩm trên mặt đất cuồn cuộn bốc lên, ánh lửa sáng ngời chiếu rọi trên thân thể hùng vĩ lạnh lùng nghiêm nghị, nó một chân đạp lên lan can mái nhà, bên chân là đống súng pháo chồng chất như núi, khói thuốc súng lơ lửng không trung còn chưa tán đi, chỉ có tiếng gió thổi phần phật.
Vẻ kính nể trong ánh mắt đám thành viên bang phái hiên lên thêm sự sùng bái, học vấn ít đến thương cảm khiến bọn hắn không tìm được từ ngữ càng cao cấp hơn để hình dung tình cảnh này.
Trong đầu bọn hắn chỉ có một cái ý nghĩ
— Con mẹ nó, quá khủng!
—